Một năm kia Phù Dung theo mẫu thân Vương thị tiến vào Mộc gia, nàng chỉ mới bốn tuổi. Nàng không nhớ rõ cảnh tượng lúc nàng còn ở Trương gia, từ khi nàng bắt đầu có ký ức, nàng đã là đại tiểu thư Mộc gia rồi.
Thế nhưng tiểu thư Mộc gia cũng không dễ làm.
kế phụ Mộc Định nhiều lần thi không đỗ, khoa thi vô vọng nên đã kế thừa dược phòng của gia đình. Dược phòng kia đã kinh doanh hơn trăm năm, phương thức điều chế thuốc độc đáo, vật liệu đều thuộc hạng thượng thừa, bào chế tỉ mỉ, hiệu quả trị liệu rõ rệt, thế nên rất có tiếng tăm ở kinh thành, sinh ý vẫn luôn không tồi. Mộc gia tuy không thể xưng là gia đại nghiệp, nhưng thu vào cũng không tệ.
Mộc Định và Vương thị bởi mua thuốc mà gặp gỡ, kinh diễm trước mỹ mạo này mà sinh ra cảm tình với Vương thị. Khi biết bà là quả phụ, cảm thấy một bên là người góa vợ một bên là quả phụ cũng thật xứng đôi, liền cưới vào cửa.
Sau khi thành hôn, ông thấy Vương thị không hề kiêu căng, trên tôn kính bà bà, dưới dạy dỗ con riêng, xinh đẹp tài giỏi, đối với vị thê tử lấy sau này càng thêm vừa lòng. Đối với nữ nhi thê tử mang đến, ông cũng nguyện ý làm một từ phụ. Một tiểu cô nương, Mộc gia cũng nuôi nổi.
Về phần mẫu thân Vương thị của Mộc Phù Dung, bà tái giá Mộc gia đã là trèo cao. Mộc Định dáng vẻ đường đường, tuy nói là tang thê goá vợ, nhưng với của cải Mộc gia, muốn cưới một tiểu cô nương trẻ tuổi cũng dư dả. Mà chính bà,chẳng qua cũng chỉ là một quả phụ có vẻ bề ngoài mà thôi.
Cho nên, Vương thị ở Mộc gia luôn luôn chú ý cẩn thận, ôn nhu săn sóc mọi người. Bà còn thường xuyên dặn dò nữ nhi, phải ngoan, phải biết nghe lời, phải hiếu kính với kế phụ, phải đối xử tử tế với đệ đệ Mộc Trường Thanh.
Mộc Phù Dung từ nhỏ đã biết mình với đệ đệ không giống nhau. Nàng chỉ lớn hơn Mộc Trường Thanh nửa tuổi, nhưng địa vị hai người ở trong nhà, đãi ngộ hoàn toàn bất đồng.
Mộc Trường Thanh có phòng bếp nhỏ riêng biệt trong sân, nha hoàn, gã sai vặt, ma ma, thật là khí phái. Mà nàng chỉ có một ma ma và một nha hoàn.
- - Chẳng qua Mộc Phù Dung cũng không để ý những chuyện này. Tính tình nàng rất mềm mỏng, cũng nhất nghe lời mẫu thân. Nàng biết nàng và đệ đệ không giống nhau, hơn nữa ngay từ đầu nàng là thật tâm thật lòng xem Mộc Trường Thanh là đệ đệ.
Nam hài tử này còn nhỏ hơn nàng nửa tuổi, tuy rằng tính tình có chút hư hỏng, nhưng mà môi hồng răng trắng, lớn lên rất đẹp mắt, chỉ nhìn vẻ bề ngoài không thôi, sẽ không làm người ta chán ghét. -- Huống hồ chính nàng cũng không có tư cách chán ghét ai. Nàng ngày càng lớn lên, biết nàng là dựa vào Mộc gia mà sinh hoạt, hành sự càng thêm cẩn thận.
Nhưng Mộc Trường Thanh dường như cũng không xem nàng là tỷ tỷ.
Một năm kia, Mộc Trường Thanh bảy tuổi. Mộc Định nhiều lần thi không đỗ, đã đem hy vọng ký thác trên người nhi tử, ông mời một người thi rớt, tới làm tây tịch cho Mộc Trường Thanh.
Mộc Phù Dung cũng muốn đọc sách. -- Nàng mơ hồ nghe nói phụ thân ruột nàng là tú tài, đã là tú tài, tất nhiên là có chút học thức. Làm nữ nhi tú tài, nàng không muốn một chữ cũng không biết. Nhưng nàng không dám nói với mẫu thân, càng không dám nói với kế phụ. Nàng thực hâm mộ Mộc Trường Thanh, nhưng khiến cho nàng ngoài ý muốn chính là, bản nhân Mộc Trường Thanh đối với việc đọc sách cũng không vui vẻ gì.
Bảy tuổi Mộc Trường Thanh ngạnh cổ nói với cha: “Con không đi, con không đọc!”
Thê tử nguyên phối của Mộc Định mất sớm, qua tuổi ba mươi dưới gối chỉ có một nhi tử như vậy. Nhi tử mới bốn tuổi, ông liền lại tục cưới thê tử. Ông bận rộn việc dược phòng, tự giác cảm thấy có lỗi với đứa con trai này, thế nên ngày thường đối với nhi tử vô cùng khoan dung. Nhưng giờ phút này thấy nhi tử không muốn đọc sách, Mộc Định không nhịn được có chút bực bội, nhưng vẫn kiên nhẫn khuyên bảo: “Đọc sách làm con người ta sáng suốt, con không đọc sách, tương lai làm sao thi khoa cử, làm đại quan, làm sao quang diệu môn mi?”
“Nói con làm gì? Phụ thân cũng đọc sách, chẳng lẽ phụ thân liền làm đại quan? Phụ thân liền quang diệu môn mi?” Mộc Trường Thanh cao giọng nói.
Nhiều lần thi không đỗ vốn khiến Mộc Định vô cùng ăn năn, hiện giờ bị nhi tử đánh vào chỗ yếu, ông không khỏi xấu hổ buồn bực: “Con...”
Mộc Trường Thanh lại càng hăng hái: “Dù sao tương lai con muốn kế thừa tiệm thuốc trong nhà, không cần phải đọc sách.”
Mộc Định hừ lạnh một tiếng: “Nếu con không đọc sách, tiệm thuốc trong nhà không thể để hủy hoại trong tay con! Sách này nhất định phải đọc!” Ông nói xong liền cho người đi lấy gia pháp.
“Không đọc, là không đọc!” Con ngươi Mộc Trường Thanh xoay chuyển, thấy phụ thân giơ dây mây, là thật sự nổi giận, hắn sợ hãi, cũng không dám ngang bướng nữa, không phục lắm, tùy tiện la lên, “Muốn con đọc cũng được, nhưng mà không thể một mình con đọc sách được! Tại sao Mộc Phù Dung không đọc?”
Mộc Định hít sâu một hơi: “Nàng là nữ tử, không giống như con.”
“Có gì khác chứ? Chẳng lẽ nàng không phải một cái mũi hai con mắt?” Mộc Trường Thanh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “À, con biết. Bởi vì nàng không phải mẫu thân con sinh. Con nghe mấy thím đại nương ngoài chợ nói, có mẹ kế còn có kế phụ...”
Hắn còn nhỏ tuổi, có khi nghe những lời nói bậy, ghi tạc trong lòng, giờ phút này vừa thốt ra, mắt thấy dây mây trong tay phụ thân sắp giáng xuống, hắn nhanh chân chạy đi, vừa chạy vừa khóc lóc gọi tổ mẫu.
Lão thái thái Mộc gia đối với tôn tử này, là thật sự đau tới tâm can. Bà cũng cảm thấy đọc sách biết chữ là chuyện tốt, hài tử tốt không thể không đọc sách, nhưng lại không muốn làm tôn tử bảo bối bị ủy khuất, liền thương lượng với nhi tử Mộc Định: “Con để cho Phù Dung đọc sách chung với Trường Thanh đi, có thể thế nào được? Lại không phải đi học đường, chỉ ở trong nhà mình, chẳng lẽ còn có người chê cười hay sao?”
Mộc Định nghĩ nghĩ, để Phù Dung đi theo đọc sách, xác thật không ảnh hưởng toàn cục. Nếu Trường Thanh một hai muốn như vậy mới bằng lòng đọc sách, như vậy tùy hắn đi thôi.
Biết được có thể cùng nhau đọc sách, Mộc Phù Dung rất bất ngờ, nhiều hơn là vui mừng. Nàng liên thanh hỏi: “Mẫu thân, thật vậy sao? Thật vậy sao? Con cũng có thể đi theo đọc sách?”
Vương thị cười cười: “Chính miệng phụ thân con nói với mẫu thân, còn có thể giả sao?” Thấy nữ nhi cười đến vui vẻ, Vương thị dịu dàng nói: “Cô nương gia, đọc sách hay không đọc sách cũng không quan trọng, quan trọng nhất vẫn là dịu dàng điềm đạm.”
Mộc Phù Dung nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng, nữ nhi biết.”
Nhưng nàng muốn đọc sách, phụ thân nàng là người đọc sách, nàng cũng nên biết chữ.
Vương thị tiếp tục dặn dò nữ nhi, phải ở chung hòa thuận với Mộc Trường Thanh. Khi cùng nhau đọc sách, phải có dáng vẻ của một tỷ tỷ, chiếu cố đệ đệ nhiều một chút.
Mộc Phù Dung ghi nhớ tất cả, đối với việc đọc sách tràn ngập chờ mong.
Nhưng nàng vui vẻ quá sớm rồi. Đọc sách cùng Mộc Trường Thanh, cũng không phải một việc dễ dàng.
Mộc Định cố ý cho người bố trí thư phòng cho tỷ đệ bọn họ đọc sách. Phương tiên sinh dạy học cũng là một người học rộng mà dịu dàng.
Phương tiên sinh dạy dỗ tỷ đệ Mộc gia, tất nhiên là lấy Mộc Trường Thanh làm chính, Mộc Phù Dung là phụ. Nhưng mà, ông dần dần phát hiện, nhìn như người cùng đọc với Mộc Phù Dung nỗ lực khắc khổ không như Mộc Trường Thanh. -- Không, phải nói, vượt qua Mộc Trường Thanh rất nhiều.
Nhiệm vụ hằng ngày Phương tiên sinh giao cho, Mộc Phù Dung đều cẩn thận tỉ mỉ hoàn thành, nghiêm túc chỉnh chu, mà Mộc Trường Thanh thì cà lơ phất phơ, làm ăn giả dối.
Nhìn thấy học sinh như vậy, Phương tiên sinh cũng có chút bực, cố ý nhắc nhở việc này: “Con nên học tập Mộc tiểu thư nhiều hơn.”
Mộc Trường Thanh bĩu môi cũng không nói lời nào, mà sau khi Phương tiên sinh rời đi, trực tiếp đứng trước mặt Mộc Phù Dung: “Tiên sinh bảo ta học tập tỷ...”
Thấy vẻ mặt hắn không tốt, Mộc Phù Dung vội vàng nói: “Tiên, tiên sinh nói như vậy, đệ liền tin như vậy sao. Đệ rất thông minh, không cần học tập ta.”
Lời này Mộc Trường Thanh coi như miễn cưỡng vừa lòng, hắn “A” một tiếng: “Việc này không thể được. Tiên sinh đã nói, chúng ta không thể không nghe lời.”
“Vậy đệ nói phải làm sao bây giờ?” Mộc Phù Dung sợ hãi hỏi. “Công khóa hôm nay, tỷ thay ta làm.”
Mộc Phù Dung liên tục lắc đầu: “Không được không được...”
“Sao không được?” Mộc Trường Thanh có chút bực bội, “Trương Phù Dung, tỷ ăn nhà chúng ta, mặc nhà chúng ta, bảo tỷ làm việc nhỏ như vậy cũng không được sao?”
“Ta...” Mộc Phù Dung trong lòng chột dạ, “Đệ, đệ không thể nói như vậy..”
“Nói như thế nào? Chẳng lẽ phụ thân tỷ không phải họ Trương? Hay là thức ăn buổi sáng tỷ ăn, thứ tỷ mặc trên người, không phải của nhà chúng ta?”
Mộc Phù Dung vành mắt đỏ hồng, lại không biết nên trả lời như thế nào. Nàng cố nén nước mắt không hé răng.
Mộc Trường Thanh nhỏ hơn nàng nửa tuổi, lúc này còn chưa cao hơn nàng. Hắn nhón nhón chân, vỗ lên đầu nàng một cái: “Ngốc c.h.ế.t được, quỷ khóc nhè.”
Hắn nghênh ngang rời đi, Mộc Phù Dung lại nhịn không được rơi nước mắt.
Rốt cuộc nàng vẫn không dám không nghe lời hắn, sau khi làm xong công khóa, bắt chước bút tích của hắn thay hắn làm một phần. Cũng may Phương tiên sinh không có nhìn ra.
Kể từ đó về sau, lá gan Mộc Trường Thanh càng ngày càng lớn, thường xuyên bắt nàng làm bài tập thay hắn. Mộc Phù Dung nhát gan, không dám nói cho người khác biết, lại phải nuốt ủy khuất vào trong lòng. Vì thế mỗi một chữ viết xuống, đều âm thầm khắc ghi Mộc Trường Thanh vào trong lòng.
Nàng nghĩ, nàng thật sự rất rất chán ghét Mộc Trường Thanh.
Dường như hắn chưa bao giờ xem nàng là tỷ tỷ, lúc hai người cùng nhau đọc sách, hắn quả thực coi nàng như nha hoàn đọc cùng, thường xuyên sai khiến nàng làm việc, một chốc thì bắt làm nàng giúp phiên thư, một lát thì bảo nàng nghiên mực. Nàng tức giận trong lòng, nhưng không thể không nghe theo.
Năm ấy Mộc Phù Dung mười tuổi, mẫu thân Vương thị được chẩn có thai.
Vương thị rất vui vẻ, chờ có hài tử Mộc gia, bà ở Mộc gia mới được tính chân chính đứng vững. Mộc Phù Dung cũng vui mừng theo, đuôi lông mày khóe mắt đều nhiễm ý mừng. Nàng nghĩ, rất nhanh nàng sẽ có đệ đệ hoặc là muội muội. Là ruột thịt, sẽ không giống Mộc Trường Thanh bắt nạt nàng như vậy.
Mộc Trường Thanh ra vẻ thực khinh thường: “Có gì mà vui vẻ? Mẫu thân lại sinh một hài tử, liền càng mặc kệ tỷ.”
Mộc Phù Dung không để ý tới hắn, mới sẽ không đâu. Lại nói, mẫu thân cũng không có mặc kệ nàng. Hiện tại mỗi ngày nàng đều rất vui vẻ. -- Trừ bỏ Mộc Trường Thanh vẫn luôn bắt nạt nàng. Ý niệm của nàng xoay chuyển, nghĩ thầm, có lẽ Mộc Trường Thanh không được vui. Mẫu thân lại sinh thêm một hài tử, Mộc Trường Thanh liền không phải là hài tử duy nhất của Mộc gia nữa.
Sau khi Vương thị mang thai, một lòng dưỡng thai, đối với nữ nhi xác thật có thiếu quan tâm. Thế nhưng Mộc Phù Dung cũng không để ý, nàng liệt kê những cuốn sách mà Phương tiên sinh nhắc tới thành một danh sách, chỉ cần thời gian, liền ở trong thư phòng tìm xem. Nàng tự nhủ, có lẽ nàng giống như phụ thân, thích đọc sách.
Ánh mặt trời đã qua giờ ngọ, nàng lẳng lặng ngồi trong thư phòng, mở cuốn [Trần Tình Biểu] ra. Đây là cuốn sách Phương tiên sinh đã nhắc qua rất nhiều lần, nhưng nàng vẫn luôn không tìm thấy.
Nhìn đến dòng đầu tiên, nàng ngẩn người, tiếp đến câu thứ hai “Sinh hài lục nguyệt, từ phụ kiến bội, hành niên tứ tuế, cữu đoạt mẫu chí*”. Đôi mắt nàng chua xót, nước mắt lập tức tuôn rơi.
*Dịch: "Sanh mới 6 tháng, phụ thân hiền quy tiên, năm lên 4 tuổi, dượng cướp chí mẹ" Trích Tờ Biểu Trần Tình của Lý Mật
Những chuyện từng trải, thế nhưng giống nàng như đúc? Giống nàng sáu tháng không còn phụ thân, năm bốn tuổi mẫu thân tái giá...
Mộc Phù Dung mười tuổi đẩy sách vở trước mặt ra, nằm bò lên bàn, không ngừng nức nở nghẹn ngào, bả vai nhỏ bé cũng run rẩy theo. Nàng chưa từng nói với bất kỳ ai, thật ra nàng rất nhớ phụ thân ruột của nàng. Cho dù nàng không hề có ấn tượng gì với ông ấy cả.
“Ối, Trương Phù Dung, rốt cuộc tỷ khóc cái gì?”
Giọng nói thiếu kiên nhẫn của Mộc Trường Thanh truyền đến, Mộc Phù Dung hoảng sợ, cuống quít ngẩng đầu, không biết hắn đứng ở cửa từ bao giờ. Nàng lung tung lau mắt: “Không có, không có khóc.”
Mộc Trường Thanh rõ ràng không tin, bước vài bước lại đây, nắm lấy tóc nàng, đau đớn khiến nàng buộc phải theo tay hắn ngẩng đầu lên, buộc nàng phải đối mặt. Mộc Trường Thanh chỉ vào đôi mắt nàng: “Hai mắt tỷ đều đã đỏ lên, còn nói không khóc!”
“Không có, là mắt bị đau.” Mộc Phù Dung vội vàng biện giải.
Mộc Trường Thanh tầm mắt hơi đổi, nhìn thấy [Trần Tình Biểu], hắn nhìn lướt qua, cười nhạo một tiếng: “Ồ, ta biết rồi, tỷ nhớ phụ thân tỷ, có phải hay không?”
Mộc Phù Dung cắn môi không nói lời nào.
“Hừ, ở nhà của chúng ta sáu năm, còn nhớ tới phụ thân đoản mệnh kia của tỷ? Còn nhớ ông ta, ông ta cũng sẽ không nửa đêm tới gặp tỷ.” Mộc Trường Thanh khinh thường.
Mộc Phù Dung yên lặng nhìn hắn, không nói một lời.
“Tỷ không được nhìn ta!” Trong lòng Mộc Trường Thanh không hiểu sao nhoáng lên một cái, duỗi tay che lấp đôi mắt nàng, một cái tay khác túm cánh tay nàng, “Đi, cùng ta đi hái táo.”
“Ta không đi.” Mộc Phù Dung khó được có chút phát cáu.
“Tỷ có đi hay không?” Mộc Trường Thanh nhướng mi, “Được, tỷ không đi, ta đây liền đi nói với phụ thân ta, nói tỷ nhớ phụ thân tỷ nên khóc...”
Trong lòng Mộc Phù Dung vô cùng hoảng loạn, lại sợ hắn thật sự đi nói cho kế phụ. Tuy rằng nàng là nữ nhi tưởng niệm phụ thân ruột cũng không có chỗ nào không đúng, nhưng nàng mơ hồ biết, việc này cũng không thích hợp báo cho kế phụ.
Nàng cắn chặt răng: “Ta đi hái táo với đệ, đệ không thể nói cho phụ thân.”
“Đây là đương nhiên.”
-
Trong viện Mộc Trường Thanh có một cây táo, cũng không cao lắm, nhưng to vô cùng, kết đầy quả táo. Mộc Trường Thanh không biết lấy đâu ra một cây gậy trúc dài, đưa cho Mộc Phù Dung, một hai phải bắt nàng đập táo.
Rõ ràng có gã sai vặt, có nha hoàn, có ma ma, nhưng hắn cố tình một hai bắt nàng phải tự tay đập táo mới chịu.
Mộc Phù Dung vừa ủy khuất vừa khó chịu, nhưng lại không có biện pháp gì, chỉ đành nắm cây gậy trúc, ngửa đầu tóm được quả táo liền đập. Quả táo rơi xuống, có quả còn rớt trên người Mộc Trường Thanh, để nàng nhìn thấy, nàng nhịn không được cười khẽ, trong lòng cũng thoải mái hơn, thầm nghĩ nên như vậy. Ai bảo hắn bắt nạt nàng, xứng đáng!
Tác giả có lời muốn nói: Moah moah, moah moah, moah moah
Tôi đến đây, có nhớ tôi không?
Danh Sách Chương: