Mục lục
Khủng Bố Lệnh Truy Nã
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 23: Điểm chung (1)

“Trương Phong, tôi nói cho cậu biết lần cuối cùng, quả thật trước đây người mới kia suýt chút nữa hại chết chúng ta, nhưng cậu phải nhớ kỹ, lần trước là lần trước, không phải lúc nào cũng xuất hiện một kẻ không hiểu chuyện như vậy. Tôi thấy rõ ràng là cậu đang giận cá chém thớt, đổ hết sự oán hận của mình lên người bọn họ. Cậu đừng quên, bản thân cậu cũng từng là người mới, nếu như đội trưởng Vương khi đó không bao dung thì cậu có thể sống đến bây giờ hay sao!”

Cô gái cứ thế tuôn ra một tràng, chẳng hề nể mặt ai, hoàn toàn chặn họng Trương Phong, y cực kì ủy khuất, biểu cảm trên mặt tựa như muốn nói lại thôi. Cuối cùng y liếc mắt về phía Vương Lâm cũng đang tức giận nhìn sang hướng này, Trương Phong sau khi hừ lạnh một tiếng thì lại tiếp tục ngồi xuống, vậy nhưng vẫn không ngừng lảm nhảm, chẳng khác nào bệnh nhân tâm thần, nói những lời người khác không thể hiểu nổi.

Trương Phong Vũ cũng lười để ý kẻ điên Trương Phong, hắn quay về phía Lý Toàn vừa giải vây giúp mình, thân thiện gật đầu. Còn Lý Toàn lại chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn Trương Phong Vũ, sau đó ngồi im một bên, nghiêng đầu quan sát cửa sổ, không nói nữa.

Nhìn thái độ của cô gái, Trương Phong Vũ cười khổ một tiếng, cũng tìm một vị trí ngồi xuống giống mấy người kia, mãi tới lúc này, đội trưởng Vương Lâm nãy giờ vẫn một mực im lặng mới phẫn nộ lên tiếng:

“Dù là ai thì cũng phải nhớ kỹ một việc cho tôi, kẻ thù của chúng ta chính là quỷ, chẳng lẽ mọi người còn không biết đạo lý kẻ thù của kẻ thù chính là bạn hay sao? Hiện tại tôi là đội trưởng, nếu sau này tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bất kể ai lên thay thế thì càng phải rõ ràng hơn, người mới hay người cũ cũng không có gì khác nhau!”

Vương Lâm nói tới đây thì lạnh lùng liếc mắt nhìn Trương Phong vẫn luôn lẩm bẩm, tiếp đó nói: “Đặc biệt là cậu, Trương Phong. Lời này của tôi cậu nhớ cho kỹ, nếu không nhiệm vụ tiếp theo cậu tự tìm rồi phân tích manh mối đi!”

Cảm giác được bầu không khí không đúng lắm, một thiếu nữ đáng yêu vội vàng đẩy Trương Phong một chút, cũng phụ họa theo:

“Trương Phong, đội trưởng Vương nói rất đúng, tính cách khó ưa kia của cậu phải sửa đi, là đàn ông, lòng dạ đừng có hẹp hòi như vậy!”

Thiếu nữ nói xong thì đá chân Trương Phong một cái, sau đó mỉm cười nhìn Trương Phong Vũ: “Tôi thay Trương Phong xin lỗi anh, thật ra cũng không thể trách anh ấy, lần trước có một kẻ khiến chúng tôi suýt chút nữa đoàn diệt, từ đó Trương Phong liền ghét người mới như vậy.”

Trương Phong Vũ lạnh nhạt nói với thiếu nữ:

“Tôi không phải là kẻ đó!”

Đối diện với sự lạnh lùng của Trương Phong Vũ, thiếu nữ không hề dao động, cô nhanh miệng đổi đề tài, giới thiệu bản thân:

“Tôi là Vân Vận, mọi người đều gọi tôi là Tiểu Vân, sau này anh cũng gọi như vậy đi. Hiện tại chúng ta là đồng đội của nhau, tuy rằng hai chữ “đồng đội” này có hơi miễn cưỡng, nhưng chúng ta cũng nên chung sống hòa bình đúng không!”

“Ừm, tôi là Trương Phong Vũ, tôi cũng hy vọng điều đó.”

Thấy Trương Phong Vũ chẳng hề thay đổi thái độ, Vân Vận mỉm cười, cũng không cố gắng bắt chuyện với hắn nữa, còn thanh niên đeo kính kia từ đầu tới cuối không nói câu nào, chỉ cười nhạt nhìn đám người ồn ào náo nhiệt.

Trương Phong bị Vân Vận âm thầm đá mấy cái thì cũng tự cảm thấy đuối lý, sau khi thở dài vài hơi, thái độ của hắn ta đối với Trương Phong Vũ mới hòa hoãn vài phần, nhưng sự uy hiếp trong lời nói vẫn không hề giảm bớt.

“Chuyện lúc trước quả thật là tôi hơi quá đáng, nhưng nếu trong lúc làm nhiệm vụ cậu dám làm vướng chân vướng tay chúng tôi, vậy thì cho dù “đồng quy vu tận” tôi cũng phải giết chết cậu!”

“…”

Cuộc trò chuyện giữa đám người được gọi là “đồng đội” kết thúc ở đây. Đột nhiên buồng xe có sự thay đổi. Trong lúc Trương Phong Vũ há miệng trợn mắt, khoang xe chợt biến thành đại sảnh khách sạn, hai dãy phòng thẳng tắp xuất hiện ở trước mặt hắn.

Trước sự thay đổi này, chỉ có Trương Phong Vũ tỏ ra kinh ngạc, mấy người khác vẫn hoàn toàn bình thường. Sau khi sửa sang lại quần áo, Lý Toàn liền đứng dậy bước vào một căn phòng, Trương Phong và những người kia cũng lần lượt đi khỏi, bên ngoài chỉ còn lại Vân Vận, Vương Lâm cùng với Trương Phong Vũ vẫn giữ bộ mặt kinh hãi.

Vân Vận thấy Vương Lâm không rời đi, đoán rằng anh ta còn có chuyện muốn nói với Trương Phong Vũ về vòng lặp nguyền rủa, cho nên bèn gật đầu với Vương Lâm, sau đó đi tới bên cạnh Trương Phong Vũ.

Dịch truyện : Dạ Miêu Team - Linh Miêu

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK