• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đáng buồn hơn nữa, cả đêm qua Hạ Trí cứ trằn trọc trên giường, trong đầu toàn là tiếng gọi “Anh ơi” của Diệp Lân.
Quay người lại, cậu cứ có cảm giác Diệp Lân đang nằm phía sau, anh ôm lấy cậu, hôn vào gáy cậu, khẽ gọi tên cậu.
Hạ Trí trở mình, nhưng trong chăn lạnh lẽo, nào thấy bóng dáng Diệp Lân đâu.

Cậu ngồi dậy, cầm điện thoại lên xem, lướt đến tên Diệp Lân, kết quả vẫn là tin nhắn cũ trên WeChat, tối nay anh chẳng nhắn gì cho cậu cả.
Trong lòng Hạ Trí dâng lên một cảm giác khó chịu.

Cậu đứng dậy uống một ngụm nước, rồi trở lại giường. Cậu nhớ đến Bĩ Bĩ, nhớ cái cách nó áp chặt bụng mình vào thành bể, dùng vây bên để thăm dò. Mà những chuyện đó, hầu hết đều là do Diệp Lân làm.
“Đồ không biết xấu hổ!”
Hạ Trí nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Nhưng nói xong, cậu lại bị thương nhận ra rằng, cậu rất nhớ cái sự không biết xấu hổ của Diệp Lân.
Nhớ cả lúc anh say, bò lên người cậu, ngẩng đầu lên nhìn cậu như thể đang làm nũng.

Hạ Trí với tay lấy hộp khăn giấy trên bàn, dựa vào đầu giường, ngửa đầu ra sau, trong đầu toàn là hình ảnh Diệp Lân.
Khuôn mặt đỏ bừng của anh, đôi mắt cụp xuống, tiến lại gần như muốn hôn nhưng cũng giống như đang làm nũng.

Hạ Trí càng nghĩ, lòng càng khó chịu không chịu nổi.
Cộng thêm câu nói cố tình của anh “Anh ơi, chơi với người ta đi”, Hạ Trí như phát điên.
“Anh đúng là đồ tai họa!” Hạ Trí đá mạnh một cú vào chăn.

Cả đêm đầu óc toàn là hình ảnh Bĩ Bĩ với Diệp Lân luân phiên, Hạ Trí ngủ chẳng ngon chút nào.
Đến tận 11 giờ sáng, Trần Phương Hoa đến gõ cửa phòng con trai.
“Hạ Trí à, Hạ Trí? Con vẫn chưa dậy à? Vừa nãy Diệp Lân gọi điện đến nhà hỏi chiều nay con có đi chơi nữa không đấy!”

Nghe đến hai chữ “Diệp Lân”, Hạ Trí vội vàng ngồi bật dậy.
“Dạ! Con dậy ngay đây!”

Cầm điện thoại lên xem, Hạ Trí mới phát hiện Diệp Lân và Sầm Khanh Miễn đã gọi cho mình mấy cuộc, WeChat cũng có vài tin nhắn.
Sầm Khanh Miễn: Mày không thèm hỏi xem tao sống chết thế nào à? Có chút nghĩa khí nào không? Chiều nay có đi net không? Anh Lân muốn dụ thằng khốn đó vào tròng!
Diệp Lân: Anh với Tiểu Sầm đang ở quán net Giữa những vì sao đợi em.

Nghĩ đến chuyện Diệp Lân lại phải giả gái để dụ tên hack tài khoản của cậu, Hạ Trí vừa mong chờ, vừa ghen tị.
Cậu lập tức bật dậy, nhảy lên xe đạp và phóng đến quán net Giữa những vì sao.

Diệp Lân và Sầm Khanh Miễn đã ngồi ở đó, chỉ thấy Diệp Lân ngả người ra sau ghế, trông rất lười biếng, còn Sầm Khanh Miễn thì thò đầu ra, cười chế giễu.

Hạ Trí ngồi xuống bên cạnh họ, mở lời:
“Giờ tình hình sao rồi?”

Sầm Khanh Miễn trả lời: “Anh Lân cố ý chơi vài ván, rồi thua hết, suýt nữa thì tụt hạng.”

“Rồi sao nữa?”

“Sau đó, tên đó hỏi anh Lân có muốn lập đội với anh ta không. Anh Lân bảo, em chơi không giỏi, sợ kéo tụt hạng của anh. Tên đó lại nói trong số các cô gái, anh Lân cũng tính là đánh hay rồi!”

“Hai người vẫn dùng voice chat à?” Hạ Trí hỏi tiếp.

“Ừ, chẳng phải anh ta thích nói chuyện với anh Lân sao? Tên đó quan sát anh Lân chơi mấy ván, cả buổi sáng trôi qua, đến trước bữa trưa mới không nhịn được mà hỏi có muốn chơi cùng anh không.”

Hạ Trí nghe xong cũng hiểu ra, hôm qua Diệp Lân voice chat với tên đó, ngọt ngào nhưng không tỏ ra quá bám dính, chính là để làm cho đối phương phải nghĩ đến mãi.

Để tìm cơ hội tiếp cận anh Lân, chắc chắn tên đó không thể bỏ tài khoản của Hạ Trí được. Đúng như Sầm Khanh Miễn nói, bộ trang bị gần như trống trơn hôm trước, chỉ trong một đêm đã đầy đủ, rõ ràng quyết tâm muốn gây ấn tượng tốt với Diệp Lân.

Rồi cả buổi chiều, Hạ Trí vừa không vui vừa cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Diệp Lân cứ nói vào tai nghe những câu như “Anh, ở đây này”, “Giỏi quá, giỏi quá”, “Anh ơi, cái trang bị này anh cũng có à, em đã muốn nó lâu lắm rồi!”

Hạ Trí ngồi bên cạnh nghe, thấy Diệp Lân chơi game mệt rồi, bèn dựa hẳn vào vai cậu, vẫn đeo tai nghe, mặt trông rất thản nhiên, nhưng giọng điệu nói chuyện lại khiến Hạ Trí cứ ngứa ngáy khó chịu.

“Bên này~ bên này~ giỏi quá!”

Bởi vì Hạ Trí nghe bằng tai thường, không qua hiệu ứng chỉnh giọng, nên tiếng của Diệp Lân lúc thì “ở đây này”, lúc thì “bên kia kìa”, không thì kêu “a a”, khi ngắn, khi kéo dài, làm tâm trí Hạ Trí cứ bị kéo qua kéo lại.

Đến lúc sau, Diệp Lân chẳng thèm tự chơi nữa, để Sầm Khanh Miễn chơi thay, còn mình nghiêng ghế, ngả người vào lòng Hạ Trí mà “lồ ng tiếng.”

Hạ Trí cúi đầu là có thể thấy đỉnh đầu Diệp Lân, cảm giác như đang ôm một đứa tẻ nghịch ngợm làm nũng vậy.

“Anh ơi, mau đến cứu em với~”

Diệp Lân vừa tinh nghịch làm nũng vào mic, vừa nắm lấy tay Hạ Trí, cố ý để đầu ngón tay luồn vào giữa các kẽ ngón tay của Hạ Trí, nhẹ nhàng cọ xát, móng tay cứ liên tục chọc vào giữa ngón trỏ và ngón giữa của Hạ Trí.

Sầm Khanh Miễn đang chăm chú suy nghĩ làm thế nào để thua không quá lộ liễu.

Hạ Trí bất ngờ giữ lấy cằm Diệp Lân, đẩy lên một chút. Diệp Lân chỉ chống một tay lên ghế, khuôn mặt hiện rõ sự ngạc nhiên. Hạ Trí cúi đầu xuống, mạnh mẽ hôn lấy anh.

Đầu lưỡi luồn sâu vào, xoáy mạnh một vòng, lực mạnh đến mức gần như ép bẹp cả mũi của Diệp Lân.

Diệp Lân ngỡ ngàng, bàn tay vốn đang nghịch ngợm kẽ ngón tay Hạ Trí bỗng dưng nâng lên, nắm chặt lấy cánh tay Hạ Trí.

Sầm Khanh Miễn vẫn đang chơi game, lớn tiếng kêu lên: “Anh Lân, làm nũng đi!” Ý là mau làm nũng đi.

Hạ Trí buông cằm của Diệp Lân ra, định ngẩng đầu lên, nhưng không ngờ Diệp Lân không chịu buông tha, nâng tay ấn chặt gáy Hạ Trí, mạnh mẽ kéo xuống, làm dịu đi sự dữ dội của Hạ Trí bằng một nụ hôn sâu, cứ như muốn hút cả tim gan Hạ Trí ra.

Hạ Trí buộc phải mạnh mẽ đẩy anh ra, khiến chiếc ghế rung lắc một chút.

Lúc này Sầm Khanh Miễn mới quay đầu lại nhìn thoáng qua họ.

Chỉ thấy sắc mặt Hạ Trí lạnh tanh, nhưng hơi thở thì có phần gấp gáp.

Tóc của Diệp Lân đã rối tung, môi hơi hé, đầu lưỡi li3m qua khóe miệng, thoáng hiện lên một nét quyến rũ khó tả.

Sầm Khanh Miễn lập tức quay đầu lại tiếp tục chơi, dùng chân đá nhẹ ghế của Diệp Lân: “Anh Lân, thằng đó hỏi anh có còn đi học không kìa?”

Diệp Lân không hề có ý định rời khỏi vòng tay Hạ Trí, cứ thế nằm ườn ra, cả người không chút sức lực tựa hết vào người Hạ Trí.

Hạ Trí còn chưa kịp lấy lại hơi thở, khoảnh khắc vừa rồi khiến cả người cậu như muốn bốc lửa. Chắc chắn Diệp Lân đã cảm nhận được điều đó, nên anh như thể đang dựa vào Hạ Trí, nhưng thực chất là cố tình che chắn cho cậu.

“Em vẫn còn là học sinh mà, sắp khai giảng rồi. Anh ở thành phố nào vậy?”

Diệp Lân vừa nói vừa đưa tay ra sau lưng mình.

Hạ Trí giật nảy người, hít một hơi sâu, cả cơ thể căng cứng. Cậu trừng mắt nhìn Diệp Lân, muốn gạt tay anh ra.

Nhưng Diệp Lân chỉ ngẩng đầu lên, nhìn anh chăm chú, giữ chặt lấy tay anh. Đôi mắt ấy ánh lên một ý tứ nào đó không thể kìm nén, như thể khiến cả hơi thở của Hạ Trí cũng bị ghìm lại.

Đối phương trả lời: “Anh đang ở thành phố Nam, còn em ở đâu?”
Khóe môi Diệp Lân hơi cong lên, nhẹ giọng nói: “Em ở thành phố T, chúng ta khá gần nhau đấy.”
Lưng Hạ Trí vô thức cong lại, một cảm giác không thể diễn tả nổi dâng lên trong lòng, nhưng đến cổ họng lại chỉ có thể kìm nén.
Vậy mà Diệp Lân còn cố tình nói vào mic: “Anh ơi, giọng anh hay quá.”
Sầm Khanh Miễn cười đến dậm chân, quay đầu lại giơ ngón cái lên với Diệp Lân. Khoảnh khắc Diệp Lân nhìn sang họ, cuối cùng Hạ Trí không nhịn được nữa, nghiến răng nghiến lợi như muốn cắn vỡ cả hàm răng.

Trong quán net ánh sáng mờ tối, cộng thêm Sầm Khanh Miễn hoàn toàn không ngờ Diệp Lân lại trêu Hạ Trí ngay tại đó, còn vui vẻ nói: “Hạ Trí, em ghét tên hack nick này đến mức sắp bốc hỏa luôn rồi, phải không?”
Diệp Lân lại ngửa đầu, dùng khẩu hình nói với Hạ Trí: “Khăn giấy.”
Hạ Trí không động đậy, nhưng nghĩ đến trường hợp tên khốn này lau tay thẳng vào quần mình thì không xong, đành phải tìm mãi mới lôi được vài tờ khăn giấy hôm qua ăn cua cay còn nhét trong túi ra, rút hai tờ đưa cho đối phương.

Diệp Lân rút tay ra, lại còn thản nhiên lau tay ngay trước mặt Sầm Khanh Miễn.
“Anh Lân, anh sờ vào cái gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là ra mồ hôi thôi.” Diệp Lân cười trả lời.
Bình thản, tự nhiên đến mức khó tin.
Thật điên rồ!

Đúng lúc này, tên hack nick lại liều mạng gây chuyện, anh ta hỏi: “Vậy khai giảng rồi em còn chơi game nữa không? Em là sinh viên đại học à?”
“Chắc sẽ ít chơi hơn. Tiếc thật, như vậy sẽ không chơi cùng anh được nữa rồi.” Giọng Diệp Lân nghe kiểu gì cũng đầy chân thành.
“Em học đại học ở thành phố T à?”
“Vâg.”
“Anh là sinh viên đại học thành phố Nam.”
Nghe đến đây, Sầm Khanh Miễn và Hạ Trí lập tức trao đổi ánh mắt, không thể tin nổi, lại là sinh viên đại học thành phố Nam!

Thảo nào mà có thể hack được nick của Hạ Trí. Phải biết rằng mật khẩu của Hạ Trí là một đoạn chữ cái tiếng Anh loạn xạ, chẳng theo quy luật nào.
“A… nếu em có thể thi đậu vào đại học thành phố Nam thì tốt biết mấy…” Giọng Diệp Lân nghe sao cũng thấy tiếc nuối, lại còn có chút làm nũng.

Hạ Trí càng nghe càng tức, rõ ràng là đang công khai thả thính người đàn ông khác ngay trước mặt cậu.

Lông mày nhướn lên, Hạ Trí cố tình véo mạnh vào phần thịt ở eo của Diệp Lân, nhưng Diệp Lân lại cố tình siết chặt cơ bụng, khiến Hạ Trí không thể véo được.

Hai người ngấm ngầm đấu trí, trong khi Sầm Khanh Miễn vẫn đang gõ tin nhắn, cố ý gợi chuyện để dụ đối phương lộ ra thông tin.

Đối phương cứ khăng khăng nói tài khoản này là của mình, đã sử dụng từ vài năm trước.

Đợi đến khi Sầm Khanh Miễn moi được gần hết những gì cần biết, Diệp Lân tung đòn cuối: “Biết vậy đã chẳng mua bảng vẽ nữa, để dành tiền đi tàu cao tốc tới đại học thành phố Nam tìm anh rồi.”

Không chút do dự, đối phương lập tức nói: “Vậy anh có thể đến thăm em mà!”

Diệp Lân trả lời ngay: “Được thôi!”

Hạ Trí chỉ muốn đấm thẳng vào mặt tên đó, đánh tan xương cốt của anh ta.
Tên này được lắm, bán đồ của tao, lấy tiền của tao, rồi còn chạy đến thành phố T gặp người đàn ông của tao nữa!

Hai người nhanh chóng hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt. Diệp Lân còn nói thêm:

“Anh ơi, anh sẽ mặc gì thế? Nói trước cho em biết nhé! Anh có thể gửi một tấm ảnh của anh cho em không?”

Đối phương lập tức do dự.

Diệp Lân lập tức nói: “Anh yên tâm, em không đánh giá người ta qua vẻ bề ngoài đâu. Hay để em gửi ảnh của em cho anh trước nhé!”

Nói xong, Diệp Lân hất cằm ra hiệu cho Sầm Khanh Miễn.

Sầm Khanh Miễn lập tức gửi một tấm ảnh qua, khiến Hạ Trí suýt chút nữa rớt mắt ra ngoài.

Đây chẳng phải là ảnh Sầm Khanh Miễn giả gái cosplay nhân vật anime trong lễ hội tuần trước sao? Cái gì mà… Hạ Trí còn nhớ có rất nhiều người bình luận dưới ảnh của Sầm Khanh Miễn là “trùm hóa trang nữ” phải không nhỉ?

Trang điểm không đậm, mặc bộ đồ thủy thủ, dựa vào lan can cười nhạt.

Nếu không biết rõ bộ mặt thật của Sầm Khanh Miễn, Hạ Trí cũng suýt bị tấm ảnh này lừa.

Họ kiên nhẫn chờ một lúc, quả nhiên đối phương gửi lại một bức ảnh: đeo kính, mặc áo sơ mi, trông rất thư sinh nho nhã.

“Chắc chắn bức ảnh này đã được chọn kỹ càng rồi.” Sầm Khanh Miễn cười toe toét.

“Ảnh của mày thì không à?” Hạ Trí bực bội nói.

“Không phải tao vì mày mà hy sinh sắc đẹp à?”

“Thôi đi, chẳng phải nghe nói dạo này con gái mê mấy kiểu nam giả nữ nên mày mới làm vậy sao?”

Sầm Khanh Miễn lập tức xụ mặt: “Đừng nói nữa… tao đã cố tình giả làm con gái rồi, mà vẫn bị người ta nhận ra!”
Nhìn vẻ mặt u sầu của cậu ta, chắc là muốn trốn khỏi Thư Dương, nhưng cuối cùng vẫn bị bắt lại.

“Quay lại chuyện chính đi, trưa mai là có thể gặp tên nhóc đó rồi. Tiểu Sầm, mày có muốn mặc đồ thủy thủ đi gặp không?”

“Không muốn đâu… Nếu bị Thư Dương phát hiện thì chết chắc!”

“Mai gặp thằng đó thì nói gì? Hay là đánh nó?” Hạ Trí hỏi.

“Sao có thể động tay được chứ? Chúng ta đều là thanh niên tốt của thời đại mới, sau này không chừng còn phải đại diện cho quốc gia, phải giải quyết vấn đề một cách nhẹ nhàng.”

Hạ Trí lập tức lườm Diệp Lân một cái, rõ ràng là đạo đứa giả!
Con cá lớn đã cắn câu, khiến cả Hạ Trí lẫn Sầm Khanh Miễn đều rất phấn khích, cực kỳ mong chờ đến ngày mai.

Ba người lại tiếp tục chơi ở quán net một lúc, rồi Sầm Khanh Miễn nhận được một tin nhắn WeChat, miễn cưỡng nói: “Có người đang đợi tao… Tao về trước…”

Hạ Trí kéo cậu ta lại: “Hôm qua mày nói chuyện với Thư Dương thế nào rồi?”

“Không thế nào cả… Anh ta nói sẽ chừa cho tao một con đường sống…”

“Vậy rốt cuộc mày có thích người ta không? Mày nói không uống cà phê của anh ta, anh ta cũng đã vì mày mà đổi thành trà sữa mày thích nhất rồi, mày nghĩ sao?”

“Vừa thích vừa sợ.”

“Hả?” Hạ Trí không thích mấy chuyện mập mờ, giống như cậu với Diệp Lân vậy, nếu cậu cảm thấy thích Diệp Lân, cậu lập tức ra tay, không để người khác có cơ hội.
… Mặc dù thực ra Diệp Lân đã tính toán cậu trước rồi.

Sầm Khanh Miễn liếc nhìn Diệp Lân, anh đang nở một nụ cười trêu chọc. Sầm Khanh Miễn cúi đầu, ghé sát vào tai Hạ Trí thì thầm: “Anh ta chính là Lưu Bạch.”

Hạ Trí sững sờ, hai ba giây sau mới thốt lên: “Học đánh tán thủ ổn chưa?”

“Chưa.”

Sầm Khanh Miễn cúi đầu buồn bã, kéo ghế đi ra ngoài.
Chờ cậu ta đi xa, Diệp Lân mới mở miệng: “Thấy chưa, anh đã nói Thư Dương sẽ không làm gì cậu ấy mà.”

“Anh còn nói nữa? Nói thật đi, lúc Thư Dương làm gia sư cho Sầm Khanh Miễn, có phải đã biết cậu ấy…”

“Biết cậu ấy cái gì?” Diệp Lân cười cười, nghiêng người đến gần Hạ Trí hỏi.

“Biết tên khác của cậu ấy.”

“Tên khác nào? “Đại vương thành Đầu Sơn”? Hay là “Cải trắng muốn ủi heo”?”

Cả hai cái tên này đều là biệt danh mà Sầm Khanh Miễn dùng khi làm người thử nghiệm cho các công ty an ninh mạng khác.

“Ồ… Khanh Miễn vẫn rất giỏi mà.” Hạ Trí suy nghĩ hai giây, nhất thời không biết nhận xét thế nào.

“Ừ, Thư Dương luôn để ý đến cậu ấy mà.”

“Thật sao?”

Vừa rồi Sầm Khanh Miễn đã tiết lộ một tin sốc: Thư Dương chính là Lưu Bạch, hacker mũ trắng nổi tiếng! Nếu như thần tượng thời niên thiếu của Hạ Trí là Diệp Lân, thì không phải Sầm Khanh Miễn luôn ngưỡng mộ Thư Dương sao?

Chẳng trách thằng nhóc này sợ Thư Dương phát hiện lỗ hổng của mình, nhưng lại không nỡ cãi nhau với người ta.

“Muốn ăn xiên bẩn không? Anh làm cho em?” Diệp Lân cười hỏi.

“Thôi đi, tối nay mẹ em sẽ nấu nhiều món ngon, em phải về nhà ăn cơm. Sau này vào đại học Q rồi không được ở nhà cùng mẹ nữa.”

“Được.” Diệp Lân gật đầu.

Hạ Trí đứng dậy, túm lấy cổ áo sau của Diệp Lân: “Còn ngồi à? Theo ông đây về nhà ăn cơm.”

Diệp Lân ngẩng đầu, đáy mắt thoáng lóe lên một tia cười nhạt: “Được.”

Hạ Trí hiểu rõ, mẹ Diệp Lân đang ở Canada chẳng màng tới anh, bố thì mải đi công tác khắp nơi, hiếm khi về nhà. Nếu Hạ Trí không gọi Diệp Lân về nhà ăn cơm, ai mà biết anh sẽ ăn uống kiểu gì.

Lúc hai người về đến nhà mới hơn 5 giờ, có lẽ Trần Phương Hoa vẫn chưa về.

Hạ Trí lấy chìa khóa mở cửa, vào nhà rồi nói với Diệp Lân: “Anh lên phòng em đợi đi. Em vo gạo xong sẽ lên tìm anh.”

“Được.” Diệp Lân vào phòng của Hạ Trí.

Trên bàn học của cậu vẫn còn đống đề thi thử đại học chưa được dọn dẹp, thậm chí bản nháp Diệp Lân từng viết cũng được đóng thành tập và giữ gìn cẩn thận.

Diệp Lân cúi đầu, thì đột nhiên nghe tiếng cửa mở, mặc dù vẫn là tiếng bước chân của Hạ Trí, nhưng nhanh hơn rất nhiều. Anh bị Hạ Trí đè vai, mạnh mẽ đẩy xuống, chưa kịp phản ứng thì đã bị áp lên giường cạnh bàn học.

Ngẩng đầu lên, đầu gối Hạ Trí đã đè lên ngực anh.

“Hạ Trí?”

Diệp Lân vừa ngẩng đầu đã thấy đôi mắt đầy giận dữ nhưng không che giấu nổi sự bối rối của Hạ Trí. Lúc này anh mới nhận ra, lúc ở quán net, khi có Sầm Khanh Miễn ở đó, Hạ Trí không tiện từ chối, anh đã “chọc ghẹo” cậu một chút.

“Em xử anh luôn, đồ khốn!”

Hạ Trí kéo áo Diệp Lân lên, đúng lúc cúi đầu xuống, cổ cùng xương quai xanh đều lộ ra ngoài áo phông.
Rõ ràng lúc bơi anh chỉ mặc mỗi quần bơi, cậu cũng đã thấy rồi, nhưng cái kiểu nửa kín nửa hở thế này lại khiến người ta muốn bùng nổ hơn.

“Xem thử ai sẽ hạ gục ai trước…”

Lúc bị Diệp Lân lật ngược lại, mắt Hạ Trí trợn tròn lên.
Lúc nãy Diệp Lân ngã xuống nhưng hai chân vẫn chạm đất nên anh dùng sức bật dậy.

“Thả em ra!”

“Không thả.”

“Anh kéo cái gì của em thế!”

“Quần.”

“Ông đây bóp ch ết anh! Bóp ch ết anh!”

“Nếu em không ngoan, anh cắn em đó.”

Hạ Trí sắp phát điên, dù có đạp lên vai Diệp Lân cũng vô dụng, đầu đập vào gối mấy lần, trong lòng vô cùng ấm ức.

Tiếng mở cửa vang lên, Trần Phương Hoa xách túi đồ ăn đi vào.

“Hạ Trí! Con về rồi à? Có phải Diệp Lân cũng đến không?”
Thấy Trần Phương Hoa sắp mở cửa phòng Hạ Trí ra, cậu nghiến răng đá Diệp Lân một cái.
Cậu quên khóa cửa!

“Diệp Lân đến thật rồi à? Hạ Trí cũng không nói trước để mẹ mua thêm ít đồ ăn!”

“Mẹ không cần nấu nhiều đâu, nấu thừa lãng phí lắm!”

Tim Hạ Trí đập thình thịch, vừa rồi cậu tiện tay kéo góc chăn đắp lên người. Diệp Lân ngồi ngay mép giường, vừa hay che khuất cậu.

“Hạ Trí, sao con vẫn trốn trong chăn thế?”

“À…” Hạ Trí không biết phải giải thích sao.

Diệp Lân lại trả lời rất tự nhiên: “Bọn cháu vừa xem thử dây buộc ở góc chăn, định đặt làm vỏ chăn mới.”

“Vậy sao không nói với cô? Cô cũng đang định làm cho Hạ Trí một bộ mới mang lên trường, làm luôn cho cháu một bộ nhé.”
Trần Phương Hoa mỉm cười rồi đi ra ngoài.

Hạ Trí tức điên lên, lại đá Diệp Lân một cái.

“Tại em tấn công anh trước mà.” Diệp Lân đáp.

“Là anh ở trong quán net trước…”

“Em không thấy sướng à?”

“Đạp chết anh!”

Đến trưa hôm sau, Hạ Trí và Diệp Lân đã ngồi trong quán cà phê, đợi con cá lớn mắc câu.
Sầm Khanh Miễn ung dung gọi bánh ngọt, Hạ Trí hỏi cậu ta: “Mày không sợ bị nhận ra à?”

“Không sợ. Mày nhìn xem, tao với người trong ảnh giống nhau lắm à?”
Hạ Trí lắc đầu.

Không ngờ tên đó lại đến sớm, còn chạy vào nhà vệ sinh chỉnh lại kiểu tóc, căng thẳng đến mức cứ sửa đi sửa lại ống tay áo với cổ áo.

“Chắc chắn đây là lần đầu tiên tên đó được con gái thích.” Sầm Khanh Miễn thở dài.

“Đáng tiếc cô gái đó lại là một “lão lưu manh” giả dạng.” Hạ Trí liếc nhìn Diệp Lân.

Diệp Lân chỉ cười nhẹ.

Lúc này, một cô gái trẻ bước tới trước mặt anh ta, mở lời: “Anh là Lý Toàn Hữu phải không?”

“À… tôi là…” Lý Toàn Hữu lập tức đứng dậy, hỏi ngược lại: “Cô là… cô là Tiểu Hạ đúng không? Sao lại trông không giống trong ảnh…”

“Cái ID trong game của anh là qawsedrftbsp phải không?”

Tên ngốc Lý Toàn Hữu này còn rút điện thoại ra nhìn lại một lần, rồi lập tức gật đầu nói: “Đúng, là tôi. Cô thật sự là Tiểu Hạ à? Tôi thấy cô mặc đồng phục thủy thủ nhìn đẹp hơn đó.”

Sầm Khanh Miễn cúi đầu, cười đến mức sắp không chịu nổi.

Hạ Trí đột nhiên cảm thấy Lý Toàn Hữu thật đáng thương.

Ngay lúc này, mấy cảnh sát mặc thường phục tiến tới, còng tay Lý Toàn Hữu lại.

“Chúng tôi nhận được báo cáo, anh bị tình nghi đánh cắp tài khoản game, buôn bán trang bị game, với số tiền liên quan vượt quá 5.000 tệ. Mời anh về hỗ trợ điều tra.”

“Không thể nào! Tài khoản đó vốn dĩ là của tôi!”

“Xin lỗi, theo thông tin mà chúng tôi tra cứu được, số chứng minh nhân dân đăng ký tài khoản này không phải của anh.”

“Đó là người khác bán lại cho tôi!”

“Thật sao?”

Vấn đề là trước đó khi trò chuyện với Sầm Khanh Miễn, anh ta còn quả quyết rằng tài khoản này luôn là của mình.

Khi bị cảnh sát mời đi “uống trà,” hẳn anh ta sẽ có nhiều chuyện để nói.

Sau đó, Hạ Trí và Sầm Khanh Miễn cũng được mời tới điều tra. Cảnh sát phụ trách vụ án còn liên hệ với công ty game để lấy chứng cứ, xác nhận Lý Toàn Hữu đúng là đã hack tài khoản và bán trang bị game với giá cao.

Điều quan trọng hơn, dù Lý Toàn Hữu là người thành phố Nam, nhưng anh ta không phải sinh viên đại học thành phố Nam, mà chỉ là một người bán điện thoại.

Trước đây anh ta đã từng bán lại những chiếc điện thoại bị trộm, gây ra không ít rắc rối. Nghĩ rằng việc buôn bán điện thoại không còn khả thi, anh ta chuyển sang hack tài khoản game, vì cách này kiếm tiền nhanh hơn bán điện thoại.
Lý Toàn Hữu còn hack rất nhiều tài khoản cao cấp, kiếm được không ít tiền, việc này chắc chắn sẽ phải bị điều tra kỹ.

Tối đó, lúc gần đi ngủ, Sầm Khanh Miễn gọi điện:
“Anh, mày có muốn làm thêm kiếm tiền trong kỳ nghỉ hè không? Đi làm hộ tao một ngày!”
Hạ Trí thầm nghĩ không ổn rồi, Sầm Khanh Miễn vốn chẳng thiếu tiền tiêu vặt mà.
Đặc biệt là mỗi khi gọi cậu là “anh”, chắc chắn có chuyện chẳng lành.
“Không đi.”
“Chậc… Mày dáng đẹp, công việc này hợp với mày lắm, chỉ cần làm hai tiếng là được năm trăm tệ, mà ngồi một chỗ chẳng cần làm gì hết.”
“Thế sao mày không đi?”
“Thư… Thư Dương không cho…”
“Thư Dương không cho? Đừng nói là mày làm mẫu vẽ tranh nhé? Cái loại công việc mà đi thêm một đôi tất cũng bị trừ hai mươi tệ ấy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK