Diệp Lân tiến từng bước, kề cổ vào mũi kiếm. Chỉ cần Hạ Trí hơi dùng sức sẽ rạch nát làn da của anh, máu đỏ sẽ chảy dọc theo lưỡi kiếm.
“Bệ hạ nghĩ sao?”
Hạ Trí cười lạnh lùng, thu kiếm, rồi lại dùng má kiếm vỗ nhẹ hai má Diệp Lân.
“Em đã hỏi thái giám Dương. Bát canh ngọt đó là chè ngân nhĩ thanh mai do ngự thiện phòng chuẩn bị. Thái giám Dương thấy anh bực bội nên đã đích thân giám sát ngự trù nấu. Ngự trù không có cơ hội bỏ thứ không nên bỏ vào. Còn thái giám Dương, ông ấy đã ở trong cung nhiều năm, dù có thấy anh được sủng ái thì cũng không dại dột động tay động chân vào thức ăn của hoàng đế. Nếu lỡ có chuyện gì xảy ra, không phải ông ấy sẽ mất sạch thanh danh cả đời, chết không chỗ chôn à?”
Hạ Trí cầm kiếm, chống mũi kiếm xuống đất rồi ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Diệp Lân, ánh mắt kiêu ngạo và quật cường.
Diệp Lân cười: “Em đã nghĩ thông suốt rồi, còn lo gì nữa?”
“Chẳng phải vì nhân phẩm của anh quá tệ à?” Hạ Trí liếc anh một cái.
“Em không sợ anh thật sự tạo ra một đứa con để trói chặt em hả?” Diệp Lân cầm lấy thanh kiếm trong tay Hạ Trí, rồi nhẹ nhàng tra lại vào vỏ.
“Anh còn muốn dựa vào con cái để trói buộc em? Sao không tự sinh một đứa đi? Em đã nghĩ nửa ngày, dựa trên hiểu biết của em về anh thì nhất định là vì lần đầu triệu kiến em không lao vào ôm lấy anh như cảnh trùng phùng, lại còn bắt anh quỳ lâu như vậy nên anh không vui, đúng không?” Hạ Trí liếc mắt nhìn Diệp Lân.
“Anh đến thế giới này, điều đầu tiên nghĩ đến là em đang ở đâu. Anh dùng đủ mọi cách để tìm em, làm thơ vẽ tranh đều nhắc đến em, chỉ mong có người nào đó có thể nói cho anh biết tin tức của em. Em thì hay rồi… làm hoàng đế, nuôi hậu cung ba nghìn giai lệ.”
Diệp Lân cười bất đắc dĩ.
Hạ Trí chợt hiểu ra: “Từ từ… anh thi đỗ trạng nguyên cũng là vì em à?”
“Nếu không thì sao? Có người nhận ra người trong tranh của anh giống hoàng đế đương triều. Phụ nữ có thể thông qua tuyển tú để vào cung, còn đàn ông chỉ có thể đề tên lên bảng vàng, tiến vào triều đình thôi.”
“Anh còn có lựa chọn khác mà.”
“Lựa chọn gì?”
“Đi theo thái giám Dương đó.” Hạ Trí nhếch mép.
“Em nỡ không?”
“Chỉ cần mặt mày không hỏng, em cầu còn không được.” Hạ Trí vỗ vỗ má Diệp Lân.
“Giờ em không muốn hỏi đứa bé trong bụng Quý phi Trần là thế nào à?”
“Còn có thể là thế nào? Chẳng phải anh đã đoán tám chín phần rồi hả?” Hạ Trí ôm đầu, tựa lưng vào ghế, “Anh nói xem, phải làm thế nào mới trở về được đây… Lâu lắm rồi em chưa được bơi lội.”
“Bệ hạ là chủ thiên hạ, xây một cái hồ bơi chẳng phải dễ như trở bàn tay?”
“Em là chủ thiên hạ? Bao nhiêu người muốn lấy mạng em đấy…”
“Em hiểu thì tốt.” Diệp Lân nhẹ nhàng tựa vào vai Hạ Trí, ngoan ngoãn vô cùng.
“Yêu phi.” Hạ Trí nghĩ đến những lời Hà Kính Phong nói lúc say rượu, lập tức bật cười.
“Hôn quân.”
“Yêu phi.”
“Hôn quân.”
“Anh thật nhàm chán.” Hạ Trí giơ tay xoa tóc Diệp Lân. Cảm giác mềm mượt như vậy, ở hiện đại sao mà chạm được.
“Kẻ gây họa.” Diệp Lân cười khẽ.
“Kẻ gây họa? Hẳn vị yêu phi này là kẻ gây tai họa mới đúng.”
“Em hại anh thành thế này, không phải kẻ gây họa thì là gì?”
“Được rồi được rồi, em hại anh. Xin hỏi ái khanh, hiện tại rốt cuộc là tình huống gì vậy?”
“Bệ hạ, tình huống chính là ngài bị cắm sừng?”
“Anh có ý gì? Em đã xem phim truyền hình rồi. Nếu thật sự là em bị cắm sừng thì thông thường sẽ bí mật ban chết cho Quý phi Trần và các cung nhân liên quan, sau đó báo cho cha cô ta là Tướng quân Long Hổ – Trần Hồng rằng con gái ông ta đột ngột qua đời vì bệnh nặng, rồi truy phong thành Hoàng quý phi để an ủi. Nhưng anh lại giam lỏng Quý phi Trần, anh muốn làm gì?”
“Dẫn cha ruột của đứa bé ra mặt chứ sao.” Diệp Lân mỉm cười, đáp.
“Anh muốn dẫn cha ruột của đứa bé ra, hay là muốn rước họa vào thân?” Hạ Trí mỉm cười, nâng cằm Diệp Lân lên hỏi.
“Nếu anh thực sự muốn rước họa vào thân thì sao?”
“Thế thì họa càng lớn càng tốt.”
Hạ Trí cắn mạnh lên chóp mũi Diệp Lân.
Vào tối ngày hôm sau, nghe nói Ninh vương và Tướng quân Long Hổ Trần Hồng đã dẫn quân tiến vào cung, bao vây chặt chẽ tẩm cung của Hạ Trí.
Tiếng chém giết vang lên khắp bốn phía bên ngoài cửa điện, bên trong, Hạ Trí và Diệp Lân ngồi đối diện nhau chơi cờ Liên Châu.
Thái giám Dương hớt hải quỳ sụp xuống trước mặt hai người.
“Bệ, bệ, bệ hạ! Ninh vương và Trần Hồng mưu phản, sắp đánh vào đây rồi!”
Hạ Trí ngẩng đầu nhìn Diệp Lân, biết rõ anh ấy chưa bao giờ đánh trận mà không chắc phần thắng, hẳn là đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Đến lượt ngươi đấy.” Hạ Trí nói.
Diệp Lân mỉm cười đặt quân cờ đen xuống.
Thái giám Dương và các cung nhân cúi đầu run lẩy bẩy, chỉ nghe thấy bên ngoài tiếng chém giết vang lên không ngừng.
Ngay khi cửa điện bị phá tung, thái giám Dương ôm đầu co rúm vào góc tường, những người khác thì né thật xa khỏi Hạ Trí và Diệp Lân.
“Hôn quân, ngươi đúng là nhàn nhã thật đấy? Còn có tâm trạng chơi cờ cơ à?”
Ninh vương mặc giáp sắt, cầm trường kiếm tiến đến trước mặt Hạ Trí.
Hạ Trí ngước mắt nhìn hắn, rồi nhìn sang Trần Hồng phía sau, vẻ mặt đột nhiên sáng tỏ: “Hóa ra Trần tướng quân không phải là nhạc phụ của trẫm, mà là nhạc phụ của Ninh vương.”
“Nói đi —— Con gái của ta đâu!”
Trần Hồng rút đao, trực tiếp chém nát bàn cờ giữa Hạ Trí và Diệp Lân thành từng mảnh vụn.
“Ở đây này.”
Diệp Lân đứng dậy, túm cổ một cung nữ kéo về phía Trần Hồng, chính là Quý phi Trần.
Thì ra Diệp Lân vừa giả vờ giam lỏng Quý phi Trần, vừa cải trang cô ta thành cung nữ, luôn ở bên cạnh Hạ Trí.
“Cha —— cứu con! Cha cứu con với!”
Quý phi Trần chạy đến định nhào vào lòng cha mình, nhưng lại bị Diệp Lân túm cổ kéo về.
“Ngươi dám động đến con gái ta! Ta sẽ băm ngươi thành trăm mảnh!” Trần Hồng chỉ có duy nhất một cô con gái, cưng chiều vô cùng.
Ông ta đưa con gái vào cung, là để cô trở thành Hoàng hậu!
Nào ngờ hoàng đế chỉ mới sủng hạnh cô ba ngày, sau đó chưa từng lật thẻ bài của cô, đến giờ ngay cả mang thai cũng không có.
“Nói trắng ra thì lão tướng quân Trần vốn dĩ muốn làm tể tướng, mong giúp đỡ cháu ruột mình lên ngôi hoàng đế. Ai ngờ trời không chiều lòng người, bệ hạ chẳng ban lấy một giọt ân sủng, thế là các người nhắm vào Ninh vương.” Diệp Lân cười nói.
“Phải thì sao! Muốn trách thì trách tên hôn quân này tự hủy thành lũy của hắn! Khi chúng ta xông vào, có bao nhiêu thị vệ liều chết kháng cự? Ngay cả người ra ngoài cầu viện binh cũng không có!”
“Nói nhiều lời vô nghĩa thế làm gì! Giết hôn quân đi!” Ninh vương quát lớn.
“Nếu muốn ngai vàng của trẫm, tại sao vương gia không tự mình ra tay mà lại phải mượn tay lão tướng quân Trần? Chẳng lẽ người đã tính toán kỹ, đợi lão tướng quân chém đầu ta xong, ngươi sẽ quay sang giết ông ta, rồi tuyên bố với thiên hạ rằng Trần quý phi thất đức, Trần Hồng vì tư lợi mà mưu phản? Ngươi có công giết nghịch tặc Trần Hồng, danh chính ngôn thuận lên ngôi, có đúng không?” Hạ Trí từ tốn hỏi.
“Lão tướng quân Trần! Đừng nghe lời tên hôn quân này! Hắn muốn ly gián chúng ta! Ta đã hứa, nếu ta đăng cơ, nhất định sẽ đối đãi tử tế với Trần quý phi, còn phong nàng làm hoàng hậu!” Ninh vương thấy Trần Hồng do dự, vội vàng thuyết phục.
“Chim bay hết thì cung tốt phải cất, thỏ khôn chết thì chó săn bị làm thịt. Nếu ta chết, vương gia là giết ông để trừ hậu hoạn hay giữ lại để lo lắng không yên đây?” Hạ Trí hỏi tiếp.
Trần Hồng càng thêm dao động, Ninh vương không thể đợi thêm, liền vung kiếm đâm thẳng về phía Hạ Trí.
“Hôn quân — chịu chết đi!”
Hạ Trí bất đắc dĩ thở dài: Hết thoại rồi à?
Thanh kiếm của Ninh vương chưa kịp chạm vào người Hạ Trí đã rơi xuống đất.
Hắn từ từ cúi đầu, nhìn thanh kiếm xuyên qua ngực hắn, máu nhỏ từng giọt xuống sàn.
Hắn lại từ từ quay đầu, thấy người cầm kiếm chính là phó tướng của Trần Hồng — Hoàng Sính!
“Ngươi… ngươi…”
Hoàng Sính chính là hôn phu của thiên kim nhà thượng thư họ Hứa! Ninh vương và Trần Hồng tin tưởng hắn vì nghĩ vị hôn thê của hắn bị hoàng đế cướp mất, ngay cả Thượng thư họ Hứa cũng bị đày đến nơi biên cương khắc nghiệt.
Hoàng Sính thu kiếm, đứng chắn trước mặt Hạ Trí.
Ngoài điện lại vang lên tiếng chém giết, hàng ngàn thị vệ tràn vào bao vây Trần Hồng.
“Lão tướng quân, xin ông hạ kiếm xuống! Tiểu tướng sẽ cầu xin bệ hạ, tuyệt đối không diệt cả nhà họ Trần! Nhưng nếu lão tướng quân cố chấp, thì đừng trách Hoàng Sính vô tình!”
“Ngươi… ngươi… nỗi hận cướp vợ ngươi không trả nữa sao? Tên hôn quân này đã cho ngươi lợi lộc gì?”
“Vài ngày trước, đại nhân Diệp Lân đã bí mật đến gặp tiểu tướng, kể rõ nỗi khổ tâm của bệ hạ. Bệ hạ sớm biết Trần tướng quân hai lòng, ngày mưu phản ắt sẽ kéo tiểu tướng xuống nước, ép vào đường cùng! Nếu tiểu tướng không đồng ý, chắc chắn ông sẽ lấy mạng tiểu thư Hứa và thượng thư để uy hiếp. Nên bệ hạ đã giả vờ sủng ái tiểu thư Hứa, ngoài mặt nhốt nàng trong lãnh cung, nhưng thực tế là để bảo vệ nàng! Còn thượng thư họ Hứa cũng an toàn ở biệt viện ngoại thành, căn bản chưa từng bị đày đi phương Bắc giá lạnh!”
“Ngươi…” Trong thoáng chốc, Trần Hồng không thốt nên lời.
“Không chỉ vậy, bệ hạ còn lệnh cho đại nhân Diệp Lân mang hổ phù đến, cho phép tiểu tướng điều động quân phòng vệ ngoài thành! Sự tín nhiệm lớn lao như vậy, Hoàng Sính sao dám phụ lòng! Chỉ có thể lấy ơn báo ơn!”
Trần Hồng loạng choạng lùi lại, kiếm chỉ vào Hạ Trí, bật cười điên dại.
“Thì ra… thì ra đây là cái bẫy bệ hạ đã giăng sẵn! Là thần đã xem thường bệ hạ!”
Giây tiếp theo, Trần Hồng giơ kiếm, tự cắt cổ.
Mặt Hạ Trí lạnh như băng, trong lòng lại thầm nghĩ: Hết rồi à? Thoại của hoàng đế còn chưa nói mà?
Diệp Lân là người đầu tiên quỳ xuống: “Bệ hạ anh minh, nhẫn nhục chịu đựng! Ba năm không nói, vừa lên tiếng ai nấy đều kinh ngạc! Ba năm không bay, bay một lần thẳng chín tầng mây! Suy nghĩ chu toàn, quét sạch nghịch tặc! Công đức muôn đời!”
Lời tán dương này chắc phải bay thẳng ra ngoài vũ trụ mới vừa!
Sáng hôm sau, trên điện Kim Loan, vừa ngồi xuống ngai vàng, Hạ Trí đã nghe cả văn võ bá quan đồng thanh hô vang “Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”. Cứ như vậy, Hạ Trí từ hôn quân bỗng chốc thành minh quân.
Lầ tẩy trắng này đúng là không tốn một đồng nào.
“À… có việc khởi tấu, không việc thì bãi triều!”
“Vi thần có việc tâu!” Diệp Lân bước ra khỏi hàng.
“Tâu đi, tâu đi!”
Hạ Trí nghĩ thầm: Người này không thể yên tĩnh hai ngày à? Học người ta nói vài câu “Bệ hạ thánh minh” là được rồi mà?
“Khởi bẩm bệ hạ, luận công ban thưởng, nên ban hôn cho tướng quân Hoàng Thịnh và tiểu thư họ Hứa! Thượng thư Hứa cũng nên được phục chức.”
“Chuẩn tấu.”
“Bệ hạ, trước kia ba tháng tuyển tú một lần, thực chất là để che mắt nghịch thần. Giờ phản tặc đã bị tiêu diệt, bệ hạ liệu có nên…”
Hạ Trí cong khóe miệng, thì ra mục đích thật sự của Diệp Lân là đây?
Dù sao thì cậu cũng chẳng muốn quản chuyện hậu cung. Cứ để Diệp Lân muốn làm gì thì làm đi!
“Hậu cung quá đông, vừa hao tổn quốc khố, vừa làm lỡ dở hạnh phúc cả đời của các cô nương. Trẫm cho phép các nàng xuất cung về nhà, công việc cụ thể để Diệp ái khanh lo liệu.”
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Trẫm mà sống vạn tuế thật thì còn gì là đời nữa? Có phải rùa đâu!
Diệp Lân hành động cực nhanh, chưa đến nửa tháng, cả hậu cung đã trống trơn.
Hạ Trí ngồi một mình trong tẩm cung, cảm giác yên tĩnh đến quá đáng.
Chỉ có Diệp Lân đến bên cậu, tựa đầu lên vai: “Bệ hạ, người có trách thần khiến hậu cung không còn ai không?”
“Sao lại trách được? Trẫm đã chuẩn bị thánh chỉ, ngày mai sắc phong ái khanh làm hoàng hậu. Hậu cung này, khanh thích náo loạn thế nào, cứ tùy ý.”
“Bệ hạ… hoàng hậu thần không dám nhận, nhưng chức thừa tướng thì nên cân nhắc lại. Thần thấy vị trí đó rất hợp với mình.”
“Khanh còn biết liêm sỉ không?”
“Cần liêm sỉ làm gì? Có bệ hạ là đủ rồi mà!”
Thế là, từ ngày xuyên không tới đây, lần đầu tiên Hạ Trí ngủ một giấc an lành.
Tỉnh dậy, cậu phát hiện mình bị ai đó ôm chặt. Khẽ cử động, giường lập tức kêu cót két như sắp sập.
Ôi trời!
Tại sao cậu lại quay lại phòng ngủ rồi?
Hạ Trí quay đầu, lập tức thấy gương mặt tuấn tú nhưng lười biếng của Diệp Lân, bèn vươn tay vò tóc anh thành tổ quạ.
“Hạ Trí… làm gì thế?”
“Em mơ một giấc mơ.”
“Mơ gì?” Diệp Lân dụi đầu vào lòng Hạ Trí, ôm càng chặt hơn.
“Em mơ thấy anh ăn phải thứ không nên ăn…”
“Tiêu chảy à?” Diệp Lân lấy mũi cọ cọ vào cổ Hạ Trí.
“Là mang thai. Của em.”
Hạ Trí chỉ vào chính mình.
Ai ngờ Diệp Lân cười phá lên.
“Làm gì có chuyện đó! Nếu có thai, cũng phải là em mới đúng.”
Anh gác tay lên ngực Hạ Trí, cười nhìn cậu.
Lông mày sắc nét, ánh mắt phong tình, đúng là tai họa nhân gian.
“Hà Kính Phong nói không sai, anh đúng là yêu nghiệt.”
“Không đâu, nếu ở cổ đại, anh chắc chắn là tể tướng được thờ phụng trong thái miếu.”
“Tể tướng? Tự phong à?”
“Vậy nếu em làm hoàng đế, có cho anh làm tể tướng không?”
“Mơ đi! Nếu em làm hoàng đế, chuyện đầu tiên là phong anh làm thái giảm tổng quản!”
“Ha ha ha, thế cũng được! Ngày đêm bên cạnh bệ hạ, sáng tối không rời…”
“Dừng, dừng, dừng! Nghĩ tốt cho em chút được không?”
“Vậy nghĩ cái khác nhé? Ví dụ như em là tướng quân, anh là hoàng đế, em vì anh mà chinh chiến sa trường…”
“Em đi ngủ tiếp đây, anh tự biên tự diễn đi.”
Hạ Trí kéo chăn trùm kín đầu, để mặc Diệp Lân vui vẻ với câu chuyện cổ tích của bản thân.