• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban đầu, các nữ sinh khoa khác còn chưa chú ý đến Hạ Trí, nhưng giờ thì cậu thật sự trở thành “cọng cỏ” đẹp nhất trong mắt họ rồi.

Phần leo chướng ngại vật thì khỏi phải nói, Hạ Trí vừa nhanh nhẹn vừa vững vàng.

Ngoại trừ bài bắn đạn thật chỉ đạt hạng nhì, các phần khác cậu đều đứng nhất. Mà thực ra, người đứng nhất phần bắn đạn thật vốn là thành viên mới được tuyển vào đội bắn súng của trường.

Hạ Trí đã giúp lớp mình giành được vô số điểm thưởng, đến mức từ chót bảng vọt thẳng lên vị trí đầu tiên khi kỳ huấn luyện quân sự kết thúc.

Kết quả tổng hợp lại, Hạ Trí còn trở thành tấm gương tiêu biểu của khóa huấn luyện năm nay.

Sầm Khanh Miễn tỏ ra không vui chút nào, sớm biết thế này thì cậu ta đã chọn cùng chuyên ngành với Hạ Trí rồi! Như vậy trong huấn luyện quân sự, cậu ta có thể được xếp cùng nhóm với Hạ Trí.

Những buổi huấn luyện dã ngoại hay các cuộc diễn tập, nếu có Hạ Trí bên cạnh thì còn gì phải lo lắng nữa, bản thân cũng chẳng cần vất vả như vậy!

Ngay khi tổng giáo quan công bố kết quả bình chọn tấm gương tiêu biểu, Hoàng Tiêu đột nhiên giơ tay nói: “Em có ý kiến!”

Cả lớp, thậm chí các tân sinh viên ở những khoa khác trên sân tập cũng nhìn sang. Dù không thể thảo luận công khai vì quy định kỷ luật, nhưng ánh mắt trao đổi với nhau đều toát lên cùng một ý: Chuyện hiển nhiên như vậy mà còn có ý kiến gì nữa chứ?

Vẻ mặt của tổng giáo quan vẫn không thay đổi:
“Nói ra ý kiến của cậu đi.”

Hoàng Tiêu hắng giọng, lớn tiếng nói:
“Hạ Trí đã vi phạm kỷ luật trong thời gian huấn luyện quân sự, lén ra ngoài ăn đêm, khiến lớp bị trừ một điểm! Nếu một người như vậy cũng được chọn làm tấm gương tiêu biểu, chẳng phải sẽ khiến mọi người bắt chước theo hành vi sai trái hay sao?”

Phan Phân Phân đảo mắt đầy chán ghét, Tưởng Dĩnh nhếch môi thì thầm: “Cuối cùng cũng không nhịn được mà tự ra mặt rồi à.” Lý Vân Dao há miệng định nói gì đó nhưng lại ấp úng không thành lời.

Tổng giáo quan gật đầu:
“Đúng là Hạ Trí đã từng vi phạm kỷ luật vào đầu kỳ huấn luyện… Nhưng việc em ấy được chọn làm tấm gương tiêu biểu là kết quả bỏ phiếu của tất cả các em. Ngoài Hoàng Tiêu, còn ai có ý kiến khác không?”

Vừa dứt lời, từ khắp nơi trong hàng ngũ vang lên tiếng hô gần như đồng thời:
“Báo cáo—”

Tổng giáo quan lên tiếng:
“Vậy, ưu tiên các bạn nữ phát biểu trước. Em nói trước đi.”

Phan Phân Phân nhìn thẳng về phía trước, giọng điệu dứt khoát, không chút do dự:
“Em cho rằng, con người không ai hoàn hảo, ai cũng có thể mắc sai lầm. Nhưng mắc lỗi thì đồng nghĩa với việc bị tước đi cơ hội sửa sai và vươn lên trở thành một tấm gương tốt sao?”

Vẻ mặt của tổng giáo quan không thay đổi, nhưng nếu quan sát kỹ, có thể thấy đường nét căng thẳng trên môi ông ấy đã thả lỏng đôi chút.

Điều này cho thấy, ông ấy đánh giá cao quan điểm của Phan Phân Phân.

“Hơn nữa, công lao của Hạ Trí nhiều hơn lỗi lầm. Cậu ấy luôn giúp đỡ bạn bè, chưa bao giờ nói xấu bất kỳ ai, cũng không đổ lỗi hay gây chia rẽ. Cậu ấy luôn nghiêm túc hoàn thành mỗi lần huấn luyện dã ngoại, cũng không ngần ngại chia sẻ những gì mình đã học được. So với một số người không có tinh thần trách nhiệm nhưng vẫn muốn làm trung tâm của lớp, cậu ấy càng khiến chúng em tôn trọng hơn!”

Lời của Phan Phân Phân vừa dứt, vô số ánh mắt đều đổ dồn về phía Hoàng Tiêu. Ban đầu còn tự tin rằng mình có lý, nhưng lúc này cậu ta chỉ cảm thấy cổ mình nặng trĩu, không tự chủ mà cúi đầu xuống.

“Người ngồi hàng hai, cột ba, phát biểu!”

Một nam sinh có thân hình hơi mập khẽ hắng giọng rồi lên tiếng: “Lớp chúng ta đến từ khắp mọi miền, ban đầu chẳng ai quen biết ai. Dù giáo quan đã nhấn mạnh không biết bao nhiêu lần rằng chúng em là một tập thể, nhưng chẳng mấy ai muốn cúi mình, hao tổn sức lực vốn đã không dư dả để giúp người khác. Thế nhưng Hạ Trí đã cõng Lý Vân Dao suốt cả chặng đường, khiến bao người trong lớp dần xích lại gần nhau, hỗ trợ lẫn nhau! Chính cậu ấy đã gắn kết chúng em! Đó chính là sức mạnh của một tấm gương!”

Ngay cả những sinh viên lớp khác cũng bắt đầu lên tiếng ủng hộ Hạ Trí.

Trong thời khắc quan trọng này, là thanh mai trúc mã của Hạ Trí, sao có thể bỏ qua cơ hội thuận nước đẩy thuyền chứ.

Sầm Khanh Miễn với vẻ mặt như có ngàn vạn lời muốn nói, quả nhiên bị tổng giáo quan gọi tên.

“Báo cáo giáo quan! Em cho rằng khi chúng ta phủ nhận mặt tốt của một người, chúng ta nên tự xem xét liệu bản thân có thực sự giỏi hơn họ không. Bạn Hoàng Tiêu đã đưa ra ý kiến, xin hỏi trong suốt quá trình huấn luyện quân sự, bạn đã giúp đỡ ai chưa? Bạn có kiên trì với tinh thần ‘không bỏ rơi, không từ bỏ’ của đại học Q không? Tư thế quân sự của bạn có thẳng hơn Hạ Trí không? Bạn bò trườn có nhanh hơn cậu ấy không? Hay lòng dạ bạn có rộng lượng hơn cậu ấy không?”

Trong suốt kỳ huấn luyện quân sự, Sầm Khanh Miễn luôn là người hài hước, hòa đồng, nhanh chóng kết thân với các tân sinh viên trong khoa. Thỉnh thoảng lười biếng trốn tránh chút cũng có người giúp che giấu.

Vậy nên khi cậu ta bất ngờ chất vấn Hoàng Tiêu liên tiếp, mọi người không khỏi ngạc nhiên.

“Bạn học này, trọng tâm của chúng ta là xem xét liệu hành vi vi phạm của Hạ Trí trong kỳ huấn luyện có ảnh hưởng đến việc cậu ấy trở thành tấm gương tiêu biểu hay không, chứ không phải chỉ trích người đưa ra ý kiến.” Tổng giáo quan nghiêm túc lên tiếng.

Hoàng Tiêu khẽ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm rằng nếu Sầm Khanh Miễn nói thêm vài câu nữa, chắc cậu ta sẽ không nhịn được mà lao lên đánh tên mặt trắng này một trận mất!

“Vâng, thưa giáo quan! Vậy em xin kết luận bằng một câu tuy thô nhưng rất đúng với tình huống này— Quạ đứng trên lưng heo, chỉ thấy người khác đen, mà không thấy mình đen nhất!”

Cơn giận của Hoàng Tiêu bùng lên dữ dội, cậu ta quay ngoắt lại định trừng mắt nhìn Sầm Khanh Miễn, nhưng phát hiện mình đang đối diện với hàng loạt ánh mắt đầy trách móc.

Vốn dĩ Trình Toàn còn định tiếp tục ủng hộ quan điểm của Hoàng Tiêu, nhưng nhìn tình hình này, nếu còn nói thêm câu nào nữa thì sau khi tan họp chắc chắn sẽ bị cả trường nhấn chìm trong làn sóng phẫn nộ. Vì thế, cậu ta cúi đầu, im lặng không nói gì.

Tổng giáo quan nhìn Hoàng Tiêu, trầm giọng hỏi:
“Nếu còn ai khác cho rằng Hạ Trí không đủ điều kiện để trở thành tấm gương tiêu biểu của kỳ huấn luyện quân sự lần này, thì đưa ra ý kiến ngay bây giờ đi.”

Cả sân tập im phăng phắc.

“Hoàng Tiêu, em còn lý do nào khác để phản đối việc Hạ Trí đạt danh hiệu này không?”

Hoàng Tiêu nuốt nước bọt, thấp giọng đáp: “Không… không còn nữa…”

“Tốt, Hạ Trí, rời khỏi hàng!”

Hạ Trí sải bước mạnh mẽ, tiến lên đứng trước mặt tổng giáo quan.

“Sau quá trình đánh giá toàn diện và bầu chọn từ tất cả giáo quan cũng như học viên tham gia kỳ huấn luyện quân sự này, Hạ Trí được chọn là tấm gương tiêu biểu trong khóa huấn luyện quân sự lần này!”

Tiếng vỗ tay vang dội khắp sân tập.

Hạ Trí có chút ngơ ngác. Thành thật mà nói, từ khoảnh khắc tổng giáo quan nhắc đến danh hiệu này cùng với tên cậu, Hạ Trí đã bắt đầu nghi ngờ tai mình có vấn đề.

Phải biết rằng, từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng có duyên với những danh hiệu như tổ trưởng, trung đội trưởng, đại đội trưởng, cán bộ lớp hay sinh viên xuất sắc. Thế mà đột nhiên lại trở thành tấm gương tiêu biểu của kỳ huấn luyện quân sự, hơn nữa còn là ở một nơi đầy nhân tài như đại học Q!

Việc Hoàng Tiêu phản đối không làm Hạ Trí ngạc nhiên, nhưng điều khiến cậu cảm thấy khó tin là việc các bạn học lại ủng hộ mình nhiều đến vậy.

Phan Phân ủng hộ cậu vì cậu từng cõng Lý Vân Dao.

Cậu bạn hơi mũm mĩm kia dường như là do lần huấn luyện leo trèo không ai chịu ghép nhóm cùng, mà Hạ Trí thì thấy ghép với ai cũng không quan trọng, thế là chọn cậu ấy làm bạn đồng hành.

Còn những bạn học khác, có lẽ là vì cậu đã từng tiện tay xách giúp họ xô nước tắm?

Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là “nhận một giọt nước ân tình, báo đáp bằng cả dòng suối” sao?

“Tiếp theo, xin mời Diệp Lân, tấm gương tiêu biểu của kỳ huấn luyện quân sự khóa trước, lên trao chứng nhận danh dự cho Hạ Trí! Hy vọng tinh thần kiên cường bất khuất của đại học Q có thể được truyền lại!”

Hạ Trí nhìn thấy Diệp Lân mặc bộ quân phục rằn ri thẳng thắn, tay cầm chứng nhận danh dự đi đến trước mặt cậu.

Phía sau, các học viên đều tập trung cao độ. Nhiều người trong số họ đã nghe danh Diệp Lân – thiên tài ngành kiến trúc, át chủ bài của đội bơi đại học Q. Ngay cả dáng đi của anh cũng thẳng tắp, mạnh mẽ và đầy khí chất.

Hạ Trí nhận lấy chứng nhận danh dự. Diệp Lân khẽ nâng tay, mỉm cười giúp cậu chỉnh lại cổ áo.

Anh cúi đầu, đôi mắt và hàng mày hơi rũ xuống, dịu dàng như ngọc, dùng giọng chỉ có Hạ Trí mới nghe thấy mà nói: “Không ngờ em lại được yêu thích đến vậy.”

Hạ Trí nhìn hàng mi và chóp mũi của Diệp Lân, vô thức nuốt nước bọt.

Cả hai cùng xoay người chào, trên sân tập lại vang lên một tràng vỗ tay. Hạ Trí bỗng có cảm giác như bản thân sắp bị thế giới này nhấn chìm. Trong khoảnh khắc ấy, cậu đột nhiên rất muốn ôm chặt lấy Diệp Lân đứng bên cạnh.

Khóa huấn luyện quân sự kéo dài hai tuần cứ thế kết thúc.

Tất cả sinh viên đều mang tâm trạng phấn khích đến mức muốn bay lên trời khi quay về phòng thu dọn hành lý.

Trên đường lên lầu, liên tục có người chào Hạ Trí, cậu đều lần lượt gật đầu đáp lại.

Khi mọi người ngồi lên chiếc xe buýt trở về trường, nhìn qua cửa sổ thấy các giáo quan đang chào tạm biệt họ, chẳng ai hiểu sao mắt ai nấy đều đỏ hoe.

Những cánh tay của giáo quan vẫn giơ lên thật lâu, trên xe đột nhiên có ai đó cất giọng hát:

“Bên ngoài trường đình, bên đường cổ đạo, cỏ thơm xanh biếc trải dài chân trời—”

Ngay sau đó, từng người từng người một đồng loạt hòa giọng theo.

Những giáo quan vốn luôn tỏ ra cứng rắn, vậy mà lúc này khóe mắt cũng đỏ lên.

Trong tiếng hát ấy, Hạ Trí bỗng cảm thấy buồn bã.

Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn.
Liệu một ngày nào đó, Diệp Lân cũng sẽ đứng yên ở một nơi nào đó và vĩnh viễn chia xa cậu như thế này không?

Hạ Trí bật cười hai tiếng, tự nhủ, nghĩ linh tinh gì không biết, cậu đâu phải con gái, đa sầu đa cảm cái gì chứ?

Cậu kéo thấp vành mũ xuống, đi về chỗ ngồi khi mới đến huấn luyện—góc cuối hàng ghế sau cùng.

Nhưng không ngờ vị trí đó đã có người ngồi mất rồi.

Người kia khoanh tay tựa vào lưng ghế, hơi nghiêng mặt như đang ngủ, mũ kéo xuống thấp chỉ lộ ra bờ môi đẹp và chiếc cằm cương nghị.

Tim Hạ Trí bất giác run lên, cậu đưa tay nhẹ nhàng nhấc vành mũ của đối phương lên.

Làn môi ấy vừa có thể dịu dàng lại vừa có thể bá đạo, sống mũi cao thẳng, cùng đôi mắt dần hiện rõ từ trong bóng tối.

“Diệp…”

Đối phương đột nhiên kéo cậu một cái, Hạ Trí mất thăng bằng ngã xuống, một tay chống bên tai người kia.

Môi cậu chạm vào thứ gì đó mềm mại, như chuồn chuồn lướt nước, rồi biến mất. Nhưng trái tim thì lại không thể bình tĩnh nổi.

Phan Phân Phân cùng mấy cô gái có cảm tình với Hạ Trí, thấy cậu đi về phía cuối xe thì lập tức đi theo, muốn tranh thủ trò chuyện đôi chút, ngồi chung được thì càng tốt.

“Hạ Trí, cậu vừa bích đông* ai thế?” Phan Phân Phân cười hỏi.

*Bích đông (壁咚): ngôn ngữ mạng Trung Quốc, miêu tả tư thế dồn ai vào chân tường.

Mặt Hạ Trí lập tức đỏ bừng, còn Diệp Lân lại nghiêng người lộ mặt ra, mỉm cười đáp:

“Là tôi bị bích đông đó.”

Mấy cô gái sững sờ, dù họ không cuồng nhiệt giống như fan hâm mộ, nhưng trong mắt vẫn ánh lên sự phấn khích khó giấu.

“Trời ơi, hai nam thần của đại học Q đều ở trên xe buýt lớp chúng ta, thế này là muốn làm náo loạn à!” Phan Phân Phân bật cười.

Những ngày huấn luyện quân sự này, mấy nữ sinh đều không nhịn được mà lén nhìn Diệp Lân đi bên cạnh giáo quan. Bây giờ, nam thần số một của đại học Q lại ở ngay trước mặt, cách họ chưa đầy một mét, khiến họ chỉ muốn giật mũ của anh xuống để được nhìn rõ hơn.

Ai ngờ đã có người làm thay họ. Hạ Trí thẳng tay giật mũ của Diệp Lân ra: “Đây là xe lớp bọn em, anh lên đây chiếm chỗ là sao?”

Tóc Diệp Lân bị làm rối, nhưng vẻ lãng tử pha chút nguy hiểm lại càng thêm quyến rũ: “Vừa rồi em dồn anh, chứng tỏ trong lòng em có suy nghĩ không đứng đắn với anh.”

“Em bị anh kéo bất ngờ, không đứng vững thôi!”

Nhìn cuộc đối thoại của họ, Phan Phân Phân cười nói: “Không ngờ nha, hai người thân thiết thế.”

“Đúng vậy, bọn tôi thân đến mức ngủ chung giường, mặc chung quần.” Diệp Lân vừa nói vừa khoác vai Hạ Trí, giọng điệu nửa đùa nửa thật.

“Chúng tôi không quen.” Hạ Trí lạnh lùng đáp.

“Ồ, thật sao? Nếu có cơ hội, mọi người thử nhìn mặt trong đùi trái của em ấy xem, ở đó có một…”

Lời còn chưa dứt, Diệp Lân đã bị Hạ Trí bịt miệng lại thật chặt.

“Anh có tin là em bóp ch ết anh không?”

Diệp Lân không nói gì nữa, nhưng đôi mắt lại tràn đầy ý cười.

Trên xe buýt, dù Diệp Lân ngồi ở góc khuất nhất, nhưng lại trở thành trung tâm của cả xe.

Hàng loạt câu hỏi được ném về phía anh:

“Diệp Lân! Sao anh lại chọn ngành kiến trúc thế?”

“Vì phải học tận 5 năm, vừa hay có thể đợi Hạ Trí tốt nghiệp cùng.” Giọng Diệp Lân không lớn, nhưng lại mang vẻ lười biếng đầy thảnh thơi. Trong khi trả lời, tay anh lại không an phận mà nghịch mấy sợi tóc xoăn sau đầu Hạ Trí.

Ngay khoảnh khắc lên xe, Hạ Trí còn nghĩ rằng có lẽ một ngày nào đó cậu và Diệp Lân sẽ mỗi người một ngả. Cậu luôn cho rằng Diệp Lân sẽ tốt nghiệp sớm hơn mình một năm, bước ra xã hội trước và khi nhịp bước trưởng thành của hai người trở nên không giống nhau nữa, họ sẽ dần xa nhau.

Nhưng một câu “đợi Hạ Trí tốt nghiệp cùng” của Diệp Lân lại khiến lòng cậu ấm áp, ấm đến mức muốn tan chảy ra.

“Sao anh với Hạ Trí thân nhau vậy? Hai người quen nhau như thế nào?”

“Có một hôm, tôi nằm trên bãi biển, bỗng thấy một cậu bé mặc áo ba lỗ trắng và quần đùi xanh. Cậu ấy có đôi mắt to, khuôn mặt tròn tròn, biết kể chuyện ‘Nàng tiên cá’, khi tôi cô đơn sẽ hát ‘Twinkle Twinkle Little Star’ để dỗ tôi vui. Thế nên tôi quyết định, khi tôi lớn lên, tôi muốn ở bên cậu ấy…”

Trên mặt Diệp Lân là nụ cười trêu chọc, nhưng giọng nói không hiểu sao nghe thật dịu dàng.

Bên trong xe, vô số ánh mắt đổ dồn vào cậu, chờ đợi câu “muốn ở bên cậu ấy”.

Hạ Trí vội đẩy mặt anh ra: “Ai thèm ở bên anh chứ!”

“Ở bên em ấy cả đời… còn chưa chắc em ấy đã vui lòng!”

Lời Diệp Lân vừa dứt, cả xe cười ồ lên.

“Em ấy trông có vẻ không thích nói chuyện, cũng chẳng biết nói mấy lời ngọt ngào, nhưng thật ra là một người rất tốt. Là kiểu người nói ít làm nhiều.” Diệp Lân nói tiếp.

Phan Phân Phân lập tức vỗ tay: “Đúng! Nói ít! Làm nhiều!”

“Nhưng chẳng phải con gái các cậu thích con trai nói lời ngọt ngào sao? Làm nhiều đến đâu cũng không bằng khen một câu ‘em xinh quá’.”

Phan Phân Phân bực bội: “Nói trước nhé, cái ‘làm nhiều’ của mấy cậu cũng chỉ là mỗi khi tụi tôi bị cảm, đến kỳ hay trời lạnh thì bảo ‘Uống nhiều nước ấm vào!’ Cái này đương nhiên không có tác dụng bằng khen chúng tôi xinh đẹp rồi!”

Đám con trai ngớ người, có người còn lẩm bẩm thật nhỏ: “Không uống nước ấm, chẳng lẽ ra sân tập thể dục chắc?”

Lý Vân Dao vẫn luôn nhìn Hạ Trí. Ban đầu, cô ta cảm thấy cậu hơi khó gần, nhưng giờ lại thấy dáng vẻ lạnh lùng ấy thật đáng yêu.

“Hạ Trí, nếu bạn gái cậu bị cảm, cậu sẽ làm gì?”

Vừa nghe thấy câu hỏi này, đám con trai lập tức phấn khích.

Dù gì trong lớp cũng chỉ có ba cô gái, mà cả ba đều có thiện cảm với Hạ Trí. Vậy nên cậu sẽ làm gì đây? Bọn họ phải học hỏi một chút.

Hạ Trí liếc nhìn Diệp Lân, thầm nghĩ: Mình có bạn gái đâu, chỉ có bạn trai thôi. Mà bạn trai mình thì khỏe như voi, mình còn mong anh ấy ốm một chút để ngoan ngoãn nằm yên trên giường nữa cơ.

Nhưng mà… Không phải còn Sầm Khanh Miễn sao?

Sầm Khanh Miễn – cái tên ốm yếu từ nhỏ đến lớn kia, mình chăm sóc cậu ta cũng quen rồi.

“Cũng chẳng có gì đặc biệt. Đã bị ốm rồi thì giữ vệ sinh thôi. Trước khi ăn phải rửa tay bằng nước ấm, giành phần ăn cho cậu ấy, không cho ai đụng vào. Nếu lưng cậu ấy đổ mồ hôi thì đặt một chiếc khăn thấm mồ hôi. Nếu cậu ấy mải xem TV, chơi game mà quên mất mình đang ốm, thì phải đắp thêm áo choàng lên, kẻo lại bị lạnh…”

“Thật biết cách chăm sóc người khác ghê.” Phan Phân Phân cảm thán.

“Vân Dao, mặt cậu đỏ kìa?” Tưởng Dĩnh chọc Lý Vân Dao, trêu ghẹo: “Cậu muốn Hạ Trí đặt khăn thấm mồ hôi cho cậu à? Hay muốn cậu ấy tự tay giúp cậu rửa tay?”

“Đâu có!” Mặt Lý Vân Dao càng đỏ hơn.

Mấy nam sinh còn đang suy ngẫm.

“Cách này dành cho bạn gái thật à? Sao nghe giống chăm con thế?”

“Đúng rồi! Cháu trai chị họ mình mới vào mẫu giáo, cũng như vậy đấy. Lưng thì lót khăn thấm mồ hôi, ốm rồi mà cứ chơi mãi chẳng nhớ mình bị bệnh.”

Hạ Trí nghĩ thầm: Đúng vậy, cậu đang nói về Sầm Khanh Miễn hồi học mẫu giáo mà.

Lúc này, trên một chiếc xe khác, Sầm Khanh Miễn bỗng hắt hơi liên tục mấy cái.

Sau khi xe chạy được nửa tiếng, mọi người đều bắt đầu buồn ngủ và mệt mỏi. Có người ngả hẳn ra phía sau, có người tựa vào cửa sổ xe rồi ngủ thiếp đi.

Mấy cô gái ngồi cạnh Hạ Trí đều tựa vào người Phan Phân Phân, còn Phan Phân Phân cũng không chịu nổi nữa, nghiêng đầu tựa lên vai Hạ Trí.

Hạ Trí định đẩy cô ta ra, nhưng lại nghĩ một cô gái chịu đựng đến giờ cũng không dễ dàng gì, cuối cùng giơ tay lên rồi lại bỏ xuống.

Bên cạnh, Diệp Lân vươn tay kéo đầu Hạ Trí tựa vào vai mình, nghiêng mặt nói khẽ: “Ngủ đi.”

Hạ Trí vừa nhắm mắt lại đã nghe thấy câu tiếp theo của Diệp Lân: “Anh biết em tốt với Tiểu Sầm, nhưng không ngờ em lại tốt với cậu ấy đến mức đó.”

Hạ Trí không nghĩ rằng Diệp Lân có thể nhận ra vừa rồi mình nói về việc chăm sóc Sầm Khanh Miễn. “Vậy thì anh nhảy sang chiếc xe buýt phía trước, xử lý cậu ta đi.” Hạ Trí lầm bầm đáp.

“Xử lý cậu ấy thì thôi. Anh chỉ muốn biết, nếu anh bị bệnh thì sao? Kiểu bệnh nan y ấy, em sẽ làm gì?”

“Em sẽ sống thật tốt, mỗi ngày đều sống thật rực rỡ, để anh có thể mỉm cười nơi chín suối.”

“… Em yêu anh thật đấy.” Diệp Lân thở dài.

Khi xe buýt về đến trường, Hạ Trí xách hành lý đi thẳng vào ký túc xá, thậm chí còn chẳng buồn nói tạm biệt với Diệp Lân.

Vừa vào phòng và thu dọn được một lát, hai người bạn cùng phòng cũng trở về.

Lư Hạo, người không cho phép ai phát ra âm thanh quá 50 decibel trong phòng, trông vẫn còn tỉnh táo hơn những người khác. Cậu ấy không biết làm cách nào mà xin được giấy nghỉ bệnh tim, thoát khỏi đợt huấn luyện quân sự, chỉ phụ giúp trong nhà ăn của căn cứ huấn luyện.

Nhưng với tính cách của cậu ấy, nếu thực sự bị giáo quan gọi dậy giữa đêm để rèn luyện, chắc cũng sẽ tức giận đến mức phát bệnh tim thật.

Liêu Kiệt lê thân xác mệt mỏi về phòng, đẩy hành lý vào làm va vào chân giường đối diện, vang lên một tiếng “cạch” lớn. Cậu ấy ngồi phịch xuống ghế trước bàn học, vắt chân rồi thở dài: “Mẹ nó… cuối cùng cũng về rồi…”

Lư Hạo bị tiếng động làm giật mình, suýt làm rơi kính. Cậu ấu bất mãn nói với Liêu Kiệt: “Tôi đã nói rồi, trong ký túc xá không được phát ra tiếng động quá 50 decibel!”

Liêu Kiệt bật cười, liếc nhìn Lư Hạo: “Cậu là trời, cậu là đất, sao không đi làm Tổng thư ký Liên Hợp Quốc luôn đi?”

“Cậu… Nói chung là cậu không được…”

Lư Hạo chưa nói xong, Liêu Kiệt lại đá vào hành lý, tiếng động lần này còn lớn hơn.

“Cậu không có quyền quản tôi. Ai như cậu, giả vờ có bệnh tim để trốn huấn luyện quân sự. Cậu chỉ là một tên đào ngũ, còn dám ra vẻ ra lệnh cho những người đã khổ sở hoàn thành huấn luyện bọn tôi? Cậu không thấy xấu hổ à?”

“Cậu…” Mặt Lư Hạo đỏ bừng vì tức giận, đóng cửa lại rồi bước ra khỏi ký túc xá.

Lúc này, Sầm Khanh Miễn mới chậm rãi lắc lư bước vào, nhìn theo bóng lưng tức tối của Lư Hạo rồi hỏi: “Lại chuyện gì nữa vậy?”

“Không có gì đâu, Lư Hạo tái phát bệnh tim thôi.” Miệng Liêu Kiệt nói là bệnh tim, nhưng tay lại chỉ lên đầu.

Sầm Khanh Miễn thở dài, ném hành lý xuống rồi hỏi Hạ Trí:
“Đi tắm không? Giờ này chắc phòng tắm đông lắm.”

Dù con trai có xuề xòa đến đâu, nhưng sau hai tuần huấn luyện quân sự, quần áo rằn ri lại phai màu, ai cũng phải tranh thủ đứng dưới vòi sen mà kỳ cọ cho sạch.
Xếp hàng kiểu này, chưa chắc đến mười giờ phòng tắm đóng cửa đã đến lượt mình.

Quan trọng hơn là trong phòng tắm hơi nước dày đặc, Sầm Khanh Miễn luôn có cảm giác không thở nổi, cứ như sắp nghẹt thở mà chết ở trong đó vậy.

Hạ Trí liếc nhìn điện thoại, hất cằm nói: “Đi thôi, bắt xe đến khách sạn Lan Đình.”

“Đến khách sạn… để tắm á?”

“Đúng vậy, ở đó mở 24/24, mày có thể từ từ kỳ cọ, kỳ hết đống bùn xanh trên người mày rồi hẵng ra.”

Khách sạn Lan Đình là khách sạn tốt nhất trong khu này, không phải loại xa hoa gì, nhưng ít nhất trông sạch sẽ, quan trọng nhất là phòng tắm dùng rất ổn.

Sầm Khanh Miễn đi theo sau Hạ Trí ra khỏi ký túc xá, vỗ đùi một cái rồi chợt hiểu ra.
“Chắc chắn không phải mày nghĩ ra chuyện đi khách sạn tắm, mà là do anh Lân phải không?”

“Ừ, anh ấy sống quá chú trọng tiểu tiết. Nói là sau khi huấn luyện quân sự về thì nhất định phải tắm thật sạch. Mà đã mở phòng rồi, bọn mình qua tắm ké có vấn đề gì hả?”

“Không vấn đề gì hết, anh Lân đỉnh thật đấy.”

Đến khách sạn Lan Đình, họ phát hiện có khá nhiều sinh viên cũng chạy đến đây, không chỉ sinh viên đại học Q mà cả sinh viên từ các trường khác cũng vừa kết thúc huấn luyện quân sự.

Nhưng số người đến khách sạn chỉ để tắm cũng không nhiều. Những sinh viên đó nhìn qua là biết điều kiện gia đình tốt, sống rất chỉnh chu. Dĩ nhiên cũng có những cặp đôi đang yêu, tay trong tay mặc đồ rằn ri, trông cứ như đồ đôi vậy.

Nhìn cảnh này, Sầm Khanh Miễn bỗng thấy việc mình theo Hạ Trí đến khách sạn có chút… vi diệu.

Vào thang máy, Sầm Khanh Miễn không nhịn được mà hỏi:
“A Chí, mày nói xem có khi nào bọn mình vừa gõ cửa, anh Lân đã quấn khăn tắm, tóc còn nhỏ nước, rồi mỉm cười quyến rũ với mày, nói ‘Vào đi’ không?”

Hạ Trí lườm cậu ta một cái:
“Mày muốn nhìn gì hả? Ngực hay eo? Để tao bảo anh ấy khoe ra cho mày tham khảo?”

“Không… không cần đâu…”

Khi Hạ Trí gõ cửa phòng, bỗng dưng cậu thật sự lo lắng, liệu có khi nào Diệp Lân lại quấn khăn tắm, tóc còn ướt nhỏ giọt nước mà chạy ra mở cửa không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK