Tô Lăng đã sớm muốn đến thư viện Sùng Đức chào hỏi phụ mẫu nàng, hôm nay có cơ hội nên lại càng thêm tích cực.
Sau khi học xong, cậu lập tức nhắc lại chuyện này thêm lần nữa: "Ngay ngày mai, chúng ta về đó sớm chút."
Trình Diệc Nhiên hơi do dự, có chút không yên tâm: "Không phải là để cầu thân chứ?"
"Đương..." Lời đã ra đến khóe miệng nhưng Tô Lăng lại cố nuốt xuống, nở nụ cười, "Nàng hi vọng ngày mai ta sẽ cầu hôn sao?"
Tim cậu không khỏi đập nhanh hơn bình thường.
Trình Diệc Nhiên hơi lắc đầu: "Nhanh quá, nào có chuyện mới đến thăm hỏi đã đề cập chuyện cầu thân. Trước đó ta còn nói với mẫu thân là muốn học thật tốt, thêm mấy năm nữa mới tính đến chuyện hôn nhân."
Nàng thừa nhận hiện tại mình rất thích Tô Lăng, muốn ở bên cậu. Nhưng nàng mới chỉ mười lăm tuổi, nói chuyện yêu đương thì được nhưng nếu bàn chuyện hôn nhân vẫn còn quá sớm.
Tô Lăng thấy Trình Diệc Nhiên lắc đầu, tâm trạng lập tức trầm xuống. Nhưng sau khi nghe nàng giải thích xong thì không nhịn được cười khẽ.
Trình Diệc Nhiên lại nói: "Ngày đó chàng cũng nói, chàng không hy vọng ta đến một độ tuổi nhất định nào đó lại mơ hồ không biết gì mà thành hôn. Chàng hy vọng ta có thể tiếp tục đọc sách..."
Tô Lăng "Ừ" nhẹ một tiếng, đúng là có chuyện như vậy. Nhưng dù như vậy thì sao chứ? Cho dù bây giờ không nghị thân nhưng lẽ nào nàng còn có thể gả cho ai khác nữa?
Cậu đến thăm hỏi, ngoại trừ muốn đến gặp phụ mẫu của nàng còn thêm một mục đích khác nữa, đó chính là khiến phụ mẫu nàng từ bỏ ý định gả nàng cho người khác.
Lần này đi, có thể không chính thức cầu thân nhưng ít ra cũng có thể nói miệng trước. Tuy vậy, chuyện này không cần phải cho nàng biết.
Tô Lăng gật đầu: "Đúng, ta đã từng nói như vậy."
"Đúng chứ?" Hai mắt Trình Diệc Nhiên lóe sáng lấp lánh, "Cứ quyết định như thế đi."
Nàng suy tư một hồi: "Nếu ngày mai quay về, ta cũng không kịp chuẩn bị. Chờ đến khi được nghỉ học, nhất định phụ mẫu ta đều có ở nhà. Vậy thì, ta phải về nhà trước, không thể về cùng chàng. Còn không thì chàng dùng thân phận Tô Lăng đi, người trong thư viện nhiều như vậy, nhiều người nhiều miệng, nếu để lộ cũng không tốt lắm..."
Tô Lăng mỉm cười nhìn nàng, nhẹ nhàng gật đầu: "Nàng nói phải."
Trình Diệc Nhiên nêu ra đủ mọi tình huống, Tô Lăng chỉ cười dài nhìn nàng, hoàn toàn không phản bác, giống như nàng nói cái gì thì chính là cái đó. Vì thế chuyện này rất nhanh đã được quyết định xong.
—
Cuối tháng tám, Trình Diệc Nhiên trở về nhà, nghĩ đến chuyện đã bàn xong với Tô Lăng liền cảm thấy có chút bất an. Nàng suy nghĩ một hồi sau đó mới nói cho mẫu thân.
Lôi thị nghe xong liền ngẩn ra: "Con bảo cậu ta tới sao?"
Trình Diệc Nhiên cảm thấy trọng điểm của mẫu thân có chút kỳ quái, nàng chớp mắt: "Con cũng chưa bảo chàng ấy đến, con chỉ nói cho chàng ấy rằng mẫu thân đã biết chuyện của chúng con."
Lôi thị gật đầu: "Ta đã biết."
Trình Diệc Nhiên cẩn thận quan sát sắc mặt của mẫu thân: "Người không tức giận sao?"
Lôi thị cười cười: "Ta tức cái gì? Con cũng đi nghỉ ngơi sớm đi."
Bà muốn nhìn xem ruốt cuộc vị nhị Hoàng tử kia là dạng người gì.
—
Ngày tiếp theo, Trình Diệc Nhiên dậy sớm, đổi sang nữ trang, còn cố ý ngồi trước gương sửa soạn ăn mặc một hồi.
Từ nhỏ tướng mạo của nàng đã tương đối xinh đẹp nhưng Trình Diệc Nhiên cho rằng trên đời này có rất nhiều chuyện quan trọng hơn vẻ đẹp, vì thế nàng muốn che dấu dung mạo thì che dấu dung mạo, hoàn toàn không quá quan trọng vẻ bề ngoài của mình. Hôm nay vì Tô Lăng đến đây, vậy mà nàng lại bắt đầu lo lắng căng thẳng.
Y phục này của nàng hôm nay có đẹp không? Lông mi vừa dài vừa mỏng sẽ không quá xấu chứ? Hình như màu môi có vẻ hơi nhạt? Có cần tô thêm một lớp son nữa không?
Sau khi dùng điểm tâm xong, nhị ca Trình Khải đột nhiên nhìn nàng một hồi rồi thấp giọng hỏi: "Hôm nay DIỆC NHIÊN phải ra ngoài làm khách sao?"
"A?" Trình Diệc Nhiên vội nói, "Không có ạ. Có thân thích nhà ai đưa thiệp mời muốn mời muội đến chơi sao?"
Lư thị ngồi cạnh nghe được đoạn đối thoại giữa huynh muội hai người, khẽ cười nói: "Ý nhị ca muội chính là hôm nay muội nhìn vô cùng xinh đẹp."
Mặt Trình Diệc Nhiên đỏ lên, giống như nỗi lòng bị người khác nhìn thấu. Nàng nhỏ giọng nói: "Ngày, ngày nào muội cũng đẹp." Nhưng lòng nàng vẫn đang nghĩ thầm, thực sự đẹp sao?
"Đúng, DIỆC NHIÊN xinh đẹp, chỉ tiếc ngày thường hay cải nam trang thôi." Lư thị nhẹ khẽ lắc đầu, "Như vậy rất đẹp."
"Tẩu tử..." Gương mặt Trình Diệc Nhiên lại đỏ lên.
Lư thị nhịn không được bật cười. Sau khi nàng sinh xong thì đẫy đà hơn trước đó một chút, khuôn mặt vốn thanh lệ nay lại càng dịu dàng dễ gần hơn.
Trình Diệc Nhiên nói qua loa một hồi: "Muội về phòng đọc sách" rồi chạy về phòng mất.
Nhưng có thể là do trong lòng có việc, hôm nay Trình Diệc Nhiên không có cách nào đọc sách, sau cùng đành giở một quyển toán học ra, chọn vài thứ để làm. Nhưng do không yên lòng nên vẫn làm sai đôi chỗ.
Ngay lúc nàng đang giải đề toán bỗng mơ hồ nghe được giọng nói, trong lòng khẽ động, nàng nghĩ thầm, có lẽ Tô Lăng đến rồi.
— Tô Lăng đưa bái thiếp, lấy thân phận vãn bối để ghé thăm phu phụ Trình Uyên, sau đó lại trình lên hậu lễ.
Cậu được mời vào trong thính đường.
Lôi thị đánh giá Tô Lăng, thấy thân hình người này cao gầy, dung mạo không tầm thường bèn âm thầm gật đầu, trong lòng nói thầm, quả thật tướng mạo không tệ, thảo nào DIỆC NHIÊN lại vừa ý.
Tô Lăng thi lễ một cái, trên mặt mỉm cười: "Vốn nên sớm đến bái kiến hiệu trưởng và phu nhân nhưng vì bận rộn, lại không thể phân thân nên mới chậm trễ đến giờ này, mong hai vị đừng trách."
Trình Uyên nhanh chóng từ chối, không dám để cậu thi lễ: "Điện hạ không thể."
Tô Lăng cười, mặt mày ôn hòa sáng ngời: "Hiệu trưởng gọi học trò là Tô Lăng là được."
Hôm nay Tô Lăng đến đây là dùng thân phận học trò chứ không phải nhị Hoàng tử.
Nhưng trên bái thiếp của cậu lại thoải mái viết hai chữ "Tiêu Cẩn", phu phụ Trình Uyên thật sự không có cách nào đối xử với cậu giống như học trò bình thường.
Sau khi hàn huyên một hồi, trọng tâm câu chuyện bất tri bất giác chuyển đến Trình Diệc Nhiên.
Trình Uyên than nhẹ một tiếng: "Tính cách Trình Diệc Nhiên không tốt, ham chơi tùy hứng, trước mặt điện hạ nếu có chỗ nào không phải, mong điện hạ thứ lỗi."
"Không có đâu." Tô Lăng mỉm cười, sắc mặt nghiêm túc, "Nàng rất tốt."
Tính cách không tốt? Ham chơi tùy hứng? Cái này cũng khiêm tốn quá mức rồi.
Trình Uyên hơi ngẩn ra. Ông nghe thấy người thiếu niên trước mặt này vô cùng nghiêm túc mà nói ra từng câu từng chữ: "Nàng là cô nương tốt nhất mà ta đã gặp." Giọng cậu không lớn nhưng lại vô cùng tha thiết chân thành.
Sắc mặt Lôi thị hơi thay đổi, nghĩ thầm lời này nghe cũng không tệ.
Tô Lăng cúi đầu, sờ sờ túi hương màu xanh trong ống tay áo, không nhanh không chậm nói tiếp: "Mùng bốn tháng năm năm ngoái, ta từng đề cập chuyện cầu thân với hiệu trưởng, lúc đó không chuẩn bị kỹ càng, đúng là quá lỗ mãng..."
Trong lòng Lôi thị vang lên tiếng lộp bộp, bà bưng ly trà trước mặt lên. Cậu ta hối hận chuyện cầu thân khi đó sao?
Tô Lăng thả túi hương xuống, mỉm cười: "Khi đó hiệu trưởng lấy chuyện tuổi tác nàng còn nhỏ làm lý do cự tuyệt. Năm nay nàng đã cập kê, không biết có thể bàn lại chuyện hôn sự này một lần nữa hay không?"
Tâm trạng Lôi thị nghe vậy mới bình tĩnh hơn một chút.
Trình Uyên còn chưa trả lời, Lôi thị đã nhẹ giọng nói: "Ta không đọc quá nhiều sách nhưng vẫn nghe qua một câu nói rằng, không nên trèo cao."
Vị nhị điện hạ này không phải không tốt, chỉ là người này vượt xa vị hôn phu tương lai của DIỆC NHIÊN mà bà mong đợi.
"Đúng vậy." Tô Lăng gật đầu, nhìn về phía Lôi thị, "Quả thật học trò từng nghe đến câu này, nhưng học trò còn biết thêm một câu, chính là nói lời giữ lời. Ta đã đồng ý với cô nương người ta thì không dám quên."
Ánh mắt Lôi thị lóe lên, nhìn thấy túi hương trong tay Tô Lăng khiến bà cả kinh, chẳng lẽ đây là do DIỆC NHIÊN làm. Đã đồng ý với cô nương người ta? Là nói đến DIỆC NHIÊN sao? Trong lòng bà chợt căng thẳng, suy nghĩ đôi chút rồi nói: "Chúng ta cửa nhỏ nhà nghèo nhưng quy củ kỳ lạ lại có rất nhiều..."
Tô Lăng cười, hai hàng lông mày hơi nhướng lên: "Nguyện nghe rõ ràng."
Trình Uyên liếc mắt nhìn thê tử, muốn ngăn bà lại không cho nói nữa.
Lôi thị chỉ làm bộ giống như không nhìn thấy, hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Cô nương nhà ta là do ta đặt trên tay mà nuôi lớn, ta chỉ hy vọng con bé có thể gả cho một hậu sinh đơn giản trung hậu, cả đời bình an, không ngờ..."
—— Đây là những lời sâu trong thâm tâm bà, vốn dĩ không dám nói trước mặt hoàng gia. Nhưng nay thấy được thái độ của vị nhị Hoàng tử này không tệ, tư thái cũng khiêm tốn. Bà mới có can đảm nói ra. Nhưng câu "Không ngờ nó lại phải bước vào nơi hoàn toàn không nhận ra hình người, lấy chung trượng phu với kẻ khác" lại không cách nào nói ra khỏi miệng.
Vẻ mặt Tô Lăng kinh ngạc: "Phu nhân cảm thấy học trò không đủ trung hậu sao?"
Lẽ nào cậu không phải là hậu sinh trung hậu?
Lôi thị chỉ đành phải nói: "Tất nhiên không phải như vậy."
Trong lòng Tô Lăng than nhẹ, lúc còn ở trong thư viện đã từng nghe đồng môn thảo luận, dường như rất thích làm thân với hoàng thân quốc thích. Nhưng không biết tại sao đến lượt Trình gia, từng người từng người đều tránh như tránh tà vậy? Tô Lăng suy ngẫm một hồi, đúng vậy, chính là do hậu cung khiến người khác lo sợ không thôi.
Tô Lăng đứng dậy: "Xin phu nhân yên tâm, ta nhất định sẽ che chở bảo vệ nàng chu toàn. Không những chỉ đảm bảo nàng bình an mà ta còn muốn nàng có thể vui vẻ hạnh phúc. Chuyện mà nàng muốn làm, ta sẽ giúp nàng làm. Tâm nguyện của nàng, ta sẽ hoàn thành giúp nàng."
Những lời thiếu niên đang nói, tự tin mà thản nhiên. Cậu biết nàng thích gì, biết nàng muốn gì. Cậu cũng tin rằng mình là người có khả năng lớn nhất giúp nàng hoàn thành giấc mộng.
Cuộc đời con người rất dài, Tô Lăng không muốn Trình Diệc Nhiên bị nhốt trong một bức tường giống như người khác. Cậu hy vọng nàng vui vẻ, nàng tỏa sáng.
Lôi thị không khỏi ngẩn ra. Giúp DIỆC NHIÊN hoàn thành tâm nguyện sao?
Trình Uyên ho nhẹ một tiếng, bỗng nhiên nói: "Điện hạ thật sự muốn cầu hôn sao?"
Tô Lăng cười cười, coi như là cam chịu. Nàng dặn trước tiên không nói chuyện hôn sự nhưng cậu đã tới đây rồi, không có lý nào lại phủ nhận.
"Thứ cho ta nói thẳng, việc hôn nhân của điện hạ, điện hạ có thể tự mình làm chủ chứ?" Trình Uyên hơi rũ mắt, dường như hơi lóe lên.
Tô Lăng nghĩ thầm, đây mới là trọng điểm. Rốt cuộc thái độ của Hoàng đế như thế nào, hai người họ cũng quá hiểu rõ.
Tô Lăng gật đầu: "Làm chủ được." Cậu có chút bất đắc dĩ: "Ta còn nghĩ rằng, ta đến cửa cầu hôn, đã có vật đính ước thì không quá một khắc đồng hồ, hai vị sẽ gật đầu đồng ý. Nhưng giờ đây vẫn nên phiền gia phụ tự mình đến đây..."
Cậu nhẹ khẽ thở dài một hơi: "Phụ thân ta không quan tâm chuyện của ta cho lắm, nên hôn sự của ta, ông ấy để ta tự mình quyết định. Thật sự phải để ông ấy ra mặt giúp đỡ sao?"
Trình Uyên cũng nhìn thấy túi hương trong tay Tô Lăng, biết "vật đính ước" trong lời cậu ấy đại khái chính là nó. Thứ đó nhắc ông rằng, nữ nhi nhà mình đã tự định chung thân với người ta rồi. Lại nghe Tô Lăng nhắc đến hai từ "gia phụ", hai mắt ông liền nheo lại, nghĩ thầm, quả thật bây giờ không thể từ chối được nữa.
Danh Sách Chương: