Mục lục
Xuyên Sách Ta Thành Đôi Với Nam Chính Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trình Diệc Nhiên nhớ rõ lời thái y nói, mỗi ngày nên kiên trì đi bộ rèn luyện.

Vì thế, đám cung nhân nội giám thường xuyên nhìn thấy Đế Hậu tuổi còn trẻ dìu nhau đi bộ trong cung. Có lúc Hoàng hậu phát cáu, Hoàng đế chỉ mỉm cười nhìn nàng, còn chọc ghẹo nàng, đến khi nàng vui vẻ trở lại.

“Chân ta hơi mỏi.” Trình Diệc Nhiên nhỏ giọng nói.

“Vậy ta ôm nàng trở về nhé?” Tô Lăng khẽ hỏi.

Trình Diệc Nhiên cười khanh khách, liên tục lắc đầu: “Đừng, đừng, đừng, chàng đợi ta nghỉ ngơi một lát rồi mình cùng trở về. Nếu chàng ôm ta đi một vòng, thì ta đây trở thành yêu Hậu họa quốc rồi.”

Tô Lăng nhẹ nhàng chỉ vào trán nàng: “Lại nói bậy. Vậy nghỉ một lát.”

Có nội giám đưa ghế mây đến, Trình Diệc Nhiên nghỉ ngơi trong chốc lát, nói với Tô Lăng: “Đã lâu ta đã không về nhà.”

Tô Lăng “Ừ” một tiếng: “Vậy để mẫu thân đến bầu bạn cùng nàng nhé?”

Trong mắt Trình Diệc Nhiên tràn ngập ý cười: “Được nha, cũng không biết mẫu thân có nguyện ý hay không.” – Sau đại hôn, Tô Lăng thật tự nhiên mà xưng hô với phụ mẫu nàng là “Phụ thân, mẫu thân.”

“Sao lại không nguyện ý?” Tô Lăng khẽ cười, “Nàng không phải không biết, mẫu thân thương nàng nhất.”

“Không nên cãi nhau với con dâu, nàng tâm tư tỉ mỉ, nên chiều theo nàng.” Lôi thị nói, “Hai người các con nên quản lý nhà cửa cho tốt, chăm sóc phụ thân kỹ càng.”

Bà đến làm bạn với DIỆC NHIÊN, điều không yên tâm nhất chính là trượng phu Trình Uyên.

Trình Khải vội vàng đồng ý.

Lôi thị lúc này mới yên tâm lên xe ngựa tiến cung.

Sau khi cung nhân thông báo, Lôi thị đi vào. Vừa thấy nữ nhi, bà liền nở nụ cười vui vẻ. DIỆC NHIÊN nhìn gương mặt hồng nhuận, khí sắc rất tốt, kéo tay mẫu thân: “Mẫu thân, người đã đến rồi, người nhìn con xem có phải béo lên hay không?”

Lôi thị giật giật mí mắt, vẻ mặt không thay đổi: “Không mập, một chút cũng không mập. Mẫu thân còn cảm thấy có chút gầy đó.”

Trình Diệc Nhiên giật nhẹ khóe miệng: “Được rồi.”

Lần này Lôi thị ở bên cạnh nữ nhi, mỗi ngày đều phải kinh ngạc vài lần.

Ví như sau khi bà nhìn thấy Hoàng đế trẻ tuổi hạ triều, nghe DIỆC NHIÊN nói chân mỏi, cũng không kiêng nể, trực tiếp đi đến nhẹ nhàng xoa xoa chân DIỆC NHIÊN, động tác vô cùng thuần phục.

Biết DIỆC NHIÊN khát, ngài ấy lập tức đi rót nước.

Tản bộ cùng DIỆC NHIÊN, lấy tư thái một người bảo vệ.

- --

Ban đầu có chút khiếp sợ, sau lại Lôi thị cũng thành thói quen. Tình cảm hai người này thật sự rất tốt. Bà nghĩ, Hoàng đế đối với DIỆC NHIÊN không phải kiểu Hoàng đế chỉ sủng phi mà còn tôn trọng và thương tiếc.

Nữ nhi của bà có lẽ là có phúc khí.

Khi không có ai ở bên, Lôi thị từng lặng lẽ hỏi nữ nhi: “Y thuật của thái y cao minh, có từng nói đến trong bụng con là nam hay nữ chưa?”

Trình Diệc Nhiên lắc đầu: “Chưa nói đến. Tuy y thuật của thái y cao nhưng cũng không phải chuyện gì cũng biết.” Nàng nghĩ nghĩ, lại giải thích với mẫu thân: “Thái y trong cung, làm nghề y dùng dược, cố gắng làm ổn thỏa để không gây ra lỗi lầm, không có mười phần nắm chắc, cũng sẽ không mở miệng.”

Lôi thị gật đầu: “Thì ra là vậy.” Bà thầm nghĩ, chỉ mong đứa con đầu lòng là con trai, như vậy địa vị của DIỆC NHIÊN cũng sẽ được củng cố hơn.

Trình Diệc Nhiên cười cười: “Tô Lăng cũng nói là nam hay nữ đều được. Con hy vọng thời điểm sinh hài tử sẽ không quá đau.”

“Ký chủ đã quên rồi sao? Nâng cao địa vị nữ giới, sẽ được hệ thống khen thưởng kỹ năng giảm đau một nửa?” Âm thanh điện tử đã lâu bỗng dưng vang lên trong đầu.

Trình Diệc Nhiên nhíu mày, đúng là có chuyện này. Hệ thống đưa ra kỹ năng khen thưởng rất nhiều, nếu nói về rừng cái này thì ngoại trừ “Đọc nhanh như gió” còn có rất nhiều khen thưởng râu ria, “Sức mạnh khiêng đỉnh ”, “Người mang mùi thơm lạ kỳ” vv…vv. Mỗi một mục tiêu nhỏ đều mang theo kỹ năng khen thưởng. Cuối cùng, ở Đỗ Duật thay đổi một cách vô tri vô giác, đề cao địa vị nữ giới, kèm theo chính là “Giảm đi một nửa cảm giác đau đớn”…

Trình Diệc Nhiên định thần, hồi phục tinh thần: “Vậy ngươi nói đi, địa vị nữ giới hiện tại có được xem là cao không?”

Nàng nghĩ, thôi bỏ đi, nữ giới có thể được đi học, có thể tham gia khoa cử, có thể đi dạy. Pháp luật Đại Chu cũng đảm bảo quyền lợi cơ bản của nữ giới. Ở thời đại này, địa vị nữ giới được xem như từng bước từng bước được đề cao đi?

Hệ thống cũng không nói đề cao đến trình độ nào. Đến nỗi Đỗ Duật thay đổi một cách vô tri vô giác, nàng mơ hồ nhớ ra Đỗ Duật là duy trì chuyện nữ tử được đi học, thậm chí hưởng ứng nữ tử tham gia khoa cử, cũng coi như được thay đổi một cách vô tri vô giác?

Nhưng mà âm thanh lạnh băng của hệ thống điện tử lại không tiếp tục vang lên nữa. Mấy năm nay, hệ thống rất ít khi xuất hiện trở lại. Nếu không phải trước mắt một logo tiền xu vẫn luôn tồn tại, nàng có khi cơ hồ đã quên luôn nó.

Hít một hơi thật sâu, Trình Diệc Nhiên thầm nghĩ, nếu thật có thể giảm cảm giác đau đớn đi một nửa thì hình như cũng không tồi?

“DIỆC NHIÊN, DIỆC NHIÊN!” Thấy nữ nhi xuất thần, Lôi thị lại gọi nàng hai tiếng.

“Dạ?” Trình Diệc Nhiên hồi phục tinh thần, “Mẫu thân, làm sao vậy?”

Trên mặt Lôi thị mang theo nét cười thư thái: “Ta nói hôn sự của tam ca con được định vào tháng 11.”

“Vậy chẳng phải là tháng 11?” Trình Diệc Nhiên phản ứng lại.

Hôn sự của tam ca Trình Thụy vốn định vào tháng 5, đáng tiếc Thái thượng hoàng băng hà, trong lúc Quốc tang dân gian không được gả cưới nên hôn sự lần này liền dời lại nữa năm.

Lôi thị gật đầu: “Đúng vậy, tam ca đến thư viện nói với chúng ta. Người thằng bé cưới chính là chất nữ nhà mẹ đẻ của nhị thẩm con, ta đã gặp qua rồi, thực ôn nhu hiền hậu, tam ca con nói mình rất vừa lòng.”

“Vừa lòng sao?” Trình Diệc Nhiên suy nghĩ, nhớ lại biểu cảm khi tam ca nhắc đến việc hôn nhân này, nhàn nhạt, giống như không hài lòng. Nhưng mà tam ca rất thông minh, Thám Hoa còn có thể thi đậu, cũng khẳng định có thể có cuộc sống tốt đẹp.

- -

Sau khi Trình Thụy đậu Thám Hoa, dựa theo lệ thường, trở thành biên tập ở Hàn Lâm Viện, mỗi ngày đều bận rộn. Phu thê Trình Hạo giúp hắn thu xếp hôn sự với Triệu gia.

Triệu thị xưa nay thân thể yếu ớt, mỗi lần đổi mùa lại bị phong hàn. Đây vốn cũng không phải bệnh nặng nhưng bởi vì thân thể nàng quá yếu nên nằm triền miên trên giường bệnh nửa tháng.

Trong lúc này, Trình Thụy với tư cách là một người con trai, tự mình nấu thuốc, không dám có chút chậm trễ.

Hắn lãnh bổng lộc triều đình, đương nhiên cũng không thể không làm việc Hàn Lâm viện. Kể từ đó, bận việc hai bên, hai mắt thâm quầng.

Đoan Nương nghe nói mẫu thân nhiễm bệnh nhẹ, mang theo nhi tử về Trình gia thăm hỏi. Nhưng mà nhi tử còn nhỏ, nàng cũng không dám gần người hầu hạ, e sợ lây bệnh rồi lại lây cho nhi tử.

Thấy Trình Thụy vất vả tiều tụy, Đoan Nương bất giác đỏ vành mắt: “Ca ca…”

Trình Thụy chỉ cười một cái: “Sao lại khóc?” Hắn nhớ đến chuyện gì, thần sắc khẽ biến: “Muội phu khi dễ muội?”

“Không có.” Đoan Nương lắc đầu, “Muội chỉ hận không thể giúp gì được…”

Trình Thụy khẽ nhíu mày: “Đoan Nương, hiện giờ muội đã là mẫu thân, không còn là tiểu hài tử nữa, động đến chuyện gì cũng chảy nước mắt. Mẫu thân còn đang bệnh, nếu để bà thấy muội như thế không phải sẽ khiến bà thêm lo lắng sao?”

Từ sau khi DIỆC NHIÊN tứ hôn cho Hoàng gia. Đoan Nương rất ít khi ở trước mặt hắn nói ra những lời này, nhìn nàng như vậy đúng là trưởng thành không ít. Nhưng có đôi khi vẫn có chút không hiểu chuyện.

“Muội không phải…” Đoan Nương vội vàng giải thích, lại nói: “Muội là đau lòng cho huynh. Dù sao huynh cũng là ca ca ruột thịt của muội…”

Trình Thụy trầm mặc chớp mắt một cái: “Ừm, ta biết, chúng ta là huynh muội, phải nâng đỡ lẫn nhau.”

Hắn bỗng nhiên cảm thấy như vậy hơi xấu hổ.

Trách nhiệm và đạo nghĩa hắn đều hiểu, kỳ thật không cần mỗi lần đều nhắc đến từ “Thân” hay “Không thân”. Hắn biết có lẽ bọn họ vẫn bất an. Theo ý họ đi thôi, hắn biết hắn có lòng là được.

Triệu thị dưỡng bệnh khỏe mạnh cũng đã đầu tháng 11. Hôn kỳ của Trình Thụy sắp tới, bà có chút khẩn trương.

Trình Hạo so với bà điềm đạm hơn rất nhiều: “Nàng khẩn trương cái gì?”

Triệu thị lắc đầu, ông không hiểu. Bà chuẩn bị làm bà bà, cũng rất vui mừng nha. Nhi tử nuôi dưỡng mười mấy năm rốt cuộc cũng gần cưới vợ, đợi tương lai chất nữ vào cửa, người một nhà một lòng một dạ, lại sinh thêm mấy hài tử, vậy mới hoàn hảo.

Hôn sự của Trình Thụy định vào ngày 8 tháng 11.

Phu thê Trình Uyên cùng với Trình Khải Trình gia đợi đến đầu tháng 7 thì đến Trình gia ở Kinh thành.

Thấy bọn họ, Trình Thụy rất vui mừng: “Bá phụ, bá mẫu, đại ca, nhị ca, đại tẩu, nhị tẩu.”

Trình Gia trêu ghẹo hắn hai câu, gương mặt hắn liền đỏ lên.

- - Người trẻ tuổi, mặc kệ thế nào, đối với chuyện sắp thành thân cũng ôm hy vọng ít nhiều. Huống chi, hắn đã gặp qua vị hôn thê kia, cũng không có ác cảm với nàng.

Ai cũng đều phải kết hôn, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô nương tên Triệu Khanh Khanh kia cũng sẽ ở bên hắn cả đời.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK