Trình Diệc Nhiên chỉ cảm thấy tê dại từ lòng bàn tay lan tràn đến tận trái tim, nàng muốn rút về tay, lại không có thể rút về, gương mặt mơ hồ nóng lên, nâng tay trái lên, không nhẹ không nặng vỗ lên trên đầu cậu một cái, dịu dàng nói: “Ta còn tưởng rằng chàng tặng gì đó cho ta nữa chứ.”
“Đây không phải ta tặng nàng sao?” Tô Lăng hơi mỉm cười, buông lỏng tay nàng ra. Câu tự mình lấy ra một vật, đặt vào lòng bàn tay nàng, chậm rãi nói, “Đây tặng nàng.”
Trình Diệc Nhiên cúi đầu nhìn lại, thấy là con nai nhỏ được khắc bằng gỗ, cũng chỉ lớn bằng một nắm tay, chất liệu không hiếm lạ, khó có được chính là hàng thủ công tinh xảo, sinh động như thật. Suy nghĩ của nàng xoay chuyển, nghĩ đến mùng tám tháng chạp năm ấy, lần đầu cậu biết được tên nàng, từng cười nói: “Thì ra là nai nhỏ.” Trong lòng nàng tựa như có dòng nước ấm kích động, nhỏ giọng nói: “Thú vị, ta rất thích.”
Tô Lăng yên lặng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhỏ giọng nói: “Vẫn còn nữa.” Cậu nói xong từ trong lòng ngực, lấy ra một mặt trang sức ngọc hồ lô, cười nói: “Ngày đó nghe nàng nói ngọc hồ lô...”
Trình Diệc Nhiên mi mắt cong cong: “Ta nói ta có ngọc hồ lô, một đôi nữa đấy. Ngày mai ta lấy một cái cho chàng, chúng ta mỗi người một cái. Cái này chàng cứ cất đi, chờ ta mười tám tuổi lại lấy ra.”
Nàng ngẩng mặt, khẽ hôn lên cằm cậu một cái, đắc ý quơ quơ nai con trong tay: “Cái này, ta thật sự rất thích.”
Tô Lăng thấy nàng ánh mắt ấm áp, gương mặt hồng nhuận, lòng cậu khẽ động, cần gia tăng nụ hôn này, lại bị Trình Diệc Nhiên né tránh. Cậu có chút không vui: “DIỆC NHIÊN.”
“Chàng làm sao vậy? Gần đây không nghỉ ngơi tốt sao?” Trình Diệc Nhiên nhìn chằm chằm đôi mắt cậu, vẻ mặt ngập tràn quan tâm.
Vành mắt cậu có màu xanh đen nhàn nhạt, nếu không nhìn kỹ, thật đúng là nhìn không ra.
Tô Lăng nhẹ giọng nói: “Không có gì.”
Từ sau khi cậu khôi phục thân phận nhị Hoàng tử, hiếm khi nhàn rỗi. Nếu cậu đã đáp ứng với Hoàng đế sẽ làm một Hoàng đế tốt, tất nhiên sẽ vì vậy mà cố gắng. Chỉ là, gần đây bận rộn, lại không chỉ bởi vì việc này.
“Là không ngủ ngon sao?” Trình Diệc Nhiên nhỏ giọng nói, “Khi ta ngủ không được, sẽ lấy sách ra đọc thuộc. Nói như vậy, chỉ cần đọc vài trang là có thể ngủ rồi.”
Tô Lăng cong cong khóe môi, tự nhủ, ngủ không được liền đọc thuộc lòng? Đây đúng thật là chuyện DIỆC NHIÊN sẽ làm.
Cậu chậm rãi lắc lắc đầu: “Không phải vì chuyện này, là trong cung có một số việc. Hoàng Thượng mới vừa dán hoàng bảng, cầu thần y trong dân gian. Hoàng Thượng bận...”
Hoàng Thượng trông coi Diêu quý phi, chuyện triều chính khó tránh khỏi sẽ sơ sẩy một chút, mọi chuyện đều ném cho cậu xử lý, dĩ nhiên là càng nhiều thêm.
“Diêu quý... Diêu Hoàng hậu?” Phản ứng đầu tiên của Trình Diệc Nhiên chính là Diêu thị. Nhớ rõ năm trước, khi ấy các nơi dán hoàng bảng, chiêu thần y dân gian, chính là vì giữ cái thai kia của Diêu thị. Trong lòng nàng khẽ động, thấp giọng hỏi: “Ừm, Diêu Hoàng hậu có thai sao?”
“Hả?” Đôi mắt Tô Lăng lộ vẻ kinh ngạc, cậu chậm rãi lắc lắc đầu, “Không phải có thai.”
Hai năm trước, Diêu Hoàng hậu sinh non, lúc ấy thái y liền kết luận, bà khó thụ thai lại. Nếu bà còn có một phần khả năng có thai, Hoàng đế sẽ không nhận cậu về.
Cậu rũ mi, nhẹ giọng nói: “Gần đây thân thể Diêu Hoàng hậu có bệnh nhẹ, thái y chẩn không thấy chuyển biến tốt, Hoàng Thượng không yên tâm, muốn tìm thần y ở dân gian xem thử.”
“Thì ra là thế.” Trình Diệc Nhiên bừng tỉnh.
Xe ngựa chạy cực nhanh, Trình Diệc Nhiên chợt nhớ tới, thấp giọng nói: “Ai nha, ta quên nói với chàng, hôm nay ta phải về thư viện.”
“Ta biết, hôm nay sinh nhật nàng, dĩ nhiên phải về gặp phụ mẫu một lát.” Tô Lăng cũng không ngoài ý muốn.
Cậu biết quan hệ giữa nàng và cha mẹ vẫn luôn hòa thuận, ngày sinh nhật như vậy, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, đều là trải qua cùng cha mẹ.
“Vậy chàng...”
“Tất nhiên là ta với nàng cùng nhau về rồi.” Vẻ mặt Tô Lăng rất tự nhiên, “Bây giờ vẫn còn sớm, ta còn có thể chạy về kinh thành.”
Trình Diệc Nhiên nghe vậy trong lòng ấm áp: “Hà tất phiền toái như vậy, chàng vì ta, đều lãng phí thời gian trên đường mất.”
Tô Lăng cười cười: “Cô nương ngốc, bên cạnh nàng, sao lại lãng phí thời gian được?”
-
Tô Lăng và Trình Diệc Nhiên cùng đi Sùng Đức thư viện, lại bái kiến vợ chồng Trình Uyên, cũng không nán lại quá lâu. Ý chỉ tứ hôn Hoàng đế đã sớm hạ, Trình Uyên và Lôi thị tuy rằng cảm thấy trước khi đại hôn gặp nhau không được tốt, nhưng nghĩ đến hai người này trước khi tứ hôn từng ở chung một chỗ học tập mấy năm, nên cũng không quá để ý chuyện này nữa.
Sinh nhật DIỆC NHIÊN, tuy không phải năm chẵn, nhưng Lôi thị vẫn tự mình nấu mì trường thọ, lại đi vào phòng bếp làm thêm mấy món ăn.
Trình Diệc Nhiên lôi kéo tay mẫu thân, nói những chuyện gần đây ở Sùng Văn Quán, lại hỏi thêm về tiểu chất nhi.
Lôi thị mỉm cười nghe, thỉnh thoảng gật đầu một cái, nhỏ giọng dặn dò: “Con cũng không cần quá vất vả, xưa nay làm việc lượng sức mà đi, thân thể của mình quan trọng hơn.”
Trình Diệc Nhiên ngoan ngoãn nghe lời. Ăn xong cơm, nàng lại ngồi cùng phụ mẫu một lát, rồi đứng dậy đi đến viện nhị ca, thăm nhị tẩu Lư thị.
Lư thị tinh thần không tồi, vốn định cùng cô em chồng nhiều lời một lát, nhưng mà nàng chỉ nói được vài câu, nhi tử liền khóc nháo không ngừng, trong lòng nàng biết là đói bụng, áy náy cười với cô em chồng.
Trình Diệc Nhiên thấy thế, vội nói: “Kia tẩu tẩu bận bịu, muội về trước đây.”
Rời khỏi phòng Lư thị, mới vừa đi mấy bước, vừa đúng lúc gặp phải nhị ca Trình Khải phía đối diện đang đi tới.
Trình Diệc Nhiên đứng yên, thi lễ, cười nói: “Nhị ca.”
“DIỆC NHIÊN.” Trình Khải gật đầu, “Muội theo ta đến thư phòng một chuyến.”
Ở thư phòng, Trình Khải lấy ra hai nghiên mực giống nhau như đúc: “Hôm nay là sinh nhật của muội và tam đệ, ta cũng không chuẩn bị thứ gì. Hai nghiên mực này, là ta mới làm gần đây, tạm thời tính làm tặng coi như quà sinh nhật cho các ngươi.” Hắn tạm dừng một chút, lại nói: “Cũng đừng chê xấu.”
“Không chê xấu, không chê xấu.” Trình Diệc Nhiên luôn miệng nói, “Nhị ca tặng muội, muội vui mừng còn không kịp, làm sao có thể ngại xấu? Đương nhiên, tam ca cũng sẽ không ngại xấu.” Nàng nghĩ nghĩ, lại cười nói: “Muội vẫn chưa chúc mừng nhị ca lại lần nữa làm phụ thân đâu.”
Trình Khải kéo kéo khóe miệng, không tiếp lời này, chỉ hỏi nàng gần đây ở kinh thành có tốt không, sống chung với đại ca có hòa thuận không. -- Trình Gia lần này vẫn giữ lại làm ở kinh thành, ở lại Trình trạch trong kinh.
“Hòa thuận mà, hòa thuận mà.” Trình Diệc Nhiên cười nói, “Ca ca tẩu tử ruột thịt, có thể không hòa thuận sao?” Suy nghĩ của nàng xoay chuyển, chuyển đề tài đến nữ sinh duy nhất trong thư viện.
“Chu tiểu thư kia...”
Nhắc tới khởi Chu Lệnh Nguyệt, Trình Khải không khỏi khẽ nhíu mày: “Hiện tại xem ra còn thành thật, cũng rất cố gắng. Không biết tương lai như thế nào. Tùy nàng đi, chỉ xem nàng như học sinh bình thường.”
Ngoại trừ sắp xếp học xá, hắn cấp cho Chu Lệnh Nguyệt một phòng. Những chuyện khác, hắn vẫn không đặc biệt chiếu cố.
“Như vậy cũng tốt.” Trình Diệc Nhiên chớp chớp mắt, “Muội nghe phụ thân nói, Cao phu tử định rời thư viện?”
“Đúng vậy.” Trình Khải gật đầu, “Muộn nhất là cuối năm nay sẽ rời đi, mấy ngày nay ta tìm người tiếp nhận. Nếu muội cảm thấy có người thích hợp, cũng có thể nói với ta một tiếng.”
Trình Diệc Nhiên vẫy tay: “Muội quen biết, nào có ai thích hợp chứ?” Nàng nghĩ nghĩ, lại nói: “Muội cũng sẽ giúp đỡ để ý xem sao.”
Hai anh em lại nói thêm mấy câu rồi mới rời đi.
-
Chu Thái phó vốn nghĩ nữ nhi ở thư viện Sùng Đức, đợi qua mười ngày nửa tháng, mới mẻ qua đi, ăn không hết khổ thì sẽ đưa về nhà. Nhưng mà thẳng đến tháng ba, nàng cũng chưa có chút ý tứ hối hận nào.
Chu Thái phó nói bóng nói gió muốn hỏi một chút, thế nhưng nữ nhi còn vui mừng rạo rực nói với ông, chính mình ở kỳ kiểm tra hằng tháng phát huy không tồi, khẳng định có thể đứng trước hạng năm.
Hừ nhẹ một tiếng, Chu Thái phó thầm nói, mới trước hạng năm đã vui vẻ thành như vậy sao? Mục tiêu không khỏi quá thấp đi.
Thế nhưng ông cũng không nói ra, ông đang chờ hứng thú của nữ nhi biến mất, sinh ra tâm tư thôi học. Hơn nữa, trừ bỏ tiểu nữ nhi, ông còn bận rộn những chuyện khác.
Hoàng đế cho dán hoàng bảng, mời thần y dân gian đã được một khoảng thời gian, bọn họ cũng đều biết, việc này có liên quan đến Diêu Hoàng hậu. Hoàng đế ngưỡng mộ Diêu thị, việc này chỉ sợ thiên hạ đều biết.
Thân thể Diêu thị nhiễm bệnh nhẹ, không ngờ đến thái y cũng bó tay không có biện pháp, đến nước phải tìm kiếm thần y trong dân gian?
Tác giả có lời muốn nói:
Còn về đưa nghèo, là một tập tục. Đưa quỷ nghèo, nghênh Thần Tài.
Truyền thống dân tộc cho rằng, đầu năm mới không đổ rác, có thể tụ tài, nếu không liền đổ đi may mắn. Nhưng mà, đống rác nhiều, rốt cuộc vẫn ảnh hưởng vệ sinh, cho nên đến đầu năm muốn đi ra ngoài, lại phải chú ý, gọi là đưa nghèo. ( Baidu)
Danh Sách Chương: