Chương 11: Quỷ ở đâu ? (2)
Đối với lời giải thích của Trương Phong Vũ, không chỉ Vương Tử Tương mà ngay cả đám người cùng phòng cũng không tin. Vương Tử Tương lòng dạ hẹp hòi, lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, cho rằng Trương Phong Vũ chỉ đang khoe khoang, vì vậy muốn làm cho Trương Phong Vũ xấu mặt, như thế thì hắn mới có thể tìm được cảm giác cân bằng ở trong lòng. Chính vì lẽ đó, Vương Tử Tương cố tình bày ra rất nhiều trò, cố ý làm khó Trương Phong Vũ, thế nhưng qua nhiều lần, bọn họ mới giật mình phát hiện Trương Phong Vũ thật sự không hề khoe khoang chút nào, khả năng ghi nhớ của hắn thực sự cực kỳ tốt. Sau lần tranh tài đó, cả phòng còn được chứng kiến thêm vài lần khả năng ghi nhớ biến thái của Trương Phong Vũ, điều này khiến họ cảm thấy thật kỳ lạ, Trương Phong Vũ ghi nhớ tốt như vậy, tại sao môn tiếng anh lại học kém đến thế?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mắt thấy đám quỷ cách chỗ bọn họ càng ngày càng gần, trái tim vừa mới thả lỏng của mấy người lại lập tức căng lên.
“A!”
Triệu Tinh Lan đột nhiên kêu lên đầy sợ hãi, cơ thể cũng dính sát lên người Trương Phong Vũ, hắn run rẩy chỉ vào Vương Tử Tương ngồi một bên, lắp bắp nói:
“Này, bọn mày mau nhìn, bộ dạng của nó thay đổi rồi!”
Mọi người đều đưa ánh mắt nhìn qua Vương Tử Tương, không thấy thì thôi, vừa nhìn một cái, bọn họ đã không kìm được mà hít một hơi khí lạnh, quần áo trên người nháy mắt bị mồ hôi làm ướt đẫm. Vương Tử Tương vốn đang đờ đẫn nhìn màn hình lớn lại nghiêng đầu về phía này, gương mặt trắng bệch, hốc măt trống rỗng nhìn chằm chằm mấy người bọn họ, điều khiến người ta sợ hãi nhất chính là từ trong miệng Vương Tử Tương, một bàn tay đầy xương vươn ra.
“Đứa nào có thể nói cho tao biết chuyện quái gì đang diễn ra vậy không!” Lý Kiện vừa nhìn đã lập tức quay đầu qua một bên, ôm chặt cơ thể béo núc của Vương Lực, toàn thân run lên bần bật.
Trương Phong Vũ cũng không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, bởi vì cảnh tưởng này khiến cho hắn nhớ tới hình ảnh trong bộ phim kinh dị ban nãy, những người chết sau cùng cũng xuất hiện bên cạnh đám nhân vật chính, tình huống không khác hiện tại là bao. Một người đã chết lại đột nhiên xuất hiện, hiển nhiên chính là quỷ. Vương Tử Tương chết là do hắn đoán sai, dù sao thì lời nhắc nhở trên màn hình bảo bọn họ tìm ra bản thể chân chính của quỷ chứ không phải là tìm ra một con quỷ chết oan - Hồng Ba. Nhưng người chết rồi lại ngồi ngay bên cạnh bọn họ, đây là ý gì chứ? Là sắp xếp ngẫu nhiên sao? Hay là một loại nhắc nhở khác?
Trương Phong Vũ không ngừng đưa ra đủ loại giả thiết khác nhau, nhưng hắn chẳng dám khẳng định đâu là đáp án chính xác cả.
“Trương Phong Vũ, rốt cuộc mày có tìm được biện pháp hay không! Nếu còn không nghĩ ra, tất cả bọn tao đều sẽ bị mày hại chết đó!” Lý Kiện đột nhiên lớn tiếng thét gào với Trương Phong Vũ, tiếng rít gào này vừa lúc lôi Trương Phong Vũ ra khỏi mới suy nghĩ hỗn độn ấy.
Nghe Lý Kiện nói, Trương Phong Vũ trầm mặt xuống, hắn lạnh giọng: “Con mẹ mày, Lý Kiện, lời này của mày là có ý gì! Tao vẫn luôn nghĩ cách, mẹ kiếp, tao cũng không muốn chết trong tay quỷ!”
“Trương Phong Vũ, mày bớt nói lời vô nghĩa đi! Bộ phim đó bọn tao chưa xem, có một mình mày ngồi xem từ đầu tới cuối, mày nhất định sẽ biết được đâu là bản thể của quỷ, nhưng lại cố tình không nói cho bọn tao biết, đừng cho là tao không biết ý định của mày, mày muốn giết bọn tao đúng không! Nhất định là như vậy! Là do trước kia bọn tao xem thường mày, bọn tao đều có lỗi với mày!”
Lúc này, sắc mặt Trương Phong Vũ càng thêm âm trầm, hắn tức giận trả lời: “Con mẹ mày, Lý Kiện! Mày nói nhăng nói cuội cái gì đó, nếu như biết thì tao đã sớm chỉ ra để rời khỏi nơi quỷ quái này rồi, cần gì phải ngồi đây chờ đợi! Tao cũng không phải là loại người lòng dạ hẹp hòi!”
“Đúng! Lý Kiện nói không sai, nếu không phải vì mày thì sao bọn tao lại đi tới đây xem bộ phim này chứ, tất cả là tại mày, bởi vì mày nên bọn tao mới gặp phải quỷ, tại mày nên Vương Tử Tương và Hồng Ba mới chết, chính là do mày, mày muốn giết bọn tao!”
Vương Lực cũng hùa theo Lý Kiện, trợn trừng mắt nhìn Trương Phong Vũ. Lời của Vương Lực khiến Trương Phong Vũ không có cách nào phản bác, quả thật nếu như không phải do hắn, mọi người sẽ không rơi vào tuyệt cảnh này, Hồng Ba và Vương Tử Tương cũng sẽ không chết, hắn cúi thấp đầu, không tranh luận nữa, bắt đầm im lặng suy nghĩ.
Triệu Tinh Lan ở một bên như khóc nức nở mắng chửi: “Lý Kiện, Vương Béo, bọn mày thần kinh à! Bây giờ là lúc nào rồi mà bọn mày còn hơi sức đi kiếm chuyện, mở to mắt ra mà nhìn xem quỷ đã đi tới đâu rồi, nếu còn quấy rầy tới suy đoán của Trương Phong Vũ nữa, con mẹ nó, tất cả sẽ phải chết ở đây! Bọn mày có hiểu hay không!”
Thấy hay thì hãy ủng hộ NP để mình có động lực dịch ạ.