Chương 39: Đại môn (2)
"Còn khoảng mười phút nữa là buổi liên hôn bắt đầu, nhưng cánh cổng này đã bị khóa, bây giờ chúng ta nên tiếp tục đợi ở đây hay là tìm một vật gì đó để mở ổ khóa này ra?"
Nghe Trương Phong nói vậy, Trần Bình liền hất hất tay: "Có lẽ đến sáu giờ đúng thì sẽ có người mở cổng cho chúng ta thôi."
"Nếu đến sáu giờ mà vẫn không có ai đến mở cổng cho chúng ta thì sao? Trong gợi ý bổ sung có đề cập đến việc thôn trang này có rất nhiều phong tục tập quán, ai biết được nếu chúng ta đến trễ thì có phạm vào phong tục của họ hay không chứ!"
Lời nói của Trương Phong cũng rất có lý, nhưng đội trưởng Vương Lâm còn chưa kịp lên tiếng thì Trần Bình đã khẳng định:
"Tôi chắc chắn đến sáu giờ cánh cổng này sẽ mở ra!"
Thấy Trần Bình kiên quyết như vậy, Trương Phong cũng không nói thêm gì nữa, Trương Phong biết rõ khả năng suy luận phân tích của Trần Bình. Nếu như nói Vương Lâm là quả tim của đội chấp hành này, vậy thì Trần Bình chắc chắn sẽ là não bộ của cả đội, Lý Toàn là hai cánh tay đắc lực, còn Trương Phong và Vân Vận chỉ là đôi chân để đi mà thôi.
Trương Phong Vũ đoán, sở dĩ Trần Bình tự tin khẳng định như vậy là vị cậu ta cho rằng đó là một trong những phong tục của thôn, cũng có nghĩa là đúng sáu giờ thì những người đến hỏi vợ mới được phép vào bên trong quảng trường, nếu tự ý mở cổng vào thì e rằng sẽ bị mất tư cách ứng tuyển.
Nhưng những điều này chỉ là suy đoán của Trương Phong Vũ, còn lý do thật sự vì sao Trần Bình lại tự tin khẳng định như thế thì hắn cũng không chắc. Có điều, trong lòng Trương Phong Vũ còn có một suy đoán khác, trong thôn này có tổng cộng bốn cánh cổng y hệt như nhau, cánh cổng nơi họ đang đứng đây chỉ là một trong số đó mà thôi.
"Nếu sau cánh cổng này là quảng trường, vậy thì quảng trường chắc chắn được xây dựng trong khe núi, nếu vậy thì phải có đến bốn cánh cổng giống như thế này, liệu có phải điều này đang ám chỉ rằng bốn người chúng ta nên tách nhau ra, mỗi người tiến vào từ một cổng, đây có phải cũng là phong tục đặc trưng của thôn hay không?"
Nghe vậy, ngoại trừ Trần Bình lắc đầu phủ nhận thì những người còn lại đều cảm thấy lời Trương Phong Vũ nói rất có khả năng. Dù sao thì nhóm bọn họ cũng có bốn người, nơi này có bốn cánh cổng, có thể đây chính là một trong những phong tục của thôn, hơn nữa, trong gợi ý bổ sung có một câu: "Trong đó bao gồm một số phong tục đặc thù của Nữ Nhi thôn, người chấp hành bắt buộc phải tự suy đoán và hoàn thành nhiệm vụ", hai chữ "suy đoán" đã thể hiện rõ rằng nhiệm vụ lần này chắc chắn vẫn còn quy tắc ngầm.
Nhưng Trần Bình đã ra ý phản đối, mặc dù Trương Phong cũng muốn thử xem nhưng lại sợ Trần Bình sẽ nghĩ rằng mình không tin tưởng vào khả năng suy luận của cậu ta, vậy nên cũng không dám tự ý hành động, huống hồ người đưa ra chủ ý này lại là người mà y vốn không ưa - Trương Phong Vũ.
Sau một hồi trầm tư suy nghĩ, Vương Lâm gật gật đầu với Trương Phong Vũ: "Phong Vũ, theo như những gì cậu nói, vậy thì chúng ta nên phân ra mỗi người đứng chờ trước một cánh cổng, dù sao thử một chút cũng chẳng có gì không ổn cả, bây giờ chúng ta chỉ còn khoảng tám phút, tranh thủ hành động đi!"
"Được!" Trương Phong Vũ gật đầu đồng ý, sau đó liền quay lưng chạy sang hướng khác, Trương Phong thấy Vương Lâm tỏ ý đồng tình với suy luận của Trương Phong Vũ thì cũng bắt đầu di chuyển sang một phía, Trần Bình chỉ đứng nhìn Vương Lâm, nhàn nhạt nói:
"Người nào tin thì cứ đi, tôi cứ đứng đợi ở đây."
Vương Lâm gật đầu với Trần Bình, sau đó cũng rời đi. Lúc này chỉ còn lại một mình Trần Bình, cậu ta cười lạnh một tiếng:
"Một lũ ngu ngốc!"
Theo như suy luận của Trần Bình, trong gợi ý bổ sung đã nói rõ, một vài phong tục đặc thù trong Nữ Nhi thôn cần người chấp hành phải suy đoán, giải nghĩa. Gợi ý bổ sung chỉ nhấn mạnh những phong tục đặc thù ở đây mà không hề đề cập đến việc suy đoán quy tắc ngầm, có nghĩa là nhiệm vụ này sẽ không gia tăng độ khó. Vậy mà Trương Phong Vũ lại nói nơi này có bốn cánh cổng, vừa hay cả nhóm có bốn người, rồi lại cho rằng bắt buộc phải tách nhau ra thì mới vào được, nhưng ở Nữ Nhi thôn, có phải lần nào bên đàng trai đến hỏi vợ đều có bốn người đâu? Suy đoán này rõ ràng là không có tính thuyết phục.