Mục lục
Xuyên Sách Ta Thành Đôi Với Nam Chính Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Giới thiệu tóm tắt nội dung: Thiếu nữ Tô Lăng cải nam trang đến thư viện Sùng Đức học tập, kết bạn với một nhóm học trò đồng môn, vừa có được tình bạn vừa có được tình yêu, cuối cùng thành công trong việc nâng cao địa vị của nữ tử."

Trình Diệc Nhiên trừng mắt nhìn, chỉ như vậy thôi sao? Lấy kịch bản hơn ba năm mà cuối cùng chỉ cho nàng duy nhất một câu giới thiệu vắn tắt như vậy sao?

"Phụ thân, không biết học trò mới đến tên họ là gì?" Trình Khải vô cùng tò mò muốn biết rốt cuộc thân phận người nọ là gì mà có thể khiến phụ thân bảo hắn chăm sóc chiếu cố. Phải biết là ngay cả lúc tiểu muội hắn đến thư viện đọc sách, ngoại trừ ăn uống và chỗ ở không giống với mọi người bên ngoài, còn lại thì không hề có được bất cứ sự quan tâm chăm sóc đặc biệt nào cả.

Trình Diệc Nhiên nghe thấy câu hỏi của nhị ca liền ngẩng đầu nhìn về phía phụ thân, trong đầu không khỏi nảy ra một suy nghĩ mơ hồ.

"Tô Lăng."

Quả nhiên là như vậy! Trình Diệc Nhiên hơi buông lỏng tay, chiếc thìa vốn dĩ đang cầm trên tay thiếu chút nữa đã rơi thẳng vào chén. Nàng nhìn lại bốn chữ "Thiếu nữ Tô Lăng" thật to đang hiện trên giao diện hệ thống, không sai, đúng là "Thiếu nữ Tô Lăng".

Vậy có nghĩa bạn học mới đến này chính là một cô gái?

Trình Khải liếc mắt nhìn muội muội đang ngồi bên cạnh mình một cái sau đó rũ mắt gật đầu: "Dạ, con đã biết."Sau khi ăn sáng xong, Trình Khải bảo muội muội quay trở về học đường trước còn bản thân hắn bị phụ thân giữ lại nói chuyện.Giờ phút này, toàn bộ suy nghĩ của Trình Diệc Nhiên đều là: Cốt truyện sắp bắt đầu, nữ chính sẽ nhanh chóng xuất hiện nhưng còn mình là ai? Mình phải làm gì... Vừa bị kêu trở lại học đường trước, nàng lập tức đi vào con đường nhỏ xuyên qua rừng trúc, trên đầu là giao diện hệ thống, bước chân nhanh chóng đi về phía học đường. Dọc theo con đường, học trò tốp năm tốp ba cùng nhau đi đến, thỉnh thoảng có đồng môn quen biết sẽ cất tiếng gọi nàng. Trình Diệc Nhiên nhìn một cái, thấy đối phương cũng mặc trang phục màu xanh thiên thanh như mình, là một thiếu niên chừng mười bốn mười lăm tuổi, khuôn mặt nở nụ cười tươi, trong lòng nàng nảy sinh một chút cảm giác cô đơn quạnh quẽ —— phụ thân và huynh trưởng không cho phép nàng gần gũi với đồng môn, dù nàng đã vào thư viện học ba năm nhưng vẫn luôn tới lui một mình. Ngoại trừ Kỷ Phương thường chủ động bám đuôi, còn thì ngay cả một người bạn để nói chuyện nàng cũng không có.

Tuy nhiên, ngay lúc tầm mắt rơi vào mấy chữ "Thiếu nữ Tô Lăng" hiện trên giao diện hệ thống thì cảm giác của nàng hơi nhẹ nhõm hơn. Ừm, người có thể nói chuyện cùng nàng chẳng mấy chốc sẽ xuất hiện.

Cũng không biết cô nương ấy như thế nào nhỉ?

Môn học kế tiếp bữa ăn sáng là Toán học, sau khi tiếng chuông vừa dứt thì Dương phu tử thong thả cất bước tiến vào học đường. Vị phu tử này tuổi khoảng chừng ba mươi, dáng người cao gầy, mặt trắng không râu, ngay khi vừa vào lớp đã nói thẳng: "Hôm nay có kiểm tra, mau chuẩn bị giấy bút."

Kiểm tra môn học? Trong phút chốc, nhóm học trò nhỏ giọng thầm thì bàn luận với nhau không ngớt.

Trình Diệc Nhiên không sợ kiểm tra nên nàng nhanh chóng thu dọn bàn học, chấm bút vào mực rồi tập trung lắng nghe.

"Đề bài thứ nhất, có một bức tường dày năm thước, hai con chuột ở hai mặt tường phải đào xuyên qua. Ngày đầu tiên chuột lớn đào một thước, chuột nhỏ cũng đào một thước. Ngày thứ hai chuột lớn đào gấp đôi, chuột nhỏ đào ít hơn một nửa. Hỏi: đến ngày nào chúng sẽ gặp nhau, mỗi con đào được bao nhiêu thước?"

Trình Diệc Nhiên vừa nghe đã biết đây không phải là câu hỏi dễ. Nàng tính nhẩm trong đầu một lúc, viết lên giấy nháp một lần rồi mới cẩn thận sao chép kết quả vào bài kiểm tra.

Giọng nói của Dương phu tử lại tiếp tục vang lên lần nữa: "Đề bài thứ hai, cho một số chưa biết, nếu chia cho ba thì dư lại hai, nếu chia cho năm thì lại dư ba, nếu chia cho bảy thì dư hai. Vậy hỏi số đó là bao nhiêu?"

Đề bài này đã từng được nhắc đến trong quyển《Tôn Tử Tính Kinh》,Trình Diệc Nhiên chấn động tinh thần, nâng bút giải đề ngay lập tức.

Bên trong học đường vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy mỗi tiếng bước chân của Dương phu tử.

“Bộp” một tiếng, một tờ giấy vo tròn đột nhiên rơi ngay xuống trước mặt Trình Diệc Nhiên. Nàng ngẩng đầu lên thì thấy Kỷ Phương ngồi phía trước đang xoay đầu, nháy mắt ra hiệu với nàng.

Hai bên thái dương giần giật, Trình Diệc Nhiên lén liếc mắt nhìn Dương phu tử đang canh chừng một cái rồi lại nhìn chằm chằm tờ giấy, bây giờ quả thật ném không được mà không ném cũng không xong. Nàng không có can đảm tiếp tục trao đổi giấy với Kỷ Phương nhưng cũng không hề muốn tố cáo cậu ta. Trình Diệc Nhiên khẽ cử động tay áo rộng thùng thình của mình, nhanh chóng dấu tờ giấy kia vào trong nhằm tạm thời giấu "chứng cứ phạm tội" đi, vùi đầu tiếp tục làm bài”

Ngay lúc nàng đang tập trung hết sức để viết bài thì bỗng nhiên một người xuất hiện ngay bên cạnh bàn.

"Lấy ra đây." Dương phu tử đứng trước mặt nàng, đồng thời đưa tay ra.

Trình Diệc Nhiên thầm than không tốt nhưng trong lòng vẫn ôm chút hy vọng gặp may, nàng đứng dậy, nâng lên tờ giấy Thái Hầu đã viết hai phần đáp án trước mặt mình: “Phu tử….”

Cây thước trong tay Dương phu tử gõ nhẹ xuống bàn học của nàng: "Không phải cái này, ta muốn cái mà trò đang giấu trong tay áo kìa."

Động tĩnh bên này khiến mấy học trò khác không khỏi ghé mắt nhìn sang.

Trình Diệc Nhiên cảm thấy cực kỳ xấu hổ, m.á.u nóng dâng lên, trong chốc lát đã lan ra toàn bộ khuôn mặt, may mà trên mặt nàng có bôi phấn đen nên cũng không quá mức rõ ràng: "Trong tay áo của học trò sao ạ?"

"Đưa tay ra." Dương phu tử quay lại quét mắt nhìn toàn bộ học trò một lượt, mãi cho đến khi tất cả đều thành thật cúi đầu, hắn mới tiếp tục nhìn Trình Diệc Nhiên, "Chỉ là một buổi kiểm tra mà cũng muốn gian lận? Trình Diệc Nhiên, bản thân trò làm lớp trưởng mà cũng chỉ được vậy thôi sao?”

Nghe được trong lời nói của phu tử có ý thất vọng, ngay lúc Trình Diệc Nhiên muốn trả lời thì Kỷ Phương ngồi trước mặt nàng lại đột nhiên đứng lên cất giọng lanh lảnh: "Phu tử, Trình Diệc Nhiên không hề gian lận! Mảnh giấy kia là do học trò ném cho đệ ấy, hoàn toàn không liên quan gì đến đề thi hôm nay! Nếu phu tử không tin thì nhìn một chút sẽ biết."

Dương phu tử nhướng mày: "Trình Diệc Nhiên?"

"Dạ?" Trình Diệc Nhiên thấy mọi việc đã đến nước này cũng chẳng còn gì để che dấu nữa, nàng bèn dốc tờ giấy ra khỏi tay áo rồi đưa đến tay Dương phủ tử, "Phu tử."

"Chuyện lúc sáng sớm không khiến đệ bị làm khó chứ?" Dương phu tử mở cục giấy ra, sau đó nhỏ giọng đọc lên.

Trình Diệc Nhiên hơi ngẩn người, đến một lúc sau mới kịp nhận ra chuyện mà Kỷ Phương nói trong giấy rốt cuộc là chuyện gì. Nàng liếc nhìn cậu ta một cái, không biết trong lòng hiện giờ là cảm giác gì nhưng lại càng thêm kiên quyết với ý định sau này phải tránh xa Kỷ Phương.

Kỷ Phương nhướng cặp mắt đào hoa của mình lên, vô cùng đắc ý mà hỏi: "Phu tử, người xem đi, rõ ràng là không liên quan gì đến bài kiểm tra hôm nay đúng không?"

"Không liên quan gì đến bài kiểm tra?" Dương phu tử cười nhạo, cặp lông mày vừa đen vừa rậm cau chặt lại, "Trong lúc kiểm tra lại làm những chuyện không quan trọng như vậy mà trò còn cảm thấy đắc ý sao? Hiện tại vẫn còn trong giờ kiểm tra nên ta không phạt. Trò ra ngoài đứng suy nghĩ thật kỹ xem vào lúc nào thì nên làm chuyện gì đi."

Đây không phải lần đầu Kỷ Phương bị phạt đứng như vậy nên cậu cũng chẳng mấy bận tâm, chỉ vái chào Dương phu tử một cái sau đó nhấc chân rời đi.

Lúc này Dương phu tử mới đưa mắt nhìn sang Trình Diệc Nhiên, nghiêm mặt hỏi: "Trò còn đứng ngây ra đó làm gì nữa? Cảm thấy chỉ có trò ấy bị phạt còn mình không sao hả? Còn muốn ta mời ra ngoài sao?"

Gương mặt Trình Diệc Nhiên nóng bừng lên, nếu đây là nhị ca, nàng còn có thể nói chêm chọc cười để huynh ấy miễn cưỡng bỏ qua nhưng đối mặt với Dương phu tử, nàng không nảy ra được mấy ý nghĩ liều lĩnh như vậy mà chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, vội hành lễ một cái rồi lập tức ra ngoài.

"Đứng lại!" Giọng nói Dương phu tử vang lên sau lưng nàng, "Trò ra bên ngoài chỉ đứng đó thôi sao? Mang cả giấy bút theo, vẫn còn vài câu hỏi nữa!"

Trình Diệc Nhiên nghe thấy vậy thì hai mắt lập tức sáng ngời, luồng khí nghẹn ở n.g.ự.c cũng tiêu tán đi. Nàng quay lại cầm giấy bút đồng thời thuận tay mang theo quyển《Phân Tích Câu Cú Trong Tứ Thư》để lót dưới giấy.

Đây là lần đầu tiên nàng bị phạt đứng trong giờ dạy của Dương phu tử, nhiệt độ trên mặt sau một hồi lâu vẫn chưa rút đi, nàng bèn đứng ngay dưới gốc cây liễu bên cạnh cửa sổ cách Kỷ Phương một khoảng rất xa.

Một khúc nhạc đệm qua đi, bên trong học đường khôi phục lại sự yên tĩnh. Dương phu tử hắng giọng, cất cao tiếng nói: "Đề số ba, nhốt cả thỏ cả gà cùng lồng, trên có ba mươi lăm đầu, dưới có chín mươi tư chân, hỏi có tổng cộng bao nhiêu gà và thỏ?"

Đề bài thỏ và gà cùng chuồng này cũng đã quá mức quen thuộc. Trình Diệc Nhiên kê《Phân Tích Câu Cú Trong Tứ Thư》dưới giấy Thái Hầu rồi nhanh chóng đặt bút viết xuống.

"Mười hai con gà, hai mươi ba con thỏ." Đằng sau có một giọng nói sạch sẽ mát lạnh truyền đến, vừa lúc Trình Diệc Nhiên đang viết tới đoạn "Vì thế, thỏ có mười hai con", nàng kinh ngạc quay đầu nhìn lại thì thấy dưới ánh mặt trời có hai người đang đi về phía mình.

Đi đầu là người quen đến không thể quen hơn - nhị ca Trình khải của nàng, còn phía sau nhị ca là một thiếu niên mặc đồng phục màu xanh thiên thanh của thư viện. Người cất giọng nói chuyện chính là thiếu niên kia.

Từ khi thư viện mở rộng quy mô, học trò cũng có trên trăm người, mà thiếu niên kia nàng lại chưa từng gặp bao giờ, cậu ấy ước chừng khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, làn da nõn nà mịn màng thoáng ánh lên màu trắng ngà đẹp đẽ, hai mắt sâu thẳm lấp lánh như chứa đầy những ngôi sao be bé đang chuyển động. Tuy mày thanh mắt sáng, dung mạo tuấn tú nhưng vẫn mang khí chất ôn hòa ấm áp rất riêng của tuổi thiếu niên.

Đây rõ ràng là một thiếu niên lang vô cùng anh tuấn.

Ánh nắng chiếu xuống xuyên qua cành liễu rơi trên hàng mày kia, sáng trong lấp lánh như bức họa thần tiên.

Rất nhiều năm sau, Trình Diệc Nhiên vẫn nhớ bức họa này như in, thế nhưng vào lúc này sự chú ý của nàng nhanh chóng bị nét mặt đen sì của nhị ca mình hấp dẫn. Nàng nhanh chóng cúi đầu, nghiêm chỉnh viết xuống "Hai mươi ba con gà."

Trình Diệc Nhiên còn nghe được tiếng nhị ca hừ lạnh lúc đi ngang qua bên cạnh. Nàng nghĩ thầm, nhị ca, huynh nghe muội giải thích đi, lần này muội thực sự không làm sai chuyện gì mà.

Trình Khải đứng ngay cửa học đường, nhẹ nhàng cất giọng gọi Dương phu tử: "Dương huynh, làm phiền huynh một chút."

Dương phu tử bước ra: "Văn Sơn có việc gì thế?"

Trình Khải nhích người ra một chút, để lộ thiếu niên sau lưng mình: "Đây là học trò mới nhập học, đến từ Kinh thành, tên là Tô Lăng..."

...

Bọn họ ở ngay trước cửa, giọng nói không quá lớn nhưng cũng đủ cho Trình Diệc Nhiên đang đứng dưới gốc cây liễu nghe được rõ ràng một hai. Nàng nhìn về phía thiếu niên có khuôn mặt gần như hoàn mỹ đứng sau lưng nhị ca rồi lại nhìn bốn chữ "Thiếu nữ Tô Lăng" ngay trên giao diện hệ thống.

||||| Truyện đề cử: Trưởng Công Chúa |||||

Không lầm chứ? Vừa rồi nàng đã thấy trọn khuôn mặt của Tô Lăng, khuôn mặt đẹp trai tuấn lãng kia hoàn toàn không có bất cứ liên quan nào đến khí chất nữ nhân, vậy mà là thiếu nữ sao?

Cúi đầu nhìn xuống bàn tay đen thui của mình, Trình Diệc Nhiên như có thể hiểu được. Nữ giả nam trang đến thư viện nhất định phải cải trang thật tốt hòng che giấu thân phận, bây giờ nhìn vậy hẳn là đã thành công rồi đi, bộ dạng như thế chắc chắn không ai dám nghi ngờ đó là con gái.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK