• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào lúc ba giờ rưỡi sáng của tuần huấn luyện quân sự đầu tiên, tiếng còi bất ngờ vang lên, yêu cầu tất cả mọi người tập trung ở sân vận động trong vòng ba phút để chuẩn bị diễn tập hành quân.

Mọi người giật mình tỉnh giấc, các sinh viên từng có kinh nghiệm huấn luyện quân sự hét lên:
“Là tập kích! Đã bảo rồi, làm sao có chuyện để chúng ta ngủ yên đến hết kỳ huấn luyện chứ!”
“Dậy mau! Nhanh lên!”

Chỉ nghe thấy tiếng chạy dồn dập vang lên ở hành lang và cầu thang.

Bảo là ba phút, nhưng cuối cùng cũng mất ít nhất năm, sáu phút mọi người mới tập trung đủ.

Tổng giáo quan hét lớn: “Nghiêm!”

Không ai dám bàn tán hay thắc mắc, bất kể quần áo trên người đã mặc chỉnh tề hay chưa, tất cả đều đồng loạt đứng nghiêm.

Các giáo quan của từng lớp nhanh chóng đi vào đội hình kiểm tra trang phục.
Với tốc độ tập hợp chậm chạp cùng với tình trạng ăn mặc lôi thôi như vậy, thì không cần nghĩ cũng biết.

Mỗi lớp ban đầu đều có 100 điểm cơ bản, nhưng đến muộn bị trừ 0,5 điểm, trang phục không chỉnh tề bị trừ 0,3 điểm. Thêm vào đó, trước đó Hạ Trí bị trừ 1 điểm vì vi phạm kỷ luật, nên sau khi tổng kết lại, lớp của Hạ Trí chỉ còn hơn 60 điểm.

Lớp nào bị xếp hạng thấp nhất sẽ phải đứng nghiêm một tiếng, điều này khiến lớp của Hạ Trí tức giận nhưng không dám nói gì.

Tổng giáo quan ra lệnh, tất cả mọi người quay về phòng ký túc xá thu dọn chăn màn và chuẩn bị hành quân đêm.

Mọi người nhanh chóng trở về phòng, thu dọn đồ đạc, đeo balo lên vai. Hoàng Tiêu vừa gấp chăn vừa nói: “Nếu không phải vì Hạ Trí nửa đêm lén chạy ra ngoài ăn, làm chúng ta bị trừ thêm 1 điểm, thì có lẽ đã không bị xếp cuối rồi!”

“Đúng vậy! Chúng ta đều ngoan ngoãn đi ngủ, chỉ có cậu ta là quỷ đói đầu thai nhất định phải lẻn ra ngoài ăn vụng!”

Khi bị áp lực, con người thường có xu hướng đổ lỗi cho người khác về những hậu quả tiêu cực.

Ban đầu, các nam sinh trong lớp còn nghĩ rằng Hạ Trí có huấn luyện bơi lội vào buổi tối nên dễ đói hơn họ, việc ra ngoài ăn thêm cũng không có gì đáng trách. Nhưng khi 1 điểm phạt này khiến tất cả mọi người phải đối mặt với việc đứng nghiêm thêm một giờ, đương nhiên sẽ có bất mãn.

Tuy vậy, mọi người cũng chỉ nghe vậy thôi, không ai đáp lại Hoàng Tiêu và Trình Toàn.

Khi vác ba lô bước ra khỏi cửa phòng ký túc xá, Hạ Trí nói với giọng không lớn không nhỏ: “Điểm bị trừ, lấy lại là được chứ gì.”

“Lấy lại? Cậu tưởng dễ lắm à?”
Trình Toàn lớn tiếng đáp lại.

Các bạn khác vội kéo Trình Toàn lại, khuyên nhủ:
“Thôi nào thôi nào! Lãng phí thời gian vì tranh cãi, lát nữa xuống muộn lại bị trừ điểm, không chừng còn bị phạt nữa!”

Thế là tất cả tân sinh viên tham gia huấn luyện quân sự bắt đầu xuất phát từ căn cứ, dưới sự dẫn dắt của các giáo quan, tiến bước trong làn gió đêm, hướng về một đích đến không rõ nằm ở đâu.

“Nhanh lên! Nhanh lên!”
“Diễn tập hành quân đêm cũng được tính là bài kiểm tra đấy!”

Phần lớn các sinh viên không có thể lực tốt như vậy, có thể vác chăn màn và chậu rửa mặt đi hết quãng đường đã là tốt lắm rồi, chứ đừng nói là phải theo kịp bước chân của giáo quan.

Mới đi bộ nhanh theo giáo quan được một phần ba quãng đường, mọi người đã mồ hôi nhễ nhại, bộ quân phục có thể vắt ra nước.

Giáo quan cũng hiểu rõ, bắt những sinh viên ba năm dồn hết tâm trí vào việc học hành thực sự vác nặng đi xa như vậy, không khéo có vài người sẽ ngất thật. Vì vậy, ông cho họ nghỉ tại chỗ 20 phút.

Hoàng Tiêu và Trình Toàn đã mệt đến mức rũ cả vai, dựa vào cây bên đường thở hổn hển.
“Đây là muốn chúng ta chết mà…”

Trong lớp có hai nữ sinh đã bật khóc.

Hoàng Tiêu đi tới gần một nữ sinh, nhỏ giọng nói:
“Các cậu cũng thật ngốc, cứ giả ngất là xong chứ gì? Chỉ cần có một người ngất, tất cả mọi người sẽ được giải thoát!”

Phan Phân Phân lập tức đẩy Hoàng Tiêu một cái, hạ giọng quát: “Cậu còn là lớp phó đấy, đừng có bày ra mấy cái ý tưởng vớ vẩn! Cậu thật sự nghĩ giáo quan ngốc đến mức không phân biệt được ai ngất thật, ai giả vờ à?”

“Cậu giả vờ hay không thì tùy. Chúng ta đều là sinh viên, đến đây là để học chứ không phải để rèn luyện thể lực. Mấy cái này làm lấy lệ là được, sao cứ phải hành hạ kiểu này…”

Hoàng Tiêu vừa dứt lời, Lý Vân Dao đứng sau Phan Phân Phân bỗng thật sự ngã xuống.

“Lý Vân Dao! Lý Vân Dao!”
“Giáo quan! Lý Vân Dao chóng mặt, không đứng dậy nổi rồi!” Hoàng Tiêu nhân cơ hội lập tức hô to.

Các sinh viên khác cũng vây lại, giáo quan nhanh chóng chạy đến xem xét.

Hạ Trí cao hơn người khác, nhìn qua đám đông một cái liền thở dài:
Kỹ năng diễn xuất không ổn, ngất rồi mà con ngươi vẫn còn động đậy.

Lần huấn luyện này vốn dĩ có nhân viên y tế đi cùng, họ bấm nhân trung cho Lý Vân Dao rồi cho cô ta uống một chai thuốc mười giọt đen thui đắng nghét, nhìn mà Hạ Trí cũng cảm thấy gốc lưỡi mình đắng theo.

Bác sĩ nói: “Không sao rồi, mọi người đừng vây quanh nữa, để bạn ấy có chút không khí trong lành.”

Sau đó, bác sĩ đứng dậy, nhỏ giọng nói chuyện với giáo quan, trên mặt mang theo nụ cười bất lực.

Tổng giáo quan cúi đầu lắng nghe, nhìn khẩu hình miệng thì đoán được chắc là đang nói: “Sao đám sinh viên này không dùng trí thông minh vào chỗ đúng đắn nhỉ?”

Nhưng dù ngất thật hay giả vờ, cuối cùng cũng là nữ sinh, tổng giáo quan vẫn quyết định nể mặt.

“Trong quân đội, điều quan trọng là tinh thần đoàn kết và giúp đỡ lẫn nhau! Không để một đồng đội nào bị bỏ lại phía sau! Mọi người phải giúp bạn Lý Vân Dao hoàn thành xuất sắc lần huấn luyện này! Hãy cùng dìu bạn ấy và mang đồ giúp bạn ấy!”

Lời của tổng giáo quan thực chất là muốn nói với Lý Vân Dao rằng, chúng tôi biết thừa là cô đang giả vờ, nếu không muốn làm phiền các bạn khác, thì hãy đứng lên và hoàn thành tốt bài huấn luyện này đi.

Lý Vân Dao cũng dao động, cô ta khẽ mở mắt ra nhưng nhìn thấy Hoàng Tiêu đang ra hiệu cho cô ta, ý bảo cứ nằm im như vậy.
Ý là đã giả vờ thì phải giả vờ đến cùng.
Cô ta thật sự không thể đi, chẳng lẽ giáo quan còn ép buộc được sao?

Lý Vân Dao giả vờ định ngồi dậy, nhưng ngay lập tức lại nằm xuống: “Em không được… em chóng mặt… chóng mặt dữ lắm…”

Giáo quan thở dài một hơi rồi nói:

“Vậy thế này đi, các em đỡ bạn ấy, từ từ đi theo phía sau. Mấy nam sinh kia, các em mang đồ giúp cho Lý Vân Dao. Các bạn nữ đỡ bạn ấy một chút. Nhân tiện nói thêm, nếu cả lớp hoàn thành hành quân trước 6 giờ thì ngày mai được nghỉ. Nếu không xong, ngày mai vẫn phải tiếp tục tập luyện. Tôi nói là cả lớp.”

Nói xong, giáo quan gọi các bạn khác chuẩn bị xuất phát đúng giờ.

Hoàng Tiêu và Lý Vân Dao sững sờ. Nếu sớm biết phải hoàn thành trước 6 giờ sẽ được nghỉ cả buổi sáng, chẳng phải tinh thần bọn họ sẽ phấn chấn hơn sao?

Phan Phân Phân trừng mắt nhìn Hoàng Tiêu và Trình Toàn một cái, ném hành lý của Lý Vân Dao cho hai người bọn họ: “Đều là y tưởng ngớ ngẩn của hai cậu, nếu hành lý của Lý Vân Dao mất, chúng tôi sẽ không tha cho các cậu đâu!”

Sau đó, Phan Phân Phân và Tưởng Dĩnh một trái một phải dìu Lý Vân Dao đứng dậy.

“Đi thôi, đại tiểu thư, chúng tôi sẽ cùng cậu diễn hết vở kịch này.”

Lý Vân Dao cúi gằm mặt, ngay cả một tiếng “xin lỗi” cũng không dám nói.

Các bạn khác trong lớp đi phía trước, thỉnh thoảng ngoái đầu lại nhìn bọn họ, ra hiệu bảo nhanh lên.

Hoàng Tiêu và Trình Toàn xách hành lý của Lý Vân Dao một lúc, rồi định trả lại cho cô ta: “Nhìn đi, giáo quan đã ở đằng trước rồi, cũng chẳng ai kiểm tra xem cậu có giả vờ hay không! Hay là cậu tự xách một lát đi?”

Lý Vân Dao tức giận, giật lại hành lý: “Tôi tự xách!”

Cô ta kìm nén cơn tức tối trong lòng, nhưng do hành lý ban đầu không được buộc chặt, lại bị Hoàng Tiêu và Trình Toàn lắc lư suốt đường đi, nên khi Lý Vân Dao vừa đeo lên chưa đi được mấy bước đã lệch sang một bên rồi bung hết ra.

Cô ta mất trọng tâm, ngã nhào xuống đất.

Phan Phân Phân và Tưởng Dĩnh không kịp kéo cô ta lại.

Lần này thì xong thật, bác sĩ đến kiểm tra và xác nhận mắt cá chân của cô ta đúng là bị trật.

Giáo quan quyết định gọi cáng đến để đưa Lý Vân Dao về, cô ta thật sự không phải tham gia hành quân nữa.

Hoàng Tiêu thở phào một hơi: “Vậy là chúng ta không cần quan tâm Lý Vân Dao nữa, tăng tốc lên, cố gắng hoàn thành trước 6 giờ để sáng mai được ngủ nướng!”

Nhưng giáo quan lại giáng một đòn nặng nề cho cả lớp: “Tôi đã nói rồi, là cả lớp phải hoàn thành trước 6 giờ, thiếu một người cũng không tính là cả lớp.”

Hoàng Tiêu ngây người, cậu ta cứ tưởng bỏ lại một gánh nặng thì sẽ dễ dàng hơn.

Các bạn trong lớp xôn xao, ai nấy đều thấy nỗ lực cả quãng đường vừa rồi coi như đổ sông đổ bể vì cú ngã của Lý Vân Dao.

“Sao mà xui xẻo thế chứ…”

“Đêm hôm bị gọi ra đây hành xác, vất vả lắm mới tưởng sáng mai được nghỉ, thế mà thành công cốc!”

“Ban nãy hình như Lý Vân Dao giả giờ chóng mặt đúng không? Ai biết lần này có phải lại giả vờ trẹo chân không!”

Mắt Lý Vân Dao đỏ hoe, cố gắng vùng vẫy muốn xuống khỏi cáng, cương quyết đòi tự xách hành lý: “Em không thể làm liên lụy đến mọi người được! Dù chỉ còn một chân, em cũng phải hoàn thành buổi huấn luyện này!”

Phan Phân Phân và Tưởng Dĩnh vốn định khuyên nhủ cô ta, nhưng Lý Vân Dao nhìn thấy dáng vẻ muốn đổ hết trách nhiệm lên người cô ta của Hoàng Tiêu và Trình Toàn thì không thể nuốt trôi cục tức này.

Nhưng vừa chạm chân xuống đất, cơn đau khiến cô ta đứng không vững. Phan Phân Phân và Tưởng Dĩnh lập tức chạy tới đỡ cô ta.
Ban đầu giáo quan định ngăn Lý Vân Dao, vì dù huấn luyện quân sự có nghiêm ngặt thế nào cũng không thể để một sinh viên đã bị thương tiếp tục.

Lần này, Lý Vân Dao thực sự hối hận, vừa khóc vừa nói:

“Xin lỗi… em không nên giả vờ… Nếu ngay từ đầu em đi đàng hoàng thì đã không có nhiều rắc rối như vậy.”

“Đừng lãng phí sức lực mà khóc nữa, mau lên đường thôi.”

Chân của Lý Vân Dao không thể chịu lực. Đến cả giáo quan cũng không chịu nổi, quyết định buộc cô ta trở lại cáng.

“Để tôi cõng cậu, lên đi.”

Hạ Trí bước đến bên cạnh bọn họ, chuyển hành lý trên lưng ra phía trước, rồi cúi xuống trước mặt Lý Vân Dao.
Lý Vân Dao ngẩn người: “Nhưng… nhưng tôi nặng lắm… tôi nặng hơn hành lý nhiều!”

“Cậu là người sống, tất nhiên nặng hơn hành lý rồi. Đừng lãng phí thời gian, nếu chê mồ hôi trên lưng tôi thì cậu cứ lót một chiếc áo lên là được.”

“Tôi không chê!”

Lý Vân Dao lập tức trèo lên. Hạ Trí nhấc người lên một cái rồi bước lên phía trước.

“Cậu nhìn xa hơn tôi, hành lý của tôi ở phía trước hơi che khuất tầm nhìn, cậu nhắc tôi.”

“Được!”

Giáo quan nuốt lại lời định yêu cầu Lý Vân Dao quay lại cáng, vỗ vai Hạ Trí nói:

“Giúp bạn là điều tốt, nhưng nếu không chịu được thì tuyệt đối đừng miễn cưỡng.”

“Vâng!”

Giáo quan không dám đi xa, cứ đi sát bên Hạ Trí, để mắt đến cậu. Ban đầu ông ấy nghĩ Hạ Trí chỉ đang thể hiện, cõng một nữ sinh đi mười phút thì được, nhưng lâu hơn thì sẽ khác.

Nhưng mười phút trôi qua, ngoài việc hành lý chắn tầm nhìn, Hạ Trí vẫn thở đều, thể chất quả thực rất tốt!
Giáo quan còn muốn khuyên cậu, liệu có muốn nhập ngũ không.

Lý Vân Dao nằm trên lưng Hạ Trí, cảm thấy vô cùng áy náy: “Biết vậy tối qua tôi ăn ít lại rồi… tôi nặng lắm đúng không?”

“Không nặng. Tối nay cậu còn có thể ăn nhiều hơn.”

Câu nói của Hạ Trí khiến Lý Vân Dao vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.

Mấy nam sinh đi trước nhìn nhau, ban đầu họ cũng chỉ mới làm bạn cùng lớp, chưa nói chuyện hay tiếp xúc nhiều. Nói đến đoàn kết yêu thương cả lớp, họ thực sự không cảm nhận sâu sắc đến vậy.

Nhưng khi Hạ Trí không một lời oán thán mà cõng Lý Vân Dao, dù sao thì đám con trai cũng có chút sĩ diện và tự trọng, thế là quay người lại nói:
“Hạ Trí, chúng ta thay phiên nhau cõng Lý Vân Dao!”
“Đúng rồi! Dù không khỏe bằng cậu, nhưng mỗi người cõng năm phút cũng được mà!”

Thấy các bạn nam khác sẵn lòng giúp đỡ, Hạ Trí cũng không định ôm hết trách nhiệm vào mình.
Cậu nhận hành lý của Lý Vân Dao từ chỗ Phan Phân Phân và Tưởng Dĩnh rồi tiếp tục lên đường.

Hai mươi bạn nam trong lớp lần lượt thay nhau cõng, nhưng Hoàng Tiêu và Trình Toàn vẫn thì thầm ở phía sau: “Ai bảo cậu ta phải ra vẻ nghĩa hiệp thế? Cứ đi thế này thì làm sao đến kịp trước sáu giờ được chứ!”
“Đúng vậy, còn làm bọn mình bị mang tiếng nữa!”

Lúc này, giáo quan lên tiếng: “Mọi người chú ý! Còn nửa tiếng nữa là đến sáu giờ! Tăng tốc lên nào!”

Những sinh viên vốn đã rất mệt bỗng nhiên phấn chấn hẳn lên.
Bạn nam đang cõng Lý Vân Dao muốn bước nhanh hơn, nhưng vẫn không thể đi nhanh được.
Dù cảm thấy mất mặt, mọi người vẫn phải thừa nhận rằng chỉ có Hạ Trí cõng Lý Vân Dao thì mới có khả năng hoàn thành bài tập đúng giờ.

Hạ Trí quay lại, nói với mọi người: “Mọi người giúp một tay, Lý Vân Dao để tôi cõng, hành lý…”
“Hành lý cứ giao cho chúng tôi!”

“Đúng vậy! Hai chúng tôi sẽ đi bên cạnh cậu, nhỡ cậu ngã thì còn đỡ được!”

“Cậu đã cõng Lý Vân Dao lâu như vậy, bọn tôi chưa giúp được gì nhiều thật sự rất ngại! Tối về chúng tôi sẽ giành thịt cho cậu ăn!”

“Quần áo của cậu tôi sẽ giặt!”

“Tôi đổi giường dưới cho cậu lên giường trên!”

“Lúc cậu thi đấu bọn tôi sẽ cổ vũ hết mình!”

Hạ Trí lại cõng Lý Vân Dao lên vai, còn hành lý của cả hai được các bạn thay phiên nhau chuyền về phía trước.
Đội ngũ bỗng nhiên nhanh hơn nhiều, Hoàng Tiêu và Trình Toàn lại bị tụt lại phía sau.
“Mấy người này bị gì thế? Uống máu gà à?”
“Sao đi nhanh vậy… Họ không thấy hành lý trên lưng nặng sao?”

Hạ Trí đi vừa vững vừa nhanh, Lý Vân Dao trên lưng cậu cảm thấy đặc biệt an toàn.
“Cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn.”
“Chúng ta cùng một lớp mà, giáo quan nói rồi, không để ai bị bỏ lại phía sau. Phan Phân Phân, Tưởng Dĩnh và những người đã cõng cậu hoặc xách hành lý giúp cậu, cậu muốn cảm ơn thì cũng không phải chỉ cảm ơn một mình tôi.”

Giọng của Hạ Trí rất bình thản, không có chút trách móc hay giáo huấn nào, nhưng lại khiến Lý Vân Dao càng thêm áy náy.
“Tôi đúng là ngu mà…”
“Được rồi, Lý Vân Dao, đừng khóc nữa! Lần này về, chắc chắn cậu phải nghỉ ngơi, không thể tham gia huấn luyện quân sự nữa đâu. Nếu bị chuyển sang đội hậu cần, nhớ nấu cho lớp mình thêm thịt đấy nhé!”
“Đúng vậy, Hạ Trí cõng cậu lâu như vậy, về chắc chắn sẽ rất thèm ăn thịt rồi!”

Các nam sinh lúc trước vì lời của Hoàng Tiêu mà có chút khó chịu với Hạ Trí, giờ lại lấy chuyện cậu lén ra ngoài ăn thịt để trêu đùa. Cùng nhau trải qua gian khó, sự thấu hiểu và tình cảm giữa họ ngày càng sâu sắc.

Giáo quan đứng ở bên cạnh, khuôn mặt nghiêm nghị cũng nở một nụ cười. Vòng một vòng lớn, hóa ra họ đã quay về trại. Còn lại ba phút cuối, chỉ còn Hoàng Tiêu và Trình Toàn thở hổn hển, lau mồ hôi chậm rãi đi phía sau.

“Hai cậu nhanh lên! Đừng kéo lùi cả lớp!”

“Trời ơi, thật muốn lao qua cõng bọn họ về luôn!”

“Hai cậu làm ơn nhanh chân một chút được không?”

Cuối cùng, Hoàng Tiêu và Trình Toàn cũng vừa kịp giờ về đội, suýt nữa thì ngất đi. Nhưng bầu không khí trong lớp giờ đây đã khác trước.

Hai nam sinh khiêng cáng đưa Lý Vân Dao vào phòng y tế, các nam sinh còn lại vây quanh Hạ Trí trò chuyện như những người bạn thân lâu năm. Phan Phân Phân và Tưởng Dĩnh còn chủ động nói tối sẽ giặt quần áo giúp Hạ Trí.

Đột nhiên, Hạ Trí lại trở thành trung tâm của lớp.

Lúc ăn trưa, lớp bọn họ là lớp hòa thuận nhất. Ban đầu, mỗi lớp được chia từ hai đến ba bàn, món chính thường là những món như thịt bò hầm khoai tây, sườn xào dưa cải, mọi người đều cầm muỗng tranh nhau. Nhưng trong lớp của Hạ Trí, mọi người đều nhường:
“Gắp thịt bò cho Hạ Trí này!”
“Ở đây còn một miếng nữa!”

“Cho cậu ấy! Hôm nay cậu ấy mệt nhất!”

Nhìn bát của mình đầy ắp thịt bò, Hạ Trí bỗng cảm thấy xúc động.

“Chuyện này… là cả lớp cùng hoàn thành huấn luyện mà, thịt bò cũng nên cùng nhau ăn.”

Hạ Trí đứng lên, chia thịt bò vào bát của từng bạn. Mọi người ngại không dám nhận, Hạ Trí suy nghĩ rồi nói: “Có thịt cùng ăn, có chuyện cùng gánh, như vậy mới là lớp chúng ta.”

“Đúng vậy, có thịt cùng ăn! Có chuyện cùng gánh!”

Một bữa cơm trưa, dù món ăn không ngon, nhưng lớp họ ăn với bầu không khí đầy nhiệt tình và tích cực.

Buổi tối về ký túc xá, Hạ Trí dọn dẹp rồi chuẩn bị ra ngoài huấn luyện. Các bạn cùng lớp cười nói sẽ chờ cửa để cậu về ngủ cùng.

Chờ Hạ Trí đi khỏi, Hoàng Tiêu giả vờ như vô tình nói: “Không biết tối nay cậu ấy có lén đi ăn gì nữa không…”

Chưa kịp nói hết, các nam sinh khác đã cười lạnh: “Cậu tưởng Hạ Trí giống ai đó, chỉ biết bày trò mà chẳng chịu trách nhiệm à?”

Một câu nói khiến mặt Hoàng Tiêu đỏ bừng lên.

Hạ Trí gặp Diệp Lân trên sân tập, Diệp Lân giữ chân cho Hạ rí tập gập bụng.

“Hôm nay anh nghe thấy mấy bạn nữ lớp em bàn tán về em đấy.”

Hạ Trí không để ý, làm xong hiệp đầu tiên, mới mở miệng nói: “Sao anh lại nghe được mấy bạn nữ lớp em nói chuyện?”

“Ở phòng y tế đó.”

“Anh bị thương à? Sao lại đến phòng y tế?”

Hạ Trí ngồi bật dậy, định tóm lấy cổ áo của Diệp Lân. Nhìn trái nhìn phải, tên này cũng chẳng có vẻ gì là bị thương.
“Anh nghe nói em cõng cô bạn kia suốt đường đi, nên anh mới xem thử cô ta có đẹp không.”
“… Vô vị.” Hạ Trí thở ra một hơi dài.
“Em lo lắng cho anh lắm hả?” Diệp Lân đặt hai tay lên đầu gối Hạ Trí, cười nói: “Anh cũng muốn được em cõng.”
“Thần kinh.”
“Em có biết không, kiểu người như em trong mắt con gái là kiểu khiêm tốn, ít nói, có trách nhiệm, rất được lòng người ta.”
Hạ Trí nhếch miệng cười lạnh, cũng ghé sát lại: “Anh tưởng em không biết à? Anh nói chuyện với mấy cô gái khoa khác cũng rôm rả lắm đấy chứ. Anh đứng giữa sân thể dục, ánh mắt các cô gái đều đổ dồn vào anh, đến đứng nghiêm còn thẳng hơn bình thường.”
“Anh làm vậy để nhìn em thôi.”
“Ở yên trong phòng anh đi, em không thích anh ra ngoài gặp người khác.”

Hạ Trí đang mỉa mai việc Diệp Lân không hài lòng khi cậu cõng cô gái khác.

Lời vừa dứt, Diệp Lân đã cúi xuống hôn, mạnh mẽ đến nỗi Hạ Trí ngả người ra sau, hai tay chống xuống phía sau.

Hạ Trí đưa tay đẩy Diệp Lân ra, vì từ cửa sổ ký túc xá có thể nhìn thấy rõ họ đang làm gì, nhưng Diệp Lân lại nghiêng mặt, càng hôn mãnh liệt hơn, như muốn hút hết cả linh hồn cậu.

Hạ Trí thấp thỏm lo âu, không hiểu sao gần đây Diệp Lân lại thích đột kích đến vậy?

Chẳng lẽ tên này không sợ bị giáo quan viên bắt gặp sao?

Cuối cùng, Diệp Lân cắn nhẹ lên môi Hạ Trí.

“Chậc!” Hạ Trí cau mày quay mặt đi chỗ khác.

“Anh chính là không thích người khác phát hiện ra sự tốt đẹp của em.”

Trán Diệp Lân nhẹ nhàng tựa vào Hạ Trí, hai mắt ở khoảng cách rất gần, mang theo dã tâm muốn độc chiếm Hạ Trí.

“Vậy thì ở giải bơi thành phố, anh cố gắng lên, tranh thủ chiếm trọn sự chú ý của mọi người.”

“Bao gồm cả em.”

Giọng Diệp Lân trầm thấp, mang theo sự chắc chắn.

“Được thôi, xem trong cuộc thi ai lợi hại hơn ai.”

Nửa tháng huấn luyện quân sự nhanh chóng trôi qua, các cuộc thi giữa các lớp cũng bắt đầu.

Hoàng Tiêu, với tư cách là lớp trưởng, cầm giấy bút đứng trong ký túc xá hô lớn:

“Nội dung thi bò trườn 50 mét, các bạn nam lớp mình ai đăng ký nào?”

Các nam sinh nhìn nhau, cảm thấy việc đại diện lớp đi thi có phần áp lực, không chắc chắn thì không dám xung phong.

Thấy mọi người im lặng, Hoàng Tiêu viết lên giấy: “Vậy thì là Hạ Trí nhé! Cậu ấy cao ráo, chân dài, bò một cái bằng người lớp khác bò hai cái.”

“Ê, tôi nói này, Hoàng Tiêu, dù sao cậu cũng là lớp trưởng mà, sao không tự điền tên cậu vào danh sách?”
“Vậy không thì ai trong các cậu tình nguyện đi?”
“Tên tôi, cậu muốn viết thì cứ viết.”
“Thật à? Đúng lúc cần ba người tham gia thi đấu, viết tên cậu nhé! Còn ai nữa không?”
“Tôi cũng được!”
“Ừ, tôi cũng thế!”
“Sao cậu không đủ can đảm viết tên mình vào vậy?”
“Bởi vì cái gì cũng vừa đủ điểm đạt thôi, đúng không?”

Sắc mặt Hoàng Tiêu lúc xanh lúc trắng, nghĩ bụng dứt khoát làm tới cùng. Thế là cậu ta điền hết các mục như quyền quân sự, bắn đạn thật, vượt chướng ngại vật vào tên của Hạ Trí.

Đợi Hạ Trí quay lại, Hoàng Tiêu thông báo: “Cả lớp đều tin tưởng cậu, nên tôi đã đăng ký hết các hạng mục thi đấu cho cậu rồi!”

Hạ Trí dừng lại một chút, những người khác lên tiếng: “Không sao đâu, bọn tôi sẽ tham gia cùng cậu mà! Xem có mục nào cậu không thích thì cứ nói, cả lớp ai cũng muốn đóng góp cho lớp hết!”

Hạ Trí nhìn tờ giấy, chỉ đáp lại một câu: “Ừ.”

Hoàng Tiêu liếc nhìn Hạ Trí, nghĩ rằng cậu sẽ đến cãi lý hoặc nổi cáu, nhưng không ngờ lại bình tĩnh đến vậy.

Cơ hội để làm to chuyện với Hạ Trí chẳng có, cứ như đấm một cú vào bông vậy.

Vì Hạ Trí chẳng phàn nàn gì về các mục thi, Hoàng Tiêu cũng thấy nhẹ nhõm.

Hôm sau, cuộc thi chính thức bắt đầu, đầu tiên là phần biểu diễn quyền quân sự.

Hạ Trí thể hiện bài quyền vừa đẹp mắt vừa đầy khí chất nam tính. Cơ bắp của cậu được rèn luyện từ bơi lội, chứ không phải từ phòng tập gym, nhìn săn chắc và cân đối. Đặc biệt, đường nét cánh tay khi cậu tung một cú đấm thật khiến người ta không khỏi trầm trồ.

Không nghi ngờ gì, Hạ Trí đạt giải nhất phần thi quyền quân sự.

Đến phần bò trườn, Hạ Trí nằm sấp xuống đất, áp sát hoàn hảo với mặt đất. Khoảng cách 50 mét mà cậu vượt qua nhanh như thể đang bơi trong hồ. Động tác đạp chân đẩy người về phía trước làm người đứng xa như Diệp Lân phải nheo mắt mà nhìn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK