Chương 103: Nảy ra một kế (2) Trần Bình mỉm cười, vội gật đầu đồng ý: “Có mình em là đủ rồi, những người khác chỉ là phù du, ngoan, nghe lời anh, nghỉ ngơi thật tốt nhé.” “…” Hai người lại quấn quýt hồi lâu rồi mới nói lời tạm biệt, sau đó Trần Bình rời đi trong ánh mắt say mê và không nỡ của cô gái. Trần Bình vừa bước ra ngoài sân, vẻ lưu luyến trên mặt lập tức biến mất không còn dấu vết, chỉ còn lại sự bình tĩnh đến lạ thường. Trần Bình...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.