Trình Khải gật đầu: “Ừ, nhanh lên một chút. Bây giờ ông ấy đang ở ngoài cổng nhà chúng ta, dù sao cũng từng là phu tử của muội, đừng để ông ấy đợi lâu.”
Hắn nói xong lui ra ngoài.
Trình Diệc Nhiên vội vàng thay đổi nam trang, vốn muốn bôi đen gò má nhưng suy nghĩ vừa nảy lên đã chậm rãi buông hộp phấn đen xuống. Nàng lấy ra áo choàng liền mũ màu đen của mình --- Mùa đông sợ gió thổi lạnh mặt, cái áo choàng này là thím Giang mới sửa lại.
Sau khi Trình Diệc Nhiên mặc vào, che mặt lại kín mít, lấy chồng giấy hoa mới cắt xong bỏ vào trong tay áo, bước nhanh ra cửa.
Mọi người đều biết Thẩm phu tử là nhạc sư cung đình, sau này chẳng hiểu sao lại đến thư viện Sùng Đức làm phu tử dạy nhạc lý. Nguyên quán của ông ở đâu hay trong nhà có ai cũng không ai biết.
Hàng năm Thẩm phu tử vẫn đợi ở thư viện, ngay cả lễ Tết cũng chưa từng về nhà.
Trình Diệc Nhiên vừa đến cửa đã nhìn thấy Thẩm phu tử đứng dưới gốc cây bên ngoài cửa. Cây táo ngoài cổng trụi lủi không còn chiếc lá nào, Thẩm phu tử mặc một cái áo bông màu nâu đất, trên tay cầm một cái lồng, bình tĩnh nhàn nhã.
“Thẩm phu tử tìm học trò có việc gì ạ?” Trình Diệc Nhiên thi lễ.
Thẩm phu tử đánh giá nàng một lúc, nhíu lông mày: “Trò bọc kín mít như vậy làm gì?”
“…Lạnh.” Trình Diệc Nhiên ồm ồm.
“Được rồi, được rồi. Sợ lạnh như thế…” Thẩm phu tử có chút ghét bỏ, “Sắp hết năm rồi, gọi trò ra cũng không có ý gì khác ngoài muốn nhờ trò giúp một việc nhỏ. Ta đã nói qua với hiệu trưởng, bây giờ trò đi theo ta đến Hạnh Viên.”
“Hả?” Trình Diệc Nhiên kinh ngạc, giúp Thẩm phu tử? Không phải Tô Lăng muốn gặp nàng hay sao?
Chút âm thầm vui vẻ từ đáy lòng trong nháy mắt đã mất hơn một nửa, nàng “Ồ” lên một tiếng, xem nhẹ cảm giác mất mát vừa nảy lên.
“Sao thế? Chút chuyện nhỏ như vậy đã không muốn giúp?” Thẩm phu tử nhíu mày, “Còn nói một ngày làm thầy, cả đời làm thầy.”
Trong lòng Trình Diệc Nhiên run lên, vội vàng hành lễ: “Không có, không có, không phải là không muốn giúp. Nhưng mà, phu tử, học trò có thể trở về thay y phục được không…”
Trình Diệc Nhiên không bôi đen gò má là vì nàng nghĩ sẽ đi gặp Tô Lăng! Nàng cũng không biết vừa rồi có chuyện gì xảy ra, đầu quả tim ngứa ngáy, bỗng nhiên không muốn để cậu ấy nhìn thấy khuôn mặt đen xì của mình khi gần sang năm mới.
“Đổi y phục gì nữa? Không phải trò nói lạnh hay sao?” Thẩm phu tử vung tay áo, “Thế này được rồi, đừng lề mề nữa, nhanh lên nào.”
Trình Diệc Nhiên đành phải nắm thật chặt áo khoác, cúi đầu thấp xuống, đi theo Thẩm phu tử bước về phía trước.
Thẩm phu tử người cao chân lại dài, sải chân rất rộng, Trình Diệc Nhiên cố gắng lắm mới có thể đuổi theo ông được. Lúc này, nàng không tránh khỏi nghĩ đến Tô Lăng. Đôi khi Tô Lăng đưa nàng đến cửa cung sẽ cố gắng thả chậm bước chân đợi nàng.
Nàng bĩu môi về phía bóng lưng của Thẩm phu tử, bước nhanh hơn.
Nhưng vừa đi tới, Trình Diệc Nhiên liền phát hiện có gì đó là lạ, theo phương hướng mà bọn họ đi không giống như đang đến Hạnh Viên.
Hình như đang đi ra chỗ cửa sau thư viện!
Trình Diệc Nhiên giật mình, dừng bước.
Thẩm phu tử ý thức được người đằng sau không theo kịp bèn quay người lại: “Lại làm sao vậy?”
“Phu tử, đây không phải là đường đến Hạnh Viên.”
“Đương nhiên ta biết đây không phải là đường đi Hạnh Viên, có người muốn gặp trò.” Thẩm phu tử không nhanh không chậm nói.
Ánh mắt Trình Diệc Nhiên sáng lên, trong lòng suy đoán: “Là Tô Lăng sao?”
Thẩm phu tử: “Tô Lăng cái gì? Gần nửa năm trò làm thư đồng, không biết gọi ngài ấy một tiếng Điện hạ hay sao? Còn nói trò thông minh, thật sự chẳng hiểu thông minh chỗ nào. Ngài ấy đợi trò bên ngoài, còn bảo ta đi gọi trò ra…”
Giọng điệu của ông không tốt nhưng Trình Diệc Nhiên không buồn bực chút nào, ngược lại còn vui vẻ mơ hồ. Nàng hít sâu một hơi: “Phu tử…”
“Đi đi, đi đi.”
Tâm tình Trình Diệc Nhiên không tự chủ mà chuyển sang tốt đẹp, bước chân cũng nhanh hơn rất nhiều.
Hai người đi thêm một hồi, nhìn thấy bên ngoài cửa sau thư viện có một chiếc xe ngựa đang dừng lại.
Ngoài xe ngựa là một thiếu niên mặc bộ y phục mùa đông của thư viện Sùng Đức đang đứng khoanh tay.
Dáng người thon thả, giống như một gốc tùng xanh.
Trình Diệc Nhiên vừa liếc mắt đã nhìn ra thiếu niên này là Tô Lăng.
Thẩm phu tử cất giọng nói: “Người đã đến rồi, đồ cũng nên đưa cho ta chứ nhỉ?”
Tô Lăng nghe vậy xoay người, khóe môi hơi cong lên: “Đương nhiên.”
Thẩm phu tử đưa một ánh mắt sai sử: “Mau qua đó đi.” Trên đường đi, Trình Diệc Nhiên vui vẻ trong lòng nhưng khi thật sự nhìn thấy Tô Lăng lại bắt đầu cảm thấy xấu hổ không chịu nổi. Nàng thấp giọng “A” một tiếng, ổn định lại tinh thần, đi theo sau lưng Thẩm phu tử, từng bước từng bước đi về phía Tô Lăng.
Ý cười trong mắt Tô Lăng càng đậm. Từ trong n.g.ự.c lấy ra một phong thư.
Hai mắt Thẩm phu tử trong tích tắc như b.ắ.n ra hào quang, ông vội vàng đưa tay tiếp nhận, ý cười trên mặt không che đậy được.
“Ông có thể đứng một bên từ từ xem.” Tô Lăng nói khẽ.
Thẩm phu tử không đáp lại, chỉ nói một câu: “Các người ở chỗ này nói chuyện đi, ta đi dạo gần đây.” Nói xong xoay lưng rời đi.
Bên cạnh xe ngựa chỉ còn lại Trình Diệc Nhiên và Tô Lăng.
Tô Lăng cười khẽ: “Sao lại che kín mít như vậy? Lạnh sao?” Cậu vừa nói vừa đưa tay muốn sưởi ấm tay nàng, lại nhỏ giọng nói: “Trong xe ngựa ấm hơn.”
Trình Diệc Nhiên không ngẩng đầu lên: “Thế có thể vào trong xe ngựa nói chuyện được không?”
“Được chứ.” Tô Lăng gật đầu, tự mình nhảy lên xe ngựa, lại đưa tay kéo Trình Diệc Nhiên.
Trình Diệc Nhiên mặc áo choàng liền mũ không tiện bước lên, dưới sự giúp đỡ của cậu leo vào trong xe.
Thấy nàng vẫn che kín mít, chỉ lộ đôi mắt như nước hồ thu, Tô Lăng thầm kinh ngạc, nhẹ giọng hỏi: “Sao lại che mặt như vậy?” Trong lòng cậu lộp bộp một cái: “Có phải là bị nấm da không? Để ta nhìn xem.”
Vì câu nói kia của Tô Lăng, tâm tình vốn đang tốt của Trình Diệc Nhiên biến mất phân nửa. Nàng tức giận nói: “Đúng, bị nấm da, không cho huynh nhìn.”
Lời nói vừa ra khỏi miệng, Trình Diệc Nhiên đã cảm thấy hối hận. Tô Lăng lo lắng cho nàng, sao nàng có thể nói bậy được? Nhưng suy đoán của cậu ấy thật sự khiến Trình Diệc Nhiên không vui nổi, lại mơ hồ có chút ấm ức.
Trình Diệc Nhiên không để ý mỗi lần nàng nói chuyện trước mặt Tô Lăng, giọng nói sẽ không tự chủ được mà mềm hơn một chút. Lúc này ấm ức, tuy nói mấy lời tức giận cũng không hề có lực uy h.i.ế.p nào.
Hai hàng lông mày Tô Lăng nhíu chặt: “Cho ta xem nào, đừng giấu. Trong cung có nhiều thái y, ta tìm một người khám cho nàng.”
Cậu nói xong liền chạm vào áo choàng của Trình Diệc Nhiên.
Trình Diệc Nhiên vừa xua tay vừa tránh né.
“Bốp” một tiếng vang lên.
Bàn tay Trình Diệc Nhiên đập một cái chát vào mu bàn tay Tô Lăng. Nàng ngẩn ra một chút, vô thức hỏi: “Có đau không? Ca ca ta nói tay ta rắn chắc, đánh người rất đau.”
Trong lúc Trình Diệc Nhiên ngây người chỉ cảm thấy khuôn mặt hơi lạnh, khuôn mặt trắng nõn của nàng hoàn toàn lộ ra trước mặt Tô Lăng.
Lúc đầu Tô Lăng chỉ nghĩ trên mặt nàng bị nấm nhưng khi khăn che mặt rơi xuống, cậu lại ngây ngẩn cả người, trong mắt hiện lên thần sắc kinh ngạc run rẩy.
Tuy nàng mặc nam trang thế nhưng gò má không hề bôi đen, làn da trắng như tuyết, khuôn mặt như tranh vẽ.
Tô Lăng hít một hơi thật sâu, cố đè xuống rung động trong lòng, làm ra vẻ tự nhiên nói: “Ta còn thực sự nghĩ trên mặt nàng bị nấm.”
“Trên mặt ai có nấm chứ?” Trình Diệc Nhiên nhỏ giọng thì thầm.
Khăn che mặt đã bị lấy xuống, nàng cũng không trùm lên lại mà vứt nó ở bên trong mũ. Nghĩ nghĩ, nàng dứt khoát lấy mũ xuống.
“Như vậy rất tốt.” Giọng nói của Tô Lăng cực nhẹ, “Không cần bôi phấn đen thui nữa.”
Đây không phải lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ vốn có của nàng. Tháng sáu năm ngoái, ở ngoài thư viện, cậu đứng cùng chỗ với Thẩm phu tử, ngẫu nhiên nhìn thấy nàng cùng huynh trưởng. Khi đó nàng một thân áo xanh lục, đẹp đến kinh người.
Đáng tiếc là cậu chỉ được gặp bộ dáng mặc nữ trang của nàng mỗi lần đó.
Trong lòng Tô Lăng hơi cảm động, xưa nay nàng mặc nam trang đều bôi phấn đen xì, hôm nay ngoại lệ là vì muốn gặp cậu hay sao?
Nghĩ đến đây, tâm tình của Tô Lăng rất tốt, nói khẽ: “Có phải nàng đã biết là sẽ gặp được ta, cho nên mới…”
“Không có, không có mà…” Trình Diệc Nhiên thề thốt phủ nhận. Tâm tư bé nhỏ bị người ta chọc thủng khiến nàng đỏ mặt, “Bởi vì Thẩm phu tử thúc giục, ta sợ ông ấy chờ sốt ruột, cho nên ta…”
Trình Diệc Nhiên âm thầm bực bội, có chút hối hận vì sao mình lại làm ra chuyện như vậy!
Khuôn mặt như bạch ngọc thoáng đỏ lên, trong lòng Tô Lăng cảm thấy đầy dịu dàng. Cậu cười cười, biết trong lòng nàng, vị trí của cậu chắc chắn là rất nặng. Loại tâm tư nữ nhi này có thể lừa được người khác nhưng không giấu được Tô Lăng cậu.
Thế nhưng nghĩ đến bài học thê thảm lần trước, cậu chỉ có thể xem nhẹ cảm giác ngứa ngáy ngọt ngào trong lòng, “Ừ” một tiếng: “Lần trước…”
“Huynh tìm ta có phải là có việc gì hay không?” Cùng lúc đó, Trình Diệc Nhiên mở miệng.
“Hử?” Tô Lăng bất chợt dừng lại, sau đó khóe môi cong lên, “Cũng không có gì. Sắp hết năm, muốn gặp nàng một lần.”
Trình Diệc Nhiên: “…”
Giọng nói vốn luôn sạch sẽ mát lạnh gần đây lại trầm thấp hơn, lúc nói ra mấy lời này, chậm rãi ung dung, từng câu từng chữ đập vào lòng Trình Diệc Nhiên.
Tô Lăng tiếp tục nói: “Tết năm ngoái không được gặp, năm nay đến gặp nàng. Gần đây nàng đang làm gì?”
Danh Sách Chương: