Chương 5: Bộ phim khủng bố (3)
Trương Phong Vũ muốn nhìn xem, đám vai chính này sẽ nghĩ ra biện pháp chạy trốn hay là chỉ đứng im chờ chết, biến bộ phim thành một câu chuyện kinh dị không có lời giải đáp.
Theo như suy nghĩ của Trương Phong Vũ, bộ phim này có lẽ sẽ là một phim kinh dị không có lời giải, bởi thể loại phim không có lời giải chỉ quan trọng quá trình quỷ giết người chứ không cần biết kết quả ra sao.
Qua quá trình kêu cứu không có kết quả, một số tên nam chính đã bắt đầu phát điên, thế nhưng cũng may, trong đám người này có một kẻ được xem như khá bình tĩnh, giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc mà vẫn có thể đứng suy nghĩ biện pháp chạy trốn.
Người này cho rằng quỷ chính là sản phẩm của chủ nghĩa duy tâm, mình nghĩ là có thì sẽ có, mình coi như không tồn tại thì nó biến mất.
Trương Phong Vũ gật gù đồng ý, hắn cũng cảm thấy là do sự sợ hãi tích tụ trong lòng dung hợp thành sản phẩm: quỷ.
Mấy người này không thể di chuyển cũng là do chịu sự tác động của ý thức, bọn họ sợ chạy không thoát cho nên mới có cảm giác bị cố định lại một chỗ, suy nghĩ này trở thành sợi dây trói buộc khiến bọn họ không thể bước đi được. Nhưng thật ra, tất thảy đều là ảo giác con người ta tự nghĩ ra mà thôi.
Dựa theo biện pháp này, mấy người khác cũng bắt đầu bình ổn lại cảm giác sợ hãi trong lòng, đối với xác hư không ngừng bò ra bên ngoài, bọn họ xem như không thấy, đồng thời không ai bảo ai, tất cả mọi người đều không ngừng thuyết phục bản thân rằng, mình có thể hành động, mình có thể di chuyển.
Trong quá trình đó, bọn họ kinh ngạc phát hiện ra, bản thân thật sự có thể hành động, thấy mình đã lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể, đám người lập tức lộ rõ vẻ vui mừng trên mặt. Bọn họ không chờ thời gian để hồi phục tâm trạng mà nhanh chóng bỏ chạy về một hướng. Tuy nhiên, chưa được bao lâu, sáu người hoảng sợ phát hiện, giây phút rời khỏi vị trí cũ, xác hư vốn đang ở cách bọn họ khá xa bỗng nhiên xuất hiện ngay trước mặt, còn những khán giả vốn ở bên cạnh bọn họ bây giờ lại ở phía xa.
Đồng thời, đám người ngồi xem phim ngồi đông đúc trước mặt lúc trước hiện tại đều hóa thành xác hư, tròng mắt lỏng lẻo như sắp rơi ra bên ngoài, máu thịt lẫn lộn không ngừng chảy “tí tách” xuống sàn nhà. Chuyện này khiến cho mấy nhân vật chính như rơi vào trạng thái cưỡi trên lưng cọp khó xuống, muốn chạy cũng không dám bởi vì xác hư đã đứng ngay bên cạnh.
Có một người không chịu nổi hình ảnh này, cho nên khóc thét lên lao về một hướng, chỉ là chưa chạy được bao xa đã bị một cách tay đầm đìa máu tươi túm lại, mặc cho hắn giãy dụa thế nào cũng không thể chạy thoát được.
Thời khắc hắn há miệng kêu khóc, một đôi tay đầy máu nhanh chóng thọc vào bên trong. Bàn tay đó dùng sức túm lấy lưỡi hắn và xé đôi từ trên miệng xuống tới bàn chân, cơ thể người kia rách ra làm hai nửa, máu tươi tung tóe bắn ra như miệng núi lửa sôi trào.
Hình ảnh máu me kinh khủng này hoàn toàn đánh nát dây thần kinh vốn dĩ đã yếu ớt của mấy người nhân vật chính.
Nhưng chuyện khiến cho bọn họ sợ hãi còn ở phía sau, khoảnh khắc người vừa rồi bị giết, xác hư vốn đang ngồi bên cạnh bọn họ lại biến thành kẻ vừa chết thảm kia.
Thấy hình ảnh này, mấy nhân vật còn lại sợ tới run người, hai chân mềm nhũn đứng không vững, kẻ nào kẻ nấy ngã ngồi xuống mặt đất, mở mắt nhìn trừng trừng vào người đàn ông vốn đã bị xác hư giết chết kia.
Còn người đó thì đờ đẫn ngồi một chỗ, đưa mắt nhìn chăm chú vào màn hình lớn, trên áo sơ mi trắng như tuyết dính đầy máu tươi của chính hắn.
“A!”