• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra từ khi Diệp Lân còn nhỏ, Lữ Yến đã không hiểu được đứa nhỏ này, dường như anh có thể hiểu tất cả mọi thứ nhưng lại không nói gì, giống như một người ngoài cuộc vậy.

Nhưng anh không nói gì hết lần này đến lần khác, Diệp Thận lại càng đau lòng cho đứa con trai này của mình.

Ông ta luôn nói khi còn nhỏ Diệp Lân thường xuyên gặp ác mộng, mỗi lần tỉnh lại đều sợ hãi, nếu như con trai không đồng ý cho ông ta tái hôn, ông ta sẽ không để con trai mình chịu tổn thương.

Cũng chính là vì chuyện này mà Lữ Yến rất quan tâm đ ến tâm trạng của Diệp Lân, thậm chí vẫn luôn dặn dò Lục Trần không được cố gắng hết sức trong các cuộc tranh tài, vì đây không phải là thế vận hội Olympic, phải chừa chỗ cho Diệp Lân khi thi đấu.

Nhưng không ngờ trong cuộc thi bơi lội ở trường cao đẳng ở thành phố Q lần này, Lục Trần vẫn đánh bại Diệp Lân ở vòng bán kết nội dung 200m.

Lúc ấy, Lữ Yến lập tức gọi điện thoại cho Lục Trần, ý bảo là anh ta đi huấn luyện ở Mỹ về, ở nước ngoài đã rất là thành công rồi, tại sao khi trở về nước lại không hạn chế tài năng một chút.

Lúc đó, cuối cùng Diệp Thận cũng nói ra chuyện tái hôn với Diệp Lân, nhưng Lục Trần lại chèn ép Diệp Lân, Lữ Yến rất lo lắng cuộc hôn nhân này sẽ bị lỡ.

Cho nên Lữ Yến suy nghĩ, Diệp Lân là con trai của Diệp Thận, Lục Trần cũng tìm được huấn luyện viên giỏi ở nước Mỹ, một bước lên trời, sao có thể không đưa Diệp Lân đến nước Mỹ? Như vậy mới được tính là công bằng. Hơn nữa bà ta đưa ra đề nghị này cũng có thể khiến Diệp Thận vui vẻ.

Diệp Lân buông đũa xuống, nhìn Lữ Yến rồi nhìn về phía Diệp Thận: “Cảm ơn ba. Con cảm thấy… Cũng không cần phải đến nước Mỹ. Năm trước, học sinh trao đổi đến nước Mỹ cũng do Bạch Cảnh Văn huấn luyện. Sau khi trở về Mỹ, nháy mắt đã giành được giải vô địch toàn quốc. Có thể đi theo huấn luyện viên Bạch con cảm thấy rất khó. Hơn nữa, con cũng nỡ xa những người ở đây.”

Lữ Yến ngẩn người, lập tức nở nụ cười: “Tôi bảo sao chưa từng thấy Diệp Lân nhắc đến chuyện muốn đến nước Mỹ, hóa ra là con đã có bạn gái ở đây rồi đúng không? Con có thể dẫn con bé qua đó học cùng, ba con cũng không ngại.”

Diệp Thận cũng khẽ gật đầu: “Ba biết ở nước ngoài một mình rất cô đơn, con muốn ở cùng người mình thích ba cũng hiểu. Con có thể dẫn con bé đi cùng, ơn nữa còn có thể ở cùng con bé, ba cũng hy vọng khi con đạt được thành công, đồng thời người con yêu cũng luôn ở bên cạnh con.”

Lục Trần cúi đầu xuống, giống như nghe được chuyện gì đó buồn cười.

Theo anh ta, Diệp Thận đang nói chính là anh ta và Lữ Yến, hai người ở lại New York, rất cô đơn và lạnh lẽo, cho nên vẫn luôn ở bên cạnh hỗ trợ cho nhau.

Diệp Lân lắc đầu: “Không cần đâu ba. Cậu ấy rất kiên cường, cũng rất lợi hại. Nếu thật sự có một ngày phải đến nước Mỹ tập luyện hay là thi đấu, cậu ấy cũng có thể đi dựa vào năng lực của mình, không cần đến con. Cậu ấy không phải là tệp đính còn của con, mà là kiểu người mà toàn bộ khán giả sẽ vỗ tay.”

Bây giờ Diệp Thận mới hiểu ra: “A, con nói cô bé đó cũng là vận động viên sao!”

Diệp Lân khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”

Lục Trần hơi kinh ngạc nhìn Diệp Lân, Diệp Lân nói có người anh không nỡ rời xa, Lục Trần biết anh đang nói đến Hạ Trì, thế nhưng càng nói về sau, dường như là Diệp Lân rất ngưỡng mộ Hạ Trì, hơn nữa không chỉ là ngưỡng mộ lẫn nhau.

Hóa ra… Hóa ra là Diệp Lân thích Hạ Trì.

Như vậy Hà Trì cũng thích Diệp Lân sao?

Đúng lúc này, điện thoại của Diệp lân vang lên, anh cầm điện thoại lên nghe, cười nói: “Gia Nhuận, cậu gọi điện cho tôi để bảo tôi đen thứ gì đó đến cho cậu ăn sao?”

“Không phải… Hôm nay cậu đi đâu vậy? Hạ Trì xảy ra chuyện rồi, chảy rất nhiều máu!”

“Cái gì? Xảy ra chuyện gì vậy?”:

Diệp Lân lập tức đứng dậy, nụ cười yếu ớt trên mặt biến mất hoàn toàn.

“Làm sao tôi biết được đã xảy ra chuyện gì? Tôi vừa nhìn thấy trên trang chủ của Tiểu Sầm, trên cổ áo của Hạ Trì toàn là máu! Tôi gọi điện thoại cho bọn họ cũng không nghe, có lẽ đang ở trong phòng y tế hoặc là đến bệnh viện rồi?”

“Bây giờ tôi sẽ quay lại!”

Diệp Lân tắt điện thoại, sau đó ấn vào bả vai ba mình: “Ba, con có việc cần phải quay lại. Ba yên tâm quay lại New York đi, con ở đây rất tốt, ba và dì Lữ giữ sức khỏe.”

Nói xong, Diệp Lân lập tức đẩy cửa đi ra ngoài.

Diệp Trần cũng ngẩn người, anh ta vô thức mở miệng nói: “Là Hạ Trì xảy ra chuyện sao?”

Diệp Thận nhìn con trai mình chạy như bay, lúc trước mỗi lần ăn cơm, ông ta đều cảm giác được con trai rất chờ mong được ở bên cạnh mình, nhưng mỗi lần như vậy ông ta đều làm cho con trai mình thất vọng.

Chỉ có điều lần này, hình như con trai mình dường như không quan tâm nhiều đến việc mình đang ở cùng ai.

“Hạ Trì là ai?” Lữ Yến hỏi Diệp Trần.

“Là… Đồng đội của Diệp Lân…” Lục Trần không biết nên không nói, cho nên anh ta chọn mối quan hệ đơn giản nhất.

“A. Đồng đội quan trọng như vậy sao?”

Lữ yến nhìn thấy sự thất vọng của Diệp Thận, một cuộc điện thoại đã gọi được Diệp Lân đi.

Diệp Lân đi ra khỏi khách sạn, lập tức gọi taxi, ngồi vào trong xe, anh mới tìm được trang chủ của Sầm Khanh Miễn, vừa mở ra đã nhìn thấy tấm ảnh kia.

Ảnh chụp chỉ chụp được cằm và cổ áo của Hạ Trì.

Con trai thích mặc áo phông trơn màu trắng nhất, trên cổ áo màu trắng là một vết đỏ rất lớn khiến người nhìn đau lòng.

Diệp Lân gọi điện thoại cho Hạ Trì, gọi ba bốn cuộc cũng không có ai nghe.

Anh đột nhiên lo lắng, chẳng lẽ đã đưa đến bệnh viện rồi sao?

Sau đó, cuối cùng anh bấm gọi cho Sầm Khanh Miễn.

“Tiểu Sầm, Hạ Trì thế nào rồi?”

“Hạ Trì sao? Sau khi từ phòng ý tế của trường về thì cậu ấy về ký túc xá, hình như chiều nay cậu ấy không đi bơi, sợ bị nhiễm trùng?”
“Cậu ấy bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không?”

“A? Chính là bị bóng đá đập trúng!” Sầm Khanh Miễn trả lời.

“Cậu… Chắc chắn là bị bóng đá đập trúng chứ?”

“Đúng vậy, đập trúng mũi, chảy rất nhiều máu. Anh yên tâm, cũng không phải vết thương gì nghiêm trọng, Hạ Trì chỉ nói đùa thôi.” Sầm Thanh Miễn nói.

“Cậu ấy nói đùa?” Lúc này cuối cùng trái tim đang căng thẳng của Diệp Lân cũng thả lỏng một chút.

“Đúng vậy, cậu ấy nói ‘đây mới chính là lúc băng vệ sinh siêu mỏng phát huy tác dụng’.”

“Lót ở đâu? Dưới mũi sao?” Diệp Lân mỉm cười.

“Haha, đúng vậy. Tôi nói ‘vậy cũng không phải là băng vệ sinh siêu mỏng… Cậu phải dùng băng vệ sinh Tampon.’ Tôi đoán là anh ta không biết băng vệ sinh Tampon là gì. Hahahaha!”

Sau khi tắt điện thoại, Diệp Lân thở dài một hơi.

Khi anh biết Hạ Trì bị thương, anh thật sự rất sợ hãi, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo đau đớn như thể có những mảnh băng đá phủ khắp cơ thể.

Khi anh vội vàng quay lại ký túc xá, mở cửa ra đã ngửi thấy mùi thơm của mì thịt bò.

Hạ Trì đang ngồi trước bàn sách nhỏ của mình, quay đầu lai, miệng vẫn đang húp mì, vẻ mặt kinh ngạc: “Sao anh lại quay về?”

Cái mũi của cậu hồng hồng, còn nhét cục bông, trông vừa đáng thương vừa buồn cười.

“Em không sao chứ?” Diệp Lân tiện tay kéo một cái ghế qua, ngồi bên cạnh cậu, giơ tay ra kéo mặt cậu.

“Không sao…”

Diệp Lân nhìn xung quanh, xác nhận chỉ có mũi đỏ thôi, không có gì khác, cuối cùng mới cảm thấy yên tâm.

“Anh còn tưởng em sẽ phản ứng rất nhanh, sao lại để bóng đá đập trúng?”

“Cái này phải hỏi kỹ năng chơi bóng của đội bóng trường đại học Q của chúng ta tệ đến mức nào? Khi ra trận họ mạnh như vậy, tại sao khi sút vào gôn họ lại không sút với lực mạnh và độ chính xác cao như vậy?”

Hạ Trì tiếp tục ăn mì, trên trán đổ một lớp mồ hôi mỏng, Diệp Lân lấy khăn tay lau mồ hôi cho cậu.

“Không phải anh đi ăn cơm với ba mình sao? Mới bây giờ mà đã chạy về rồi sao?”

Hạ Trì để đũa xuống, nghĩ thầm có phải ba của Diệp Lân đã nói gì khiến anh buồn không?

“Gia Nhuận nói em bị thương, không đầu không đuôi, anh con tưởng rằng phải gấp gáp quay về để gặp mặt em lần cuối.” Diệp Lân cúi người há miệng, Hạ Trì nhét một miếng thịt bò vào miệng anh.

“A.”

“Ba anh còn hỏi anh, có muốn đến nước Mỹ cùng ông ấy hay không.”

“Anh chắc chắn sẽ không đi…” Hạ Trì tiếp tục ăn mì, theo cậu đây là vị trong lòng ba Diệp Lân cảm thấy áy náy, muốn bù đắp cho Diệp Lân trong sự nghiệp bơi lội.

“Làm sao em biết chắc rằng anh sẽ không đi?”

“Vì em ở đây.” Hạ Trì bưng bát lên uống một ngụm nước mì.

Cậu nhóc này bình tĩnh quá đáng, thái độ hoàn toàn khác với lần trước khi mẹ Diệp Lân nói muốn đưa anh đến Canada.

“Anh đang đoán thái độ của em, đúng là đồ khốn nạn.”

“Nếu anh thật sự muốn đi sang Mỹ, em cũng sẽ thi ngoại ngữ rồi đi tìm anh. Hơn nữa em cũng đã kiểm tra rồi, thành tích chạy 200m của anh ở Mỹ cũng rất tốt, bất kỳ trường nào cũng sẽ cấp học bổng cho anh, không cần tốn tiền của gia đình.”

Diệp Lân ấn bát của Hạ Trì xuống: “Em có thể… Không muốn để lại mì cho anh thì giữ lại một ít nước dùng cho anh chứ.”

Lời nói của Hạ Trì khiến Diệp Lân cảm thấy ấm áp và an tâm.

“Anh chưa no không có nghĩa là ăn một bát mì là em có thể ăn no.” Hạ Trì đứng dậy, cầm lấy chìa khóa phòng và điện thoại nói: “Đi, chúng ta đến nhà ăn ăn một bữa.”
Diệp Lân nhìn điện thoại của Hạ Trì, màn hình đã bị nứt, có lẽ là đã hỏng rồi, nếu không cậu cũng sẽ không trả lời điện thoại của anh.

Trên đường đến căng tin, Diệp Lân cứ nhìn Hạ Trì đi trước mặt mình, hai tay đút túi quần, cậu lạnh lùng và kiêu ngạo đến mức khiến người ta đè loại để bắt nạt.

“Hạ Trì.”

“Ừm?” Hạ Trì quay đầu lại.

“Có em thật tốt.”

“Nói đùa, nếu anh bỏ lỡ thôn của em thì anh sẽ không tìm được quán trọ nào tốt hơn đâu.”

Diệp Lân cúi đầu xuống, không nhịn được cười.

Điện thoại bị nứt là chuyện lớn đối với Hạ Trì, Diệp Lân lái xe đưa Hạ Trì đi mua cái mới.

Vừa mới lắp thẻ SIM, có một cuộc gọi đến và đó là một số điện thoại lạ.

Hạ Trì trượt lên, trả lời cuộc gọi.

“Này, là Hạ Trì sao? Cậu không sao chứ?”

Hạ Trì im lặng hai giây, trả lời đối phương: “Anh là ai vậy?”

“… Tôi là Lục Trần.”

“A… Tìm tôi có chuyện gì sao?” Hạ Trì hỏi lại.

“Hôm nay lúc đang ăn cơm Diệp Lân đột nhiên chạy đi, hình như là nghe nói cậu bị thương rất nghiêm trọng.”

Hạ Trì suy nghĩ rồi trả lời: “Tôi không sao, tôi còn đang chờ làm thịt anh trong cuộc thi của trường.”

Lục Trần ở bên kia ngây người, câu nói ‘tôi làm thịt anh’ trong miệng Hạ Trì thật ra cũng có chút đáng yêu.

“Vậy được, chúng ta chờ xem ai làm thịt ai.”

Cuộc gọi đã tắt, Hạ Trì cất điện thoại vào túi, Diệp Lân đang nhìn cậu.

“Em trai hờ của anh gọi điện cho em để xem em còn sống không.”

“Em trai hờ…” Diệp Lân suy nghĩ hai giây mới nhận ra Hạ Trì đang ám chỉ chính là Lục Trần.

“Được rồi… Chờ người chị dâu này đến chấn chỉnh lại đứa em trai hờ kia của anh.”

“Chị dâu gì?” Lông mày Hạ Trì nhướng lên, giống như muốn dạy cho Diệp Lân một bài học.

“Nếu không thì sao?”

Cả đêm Hạ Trì không để ý đến Diệp Lân, ngay cả khi Diệp Lân nói mời cậu ăn bánh bao thịt, Hạ Trì cũng không trả lời lại.

Ngủ trước, Diệp Lân lấy thuốc thảo dược ra, ngồi ở cầu thang ký túc xá châm một điếu, sau khi nhận được điện thoại, anh chỉ rít hai hơi.

Là mẹ của Diệp Lân gọi đến.

“Mẹ?”

“Diệp Lân, dạo này con thế nào? Mẹ rất nhớ con. Mẹ muốn hỏi con, con có muốn về Canada đón năm mới không, mẹ chuẩn bị hộ chiếu đến thăm người thân cho con. Nếu như con không đến, mẹ sẽ đưa em gái con về nước. Con bé xem video con bơi, rất muốn gặp con.”

Diệp Lân ngẩn người, anh có thể nghe được sự căng thẳng của giọng nói trong điện thoại, dường như đang sợ rằng bất kỳ đề nghị nào của mình đều sẽ bị anh từ chối.

Lúc trước anh không thể hiểu vì sao mẹ lại bỏ rơi ba mình, anh vẫn luôn cho rằng bà ấy rất chú ý đến tật xấu lang thang của anh, nhưng bây giờ Diệp Lân đa biết, có một số chuyện phát sinh từ hai phía, cũng không phải do một người gây ra.

“Mẹ, có phải mẹ nghe nói hôm nay ba dẫn Lữ Yến đi ăn tối cùng chúng ta không?”

“Đúng vậy… Tháng trước ông ta vốn đã định đưa Lữ Yến về gặp con. Mẹ đã nói với ông ta là chuyện này nên hoãn lại để sau khi con thi đấu xong, mẹ cũng không ngờ con lại bị thương và không thể hoàn thành trận đấu.”

“Thật ra mẹ đã sớm biết ba con sẽ kết hôn với Lữ Yến, cho nên trong kỳ nghỉ mẹ mới nói chuyện muốn đưa con sang Canada đúng không?”

“Khi còn bé con rất thích ba của mình… Mặc dù con đã trưởng thành, nhưng ba vẫn rất quan trọng trong lòng con. Mẹ chỉ muốn nói rằng nếu con đến Canada, có môi trường mới, có thể tiếp tục làm những gì mình thích, có lẽ con sẽ bớt bận tâm một chút… Như vậy con sẽ không nghĩ nhiều đến chuyện ba con tái hôn nữa… Mẹ, mẹ không biết làm sao để con vui, mẹ và ba cảm thấy rất có lỗi với con.”

Đây là điều mà mẹ chưa bao giờ nói với Diệp Lân.

Bà ấy vẫn luôn quan tâm đ ến anh, nhưng lại không tìm thấy cách tốt nhất.

“Em gái nhỏ như vậy, mẹ cũng đừng làm khổ con bé. Đến khi con nghỉ đông con sẽ đưa bạn đến Canada chơi, thăm mọi người.”

“Con đồng ý đến đây?”

“Ừm.”

“Tốt… Cái đó… Vậy mẹ chờ con đến đây…”

Hình như mẹ ở phía bên kia đang khóc.

“Mẹ, mẹ đừng lo lắng cho con. Con rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, làm những gì mà mình thích, bên cạnh con có những người rất hiểu con. Khi con vui, cậu ấy cũng vui. Khi con buồn, dù con không nói ra, cậu ấy cũng biết.”

“Thật sao? Mẹ… Mẹ thật sự rất sợ một mình con…”

“Con không cô đơn, con rất hạnh phúc. Mẹ yên tâm đi.” 

Diệp Lân quay đầu lại nhìn thấy Hạ Trì đang đứng trên cầu thang nhìn mình, cậu không tiến lên làm phiền anh nghe điện thoại, cũng không đứng xa xa nhìn anh.

Tắt điện thoại, Diệp Lân đi lên nói: “Không phải em không để ý đến anh sao? Tại sao lại không thể bỏ mặc anh, lại xuống đây tìm anh?”

“Em tự hỏi sao anh lại hút thuốc lâu như vậy, vẫn chưa quay lại. Chẳng lẽ lại lấy nhầm thuốc phiện sao?”

Diệp Lân nở nụ cười: “Em không phải là thuốc mê hồn của anh sao?”

“Anh cút đi.”

Diệp Lân nghĩ thầm, xem đi, chỉ cần anh có một chút khổ sở hay là không vui, cho dù Hạ Trì không gặp mặt anh thì cậu vẫn có thể cảm nhận được.

Nhưng trong tuần qua, Diệp Lâm vẫn cảm nhận được sự nguy hiểm.

Hình như Hạ Trì cao hơn một chút, Trần Gia Nhuận dùng thước dây đo sơ bộ cho cậu.

“Gần đây quần áo của tôi ngắn hơn rồi.”

“Quần cắt gấu đang là mốt.” Trần Gia Nhuận nói.

“Cậu đã bao giờ nhìn thấy quần thể thao cắt gấu chưa?” Hạ Trì tự hỏi đây là kiểu thẩm mỹ gì.

“Chỉ cần cậu mặc thì chính là mốt! Hôm nay trên đường về ký túc xá, tôi nhìn thấy cậu cầm máy tính giúp một cô gái. Cô gái đó rất xinh, mái tóc dài xoăn, làn da trắng, đôi mắt to và giọng nói thật ngọt ngào!”

“Cô ấy nói muốn tìm Sầm Thanh Miễn để sửa máy tính, nên tôi đã giúp cô ấy cầm máy tính.”

“Cậu đùa sao, đây chính là hoa khôi của khoa quan hệ quốc tế. Sau này, người ta sẽ trở thành nhà ngoại giao. Cô ấy không phải rất đẹp sao?” Trần Gia Nhuận khẽ huých Hạ Trì.

“Tôi không nhớ rõ cô ấy trông như thế nào.”

Hạ Trì trả lời rất thành thật, chặn lời nói của Trần Gia Nhuận lại.

“Vậy cậu có biết cô ấy tên là gì không?”

“… Không biết.”

“Cô ấy tên là Trần Ngữ Hàm, giống tên của một nữ chính trong phim cổ trang anh cũng không nhớ.” Trần Gia Nhuận tìm kiếm trên điện thoại rồi đưa cho Hạ Trì xem: “Đây chính là Trần Ngữ Hàm, đẹp không?”
Hạ Trì nhìn thoáng qua rồi nói: “Ồ.”

“Từ ‘ồ’ này của cậu có ý gì?”

“Chính là tôi biết Trần Ngữ Hàm là ai.” Hạ Trì vừa nói vừa chuẩn bị khăn mặt và mũ bơi, buổi chiều còn có buổi huấn luyện.

“Không phải, cậu không bình luận gì về ngoại hình của cô ấy một chút sao?”

“Không đẹp bằng Diệp Lân.” Hạ Trì nói.

“Con mẹ nó, ngoại trừ Diệp Lân, cậu không thấy còn ai xinh đẹp sao?”

“Mẹ tôi cũng rất đẹp.” Hạ Trì đáp.

Trần Gia Nhuận hoàn toàn không nói nên lời: “Tôi cũng thấy mình đẹp trai lắm!”

“Ừ, có lẽ Lạc lão đại sẽ cảm thấy cậu rất đẹp.”

Khi Trần Gia Nhuận ngẩng đầu lên, mới phát hiện Diệp Lâm đã đứng ở cửa không biết bao lâu, có lẽ đã nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của bọn họ.

Lúc này, Trần Gia Nhuận rất khâm phục năng lực sinh tồn của Hạ Trì, mặc dù không biết Diệp Lâm ở đâu, nhưng khi trả lời những câu hỏi có nguyên tắc, cậu vẫn có thể giữ vững lập trường.

Khi bọn họ trên đường đi huấn luyện, Diệp Lân đặt một tay lên vai Trần Gia Nhuận, suýt chút nữa đè anh ta ngã xuống.

“Trần Ngữ Hạm cậu vừa nói là ai?”

Diệp Lân cúi đầu cười, Trần Gia Nhuận lập tức cảm nhận được nguy hiểm. Bởi vì nụ cười của Diệp Lân giống như người mất trí đang trốn trong phòng thay đồ của đội bơi để chụp ảnh.

“Cô ấy… Chỉ là một nữ sinh năm nhất mà thôi…”

“Còn gì nữa không?” Cánh tay Diệp Lâm đè lên vai Trần Gia Nhuận càng lúc càng nặng.

“Chỉ là… Cô gái kia nhờ Hạ Trì cầm máy tính giúp cô ấy mà thôi…”

“Còn gì nữa?” Diệp Lân hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời này.

“Có vẻ cô ấy thích Hạ Trì… Cô ấy đã đăng rất nhiều bài đăng về Hạ Trì trên diễn đàn của trường… Cô ấy cũng tham gia đội hỗ trợ đại học Q của Hạ Trì, để trở thành đội trưởng, cô ấy đã cãi nhau với fan ở lớp của Hạ Trì… Ai, thế thôi, những cái khác thì tôi không biết!”

“Cảm ơn.” Diệp Lân dùng sức ấn mạnh vào sau đầu Trần Gia Nhuận.

Trong lòng Trần Gia Nhuận thở dài, quản nhiên là trái tim của Diệp Lân, cây thuốc đắng, chắc chắn sẽ khiến Trần Ngữ Hàm phải chịu khổ.

Người ta nói rằng vì Trần Ngữ Hàm rất đáng yêu, lại luôn có dáng vẻ mềm lại, rất thích nhờ nam sinh làm giúp cái này giúp cái kia, các nam sinh đều rất vui vẻ làm thay/ Hơn nữa rất nhiều nam sinh theo đuổi cô ấy, một mặt, cô ấy không từ chối những người khác, nhưng mặt khác, cô ấy không hoàn toàn đồng ý với họ.

Bản thân Trần Gia Nhuận không hứng thú với loại con gái này, đôi khi anh ta nghĩ nếu Hạ Trì là con gái thì cậu sẽ là mẫu người mà anh ta thích, bởi vì cậu rất thẳng thắn, không giả tạo, đáng tiếc, Hạ Trì không phải con gái, hơn nữa còn là đồ của người khác rồi.

Tiết học mở về chủ nghĩa Mác-Lênin của Hạ Trì được tổ chức trong một phòng học lớn. Bình thường trong khóa học này, Hạ Trì sẽ ghé vào mặt bàn để ngủ, điện thoại trên bàn thì rung liên tục.

Sầm Khanh Miễn ngồi bên cạnh cậu sờ s0ạng điện thoại của cậu, liếc nhìn rồi chọc cậu: “Người yêu của cậu đang gửi tin nhắn Wechat trêu cậu kìa!”

Hạ Trì mở mắt, nhìn điện thoại, cậu tưởng rằng đó là Wechat của Diệp Lân, nhưng hóa ra là một tài khoản Wechat lạ. Thậm chí Hạ Trì còn không nhớ mình đã kết bạn với người này vào khi nào.

Cậu có đó không

Tôi muốn cảm ơn cậu lần trước đã giúp tôi cầm máy tính, tôi muốn mời cậu một bữa thật thịnh soạn~

Sau đó, một số biểu tượng cảm xúc màu hồng dễ thương được gửi đến.

Cậu có thấy món này trông rất ngon không?
Sau đó một số hình ảnh về món ăn được gửi đến.

Hạ Trì thở dài một hơi, trả lời một câu: Cậu gửi nhầm rồi.

Sau đó gục xuống bàn tiếp tục ngủ.

Điện thoại lại tiếp tục rung lên.

Sầm Khanh Miễn không nhịn được than thở: “Diệp Lân dính người như vậy sao?”

Hạ Trì hé mắt, cầm điện thoại, thấy người kia vẫn đang nhắn tin Wechat: Không phải Hạ Trì sao?

Hạ Trì: Là tôi đây. Bạn là ai vậy?

Tài khoản đó đã gửi một biểu cảm ‘tôi yên tâm rồi’, sau đó là biểu cảm của một cô bé quay tròn và làm rơi trái tim.

Tôi là Trần Ngữ Hàm, cậu không nhớ tôi sao?

Hạ Trì nghiêng đầu, cái tên này nghe có vẻ quen tai, nhưng cậu thật sự không nhớ rõ, cho nên trực tiếp trả lời ba từ: không nhớ rõ.

Trần Ngữ Hàm gửi một biểu cảm ‘cậu xấu lắm’ rồi nói ‘vậy bây giờ cậu biết tôi là ai rồi chứ?’

Cô ấy gửi một bức ảnh đến, là ảnh cô ấy đang đứng phát biểu trên sân khấu, trang điểm nhẹ, trông rất trong sáng và có khí chất.

Sầm Khanh Miễn nghiêng người sang, vẻ mặt ngạc nhiên: “Trời ơi, tôi là người sửa máy tính cho Trầm Ngữ Hàm! Tại sao cô ấy không đến tìm tôi, ngược lại lại tìm cậu nói chuyện!”

Hạ Trì đưa điện thoại cho Sầm Khanh Miễn: “Vậy cậu nói chuyện với cô ấy đi… Thay tôi nói cho cô ấy biết, tôi không muốn ăn cơm cùng cô ấy…”

Nói xong, Hạ Trì nằm xuống, đầu nghiêng về phía bên kia tiếp tục ngủ.

Sầm Khanh Miễn rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, anh ta rất giỏi trêu chọc, nhưng từ chối phụ nữ đẹp lại là điểm yếu của anh ta!

Anh ta không còn cách nào khác ngoài việc cắn răng bắt chước giọng điệu của Hạ Trì nói: Tôi không đi, không có tiền, không có thời gian cũng không có hứng thú.

Lạnh lùng tấn công ba đòn

Không ngờ Trần Vũ Hàm lại thích phong cách lạnh lùng của Hạ Trì, buồn bực trả lời: Vậy sao. Vậy thì khi nào cậu có tiền, thời gian và hứng thú thì nói cho tôi biết nhé!

Sầm Khanh Miễn sờ đầu, bản thân Hạ Trì cũng không biết gần đây cậu chính là người nổi tiếng trong trường, là người trong mộng của các cô gái trong và ngoài trường. Một cô gái như Trần Ngữ Hàm, luôn được các nam sinh nịnh nọt, một khi gặp được người cao cao tại thượng như Hạ Trì, có lẽ sẽ có chút d*c vọng muốn chinh phục. Hơn nữa có thể theo đuổi để Hạ Trì làm bạn trai, thực sự là một điều đáng trân trọng.

Có lẽ Trần Ngữ Hàm thật sự muốn theo đuổi Hạ Trì.

Lần này thì đúng là “nữ thần có tâm, tương vương không mộng”.

Hạ Trì không để ý, buổi chiều có buổi luyện tập, buổi tối luyện tập thêm, sau đó trở về ký túc xá ngủ.

Nhưng đến tối, điện thoại di động của cậu rung lên, Diệp Lân đang ngủ quay đầu về phía cậu cảm nhận được, cho nên anh quay lại chạm vào đầu Hạ Trì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK