Trong đầu Trương Phong Vũ chỉ còn lại hai chữ “tồn tại”, không hề để tâm đến bốn chữ Căn cứ tử vong. Đã trải qua chuyện khủng bố như vậy, hiện tại hắn chợt phát hiện ra trên đời này không có gì tốt hơn việc sống sót, cái gì mà nhàm chán, cái gì mà mặt tối của xã hội… Chỉ cần đối diện với cái chết, con người ta mới phát hiện ra bản thân khát vọng sống tới mức nào.
“Tao muốn sống!”
“Xình xịch… ! Xình xịch… !"
Một đoàn tàu bỗng dưng xuất hiện giữa đường phố đông đúc, đoàn tàu màu xanh đậm di chuyển giữa đám đông trên đường phố, chạy xuyên qua dòng người và xe cộ tấp nập, thế nhưng nó lại giống như không khí, cứ thế đi qua mà chẳng để lại chút dấu vết. Kỳ lạ nhất là, từ lúc nó xuất hiện cho tới lúc biến mất, người trên đường không hề có biểu hiện khác lạ nào, không một ai phát hiện ra đoàn tàu, cho nên cũng chẳng có ai biết nó sẽ đi về đâu cả.
Đoàn tàu tựa hồ không thuộc về thế giới này, có điều tất cả những người ngày hôm nay bị nó chạm vào, trong vòng mấy chục năm nữa đều sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không một ai có thể thoát được.
Vào giây phút đoàn tàu biến mất, Trương Phong Vũ chậm rãi mở mắt ra, tia sáng mỏng manh cùng cửa sổ xe loang lổ rỉ sắt lọt vào tầm mắt khiến Trương Phong Vũ không khỏi sợ hãi trong lòng.
“Đây lại là nơi nào?”
Nếu như không phải trái tim đang đập thình thịch không ngừng nhắc nhở, Trương Phong Vũ nhất định sẽ cho rằng bản thân đã chết rồi, đầu óc vốn đã gần như phát điên bởi những chuyện lúc trước bây giờ càng đau đớn hơn. Những hình ảnh xảy ra trong rạp chiếu phim, từng âm thanh kêu gào của bạn bè trước khi chết liên tục lọt vào tai không ngừng ăn mòn dây thần kinh mỏng manh của Trương Phong Vũ.
“Chúc mừng người mới, cậu vẫn còn sống!”
Một giọng nói bất ngờ vang lên kéo Trương Phong Vũ trở về thực tại, hắn sửng sốt nhìn về phía đó, chỉ thấy ở sau lưng mình có ba nam hai nữ đang ngồi trên ghế. Người vừa lên tiếng là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, trên mặt không có râu nhưng trông vô cùng khắc khổ, tuy vậy giọng nói của anh ta lại cực kỳ khí phách, Trương Phong Vũ cảm thấy kinh hãi không thôi.
Trương Phong Vũ cũng không nhìn những người khác mà là đặt ánh mắt lên ông chú này, hắn nhẹ giọng nghi ngờ hỏi người nọ:
“Nơi này không phải là rạp chiếu phim, đây là đâu? Các anh là ai? Cảnh sát ư?”
Sau khi hỏi vấn đề này, Trương Phong Vũ đột nhiên nghĩ tới việc Vương Lực bị quỷ đánh tráo, gương mặt lộ vẻ sợ hãi khôn cùng. Chuyện lúc trước hiển nhiên đã khiến thần kinh Trương Phong Vũ cực kỳ suy nhược, nếu mấy người trước mặt đột nhiên biến thành Lệ Quỷ, vậy thì không cần chờ quỷ giết, hắn cũng sẽ bị hù chết!
Người này lắc đầu, mỉm cười với Trương Phong Vũ, sau đó nói: “Tôi không phải cảnh sát, đây cũng không phải rạp chiếu phim, tôi là Vương Lâm, đội trưởng của nhóm Người Chấp Hành, cậu không cần sợ hãi, nơi này không có quỷ.”
Lời của Vương Lâm chẳng khiến Trương Phong Vũ yên tâm hơn, ngược lại càng làm hắn thêm nghi ngờ : “Anh cũng biết thế giới này có quỷ? Người Chấp Hành là gì? Là các anh đưa tôi rời khỏi rạp chiếu phim kia sao?”
“Ha ha!”
Một tiếng cười lanh lảnh cắt ngang lời của Trương Phong Vũ, người phát ra tiếng cười này là một thiếu nữ đội chiếc mũ màu trắng có gương mặt đáng yêu ngồi bên cạnh Vương Lâm, thiếu nữ tỏ vẻ hứng thú, đưa mắt đánh giá Trương Phong Vũ. Ngay sau đó, Trương Phong Vũ còn chưa kịp mở miệng thì đã bị một cánh tay săn chắc túm lấy cổ áo, tiếp theo là tiếng xé gió vang lên.
“Rầm!”
Trương Phong Vũ bị đánh bay ra ngoài, đầu choáng mắt hoa, hắn chậm rãi ngồi dậy lấy tay lau vết máu tràn ra ở khóe miệng, đồng thời ngước nhìn người đang đứng trước mặt bằng ánh mắt phẫn nộ.
Dịch : Dạ Miêu Team - Linh Miêu