Người đánh hắn là một thanh niên tóc vàng, trong miệng ngậm điếu thuốc lá, khuôn mặt đẹp trai được trang điểm kĩ lưỡng, nhưng ẩn đằng sau là nét bơ phờ, tiều tụy. Y ném tàn thuốc xuống mặt đất, sau đó bực bội mắng Trương Phong Vũ:
“Con mẹ mày, bớt nhiều lời! Bọn tao nói gì thì biết vậy đi! Khi nào tao hỏi thì mày mới được trả lời, không thì ngậm miệng, hiểu chưa?”
“Hiểu cái con mẹ mày!”
Đã vô duyên vô cớ bị đánh, mà thủ phạm lại còn tỏ thái độ kiêu ngạo hống hách như vậy, Trương Phong Vũ cảm thấy giận dữ, ngay cả quỷ hắn cũng từng đối đầu, người có là gì cơ chứ. Nghĩ vậy, Trương Phong Vũ đột nhiên đứng dậy, tiếp đó giơ quyền tiến về phía thanh niên tóc vàng kia.
Nhìn nắm đấm đang điên cuồng lao tới của Trương Phong Vũ, ánh mắt nam thanh niên tóc vàng xoẹt qua một tia tàn nhẫn, trên tay y xuất hiện thêm một con dao găm, đúng lúc này một âm thanh giận dữ vang lên khiến cho cả hai không khỏi khựng lại.
“Trương Phong! Cậu vẫn đủ chưa hả, chúng ta đều trải qua cảm giác sợ hãi của nhiệm vụ sơ cấp, cậu ta mới từ trong nhiệm vụ thoát ra cũng đã đau khổ lắm rồi, cậu còn đối xử với người ta như vậy, có vô nhân tính quá hay không!”
Người nói chuyện lần này là một cô gái có làn da hơi ngăm đen, nhìn qua cũng chỉ tầm 27-28 tuổi, thế nhưng dung mạo lại cực kỳ ưu nhã, Trương Phong Vũ cảm nhận được một loại khí chất tươi trẻ cùng trưởng thành hòa quyện vào nhau, đặc biệt là đôi mắt dịu dàng kia, nó khiến lửa giận trong lòng Trương Phong Vũ lập tức bị dập tắt không còn chút nào.
Thế nhưng giờ phút này Trương Phong Vũ lại không hề có hứng thú với cô gái ấy, bởi vì hắn nhìn thấy đầu nhọn của con dao găm trong tay thanh niên tóc vàng kia cách đùi mình chưa tới nửa phân, chỉ cần hắn khẽ động đậy thì con dao găm sắc bén chắc chắn sẽ ghim vào bên trong.
Trương Phong nghe cô gái kia nói vậy thì từ từ thu con dao găm lại, tuy nhiên gương mặt vẫn vô cùng lạnh lùng.
“Đã đi tới nơi này, bất kể mày có thân phận gì ngoài kia thì cũng phải nghe lời, nếu không…”
Trương Phong buông lời uy hiếp, sau đó lại móc một điếu thuốc lá từ trong túi ra châm lửa đưa lên miệng, y trở lại vị trí ban đầu, tiếp tục hút thuốc.
Trong năm người này, có một người từ đầu tới cuối vẫn không mở miệng nói chuyện, đó là một nam thanh niên tầm hai mươi tuổi, gương mặt sạch sẽ. Cậu ta đeo mắt kính, trên mặt lúc nào cũng giữ một nụ cười nhạt nhẽo, không biết cậu ta cố tình biểu hiện như vậy là để che dấu sự sợ hãi trong nội tâm hay thật sự có tinh thần cứng cỏi, dù cho trong hoàn cảnh nào cũng có thể thản nhiên đối mặt.
Nhìn Trương Phong rời đi, Trương Phong Vũ thầm thở dài một hơi, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, mọi chuyện xảy ra lại khiến hắn giật mình, bởi vì hai cái răng vốn bị Trương Phong đánh gãy lúc nãy giờ phút này lại hoàn toàn an ổn nằm trong miệng.
Nếu như những thứ này không phải là ảo giác, vậy thì nơi này thật sự thần kỳ. Trương Phong Vũ cố gắng áp chế nỗi khiếp sợ cùng nghi vấn trong lòng xuống, tuy rằng hắn không để tâm lắm đến lời cảnh báo ban nãy của Trương Phong nhưng cũng biết điều không hỏi thêm, người ta muốn nói tự khắc sẽ nói, còn không thì có cạy miệng cũng không hỏi được gì.
Trong lúc nhất thời, không ai trong xe mở miệng nói chuyện cả, sau nửa phút đầy áp lực, cuối cùng Vương Lâm cũng mở miệng, phá vỡ sự yên tĩnh ấy, anh ta giải thích với Trương Phong Vũ:
“Nơi này là Căn Cứ Tử Vong, thời điểm không có nhiệm vụ, chúng ta sẽ ở đây, chờ tới nhiệm vụ tiếp theo, trong quá trình đó, trừ khi đổi giá trị tính mạng lấy thời gian đi ra ngoài, còn không thì không cách nào rời khỏi chỗ này.”
“Anh nói gì? Không thể rời khỏi đây!”
Trương Phong Vũ nghe Vương Lâm nói như vậy lập tức ngây người, sau khi trải qua những sự kiện khủng bố kia, lại tận mắt nhìn thấy bạn cùng phòng chết thảm, Trương Phong Vũ hiển nhiên không nghề nghi ngờ tính chân thực của mấy lời này, bởi vì không ai lại ngu ngốc tới nỗi bịa chuyện lừa một kẻ không có gì trong tay như hắn.
Chỉ sau một khắc sững sờ ngắn ngủi, Trương Phong Vũ nhanh chóng lấy lại lý trí, hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhỏ giọng đáp lời Vương Lâm:
“Tôi tin anh, tuy rằng lời này nghe rất hoang đường, nhưng tôi thật sự thấy được quỷ, ngay cả trong lòng mình cũng có quỷ thì còn điều gì không thể xảy ra được cơ chứ.”
Thấy Trương Phong Vũ nhanh chóng chấp nhận sự thật như vậy, không chỉ mình Vương Lâm kinh ngạc mà cả bốn người kia cũng lóe lên một tia khiếp sợ trong ánh mắt, bọn họ còn nhớ sau khi trở về Căn Cứ Tử Vong từ nhiệm vụ sơ cấp, lần đầu tiên nghe đại lão giải thích, bàn thân vẫn không tin tưởng lắm, mãi tới khi trải qua nhiệm vụ thứ hai, bọn họ mới chấp nhận sự thật này.
Dù sao bọn họ cũng lớn lên trong tư tưởng chủ nghĩa duy vật, không dễ gì để thay đổi thế giới quan, vậy mà Trương Phong Vũ lại làm được, cho nên mấy người kia mới kinh ngạc đến thế. Tuy nhiên nói gì thì nói, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, đã từng giãy dụa giữa ranh giới giữa sống và chết, cảm xúc này cũng chỉ tồn tại trong giây lát mà thôi.
Dịch : Dạ Miêu Team - Linh Miêu