Trong kho sách ở thư viện, ông cố của nàng để lại rất nhiều bản ghi, nàng đã từng xem qua nhiều lần, có không ít chỗ có thể trực tiếp lấy ra áp dụng —— Đương nhiên, những thứ này đều là lý luận về mặt tri thức mà thôi.
Tim Trình Diệc Nhiên bắt đầu đập nhanh hơn, sóng nhiệt cuồn cuộn, một cảm giác từ trước đến nay chưa từng xuất hiện bao phủ lấy nàng.
Bạch đại nhân tiếp tục nói: "Không phải vì chuyện này? Trò có chuyện gì muốn tìm nhị điện hạ sao..."
Trình Diệc Nhiên hơi rùng mình: "Đúng vậy, học trò có chuyện muốn tìm nhị điện hạ, học trò cáo từ trước."
Sau khi chắp tay thi lễ với Bạch đại nhân xong, Trình Diệc Nhiên nhanh chóng bước về phía Hành Vân Các.
Trình Diệc Nhiên bước vào Hành Vân các, chỉ liếc mắt một chút liền thấy được Tô Lăng đang nhíu chặt hai hàng lông mày. Nàng ho nhẹ một tiếng gọi: "Điện hạ..."
Tô Lăng ngước mắt, sau khi phất tay cho cung nhân lui ra ngoài mới hỏi nàng: "Sao nàng lại tới đây?" Không đợi Trình Diệc Nhiên nói xong, cậu đã tiếp lời: "Nếu chuyện nàng nói không quá vội thì nàng ở đây đợi ta một lúc, ta muốn đến Tây Uyển cầu xin Hoàng thượng thu hồi ý chỉ..."
"Ta đến..." Trình Diệc Nhiên kinh ngạc, lại trong vô thức, "Thu hồi ý chỉ gì?"
Tô Lăng đưa mắt nhìn nàng: "Trong danh sách đội ngũ đi theo có tên nàng, ta muốn ông ấy gạch bỏ."
"Vì sao lại gạch bỏ?" Trình Diệc Nhiên vô cùng kinh ngạc, "Hoàng thượng muốn để ta đến cứu trợ thiên tai nạn dân sao?"
Nàng thầm nhủ, hình như cũng không có gì không ổn mà.
"Đường xá xa xôi, ta không muốn nàng phải một đường bôn ba vất vả." Tô Lăng kiên nhẫn giải thích.
Trình Diệc Nhiên hít sâu một hơi: "Ta đang muốn nói với huynh chuyện này đây, ta muốn đến Thục Trung cùng huynh. Nhưng không ngờ vậy mà Hoàng thượng đã hạ chỉ rồi."
"Nàng muốn đi theo ta đến đó?" Tô Lăng cau mày, "Nghe lời, không nên càn quấy."
"Ta không hồ đồ mà." Trình Diệc Nhiên hết sức nghiêm túc nói, "Vốn dĩ Hoàng tử đi đâu thì thư đồng sẽ đi theo. Mà nay Hoàng thượng đã hạ ý chỉ như vậy, lại càng không thể từ chối. Lẽ nào, huynh muốn vì ta mà kháng chỉ sao?"
Sau khi nói xong câu cuối cùng, gò má nàng cũng không nhịn được mà nóng bừng lên, may là khuôn mặt đã được tô đen nên không nhìn ra được. Nàng bước lên một bước, nhẹ nhàng lay lay cánh tay Tô Lăng: "Đến Thục Trung cứu giúp thiên tai có nguy hiểm không?"
Tô Lăng lắc đầu: "Đường xá xa xôi, dù chạy ngày đêm không ngừng nghỉ, lúc đến nơi cũng đã là mấy ngày sau, đến lúc đó địa chấn đã sớm ngừng lại, cũng không có gì nguy hiểm cả."
Cậu không muốn nàng đi theo là không muốn nàng phải bôn ba vất vả. Nàng là một tiểu cô nương, vốn dĩ nên được người ta nâng niu trong lòng bàn tay, còn chuyện chịu khổ khó nhọc, cậu cảm thấy vốn không nên dính dáng gì đến nàng.
"Nếu không gặp nguy hiểm, vậy huynh lo gì chứ?" Trình Diệc Nhiên lại tiếp tục lay lay cánh tay Tô Lăng, giống như trước đây khi còn ở trong thư viện, "Tất cả mọi người đều biết ta làm thư đồng của huynh, tất nhiên sẽ phải theo huynh đến Thục Trung. Nếu ta không đi mà ở kinh thành chờ thì sẽ rất kỳ lạ. Có thể mọi người sẽ cảm thấy là do huynh không muốn để ta làm thư đồng? Còn nữa, quan trọng hơn hết chính là Hoàng thượng đã hạ chỉ, huynh cũng không muốn Hoàng thường vì ta mà tức giận đúng không..."
Tô Lăng nói thầm, làm Hoàng đế tức giận sao, cũng không quan trọng đến nỗi đấy. Nhưng cánh tay nhỏ bé của nàng lại cứ đung đưa bắt lấy cánh tay cậu nhẹ nhàng lay lay, trái tim cậu cũng rung theo từng cử chỉ của nàng.
Trình Diệc Nhiên thấp giọng, trong đó mơ hồ còn mang theo chút năn nỉ: "Huynh đừng đi tìm Hoàng thượng mà."
Lúc nàng bắt đầu làm thư đồng cho Tô Lăng cũng chính là ngày mười tám tháng bảy năm ngoái đã từng gặp được Hoàng đế một lần. Nàng cũng không rõ lắm mối quan hệ giữa Hoàng đế và Tô Lăng như thế nào. Nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy phụ tử hai người bọn họ không mấy hòa thuận.
"Ừ?" Tô Lăng nhướng mày, "Thật sự muốn đi cùng ta, không muốn rời xa ta sao?"
Nàng sợ cậu sẽ chọc giận Hoàng đế?
Trình Diệc Nhiên nói tiếp: "Lại nói, Thục Trung gặp địa chấn, ta cũng muốn giúp đỡ một chút, ta từng thấy trong bản ghi lại của ông cố, cũng học được không ít thứ… Huynh xem, ta ở kinh thành cũng không có việc gì làm. Nếu huynh không ở trong cung, mấy người Tống đại nhân bọn họ cũng không nhất định sẽ dạy ta học."
Tô Lăng mỉm cười, trong lòng nói thầm chuyện cứu trợ thiên tai, công việc cụ thể do Giang Do Giang đại nhân phụ trách, nhị hoàng tử cậu đây chủ đến trấn an lòng dân biểu hiện sự coi trọng của triều đình với bách tính Thục Trung mà thôi.
"Thật sự muốn đi cùng?"
Trình Diệc Nhiên do dự một chút rồi gật đầu: "Ừ."
Nhưng nàng phải về nhà thông báo cho phụ mẫu.
"Vậy ta không đi tìm Hoàng thượng nữa nhé?"
Trình Diệc Nhiên gật đầu: "Ừ, vậy ta đây về nhà."
Tô Lăng trầm ngâm: "Ta về cùng nàng."
Cậu nghĩ, chuyện này phải giải thích rõ ràng với phụ mẫu của nàng. Trên cơ bản, lần này trở về, chuyện của cậu và nàng cũng nên được định xong.
Trình Diệc Nhiên vội vàng lắc đầu: "Không cần, không cần, huynh cứ làm việc của huynh là được rồi."
Trong lòng nàng thầm nói, sở dĩ nàng muốn đến Thục Trung, một là vì thân phận thư đồng của Hoàng tử, hai là vì chính bản thân nàng muốn bỏ ra một phần sức lực cứu giúp nơi gặp thiên tai, ba là từ nhỏ nàng đã sống ở thư viện Sùng Đức, sau này lớn lên chút nữa thì đến Kinh Thành. Trừ hai nơi đó ra, nàng chưa hề đến nơi khác, nàng cũng muốn đi ra ngoài nhìn ngắm một chút.
Nhất là Thục Trung từng là nơi nàng sinh sống trước kia.
—— Nếu Tô Lăng theo nàng đến thư viện, phụ mẫu nhớ lại chuyện lúc trước, nhất định sẽ nghi ngờ, nói không chừng còn cho rằng chuyến này nàng đi là vì Tô Lăng.
Tô Lăng thấy thấy thái độ nàng kiên quyết như vậy, hơn nữa quả thật cậu cũng có chuyện cần làm nên cũng không kiên trì, ra lệnh cho nội giám lấy xe ngựa đưa nàng về. Sau khi ra khỏi Hoàng cung, mặt trời cũng đã ngả về tây, gần đến lúc hoàng hôn. Chờ đến khi Trình Diệc Nhiên về đến thư viện Sùng Đức thì trời cũng đã tối.
Nàng đột nhiên trở về, phu phụ Trình Uyên đều kinh ngạc.
Lôi thị vội vã cho người lấy nước để Trình Diệc Nhiên rửa mặt rửa tay, lại cho người bày cơm cho nàng.
Trình Uyên trầm giọng hỏi: "Sao đột nhiên lại quay về, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Phụ thân, Thục Trung xảy ra địa chấn, người có biết không?"
"Mới vừa biết xong." Trình Uyên đáp, "Hoàng thượng đã hạ chiếu tự luận tội mình."
"Dạ." Trình Diệc Nhiên gật đầu, nàng cũng đã đói bụng, ăn một chút đồ ăn xong mới lại nói tiếp, "Hoàng thượng sai nhị Hoàng tử đến đó cứu trợ thiên tai."
"Hoàng thượng bảo nhị Hoàng tử đến đó trợ giúp thiên tai thì liên quan gì..." Sắc mặt Trình Uyên khẽ thay đổi, "Con cũng phải đi theo sao?"
Trình Diệc Nhiên chớp mắt nhìn: "Phụ thân..."
Nàng còn đang suy nghĩ nên ngả bài với phụ mẫu như thế nào thì phụ thân nàng đã nói thẳng ra luôn rồi.
Lôi thị vội la lên: "Vậy làm sao bây giờ? Con có thể không đi được không, dù sao con cũng là một cô nương mà..."
Trình Uyên có chút bất đắc dĩ: "Hi Nương, Hoàng thượng biết con bé là một cô nương."
"Giả bệnh thì sao?" Lôi thị nóng nảy.
Trình Uyên lại càng bất đắc dĩ: "Hi Nương, giả bệnh là tội khi quân."
...
Trình Diệc Nhiên có chút chột dạ, nhẹ giọng nói: "Mẫu thân, đi cứu trợ thiên tai là chuyện tốt mà. Sao phải giả bệnh không đi chứ. Hoàng thượng sai nhị Hoàng tử đến Thục Trung, con làm thư đồng cho ngài ấy, tất nhiên là phải hộ tống ngài ấy đi rồi."
"Ta biết." Lôi thị than thở.
Trình Diệc Nhiên cầm lấy tay mẫu thân: "Mẫu thân, nếu con là thư đồng của nhị Hoàng tử nhưng không phải là một cô nương thì người có muốn con đi không?"
"Cái gì?" Lôi thị không phản ứng kịp.
Trình Diệc Nhiên cười nói: "Mẫu thân, con nói là, nếu con là nam tử. Già dụ như, con là nam tử, như đại ca chẳng hạn, có thể tham gia khoa cử, làm quan trong triều, Hoàng thượng sai con đi nơi khác, ví dụ như đến Giang Nam, đến Thục Trung, đến Thanh Châu hoặc nơi nào đó thì người sẽ ngăn cản sao?"
"..." Lôi thị trầm mặc một hồi, sau đó lắc lắc đầu, "Đương nhiên là không." Bà than nhẹ một tiếng: “DIỆC NHIÊN, nhưng con là một cô nương mà. Nếu con là nam tử thì dù có đến chiến trường, g.i.ế.c địch vì nước ta cũng không nói gì..."
Trình Diệc Nhiên quay người lại, ôm mẫu thân một cái, thấp giọng nói: "Mẫu thân, con biết mình là một cô nương."
Nàng cảm thấy, bắt đầu từ lúc nàng phải làm thư đồng, hoặc có lẽ sớm hơn chút nữa, từ lúc nàng kiên trì muốn đọc sách thì nàng cũng đã quyết định sẽ không cam tâm chỉ làm một "cô nương" mà thôi.
—— Tất nhiên đây không phải vì ghét bỏ thân phận nữ nhi mà là nàng không cam lòng giống như đa số những nữ tử trong thời đại này, chỉ có thể thành thật đợi trong khuê phòng, đến một tuổi nhất định nào đó lại kết hôn sinh con, ở nhà giúp chồng dạy con, cứ như vậy trải qua cả một đời.
Vài thập niên thật dài, chẳng qua cũng chỉ chuyển từ trạch viện này đến trạch viện khác mà thôi.
Trước đây nàng vốn không biết nên làm thế nào, nhưng nay đã có cơ hội thì phải cố gắng nắm bắt lấy.
Trình Uyên tằng hắng một cái, khuyên giải an ủi thê tử: "Hi nương, nàng không cần lo lắng, con đi theo giúp đỡ cứu trợ thiên tai, cũng không phải ra chiến trường. Lại nói, đi theo nhị Hoàng tử, cũng không có quá nhiều nguy hiểm..."
Lôi thị liếc mắt nhìn ông, trong lòng nghĩ thầm, đi cùng nhị Hoàng tử kia mới là nguy hiểm. Bộ chàng đã quên cậu ta từng đến cầu hôn rồi sao? Từ kinh thành đến Thục Trung xa xôi như vậy, làm sao có thể để người ta yên tâm được chứ.
Trình Diệc Nhiên vội vàng làm nũng: "Đúng vậy, mẫu thân à, cũng không gặp nguy hiểm gì hết. Con biết người không nỡ xa con, con cũng không nỡ xa người mà."
Trình Uyên cười ha ha một tiếng, lại nói: "Bây giờ đã không nỡ rồi, nếu sau này gả xa thì biết làm sao?"
Lôi thị lườm ông một cái: "Nói bậy bạ cái gì đó?"
Trình Diệc Nhiên liên tục xua tay biểu hiện thái độ: "Không gả xa, không gả xa, con ở cùng phụ mẫu thôi."
Lôi thị không nhịn cười được nữa, vỗ nhẹ lên đầu nữ nhi: "Nói cái gì mà lấy hay không lấy, có xấu hổ không hả?" Bà lấy lại bình tĩnh: "Nếu đây là ý chỉ của Hoàng thượng cũng đành chịu, DIỆC NHIÊN, lần này đi con nhất định phải chủ ý, nhất định phải cẩn thận, chớ để..."
Bà vốn muốn nói "Chớ để người khác phát hiện con không phải là nam tử", nhưng lời đến khóe miệng lại không nói ra được nữa, quan tâm cái này làm gì. Ngay cả Hoàng thượng cũng đã biết chuyện, DIỆC NHIÊN chỉ phụng mệnh giả trang thành nam tử mà thôi. Nếu chuyện này bị lộ ra cũng không cần thiết phải lo lắng.
Về chuyện an toàn, có nhi tử duy nhất của Hoàng đế ở đó, hẳn phải có không ít cao thủ đi cùng, vấn đề an toàn cũng không có gì phải lo lắng.
Nghĩ như vậy, căng thẳng trong lòng Lôi thị đã buông lỏng không ít.
Trình Diệc Nhiên biết điều khéo léo lên tiếng đáp: "Mẫu thân, người yên tâm, con biết rồi. Được rồi, con phải đến kho sách một chuyến, con muốn mang theo mấy quyển sách."
"Sách gì? 《 Thục Trung tạp ký 》?" Trình Uyên cảm thấy hứng thú.
"Không phải ạ, là bản ghi của ông cố."
Danh Sách Chương: