Mục lục
Xuyên Sách Ta Thành Đôi Với Nam Chính Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trình Diệc Nhiên nôn nao, dường như có một đợt sóng nhiệt lan tràn từ trái tim đến khuôn mặt.

Rõ ràng Tô Lăng chỉ nói ra một câu rất bình thường nhưng chẳng hiểu sao đột nhiên có một cảm giác xa lạ len lỏi vào nàng không lý do. Trình Diệc Nhiên hơi lùi lại phía sau, vờ như không nghe thấy Tô Lăng.

Chẳng bao lâu sau, nội giám mang đồ ăn trưa nối đuôi nhau tiến vào, bày biện xong xuôi trên bàn, đứng một bên hầu hạ.

Bình thường khi Trình Diệc Nhiên ăn cơm đều ăn cùng người nhà, lúc này có người bên ngoài khoanh tay đứng một bên, lòng nàng có chút không được tự nhiên.

Tô Lăng nhìn lướt qua Trình Diệc Nhiên, phất tay để cung nhân nội giám lui ra. Lúc này mới nói với nàng: “Đây là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau dùng bữa.”

“Ừ” một tiếng, Trình Diệc Nhiên nhỏ giọng giải thích: “Trước kia ta không ăn cơm ở thiện đường, cho nên…”

Tô Lăng gật đầu: “Đúng vậy.” Cậu ngừng một chút: “Ngày mùng tám tháng Chạp năm ngoái đáng ra có một cơ hội…”

Giọng nói Tô Lăng rất nhẹ, mơ hồ mang theo chút tiếc nuối.

Bàn tay cầm đũa của Trình Diệc Nhiên bỗng ngừng lại, ánh mắt vô thức rơi trên mặt cậu. Nơi ánh mắt rơi xuống chính là góc nghiêng thần thánh có thể xem như hoàn mỹ của Tô Lăng. Cái mũi cao thẳng, đôi môi thật mỏng, cái cằm kiên nghị. Trình Diệc Nhiên bỗng có chút hoảng hốt, không tự chủ mà nhớ lại cảnh tượng ngày mồng tám tháng Chạp năm ngoái. Hôm đó trời đổ tuyết lớn, nàng ôm cháo mồng tám tháng Chạp đi tiểu xá tìm Tô Lăng.

Nàng khẽ “Ừ” một tiếng, ý niệm trong lòng hơi thay đổi, lại nhớ đến chạng vạng tối hôm đó, Tô Lăng cáo biệt nàng. Bọn họ đứng dưới trời tuyết rơi, nói cho nhau nghe tên tuổi thực sự của mình.

Lòng Trình Diệc Nhiên như bị người ta nhéo một cái, không đau nhưng lại căng thẳng.

Mặc dù Tô Lăng hơi cúi đầu nhưng vẫn có thể phát hiện tầm mắt của nàng như cũ. Cậu vờ như không biết, thỉnh thoảng nói: “Ăn món này đi, món này ngon, nàng nếm thử xem.”

Trình Diệc Nhiên đè xuống tất cả cảm xúc trong lòng, yên tĩnh dùng bữa.

Không cần phải nói, tay nghề của ngự trù trong cung đúng là không tệ chút nào.

Qua thêm một lát có một thái giám mang theo hộp cơm bước vào.

Ánh mắt Tô Lăng hơi lóe lên, đứng dậy.

Trình Diệc Nhiên thấy thế, học theo, cũng quy cũ đứng thẳng dậy.

Người đến cười ha ha thi lễ: “Điện hạ, Hoàng Thường ban thưởng thức ăn.”

Vừa nói vừa mở hộp thức ăn ra, để lên bàn.

Tô Lăng chỉ cười nhẹ một tiếng: “Làm phiền công công.”

“Điện hạ nói đùa rồi.” Người này là một thái giám trông có phần phúc hậu, sắc mặt trắng nõn, cười lên mười phần vui vẻ, “Hoàng Thượng cùng nương nương đều nhớ đến Điện hạ. Thấy cái gì tốt là nhớ đến Điện hạ trước tiên.”

“Đúng vậy, hoàng ân mênh m.ô.n.g cuồn cuộn.” Ý cười của Tô Lăng không hề giảm đi, “Ta vẫn biết.”

Trình Diệc Nhiên im lặng nhìn Tô Lăng, không biết có phải ảo giác hay không mà nàng luôn cảm thấy cậu ấy không hề vui vẻ như vẻ bề ngoài.

Thái giám không ở lại lâu, thi lễ cáo lui.

Hai người lại một lần nữa ngồi xuống. Tô Lăng nhìn thấy bộ dạng Trình Diệc Nhiên có chút ngơ ngẩn, lo lắng nàng bị dọa sợ, vội dịu giọng nói: “Sao vậy? Tiếp tục ăn đi.” Cậu cười nhẹ một tiếng, mắt lộ ra nỗi buồn vô cớ: “Lâu rồi không có ai ngồi ăn chung.”

Tô Lăng nói nước chảy mây trôi nhưng Trình Diệc Nhiên như có thể nghe được sự cô đơn chất chứa bên dưới sự bình tĩnh đó, nàng cố gắng áp chế lời nói bên miệng “Chẳng phải còn ta sao?” Chỉ ho nhẹ một tiếng không nói gì.

Ban đầu đã nghĩ kỹ muốn thoái thác chức vụ thư đồng nhưng cảm giác đau lòng này là sao vậy?

Hai người đều mang tâm tư riêng kết thúc lần đầu tiên dùng cơm chung.

Tô Lăng đứng lên, thần sắc nhàn nhạt: “Đi, ta đưa nàng đến cửa cung.”

Trình Diệc Nhiên gật đầu, theo chân Tô Lăng đi ra cửa cung.

Bọn họ đi trước, cung nhân nội giám đi xa xa phía sau.

Sau giờ Ngọ ánh nắng đã bớt gay gắt, gió thổi nhè nhẹ. Được dạo bước trong cung cùng người mà mình nhung nhớ đã lâu, trái tim Tô Lăng bất giác mềm mại rất nhiều.

Ban đầu biết mình bị nàng xem mình như tỷ muội tốt, quá mức phẫn nộ cũng quá mức khó chịu. Nhưng cuối cùng chỉ còn đọng lại duy nhất một suy nghĩ: Giữ nàng lại bên người, để những ảo tưởng kia của cậu thành sự thật.

Ông trời vẫn đối đãi với Tô Lăng cậu không tệ. Cậu cũng không tin lúc nàng hiểu lầm cậu là một nữ nhân không rõ lai lịch đã có thể thành thật đối xử. Chờ đến lúc biết cậu là nam nhân, hai người lại sớm chiều ở chung, cậu luôn đối xử chân thành với nàng, nàng sẽ không dùng chân thành đáp lại hay sao? Trình Diệc Nhiên là kiểu người ai đối tốt với nàng ba phần, nàng sẽ đối tốt với người đó mười phần.

Bọn họ có nền tảng tình cảm, Tô Lăng rất chắc chắn.

Tâm tình của Tô Lăng không tệ, thuận tay giới thiệu cho Trình Diệc Nhiên những cung điện nhìn thấy trên đường.

Cung điện nguy nga hùng vĩ tráng lệ. Trình Diệc Nhiên không khỏi sợ hãi thán phục sự vĩ đại của người dân lao động.

Nhưng nơi này nhìn qua còn được, thật sự ở đây, nàng nghĩ mình sẽ không thể chịu nổi.

Trình Diệc Nhiên do dự một hồi lâu mới lấy hết dũng khí nói: “Ta không làm thư đồng của huynh, có được không?”

Ý cười trên khóe môi Tô Lăng cứng lại, bước chân cũng dừng lại.

“Ta đi học ở thư viện cũng rất tốt. Ta cảm thấy tình cảnh trong cung sẽ phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng, ta sợ mình không thích ứng nổi.” Trình Diệc Nhiên lẩm bẩm nói: “Bây giờ huynh đã là Hoàng tử, muốn lựa chọn thư đồng cũng dễ dàng. Sẽ có nhiều người muốn học cùng huynh… Hoàng Thượng có thể vì huynh mà đưa ra ý chỉ thế này, chắc cũng có thể vì huynh mà thu hồi mệnh lệnh? Là…”

- --- Nếu Trình Diệc Nhiên đối mặt với nhị Hoàng tử Tiêu Cẩn đương nhiên sẽ không nói những lời như vậy. Nhưng đối với Tô Lăng, nàng không tự chủ được xem cậu như đồng môn, dường như chẳng có gì là không thể nói.

“Ta nhớ nàng đã nói mình cùng người nhà có hiệp ước tam chương.” Tô Lăng lên tiếng ngắt lời nàng. Cậu nhìn thẳng nàng, “Có chuyện này đúng không?”

“A, đúng vậy.” Trình Diệc Nhiên gật đầu, “Không sai.”

“Đi học đến mười lăm tuổi?” Khóe môi Tô Lăng cong lên, “Sau mười lăm tuổi thì sao?”

“Ta…”

“Không lẽ nàng không muốn tiếp tục đi học?” Tô Lăng hạ giọng, “Nhớ kỹ ngày đó nàng nói, “Đọc Tứ thư, niệm văn chương, khai khoa vào trường thi; Tên được viết trên bảng vàng, gõ chiêng dẹp đường về quê nhà”, là mấy câu này nhỉ?”

Trình Diệc Nhiên ngẩn ra, đây là bài đồng giao dành cho trẻ con mà thím Giang đã dạy lúc trước. Trung thu năm ngoái, nàng đã đọc một lần trước mặt cậu ấy.

Tô Lăng yên lặng nhìn Trình Diệc Nhiên, đôi con ngươi đen nhánh có chấm nhỏ chuyển động, mơ hồ mang theo sức mạnh mê hoặc tâm trí người khác. Giọng nói cậu cực thấp: “Nàng có muốn tiếp tục đi học không? Nếu theo phu tử uyên bác nhất trong triều học tập, không cần kiêng kỵ là mười lăm hay mười sáu tuổi. Muốn học bao nhiêu thì học bấy nhiêu. Nàng cũng không cần lui tới với bất kỳ kẻ nào, cũng không cần che giấu bản thân…”

Tiếp tục đi học, đọc sách? Đi theo Bạch đại nhân bọn họ?

Trình Diệc Nhiên chớp chớp mắt, không cần kết thúc cuộc sống cầu học sau mười lăm tuổi?

Đối với nàng mà nói, chuyện này không thể nghi ngờ chính là hấp dẫn trí mạng.

Trình Diệc Nhiên hầu như không nhịn được muốn gật đầu thật mạnh nhưng lý trí vẫn giúp nàng duy trì cái đầu không nhúc nhích. Nàng hít một hơi thật sâu, mặt không biểu tình, không chịu nói.

“Nàng sợ cái gì? Hoàn cảnh ở Hoàng cung phức tạp? Nhưng nàng là thư đồng, chỉ cần đối mặt với ta cùng ba vị phu tử thì phức tạp chỗ nào? Hoàng Thượng cùng Quý phi nương nương cũng không làm khó nàng, hơn nữa còn có ta giúp đỡ, rốt cuộc nàng sợ cái gì?”

Tô Lăng nhìn Trình Diệc Nhiên, cậu dám để nàng tiến cung làm thư đồng đương nhiên là có niềm tin tuyệt đối có thể bảo đảm an toàn cho nàng.

Trong mắt Trình Diệc Nhiên sáng rực nhưng vẫn không hề gật đầu.

Tô Lăng bật cười, có chút bất đắc dĩ: “Hay muốn để nàng qua thêm tám tháng nữa, à không đúng, trừ thời gian nghỉ đông còn lại bảy tháng. Sau bảy tháng nữa, bỏ thân phận của nàng? Thành thật ở trong nhà? Chờ đến tuổi, tùy tiện gả cho người ta, cứ sống mơ hồ như vậy đến hết đời hay sao?”

Cậu vẫn không ngừng cố gắng: “Nàng thật sự thông minh, trong số những người mà ta quen biết trong cuộc đời, toán học của nàng là tốt nhất. Sau khi Đỗ Duật rời đi, nàng cũng mấy lần giành được vị trí đầu tiên. Chẳng lẽ nàng không muốn học để được giỏi hơn sao? Nàng nói hy vọng tương lai chúng ta có thể cùng nhau mở thư viện, nàng cảm thấy học thức cùng nhân mạch bây giờ của mình có thể mở được thư viện hay sao? Nàng cũng đã nói nếu nữ tử cũng có thể tham gia khoa cử thì quá tốt. Ta nghĩ, nếu chỉ có thể đọc sách được thêm bảy tháng, cho dù nàng có cơ hội tham gia khoa cử cũng sẽ thi rớt. À không, có thể ngay cả thi Hương cũng không qua được…”

Mấy lời này của Tô Lăng cũng không khách khí. Từ trước đến nay, ngay trước mặt Trình Diệc Nhiên, cậu luôn văn nhã giữ lễ, khoan dung nhân nhượng. Cho dù lúc trước nàng vẫn luôn xem cậu là nữ nhân, cho dù cậu đang trong cơn thịnh nộ cũng không hề không nể mặt mũi như thế.

Trái tim Trình Diệc Nhiên như bị bóp nghẹt, gương mặt nóng lên, khá xấu hổ nhưng lại có chút hưng phấn nho nhỏ, giống như có một ngọn lửa đang nhen nhóm trong lòng khiến trái tim nàng sôi trào.

Nàng cảm thấy những lời Tô Lăng rất có lý.

Nhưng Trình Diệc Nhiên vẫn nhẹ giọng giải thích: “Ta không phải…”

Tương lai xem như rời khỏi thư viện, nàng cũng sẽ tiếp tục học tập. Mặc dù gian nan một chút, thế nhưng sống đến già thì học đến già, không phải sao?

“Nàng đúng là như vậy.” Tô Lăng ngắt lời Trình Diệc Nhiên không chút lưu tình, “Hiện tại có cơ hội bày sẵn ngay trước mặt nhưng nàng lại không biết trân quý. Hoàng thượng cho phép nàng tiếp tục đi học, trải đường sẵn nhưng nàng lại muốn từ bỏ.” Cậu khẽ thở dài một hơi: “DIỆC NHIÊN, nói thật ra, đối với nàng, ta cũng có chút thất vọng.”

Tô Lăng vừa thốt ra câu nói kia, trong lòng Trình Diệc Nhiên như bị kim đâm, mơ hồ đau đớn, ngay lúc đó không thể nào cãi lại được.

Nàng tự nhận mình không có bản lĩnh thay đổi thế giới nhưng cũng không muốn bị thế giới này thay đổi. Cho nên nàng giả nam trang đi học, cố gắng tranh thủ vì chính mình nhận được sức mạnh của giáo dục --- Thật ra nàng chưa hẳn là thích toàn bộ chương trình học của thư viện nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi kiên trì.

Trình Diệc Nhiên muốn đọc sách, muốn đi học. Đời trước, dưới cái nhìn của nàng, đây là chuyện bình thường đến mức không thể bình thường hơn như ăn cơm, uống nước. Thế nhưng đời này, nàng lại phải rất cố gắng, rất nỗ lực mới có thể tranh thủ được.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK