• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lân tò mò hỏi:

“Em mang cái gì về vậy?”

“Đồ ăn mẹ làm đó. Về ký túc xá ăn chung.” Hạ Trí trả lời.

Cậu cố ý không nói rõ là mẹ ai làm.

Trần Gia Nhuận ngồi phía trước lập tức quay đầu lại:

“Ngon không? Tôi cũng muốn ăn!”

Hạ Trí đẩy đầu anh ta quay lại:
“Đi tìm Lạc đại ca đi, đảm bảo được ăn no.”

Nhưng vừa về đến ký túc xá, Trần Gia Nhuận đã không chờ được mà mở hộp ra ngay.

“Cái gì đây? Trông thú vị quá!”

Là bánh mì cuộn xúc xích, tạo hình như những chú heo nhỏ, bên trong còn kẹp cả măng tây.

“Cái gì mà thú vị?” Diệp Lân bước tới, vừa nhìn thấy bên trong, anh lập tức sững người.

Anh nhìn sang Hạ Trí. Lúc này, Hạ Trí đang quay lưng về phía anh, sắp xếp túi thể thao trên bàn.

Trần Gia Nhuận lấy một cái định cho vào miệng, nhưng bị Diệp Lân giật lấy ngay lập tức.

“Diệp Lân! Cậu làm gì vậy!”

“Đâu phải cho cậu ăn.” Diệp Lân cắn một miếng.

Trần Gia Nhuận lập tức nhào tới giành lại hộp đồ ăn, nhưng ai ngờ Diệp Lân nhanh hơn, cầm hộp ném thẳng lên giường trên của mình.

“Diệp Lân— đó là mẹ đồ Hạ Trí làm đấy! Để chia cho mọi người mà!”

“Vậy thì đánh tôi đi.”

Diệp Lân leo lên giường, nằm xuống rồi tiếp tục ăn thêm một cái nữa.

Trần Gia Nhuận tức tối kéo kéo tay Hạ Trí:
“Cậu nhìn cậu ta đi! Đồ keo kiệt! Mau giành lại đi!”

Hạ Trí bước đến dưới giường của Diệp Lân, lắc lắc giường:
“Anh ăn hết nổi không?”

Diệp Lân cầm một chú heo nhỏ, đưa đến trước miệng Hạ Trí.

Hạ Trí không khách sáo, cắn một miếng. Rất ngon, là hương vị mà trẻ con thích.

Diệp Lân cúi đầu nhìn Hạ Trí, hỏi nhỏ: “Mẹ làm đó, ngon không?”

Chỉ cần cắn một miếng, là có thể nhận ra ngay hương vị của mẹ. Đương nhiên Diệp Lân biết thừa là do ai làm.

“Ừm, ngon lắm.”

Trần Gia Nhuận ghé sát lại, ngửa đầu lên nói:
“Vậy cho tôi một cái đi!”

Diệp Lân lật ngược hộp lại cho anh ta xem:
“Hết rồi, hay là cậu li3m hộp nhá?”

“Cậu quá đáng quá, Diệp Lân! Sao cậu chỉ Hạ Trí ăn mà tôi thì không?!”

“Tôi chỉ chia cho người ngủ chung giường với tôi thôi, cậu muốn ngủ với tôi không?” Diệp Lân cười nói.

“… Tôi quen ngủ một mình rồi.” Trần Gia Nhuận lầm bầm bỏ đi.

Để chuẩn bị cho trận bán kết ngày hôm sau, ký túc xá tắt đèn từ 9 giờ 30 tối.

Diệp Lân duỗi tay từ thành giường xuống, khẽ xoa đầu Hạ Trí.

“Cảm ơn em.”

“Giữa chúng ta, không cần nói cảm ơn.”

Không lâu sau, Hạ Trí đã ngủ.

Diệp Lân đưa tay xuống giường cậu, mò mẫm dưới gối. Quả nhiên, dưới đó vẫn còn tấm huy chương năm nào của anh.

Ngày hôm sau, trận đấu bắt đầu.

Hồ bơi náo nhiệt hơn hôm qua rất nhiều.

Giải bơi lội sinh viên vốn không có nhiều khán giả và người hâm mộ như bóng rổ hay bóng đá, nhưng sau khi diễn đàn các trường đại học bàn tán rầm rộ tối qua, dù là Diệp Lân, Hạ Trí hay những vận động viên khác đều có thêm rất nhiều fan.

Một môn thể thao dưới nước nhưng lại vô cùng bùng nổ, những bức ảnh chụp lại khoảnh khắc thi đấu, động tác dứt khoát, mạnh mẽ, đẹp trai không ai sánh bằng.

Hiện tại, trên diễn đàn trường, chủ đề nóng nhất chính là giải đấu liên trường. Có sinh viên đến muộn, không còn chỗ ngồi, đành phải ngồi chen chúc ba người trên hai ghế.

May mà Diệp Thận, Lữ Yến và Điền Nhụy đến sớm, nếu không cũng khó có chỗ ngồi.

Trận đấu còn chưa bắt đầu, đội cổ vũ đã tranh đấu với nhau quyết liệt.

Trần Phương Hoa và Tiêu Đình ở xa, mỗi lần đến đây đều phải dậy sớm và bắt xe đến. May mà đội cổ vũ của đại học Q đến từ sớm, Phan Phân Phân luôn giữ chỗ giúp bọn họ.

“Phân Phân, cảm ơn cháu nhiều nhé! Nếu không có cháu, chắc bọn cô phải đứng xem mất!”

Trần Phương Hoa ngồi xuống, phát hiện không chỉ vị trí gần, mà góc nhìn cũng rất đẹp.

“Đó là vì cô là mẹ của nam thần Hạ Trí lớp chúng cháu mà!” Phan Phân Phân nói.
“Mẹ của nam thần chính là nữ thần chứ còn gì nữa!” Các bạn học khác cũng hùa theo.

Trần Phương Hoa đỏ bừng mặt vì xấu hổ, ở độ tuổi này rồi mà vẫn bị bọn trẻ con gọi là nữ thần.

Trận bán kết 50m là phần thi đầu tiên. Hạ Trí, Hà Kính Phong và Thẩm Dao được xếp chung một nhóm. Ngay khi cuộc đua bắt đầu, bầu không khí lập tức trở nên vô cùng căng thẳng, toàn bộ khán giả đều dồn sự chú ý vào đường bơi.

Trong cự ly 50m, không có chỗ cho bất kỳ sự do dự nào, phải dốc hết tốc lực đến tận đích. Trên khán đài, mọi người đều căng mắt theo dõi, không ai dám chớp mắt. Dù là lúc nhảy xuống nước hay khi vươn lên, Hạ Trí, Hà Kính Phong và Thẩm Dao vẫn luôn giữ nhịp độ giống nhau, từng cú vươn tới đều mạnh mẽ dứt khoát.

Khi cả ba chạm đến vạch đích, hoàn toàn không thể phân biệt được ai về trước ai về sau.

Ở nhóm này, người xếp hạng nhất là Thẩm Dao, Hạ Trí chỉ chậm hơn 0,01 giây và đứng thứ hai, còn vị trí thứ ba thuộc về Hà Kính Phong.

“Hạng hai thì… có vào chung kết được không?” Trần Phương Hoa lo lắng, bởi vì các tuyển thủ trẻ tuổi này ai cũng rất xuất sắc.

“Được mà, chắc chắn được!” Phan Phân Phân vội vàng trấn an: “Nhóm này có trình độ rất cao. Nói không chừng vào chung kết, ba vị trí đầu tiên vẫn là bọn họ đấy!”

“Vậy thì tốt quá.” Trần Phương Hoa vỗ vỗ ngực, nhẹ nhõm hơn.

Tiếp theo là phần thi của nhóm hai, trong đó có Diệp Lân và Lục Trần.

Hạ Trí vừa lau người vừa nhìn về phía bục xuất phát. Diệp Lân đã đứng sẵn ở đó, bên cạnh anh chính là Lục Trần.

Hai người này đã bắt đầu cạnh tranh ngay trước thềm chung kết. Dù không nói một lời nào, thậm chí không có va chạm trực diện, nhưng chỉ cần nhìn cách họ cúi xuống vào tư thế sẵn sàng, Hạ Trí cũng có thể cảm nhận được bầu không khí đối đầu căng thẳng giữa họ.

Trước đây, mỗi lần xem Diệp Lân thi đấu, Hạ Trí luôn cảm thấy anh rất bình tĩnh trên bục xuất phát, như thể không quan tâm đ ến thắng thua, thậm chí còn mang theo một nụ cười nhàn nhạt. Nhưng hôm nay, đôi môi anh mím chặt, cơ thể căng như dây cung sắp bật, tràn đầy khí thế.

Hạ Trí, Hà Kính Phong và Thẩm Dao không vội đi thay đồ, mà chỉ khoác khăn tắm đứng gần đó theo dõi.

“Hôm nay, Diệp Lân nghiêm túc thật đấy.” Hà Kính Phong nhận xét.

“Anh biết lúc nào anh ấy nghiêm túc, lúc nào không à?” Thẩm Dao hỏi.

“Nếu từng thi đấu chính thức với cậu ấy thì sẽ biết ngay. Năm ngoái, anh cùng cậu ấy tham gia bán kết 100 mét, khí thế lúc đó hoàn toàn không bằng hôm nay.” Hà Kính Phong đáp.

Hạ Trí không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn góc nghiêng của Diệp Lân, ánh mắt bám theo anh lao xuống nước, bắt đầu những cú sải mạnh mẽ.

Diệp Lân và Lục Trần kéo theo làn nước tiến về phía trước, tạo thành hai luồng sóng dữ dội.

Hạ Trí siết chặt nắm tay, trái tim đập dồn dập theo từng nhịp sải tay của Diệp Lân, như thể máu trong người cậu cũng cuộn trào theo từng động tác ấy.

“Nhanh lên—nhanh lên—nhanh lên!” Hà Kính Phong và khán giả xung quanh cùng hò hét cổ vũ.

Diệp Lân và Lục Trần lao thẳng vào thành bể với tốc độ kinh hoàng.

“Kết quả thế nào… mau hiện lên đi!”

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về bảng điện tử.

Người đứng nhất là Lục Trần, thứ hai là Diệp Lân, khoảng cách giữa họ vô cùng nhỏ.

“Ôi trời! Chỉ kém một chút thôi…” Hà Kính Phong thở dài.

“Xem ra anh rất hy vọng Diệp Lân thắng Lục Trần nhỉ?” Thẩm Dao hỏi.

“Tất nhiên rồi… dù sao Diệp Lân cũng quen thuộc hơn, còn Lục Trần thì hoàn toàn xa lạ.”

Hạ Trí và Thẩm Dao trao đổi ánh mắt kiểu “đây là lý do gì vậy?”.

Sau khi kết thúc toàn bộ các lượt bán kết 50m, danh sách vào chung kết cũng được xác định: Lục Trần, Diệp Lân, Hạ Trí, Thẩm Dao và Hà Kính Phong đều giành vé đi tiếp.

Sau đó, một số nội dung thi đấu khác diễn ra, Hạ Trí và Diệp Lân có hơn một tiếng để nghỉ ngơi trước khi bước vào bán kết 100m tự do.

“Em sẽ gặp Lục Trần ngay ở bán kết 100m đấy.” Diệp Lân nói nhỏ.

“Ừ.” Hạ Trí bình thản đứng dậy, xoay cổ để khởi động: “Em còn chỗ này cần làm nóng một chút, anh giúp em nhé?”

“Hả? Nhưng anh sợ không kịp thời gian mất.” Diệp Lân cúi đầu nhìn xuống quần bơi của Hạ Trí.

Hạ Trí chỉ nói một câu “Đồ ngốc” rồi cúi đầu kéo cổ áo Diệp Lân, chạm nhẹ vào môi anh.

Ngay khi có người đi ngang qua, Hạ Trí lập tức buông ra, nhưng Diệp Lân lại giữ chặt gáy cậu, đưa lưỡi vào quấn lấy môi cậu thật mạnh.

“Ấm lên chưa?” Diệp Lân ngẩng đầu hỏi.

“Không thèm để ý đến anh.” Hạ Trí quay người bỏ đi.

Nhưng Diệp Lân đã nhìn thấy—Hạ Trí đang cười.

Các tuyển thủ vào sân thi đấu, Hạ Trí vừa khởi động vừa nhìn về phía trước.

Khuôn mặt của Lục Trần cũng không có bất cứ biểu cảm gì, trong lòng anh ta vừa có một sự chờ mong khó diễn tả, bởi vì anh ta biết khi Hạ Trí bám sát bên cạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể vượt lên, cảm giác gay cấn này chính là một động lực mạnh mẽ để anh ta bơi nhanh hơn cả tưởng tượng. Nhưng đồng thời, Lục Trần cũng có một dự cảm—một khi bị Hạ Trí vượt qua, dù chỉ trong khoảnh khắc, thì sẽ không bao giờ có cơ hội giành lại vị trí dẫn đầu nữa.

Đó là một thất bại không thể đảo ngược, như cơn bão quét sạch lá khô.

Dù chỉ mới hơn một tháng không gặp, nhưng khi đứng vai kề vai với Hạ Trí trên bục xuất phát, Lục Trần cảm nhận được một sức nặng vô hình, giống như một đám mây tích tụ từ lâu, lặng lẽ treo lơ lửng trên bầu trời, sắp sửa đổ xuống ào ạt.

Hạ Trí và Lục Trần gần như đồng thời cúi người vào tư thế chuẩn bị, ánh mắt khán giả đều tập trung vào họ.

“Giải đấu thành phố Q tháng trước, dù là cự ly 100m hay 200m, khoảng cách giữa Hạ Trí và Lục Trần đều rất mong manh. Cảm giác lần này, nếu có ai có thể áp đảo được Lục Trần, thì đó là Hạ Trí.” Nhậm Phi nhìn Hạ Trí và nói.

“Thầy ơi, tại sao lại là Hạ Trí? Hạ Trí tất nhiên là rất giỏi, nhưng còn Diệp Lân thì sao?” Tiêu Bân tò mò hỏi.

“Diệp Lân đương nhiên rất mạnh. Cậu ấy trông không có vẻ gì nguy hiểm, ôn hòa và kín đáo, nhưng một khi xuống nước, cậu ấy sẽ tạo ra sự tương phản mạnh mẽ với con người trên bờ. Như thể sự mềm mại của ngón tay ngay lập tức biến thành thép tôi luyện, muốn xuyên thủng cả thế giới. Khi có cậu ấy ở đó, người ta luôn cảm thấy chức vô địch đương nhiên thuộc về cậu ấy.”

“Vậy tại sao thầy không nghĩ Diệp Lân có thể thắng được Lục Trần?”

“So với Hạ Trí, Diệp Lân còn thiếu một loại nội lực rất đặc biệt… một ngọn lửa rực cháy từ bên trong. Hạ Trí không chói lóa như Lục Trần, nhưng lại cứ níu chặt lấy ánh mắt tôi, khiến tôi có một khát khao mãnh liệt muốn cậu ấy giành chiến thắng.”

“Thầy… dù em cũng không biết diễn tả thế nào, nhưng hình như em cũng có cảm giác giống thầy.”

“Diệp Lân so với Hạ Trí chỉ kém đúng một chút xíu này thôi. Khi nào cậu ấy vượt qua được ranh giới ấy, thì sẽ là bầu trời rộng lớn, gió dài vạn dặm rồi.”

Nhậm Phi và Tiêu Bân lại đưa mắt về phía Lục Trần và Hạ Trí.

Tiếng còi “tuýt—” vang lên, Hạ Trí và Lục Trần lao vào nước, gần như quạt tay cùng lúc, bứt phá về phía trước.

Bọt nước bắn tung tóe, Lục Trần ngay từ khi xuống nước đã không hề giữ sức, còn Hạ Trí cũng không hề kém cạnh anh ta, khí thế sắc bén.

Càng tiến gần đến khúc quay đầu, trái tim Lục Trần càng siết chặt.

Sau trận đấu lần trước, cả tháng qua anh ta đều dồn lực vào luyện tập kỹ thuật quay đầu. Anh ta đã vô số lần tưởng tượng trong đầu cú quay người của Hạ Trí trong đầu, sức mạnh và sự mượt mà, sự phối hợp hoàn hảo của từng nhóm cơ, như thể hoà làm một với làn nước.

Cuối cùng cũng đến khúc quay đầu!

Hạ Trí vẫn theo kịp tốc độ nhanh nhất của Lục Trần, một cách trôi chảy và tự nhiên.

Cậu dốc toàn lực bứt tốc vượt qua Lục Trần. Rõ ràng đang ở trong bể bơi, nhưng lại có cảm giác như từng giọt nước trong cơ thể đang bị bốc hơi, máu trong người sôi trào hướng về phía trước.

“Mạnh quá…” Hà Kính Phong nhíu mày lại.

Trong cuộc đối đầu giữa các cao thủ, Lục Trần và Hạ Trí đều không giấu giếm sức lực, cơ bắp, máu và nhịp tim đều bị nén đến mức tối đa, sau đó bùng nổ sức mạnh không thể tưởng tượng được.

Thẩm Dao không nói gì, ánh mắt lạnh lùng, các ngón tay nắm chặt.

Ở chặng bơi nín thở cuối cùng, cuộc đối đầu giữa hai người đạt đến đỉnh điểm. Bọt nước văng tung, như những tia sáng lạnh lẽo va chạm vào nhau. Tiếng nhịp tim bị tiếng đạp nước mạnh mẽ nhấn chìm, Hạ Trí có thể cảm nhận được ánh mắt của Diệp Lân đang dõi theo mình.

Từ vạch xuất phát, Diệp Lân vẫn luôn nhìn cậu, đuổi theo cậu, xuyên qua từng tế bào trên cơ thể cậu, kéo cậu tiến về phía trước.

Khi cả hai chạm đến đích, toàn bộ khán đài như muốn vỡ òa.

Lục Trần vừa trồi lên mặt nước, còn chưa kịp điều chỉnh hơi thở đã vội vàng nhìn lên bảng điện tử.

Tiếng tim đập át đi tất cả, cuộc đua đã kết thúc, với Hạ Trí mà nói, đó là chuyện đã qua, kết quả không thể thay đổi. Cậu chỉ lặng lẽ điều chỉnh lại trạng thái, nổi lên trên mặt nước, rồi nghe thấy tiếng vỗ tay của khán giả.

“Ôi trời… lại chỉ kém một chút nữa!” Hà Kính Phong vỗ vai Thẩm Dao bên cạnh.

Thẩm Dao hất tay anh ta ra.

“Thay vì tiếc nuối vì Hạ Trí kém hơn Lục Trần một chút, anh nên tự hỏi bản thân còn kém Hạ Trí bao nhiêu đi.”

“Thẩm Dao, em nói chuyện nghe đáng ghét quá đó.”

“Chúng ta là đối thủ, không phải tình nhân, em không cần anh thích em.”

Nói xong, Thẩm Dao đeo tai nghe lên, bật nhạc để điều chỉnh lại tinh thần. Hà Kính Phong nhìn cậu ta, cũng không khỏi trở nên nghiêm túc hơn.

Lục Trần nhìn thấy mình là người đứng đầu nhóm, khẽ nhắm mắt, thở ra một hơi dài.

Hạ Trí nhấc vạch nước lên, lướt qua bên cạnh anhta, nhẹ giọng hỏi: “Cảm giác bị hoãn thi hành án thế nào?”

Lục Trần chấn động mạnh trong lòng, quay lại nhìn Hạ Trí. Cậu đang nâng vạch nước ở phía đối diện, khóe môi hơi lõm xuống, tự tin nhưng không hề kiêu ngạo.

Cậu biết rất rõ, việc vượt qua Lục Trần chỉ là vấn đề thời gian.

Lục Trần siết chặt hàm răng. Chưa từng có một đối thủ nào như Hạ Trí—rõ ràng đã thua, nhưng lại khiến cậu cảm thấy không thể chinh phục được.

Hạ Trí lên bờ, khoác khăn tắm, còn chưa kịp vào phòng thay đồ thì đã bị Diệp Lân ôm ngang eo chặn lại.

“Em vừa nói gì với Lục Trần vậy?”

“Anh đoán xem?”

Tai Diệp Lân ở ngay bên môi Hạ Trí, tình huống này ai mà nhịn nổi chứ.

Hạ Trí trực tiếp cắn lên sụn tai của Diệp Lân.

“Ah…” Diệp Lân khẽ rên một tiếng, ôm lấy tai, ngẩng đầu lên nhìn Hạ Trí đang cong môi cười xấu xa nhìn anh: “Nhóc con, đừng có đùa với lửa.”

“Anh còn sức không? Đối thủ của anh ở bán kết là Thẩm Dao đấy.” Hạ Trí cười cười rồi rời đi.

Diệp Lân nhắm mắt lại, thầm nghĩ tiêu rồi, ngọn lửa này cháy quá mạnh, chỉ muốn kéo cái tên nhóc hư hỏng kia qua, ném xuống hồ rồi bắt nạt cho đã.

Thế nên ở trận tiếp theo, Diệp Lân bùng nổ khí thế, giữ vững lợi thế, áp đảo Thẩm Dao, cân bằng thành tích bán kết với Hạ Trí.

“Thầy Nhậm, thật ra em cảm thấy trạng thái của Diệp Lân trong vòng loại và bán kết năm nay tốt hơn hẳn trước đây.” Tiêu Bân nhìn lại đoạn phát lại trong máy quay rồi nói.

“Ừm, thầy cũng càng ngày càng mong chờ trận chung kết.”

Bán kết nội dung 200m tự do vẫn đầy khốc liệt, từng đợt nước tung tóe như pháo đạn bắ n ra.

Hạ Trí và Diệp Lân thuận lợi tiến vào chung kết, còn Lục Trần vẫn giữ vững vị trí đầu tiên.

“Kỳ thi đấu này, Lục Trần như một cột mốc sừng sững, dẫn đầu từ đầu đến cuối. Nhìn lại thì thật giống Diệp Lân mấy năm trước.”

Một phóng viên cảm thán.

“Nghe anh nói cứ như Diệp Lân đã già rồi, không còn phong độ nữa vậy.” Một phóng viên khác trêu chọc.

“Diệp Lân đã đạt độ chín về kỹ thuật, thể lực cũng đang ở giai đoạn đỉnh cao, chỉ là thiên hạ luôn có nhân tài mới xuất hiện, ai có thể mãi mãi đứng trên đỉnh chứ?”

“Đúng vậy, chênh lệch chưa đến nửa giây, nhưng muốn cải thiện chút xíu đó có khi phải mất vài tháng, thậm chí vài năm.”

Tiêu Bân nghe họ bàn luận, dù không thể phản bác, nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu.

Nhậm Phi lên tiếng: “Thật ra, thời đại này không chỉ thuộc về Diệp Lân, mà còn thuộc về Lục Trần, Hạ Trí, Thẩm Dao, Hà Kính Phong… Có thể cùng nhau thúc đẩy, tạo nên những thành tích xuất sắc hơn mới là điều tuyệt vời nhất. Hơn nữa, cái gọi là vô địch mãi mãi chỉ là một kỷ lục ở thời điểm nào đó, thậm chí không thể đại diện cho ngày mai.”

“Thầy Nhậm nói hay lắm, không thể chỉ nhìn thắng thua để đánh giá anh hùng.”

Khi tất cả các trận bán kết kết thúc, đội bơi nghỉ ngơi rồi chuẩn bị quay về trường.

Đội bơi đặc biệt ghé đi đường vòng đưa Trần Phương Hoa và Tiêu Đình đến bệnh viện của lớp bồi dưỡng. Hai người họ đã đổi ca để ban ngày có thể xem Hạ Trí thi đấu, tối lại trực cấp cứu, như vậy sáng hôm sau tan ca đêm là có thể tiếp tục theo dõi trận đấu của cậu.

“Mẹ, mẹ vất vả quá rồi.” Hạ Trí lo lắng nói.

“Không vất vả, mẹ xem con thi đấu là tràn đầy năng lượng ngay!”

Vừa dứt lời, cả xe đều bật cười.

Tối hôm đó, Hạ Trí hiếm khi bị mất ngủ trước trận đấu.

Mười giờ đèn tắt, nhưng mười giờ rưỡi cậu vẫn chưa ngủ được, tay cứ nắm lấy tấm huy chương dưới gối.

Lúc này, giường rung nhẹ, là Diệp Lân trèo qua đầu giường, đến giường của Hạ Trí.

“Anh làm gì vậy?” Hạ Trí cảnh giác ngồi bật dậy.

Cậu vẫn còn nhớ chuyện đùa giỡn giữa hai người trong trận đấu hôm nay.

Tên này, khi làm một số chuyện nào đó, còn sung sức hơn cả khi bơi trong hồ, khiến Hạ Trí có chút sợ hãi.

Diệp Lân kéo Hạ Trí vào lòng, ôm chặt lấy.

Hạ Trí càng giãy giụa, Diệp Lân càng siết chặt hơn.

“Anh đang ở đây, em không ôm anh, lại đi ôm huy chương của anh làm gì?”

Giọng Diệp Lân trầm ấm, nhất là trong đêm yên tĩnh như thế này, còn thấp hơn bình thường, mang theo chút khàn nhẹ, như thể có hàng ngàn sợi dây mong manh, nhưng anh lại cố tình chạm vào sợi nhạy cảm nhất.

“Diệp Lân, anh đã bao giờ thấy căng thẳng khi thi đấu chưa?” Giọng Hạ Trí nghèn nghẹn.

“Tất nhiên là có.” Diệp Lân đưa tay khẽ đặt sau gáy Hạ Trí, ngón tay luồn vào mái tóc ngắn mềm mại của cậu, như những chồi non vươn lên từ đất ẩm, tò mò khám phá thế giới, khiến trái tim Diệp Lân cũng trở nên dịu dàng theo.

“Em quên mất… anh đang nói đến lúc anh phát hiện mình hay lơ đãng trong lúc thi đấu đúng không?”

“Ừ. Hạ Trí, anh ghen tị với em, ghen tị với Lục Trần, ghen tị với Hà Kính Phong, ghen tị với tất cả những vận động viên tràn đầy sức sống như các em, luôn muốn bơi nhanh hơn giây trước đó. Còn anh… anhchỉ biết dốc hết sức trong từng khoảnh khắc, không biết mình đã dùng bao nhiêu sức, đâu mới là giới hạn của mình. Anh sợ phải chạm đến giới hạn ấy. Điều này giống như xem bói vậy, khi em biết trước vận mệnh của bản thân, chẳng hạn như biết mình sẽ chết đuối, em sẽ nảy sinh nỗi sợ vô hạn đối với nước.”

Hạ Trí ôm chặt lấy anh.

“Nhưng lần này, anh rất mong chờ trận chung kết. Anh muốn bơi cùng em. Thắng hay thua trước Lục Trần không quan trọng. Anh muốn vượt qua ranh giới đó, anh muốn bước vào thế giới của em.” Diệp Lân khẽ nói.

Trái tim Hạ Trí rung lên. Từ trước đến nay, Diệp Lân luôn là một sự tồn tại mạnh mẽ như vậy, Hạ Trí luôn đuổi theo anh, khao khát được bước vào thế giới của anh, nơi con người và nước hòa hợp đến mức hoàn mỹ.

“Đừng sợ, em ở bên anh… Chúng ta cùng nhau vượt qua ranh giới đó.”

Hạ Trí ôm chặt lấy anh. Không gian nơi họ dựa vào nhau rất nhỏ, nhỏ đến mức tấm lưng của cả hai chính là bức tường bao bọc thế giới bé nhỏ này. Nhưng trong đầu Hạ Trí chỉ nghĩ đến Bĩ Bĩ và Lạc Lạc.

Biển cả sâu thẳm, rộng lớn, luôn cuộn trào và thay đổi không ngừng, nhưng chỉ cần chúng ở bên nhau, dù sóng to gió lớn thế nào, chúng cũng có thể tận hưởng.

Giống như cậu và Diệp Lân vậy.

Hạ Trí nhắm mắt lại, nhiệt độ cơ thể của Diệp Lân giống như làn nước ấm áp nhất của biển cả, nhấn chìm cậu.

Sáng hôm sau, chuông báo thức reo lên, cả ký túc xá lập tức rục rịch.

Ngay cả Trần Gia Nhuận lúc nào cũng ngủ nướng, cũng khó nhọc nhưng kiên quyết thi triển kỹ thuật tách lưng ra khỏi giường.

Sau khi thức dậy, Hạ Trí liếc nhìn điện thoại, trong WeChat có vô số tin nhắn, tất cả đều là lời chúc của bạn bè mong cậu thắng lợi trong trận đấu hôm nay. Cậu gửi tin nhắn cho mẹ: Thái hậu nương nương, mẹ ăn sáng rồi hãy đến nhé, đừng vội, chỗ ngồi đã được giữ sẵn rồi ạ.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Wechat của Trần Phương Hoa vẫn không có động tĩnh gì.

Thu dọn đồ đạc xong, Hạ Trí và Diệp Lân xác nhận lại với nhau rồi lên xe buýt.

Trên đường đi, Hạ Trí theo thói quen tựa đầu lên vai Diệp Lân, lấy điện thoại ra kiểm tra, vẫn không thấy Trần Phương Hoa trả lời tin nhắn.

Có thể là bà vẫn đang nghỉ ngơi. Mẹ cậu thường sau ca trực đêm sẽ gục xuống bàn trực mà chợp mắt một chút. Hoặc cũng có thể bà đang ăn sáng với Tiêu Đình.

Hạ Trí nhắn tin cho Sầm Khanh Miễn: Nói với mẹ mày nhé, đã giữ sẵn chỗ ngồi cho hai người họ rồi, cứ ăn sáng xong rồi hãy đến.

Sầm Khanh Miễn trả lời rất nhanh: Tao biết rồi. Mày cứ tập trung thi đấu đi nhé.

“Sao vậy?” Diệp Lân cúi xuống hỏi.

“Không có gì… chỉ là mẹ em vẫn chưa trả lời tin nhắn.” Hạ Trí hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm vào tin nhắn của Sầm Khanh Miễn, cứ có cảm giác gì đó kỳ lạ.

Nếu là bình thường, Sầm Khanh Miễn đã đùa giỡn trong WeChat kiểu như “Hai vị Thái hậu đang dùng bữa sáng, Tiểu Cầm Tử không tiện quấy rầy” rồi, chứ không trả lời nghiêm túc như vậy.

Một linh cảm không lành dâng lên trong lòng Hạ Trí.

Diệp Lân bên cạnh cũng cảm nhận được cảm xúc của cậu, anh giơ tay kéo nhẹ tai cậu: “Em đang lo lắng chuyện gì à?”

“Mẹ không trả lời tin nhắn. Trước khi đi, em gọi cho mẹ, nhưng là cô Tiêu nghe máy. Cô ấy nói mẹ đang trao đổi với bệnh nhân, lát nữa sẽ qua. Nhưng giọng cô Tiêu cũng rất kỳ lạ…”

“Xem ra nếu không gặp được cô Trần, em sẽ không thể nào yên tâm thi đấu được.”

Xe vào đến nhà thi đấu, các vận động viên bắt đầu làm thủ tục kiểm tra danh sách.

Hạ Trí tranh thủ chạy đến khu vực của đội cổ vũ của đại học Q, tìm thấy Phan Phân Phân nhưng không thấy Sầm Khanh Miễn đâu.

“Phân Phân, Sầm Khanh Miễn không đi cùng các cậu sao?”

Hạ Trí cúi xuống hỏi, mặt Phan Phân Phân lập tức đỏ lên.

“Chuyện đó… sáng nay bọn tớ gọi cậu ấy dậy, nhưng cậu ấy bảo có việc bận, sẽ đi taxi đến sau, nhờ bọn tớ giữ chỗ giúp.”

“Vậy à, cảm ơn nhé.”

Hạ Trí gật đầu, lập tức lấy điện thoại gọi cho Sầm Khanh Miễn.

Vừa kết nối, giọng Sầm Khanh Miễn vang lên đầy hoạt bát: “A Trí, gọi cho tao có chuyện gì à? Mày sắp thi đấu chưa?”

“Mày đang ở đâu?” Hạ Trí hỏi.

“Tao đang trên đường tới nè! Hahaha!”

Trong điện thoại có tiếng vọng, nghe như đang ở nhà vệ sinh… hoặc là hành lang bệnh viện.

Ở đầu bên kia, thấp thoáng có tiếng người nhà bệnh nhân gọi bác sĩ.

Tim Hạ Trí lập tức trùng xuống.

“Khanh Miễn, mày đang ở bệnh viện đúng không? Có phải mẹ tao xảy ra chuyện gì không?”

“Đâu… đâu có chuyện gì đâu! Tao nói rồi mà, sáng nay tao chỉ đi ăn sáng với họ rồi cùng qua đây. Mày hồi hộp trước trận đấu quá nên tưởng tượng lung tung đấy à?”

“Thế thì tốt, đưa điện thoại cho mẹ tao nghe đi.”

“Cô Trần đang trong nhà vệ sinh mà, tao có thể vào nhà vệ sinh nữ tìm cô ấy à? Bị đánh chết đó!”

“Khanh Miễn…” Hạ Trí cúi đầu, giọng nói cũng trở nên vô cùng nghiêm túc: “Đó là mẹ tao. Bây giờ trong đầu tao chỉ toàn là lo lắng cho mẹ. Nếu mày không nói thật, tao cũng sẽ cứ nghĩ mãi mà không thể tập trung thi đấu được. Kết quả như thế, ai cũng không hài lòng đâu. Vậy nên, mày cứ nói thật đi.”

Bên kia, Sầm Khanh Miễn im lặng. Chỉ nghe thấy cậu ta hít một hơi thật sâu, rồi mới nói: “Sáng nay, khoảng bốn, năm giờ, đúng lúc gặp một thai phụ bị tai nạn giao thông, vỡ ối, vội vàng đưa đến bệnh viện… Khi đó hỗn loạn vô cùng, mẹ mày theo sát thai phụ cấp cứu… Người nhà lo lắng quá mức, đã tranh cãi với bác sĩ cấp cứu, mẹ mày bị đẩy một cái rồi ngã xuống cầu thang…”

Hạ Trí sững sờ: “Sau đó thì sao?”

“Đầu đập vào bậc thang, đến giờ… vẫn chưa tỉnh…”

“Tao qua đó ngay đây!”

“Mẹ con tao đều đang ở đây với cô Trần rồi, mày vẫn nên…”

“Nên cái gì? Tao không thể nào tập trung thi đấu được! Cuộc thi sau này vẫn còn, nhưng mẹ tao bị thương đến giờ vẫn chưa tỉnh, làm sao tao có thể tiếp tục thi đấu được chứ?”

Hạ Trí lập tức đi tìm Bạch Cảnh Văn.

Các huấn luyện viên sau khi nghe chuyện đều đồng ý để Hạ Trí đến bệnh viện.

“Nhưng nếu vậy, em chắc chắn sẽ không kịp tham gia chung kết 50m đâu. Từ đây đến bệnh viện rồi quay lại, theo quy định của ban tổ chức, em phải có mặt trước một giờ khi cuộc thi bắt đầu, có lẽ cả chung kết 100m cũng lỡ mất rồi.” Huấn luyện viên Mạc tiếc nuối nói.

“Chung kết 200m diễn ra đầu giờ chiều, nếu em chắc chắn mẹ em không sao, thầy hy vọng em có thể tham gia.” Huấn luyện viên Vương cũng tiếc nuối, nhưng không gì quan trọng hơn gia đình.

Bạch Cảnh Văn gọi điện cho tài xế xe buýt, nhờ anh ấy đích thân lái xe đưa Hạ Trí đến bệnh viện.

Khi Hạ Trí quay người lại, cậu nhìn thấy Diệp Lân đang đứng đó.

Dù đối mặt với bất kỳ chuyện gì, Diệp Lân luôn nở nụ cười, nhưng giờ phút này, trên khuôn mặt anh không có chút biểu cảm nào.

“Anh muốn đi cùng em.”

Hạ Trí không nói gì, chỉ ôm chặt lấy Diệp Lân.

“Em sẽ quay lại.” Hạ Trí nói.

Diệp Lân không nói gì, chỉ siết chặt vòng tay ôm lấy Hạ Trí.

Ngay khi biết mẹ của Hạ Trí gặp chuyện, anh đã biết chắc chắn cậu sẽ đi.

“Anh đã quen với việc mỗi cuộc thi đều có em ở bên cạnh. Anh có thể hoàn thành mọi cuộc thi vì biết sớm muộn gì anh cũng sẽ gặp em ở trận chung kết…”

Hạ Trí đương nhiên hiểu, hiểu nỗi sợ hãi đối với ranh giới đó mà Diệp Lân luôn mang trong lòng.

Mỗi vận động viên đều không biết giới hạn của bản thân ở đâu, luôn tự nhủ rằng mình có thể bơi nhanh hơn.

Nhưng Diệp Lân thì ngược lại, khi dốc hết sức mình, hoàn toàn hòa vào làn nước, anh lại biết trước giới hạn của mình là gì.

Là một vận động viên, không có gì tuyệt vọng hơn việc biết trước bản thân nhanh nhất có thể đạt đến đâu.

“Diệp Lân, anh có nhớ lúc thi bán kết 100m, em nói gì với Lục Trần không?”

“Em nói gì?”

“Em nói, cảm giác bị hoãn thi hành án thế nào?”

Hạ Trí nâng khuôn mặt Diệp Lân lên, nhìn sâu vào mắt anh.

“Diệp Lân, nếu anh lo lắng mình sẽ bị cuốn vào dòng nước, nghĩ rằng hôm nay anh không thể thắng, vậy thì hãy nghĩ đến Lục Trần. Anh ta sợ em, vì anh ta biết… sớm muộn gì anh ta cũng sẽ thua em. Mỗi trận đấu, anh ta lại tiến gần hơn đến kết quả đó, vì thế anh ta sợ em!”

Diệp Lân nhắm mắt lại, anh có thể nghe thấy sự mạnh mẽ trong giọng nói của Hạ Trí.

“Hãy thắng anh ta thay em. Thời gian trì hoãn đã đủ rồi. Ngoài em ra, em chỉ tin anh có thể làm được điều đó.”

Hạ Trí cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán Diệp Lân, chẳng hề bận tâm đ ến những nhân viên hay vận động viên khác đang đi lại xung quanh.

Dường như tất cả sự ồn ào, mọi tạp niệm của thế giới này đều bị loại bỏ.

“Diệp Lân, anh phải nhớ rằng, giới hạn của anh tuyệt đối không phải như anh nghĩ.”

Hạ Trí lùi lại một bước, mỉm cười với Diệp Lân:

“Em sẽ quay lại. Nhất định sẽ quay lại.”

Diệp Lân nhìn theo bóng lưng Hạ Trí, giống như mỗi chiều thứ bảy trước đây, anh ngồi trên ghế khán giả, nhìn cậu rời đi.

Không gian như bị nhấn chìm trong làn nước lạnh lẽo, chỉ còn lại một mình anh, cô đơn đến mức ngay cả dòng máu trong cơ thể cũng lạnh đi.

Anh dựa vào em.

So với những gì anh tưởng tượng, anh dựa vào em nhiều hơn, ngay cả hơi thở cũng vậy.

Tin tức về việc Hạ Trí không thể tham gia chung kết 50m nhanh chóng lan truyền khắp nơi.

Lục Trần vừa chỉnh lại mũ bơi vừa cau mày nói: “Đội bơi đại học Q đúng là thú vị, lần trước Diệp Lân không thể tham gia chung kết, lần này lại là Hạ Trí.”

Đồng đội của anh ta nói: “Giữa chung kết 50m và 100m có khoảng hai tiếng, có thể Hạ Trí vẫn kịp quay lại cho chung kết 100m.”

“Hy vọng vậy.” Lục Trần kéo căng mũ bơi của mình.

Mỗi lần đối đầu với Hạ Trí, anh ta đều cảm thấy vừa hào hứng vừa lo lắng. Khi Hạ Trí hỏi “Cảm giác bị hoãn thi hành án thế nào?”, nỗi sợ hãi mà Lục Trần cố tình phớt lờ lại trỗi dậy.

Anh ta cảm thấy vui mừng vì Hạ Trí không thể thi đấu.

Nhưng sau niềm vui đó là sự trống rỗng và thất vọng.

Chung kết 50m sắp bắt đầu, Diệp Lân đeo tai nghe, nghe bài hát Twinkle Twinkle Little Star, nhưng đầu óc lại trống rỗng.

Anh nhìn mặt nước phẳng lặng, bỗng dưng cảm thấy hoang mang.

Lạc Ly bước đến bên Diệp Lân, vỗ nhẹ vai anh: “Bình tĩnh lại đi.”

Từ khi Hạ Trí rời đi, Lạc Ly đã nhận thấy Diệp Lân trở nên trầm lặng, như một hòn đá chìm xuống đáy nước mà không hề vùng vẫy.

Diệp Lân cúi đầu, nửa đùa nửa thật nói: “Lần này cậu có nhảy xuống cứu tôi không?”

“Không đâu. Ban tổ chức không cho tôi đứng cạnh bể bơi. Hơn nữa, cậu cũng không cần tôi cứu, vì cậu có thể tự lên bờ.”

Diệp Lân nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Từ khi nào nhỉ?

Từ khi nào anh yêu thích bơi lội, chứ không chỉ đơn thuần là thích ở dưới nước nhỉ?

Có lẽ là vì yêu thích một Hạ Trí yêu bơi lội, nên anh mới yêu bơi lội.

Nhưng khi bể bơi không có Hạ Trí, khi không cảm nhận được ánh mắt của cậu, không nhìn thấy sức mạnh trong từng động tác vươn tay, thì không chỉ bể bơi mà ngay cả bơi lội cũng trở nên vô nghĩa.

Diệp Lân bước lên bục xuất phát, Lục Trần, Thẩm Dao và Hà Kính Phong cũng đã sẵn sàng.

Đây là cuộc tranh tài đỉnh cao nhất trong làng bơi lội đại học, và 50m tự do là bài kiểm tra trực quan nhất về sức mạnh bùng nổ.

Tiêu Bân liếc nhìn Nhậm Phi, có thể cảm nhận được chút tiếc nuối trong ánh mắt ông ta.

“Là vì Hạ Trí không thi đấu ạ?”

“Ừ… Thầy còn rất mong chờ được thấy sức bùng nổ máu lửa của cậu ấy!”

“Em có hỏi thăm huấn luyện viên Bạch, có lẽ Hạ Trí sẽ kịp tham gia chung kết 100m, nếu không thì cũng có cơ hội tham gia chung kết 200m lúc 2 giờ 40 chiều.”

“Vậy thì chờ xem có ai có thể áp đảo được Lục Trần không.”

Các phóng viên khác cũng bàn luận.

“Hạ Trí lại bỏ cuộc rồi sao? Xem ra ở cự ly 50m, Lục Trần sẽ độc chiếm vị trí số một.”

“Diệp Lân có thể đánh bại Lục Trần đấy!”

“Năm ngoái Diệp Lân không tham gia bất cứ trận đấu nào, giờ cậu ấy chỉ cần lấy lại phong độ là tốt rồi! Tôi lại cảm thấy Thẩm Dao có khi sẽ tranh tài ngang ngửa với Lục Trần.”

Đúng lúc này, các vận động viên đã bước lên bục xuất phát, trận đấu sắp bắt đầu.

Diệp Lân hít sâu, anh cảm thấy bể bơi lạnh lẽo, dù đã khởi động kỹ càng nhưng cơ thể vẫn không thể ấm lên.

“Bíp—”

Tiếng còi vang lên, Diệp Lân lao xuống nước, mạnh mẽ tiến về phía trước, xung quanh chỉ có tiếng nước vỗ dồn dập.

“Cố lên— Cố lên—”

Khán giả vô cùng phấn khích, bể bơi như sôi trào.

Bạch Cảnh Văn siết chặt nắm đấm, ngón tay siết chặt đến trắng bệch, trong lòng lẩm bẩm: Giữ vững, đừng thả lỏng… Đừng thả lỏng! Diệp Lân!

Diệp Lân tự nhủ, Hạ Trí đang đợi mình ở phía trước.

Nhưng cảm giác này giống như lúc nhỏ, anh từng nhìn lên bầu trời đầy sao trên mặt biển, bóng đêm đã phủ xuống mà vẫn không tìm thấy Hạ Trí.

Càng điên cuồng lao về phía trước, càng không biết đâu là bờ.

Không thể thua, anh không thể thua!

Diệp Lân vươn cánh tay, xé toang mặt nước, lao tới. Anh nhìn thấy vạch đích, rõ ràng và sắc nét, ngăn cách anh với vùng biển trong xanh nhất. Anh dốc hết sức để chạm tới nó, và ngay khoảnh khắc sắp vượt qua, tay anh đã chạm đến vạch đích.

Khi bảng điện tử hiện kết quả, cả khán đài bùng nổ kinh ngạc.

Thành tích 50m lần này vô cùng xuất sắc, một nửa số vận động viên đã chạm đến kỷ lục tốt nhất trong giải đấu liên trường.

Lục Trần thở hổn hển, ngẩng đầu lên thấy mình đứng đầu bảng. Anh ta liếc nhìn Diệp Lân vẫn đang điều chỉnh hơi thở.

Diệp Lân chỉ đứng thứ ba trong cuộc thi 50 mét, trong khi người xếp thứ hai là Thẩm Dao.

Lục Trần có chút ngạc nhiên, nhưng ngoài sự ngạc nhiên… anh ta còn cảm thấy trống rỗng hơn.

Diệp Lân hít thở mạnh. Anh biết mình đã dốc hết sức lực, dù có bơi lại lần nữa cũng không thể nhanh hơn lần này.

Anh ngửa đầu, lau đi những giọt nước trên mặt rồi bơi vào bờ.

“Quả nhiên Thẩm Dao thể hiện rất tốt!” Tiêu Bân gật đầu nói: “Rất gọn gàng, đúng là không uổng công đại học Nam Thành chiêu mộ cậu ấy.”

Qua vài giây, Tiêu Bân không nghe thấy Nhậm Phi đáp lời. Cậu ta quay sang nhìn, phát hiện Nhậm Phi có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó, hơn nữa nét mặt rất trầm tư.

“Thầy Nhậm, thầy sao vậy?”

“Thầy thấy Diệp Lân không tập trung… Nếu tiếp tục tham gia chung kết 100m với tâm trạng này, thầy lo cậu ấy sẽ hoàn toàn gục ngã.”

Tiêu Bân khựng lại: “Không… không đến mức đó chứ? Xếp thứ ba cũng rất giỏi mà!”

“Không, không… Trạng thái bây giờ của cậu ấy hoàn toàn khác với lúc đấu với Lục Trần ở bán kết 100m.”

Nghe vậy, Tiêu Bân cũng bắt đầu lo lắng.

Diệp Lân khoác khăn tắm, lặng lẽ đi ngang qua Bạch Cảnh Văn.

“Diệp Lân… em không sao chứ?” Bạch Cảnh Văn giữ lấy cánh tay anh.

“Em muốn yên tĩnh một chút… Để em ở một mình.”

Diệp Lân ngẩng lên, nở một nụ cười nhạt rồi bước vào phòng thay đồ.

Anh lần lượt mặc quần áo, lau khô tóc để giữ ấm cho cơ thể, rồi tìm một góc thật yên tĩnh, ngồi xuống và trùm khăn tắm lên đầu.

Anh nghe thấy hơi thở của mình, nghe thấy nhịp tim của mình, nhưng lại không cảm nhận được ngọn lửa nhiệt huyết đã từng khiến đầu ngón tay anh nóng ran, từng khiến từng sợi tóc cũng như muốn xuyên qua làn nước.

Điện thoại không ngừng vang lên tin nhắn WeChat, số của Lạc Ly cũng nhấp nháy trên màn hình, nhưng Diệp Lân không muốn nghe máy.

Lúc này, Hạ Trí đã đến bệnh viện và chạy đến phòng bệnh của Trần Phương Hoa.

Tiêu Đình và Sầm Khanh Miễn đang túc trực bên giường bệnh của bà.

“Hạ Trí! Sao cháu lại đến đây? Không phải cháu còn có trận đấu sao?” Tiêu Đình đứng bật dậy, nhìn sang Sầm Khanh Miễn vẫn cúi đầu im lặng, rồi lập tức hiểu ra: “Khanh Miễn, mẹ đã bảo con đừng nói với Hạ Trí rồi mà?”

“Sao con có thể không nói được chứ! Đó là mẹ ruột của nó! Nếu sau trận đấu nó mưới biết chuyện, đánh con một trận thì không sao, nhưng cắt đứt tình bạn với con thì là chuyện lớn đó!”

Hạ Trí hít sâu một hơi, bước đến bên giường của Trần Phương Hoa.

Bà đang quấn băng trên đầu, dù đang hôn mê nhưng chân mày vẫn nhíu chặt.

Hạ Trí nhẹ nhàng vuốt thẳng nếp nhăn trên trán bà, đôi mắt lập tức đỏ hoe.

“Mẹ cháu không sao đâu, tin cô đi. Chỉ là chấn động não thôi, áp suất nội sọ bình thường, không có xuất huyết trong… Một lát nữa bà ấy sẽ tỉnh lại thôi!”

Tiêu Đình vội vàng trấn an cậu.

“Đúng đó, mẹ mày chỉ ngất đi thôi, còn đang cổ vũ cho mày đây này!” Sầm Khanh Miễn tiếp lời.

Hạ Trí ngồi xuống, nắm lấy tay Trần Phương Hoa, nhẹ giọng nói: “Mẹ, con đến rồi…”

Mi mắt Trần Phương Hoa khẽ run lên, Hạ Trí có thể cảm nhận được những ngón tay của bà đang từ từ siết chặt lấy tay cậu.

“Mẹ? Mẹ? Mẹ có nghe thấy con không?”

“Nghe thấy rồi… nghe thấy rồi… ồn ào quá…” Cuối cùng, Trần Phương Hoa cũng mở mắt, chậm rãi nhìn về phía Hạ Trí: “Sao con lại ở đây? Không đi thi đấu à?”

Trần Phương Hoa hất nhẹ tay Hạ Trí nhưng không rút ra được.

“Mẹ bị thương rồi, nếu con không thể toàn tâm toàn ý thi đấu, thà rằng đến thăm mẹ còn hơn.”

Trần Phương Hoa thở dài rồi mỉm cười: “Con đang… muốn chọc mẹ giận hay làm mẹ vui đây?”

Giận vì con trai mình lại bỏ qua một trận chung kết quan trọng như vậy mà chạy đến đây, nhưng vui vì trong lòng con, mình quan trọng đến mức nào.

“Hạ Trí, nhìn này, cô Trần không sao rồi! Mày mau quay về đi! Biết đâu còn kịp chung kết 100m đấy!”

Hạ Trí nhìn đồng hồ, trong lòng hiểu rõ, chung kết 100m chắc chắn không kịp nữa, nhưng cậu vẫn có thể quay lại để xem Diệp Lân thi đấu.

“Về đi, về đi… Mau về đi… Chờ mẹ biết con giành được chức vô địch, mẹ có thể lập tức bật dậy khỏi giường bệnh!”

Nghe vậy, cuối cùng Hạ Trí cũng yên tâm.

“Được, con sẽ mang chức vô địch về cho mẹ, mẹ nhớ nhảy khỏi giường bệnh để con xem đấy!”

“Cút cút cút! Nhóc con đáng ghét!”

Hạ Trí rời bệnh viện, vội vàng quay lại hồ bơi.

Cậu lấy điện thoại ra, nhìn thấy bài tường thuật trận đấu do Phan Phân Phân gửi đến:

Chung kết 50m tự do – Lục Trần hạng nhất, Thẩm Dao hạng nhì, Diệp Lân xếp thứ ba.

Hạ Trí chạm nhẹ vào bức ảnh Phan Phân Phân gửi.

Trong ảnh, Diệp Lân khoác khăn tắm, hơi ngửa đầu, mắt nhắm lại, trông có chút cô đơn.

Cậu biết rằng anh đang đợi cậu.

Giống như Bĩ Bĩ đã có được Lạc Lạc, không thể chịu đựng được việc ở một mình trong nơi cô đơn đó. Thà chìm xuống đáy nước để kết liễu bản thân còn hơn phải chịu đựng nỗi cô độc ấy.

Hạ Trí gọi điện cho Diệp Thận: “Chú Diệp, chú có ở đó không? Cháu muốn nhờ chú một việc, được không ạ?”

“Tiểu Hạ, cứ nói đi, chỉ cần chú làm được, chú sẽ giúp.”

Bên ngoài đang diễn ra chung kết 50m nữ, tiếp theo là chung kết 100m tự do nữ.

Lúc này, điện thoại của Diệp Lân lại reo lên. Anh nghiêng mặt nhìn, thấy tên của Hạ Trí.

Nỗi nhớ trong lòng dâng lên gấp trăm lần.

Rõ ràng đêm qua cậu vẫn còn ngủ trong vòng tay anh, nhưng không hiểu sao anh lại nhớ cậu đến vậy.

“Hạ Trí… mẹ em vẫn ổn chứ?”

“Mẹ em vẫn ổn. Diệp Lân, anh đang ở đâu vậy?”

“Anh tìm một nơi yên tĩnh để tập trung tinh thần.”

“Tập trung tinh thần?”

“Ừ, tập trung tinh thần để bớt nhớ em, như vậy sẽ không buồn nữa.”

Diệp Lân nói bằng giọng nửa đùa nửa thật, nhưng Hạ Trí biết Diệp Lân nói câu này rất nghiêm túc.

“Anh ra ngoài đi, nhìn về phía Phan Phân Phân đi.”

“Sao? Em bảo bọn họ giăng băng rôn cổ vũ cho anh à? Hay là Hạ Trí, Hạ Trí người bay trên mặt nước?”

Diệp Lân đứng dậy, bước ra khỏi đường hầm và tiến vào khu thi đấu sáng trưng, hướng mắt về phía khán đài nơi đội cổ vũ của đại học Q đang chiếm lĩnh.

Rồi anh sững người.

Diệp Thận và Điền Nhụy đều đang ngồi đó.

Giống như hồi tiểu học, khi anh tham gia cuộc thi bơi dành cho thiếu nhi lần đầu tiên, Diệp Thận và Điền Nhụy cũng đã ngồi cùng nhau dõi theo anh như thế này.

“Từ vòng loại, đến bán kết, rồi đến trận chung kết hôm nay, họ vẫn luôn ở đó xem anh thi đấu.”

Giọng Hạ Trí vang lên trong điện thoại.

“Diệp Lân, anh không phải là phụ thuộc vào ai cả, cũng không thực sự dựa dẫm vào em. Anh chỉ là…”

“Là gì?” Diệp Lân bật cười hỏi, nhưng đôi mắt đã dần nhòe đi.

Diệp Thận và Điền Nhụy vẫy tay với anh, động tác có phần gượng gạo, dường như vì không chắc chắn liệu con trai có muốn nhìn thấy họ hay không nên càng thêm căng thẳng.

Diệp Lân giơ tay lên, đáp lại họ. Và thế là Diệp Thận và Điền Nhụy càng vẫy tay mạnh hơn, trông rất vui mừng, rất phấn khích. Diệp Lân lờ mờ nhìn thấy Điền Nhụy giơ tay lau nước mắt.

“Chỉ là anh quá để tâm đ ến em, coi em là tất cả. Nhưng em không phải tất cả của anh, chính anh mới là tất cả. Nếu không gặp anh, có lẽ em chỉ học một trường đại học bình thường, cũng chẳng có cơ hội tham gia một giải đấu lớn như thế này, không thể một lần nữa đấu với những cao thủ như Thẩm Dao hay Hà Kính Phong, cũng chẳng thể đối đầu với một đối thủ kiêu ngạo như Lục Trần… Em đã không thể trở nên tốt như bây giờ.”

“Nếu em không phải là tất cả của anh, vậy em nghĩ em là gì đối với anh hả?” Diệp Lân bật cười hỏi.

Điện thoại bị ai đó lấy đi. Diệp Lân quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Trí đang đứng ngay phía sau mình.

Như thể tất cả ánh sáng trong khán đài đều thuộc về cậu, sáng đến mức khiến Diệp Lân không thể mở mắt ra, nhưng lại không thể không tham lam nhìn ngắm cậu.

“Em là giới hạn của anh.”

Mọi thứ từng trói buộc Diệp Lân, từng khiến anh cảm thấy nặng nề không thể thoát ra, trong khoảnh khắc đó, đều tan vỡ.

Bể bơi 50m bỗng như mở ra một thế giới rộng lớn hơn nữa.

Họ là giới hạn của nhau, sao có thể bị ràng buộc bởi khoảnh khắc này.

Loa phát thanh vang lên thông báo: Chung kết 100 mét bơi tự do nam sắp bắt đầu.

“Đi thôi, em ở bên anh.”

Hạ Trí giơ nắm đấm ra, chạm vào nắm đấm của Diệp Lân.

Diệp Lân một lần nữa bước lên bục xuất phát, kéo kính bơi xuống, hướng mắt về phía trước, chờ đợi khoảnh khắc lao xuống nước.

Anh lao xuống, và ngay khi những ngón tay chạm vào mặt nước, anh như được kết nối với Hạ Trí.

Đúng vậy, nước là nơi họ yêu nhất, là chiến trường mà họ cùng nhau phấn đấu.

Nếu số phận là đôi cánh mọc trên lưng anh, dù là mộng tưởng hay là những gì anh đã trải qua để có được ngày hôm nay, thì Hạ Trí với sự dịu dàng nhưng không chút do dự, đã nhổ tận gốc đôi cánh ấy.

Càng bơi về phía trước, anh càng được lột bỏ từng lớp vỏ bọc, cuối cùng để lộ con người nguyên bản nhất của mình, như một cuộc lột xác sảng khoái đến tận cùng.

Nửa đầu chặng đua, Diệp Lân và Lục Trần ngang tài ngang sức.

Cú xoay người của Diệp Lân trơn tru và gọn gàng, tựa như anh hòa làm một với dòng nước vậy.

Sau đó, như tiếng đại bác rền vang, giữa những đợt sóng trắng xóa, Diệp Lân vọt lên, như muốn phá vỡ ranh giới giữa biển và trời, phá tan mọi rào cản kìm hãm anh, tùy ý nghiền nát những con sóng cao và cơn bão phía trước, lao về đích.

Mạnh mẽ đến mức ngay cả ánh mắt của mọi người cũng bị bỏ lại phía sau.

“Diệp Lân! Diệp Lân! Diệp Lân!” Diệp Thận hét lên từ phía khán đài.

Điền Nhụy siết chặt tay, đặt lên tim mình.

Họ không ngờ rằng, con trai họ lại mạnh mẽ đến thế, xuất sắc đến thế!

Lục Trần dốc toàn bộ sức lực, nhưng anh ta không hiểu được điều gì đã khiến Diệp Lân giống như một cơn bão cuốn phăng cả bể bơi.

Anh ta cảm giác mình đang bị cuốn vào tâm bão, dù liều mạng đuổi theo, nhưng tận sâu trong lòng lại mơ hồ biết rằng… đối thủ này, không thể đánh bại!

Hạ Trí nhớ lại khi còn nhỏ, lần đầu tiên bố dẫn cậu đi xem Diệp Lân thi đấu, cậu cũng đã xúc động như thế này.

Diệp Lân, khi đó em đã muốn trở thành anh.

Còn bây giờ, em muốn có anh.

Khi Diệp Lân chạm đích, đội cổ vũ đại học Q gào thét điên cuồng.

Diệp Thận và Điền Nhụy nắm chặt tay nhau, như những đứa trẻ nhảy cẫng lên trên khán đài.

Khoảnh khắc Diệp Lân trồi lên khỏi mặt nước, anh chỉ muốn nhìn thấy Hạ Trí.

Dù thế giới rộng lớn và có rất nhiều người, anh vẫn nhìn thấy cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Trong lòng như có thứ gì đó bùng cháy, dòng máu trong cơ thể cuộn trào, thậm chí đầu ngón tay cũng nóng rực, khiến trái tim tràn đầy mãn nguyện.

Khi bảng điện tử hiển thị kết quả, cả bể bơi như nổ tung.

Diệp Lân về nhất! Anh không chỉ đánh bại Lục Trần mà còn phá kỷ lục Đại hội Thể thao Toàn quốc ở nội dung này.

Khu vực báo chí bùng nổ, kết quả này hoàn toàn ngoài dự đoán của họ.

“Trời ơi… Diệp Lân… chẳng lẽ 50m trước cậu ấy chỉ bơi chơi thôi sao?”

“Thành tích 50m của cậu ấy đâu có tệ! Nhưng cái này… cái này quá xuất sắc rồi! Chắc chắn sẽ được chọn tham dự Đại hội Thể thao Sinh viên Thế giới!”

“Đây mới là sự trở lại của nhà vua thực thụ!”

Tiêu Bân quay sang Nhậm Phi: “Thầy Nhậm…”

Lúc này, đôi mắt Nhậm Phi mở to, ánh lên tia sáng đặc biệt: “Đây chính là điều tôi muốn thấy… Đây là Diệp Lân mà tôi muốn thấy! Thứ mà tôi luôn lo lắng cậu ấy thiếu… cuối cùng cũng có rồi… cuối cùng cũng có rồi…”

“Thứ gì cơ?”

“Cậu ấy luôn bơi rất kiềm chế, cứ như thể… cứ như thể bản thân chỉ có thể bơi đến mức đó! Mọi vận động viên đều muốn liên tục phá vỡ giới hạn, nhưng cậu ấy cứ mãi lượn lờ bên ranh giới ấy, như thể sợ va vào nó vậy! Nhưng nhìn xem hôm nay đi, nhìn xem cuộc đua này đi…”

Nhậm Phi kích động đến mức không nói thành lời.

Tiêu Bân hiểu, bất kể điều gì từng ngăn cản Diệp Lân, giờ anh đã phá kén trỗi dậy.

Diệp Lân khoác khăn tắm, bước đến trước mặt Hạ Trí.

“Sao hả?” Diệp Lân hỏi cậu.

“Ngầu chết đi được.” Hạ Trí lập tức ôm chầm lấy anh.

Diệp Lân dồn hết sức nặng lên người Hạ Trí, khiến cậu lùi lại mấy bước.

“Nếu thấy anh ngầu chết đi được, vậy thì phải luôn luôn cảm thấy như thế nhé.”

“Yên tâm đi, kể cả khi anh già đến lú lẫn, em cũng sẽ treo huy chương vàng lên cổ anh rồi dắt anh đi dạo.”

Lúc này, Diệp Lân chỉ cảm thấy hít một hơi thôi cũng thấy mát lành, cả bể bơi như rộng lớn hơn gấp nhiều lần.

Mọi thứ đều trở nên rộng mở.

Giống như Hạ Trí của anh, thẳng thắn và khoáng đạt, bao dung tất cả mọi thứ về anh.

“Hình như anh bơi đến kiệt sức rồi nhỉ?” Hạ Trí ôm anh, nhẹ nhàng vỗ lưng như dỗ dành trẻ con.

“Sao thế?”

“Chiều nay còn 200m nữa, đừng có để thua em đấy.”

“Yên tâm, sau trận chung kết 200m, sau trận chung kết 200 mét, anh vẫn còn đủ sức để khiến em sướng điên lên.”

“Hứ.”

Buổi trưa, họ ăn tại khu vực do ban tổ chức sắp xếp, huấn luyện viên Bạch đặc biệt mời Diệp Thận và Điền Nhụy đến ăn cùng.

Diệp Thận nhìn Diệp Lân, một người đã quen với những sự kiện lớn vậy mà mắt lại đỏ hoe, không biết nên nói gì.

“Bố, bố sao thế?” Diệp Lân bật cười nhìn Diệp Thận đang ngồi ngay ngắn một cách nghiêm túc.

“Bố… bố chỉ muốn nói… hôm nay xem con thi đấu, bố nhận ra với tư cách một người bố, bố lại không hiểu con nữa rồi. Con trưởng thành còn nhanh hơn cả bố tưởng tượng… Con quá xuất sắc, xuất sắc đến mức bố đứng trước con cũng cảm thấy…”

“Cảm thấy gì ạ?”

“Cảm thấy thành tựu lớn nhất trong đời bố chính là có một người con như con.”

Diệp Lân sững lại một chút, rồi bật cười: “Vậy bố phải cảm ơn mẹ con, mẹ sinh ra con mà.”

“Đúng, đúng, phải cảm ơn mẹ con nữa.”

Buổi trưa hôm ấy, họ như một gia đình, cùng nhau ăn cơm.

Diệp Thận và Điền Nhụy tranh nhau gắp thức ăn cho Diệp Lân.

Diệp Lân nhìn sang Hạ Trí đang ăn cùng Trần Gia Nhuận và những người khác ở bàn bên kia. Cả hai khẽ cười với nhau một cách ăn ý.

Sau bữa trưa, khi mọi người đang nghỉ ngơi, Diệp Lân ôm Hạ Trí nói: “Anh nghĩ chúng ta có thể thử tập thêm một bộ môn khác.”

“Bộ môn gì? Bơi hỗn hợp à?”

“Nhảy cầu! Nhảy cầu đôi, em thấy sao?”

“Sao anh không nói luôn là múa ba-lê dưới nước đi?” Hạ Trí bĩu môi nói xong thì lập tức hối hận.

Cái tên thần kinh này, biết đâu thật sự sẽ nghĩ đến việc múa ba-lê dưới nước thì sao? Nghĩ thôi đã thấy nổi da gà rồi.

Sau cả buổi trưa nghỉ ngơi, trận chung kết 200m tự do nam chính thức bắt đầu.

Khi các tuyển thủ bước ra sân đấu, khán giả vang lên những tràng pháo tay như sấm rền, ai nấy đều mong chờ một kỷ lục mới ra đời.

Nhậm Phi thở ra một hơi, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

“Thầy Nhậm, thầy căng thẳng gì vậy?”

“Tất nhiên là căng thẳng rồi… đây chẳng phải là cuộc tranh tài đỉnh cao nhất của làng bơi lội trẻ sao?”

Tiêu Bân nhìn về phía Hạ Trí. Đúng vậy, cậu đã đến, có lẽ một làn sóng mới lại sắp nổi lên.

Tất cả vận động viên vào vị trí, nhà thi đấu tràn ngập tiếng hò reo dần trở nên tĩnh lặng.

Tiếng còi hiệu lệnh quen thuộc vang lên, đánh thức từng dây thần kinh.

Hạ Trí lao xuống nước, mở màn cho cuộc chinh phục của mình.

50m đầu tiên, Hà Kính Phong dẫn trước mạnh mẽ, như một cỗ xe tăng không thể ngăn cản, nghiền nát những con sóng, chiếm thế thượng phong.

Nhưng khoảng cách giữa anh ta và những người khác không quá lớn. Sau cú xoay người đầu đầu tiên, Hạ Trí và Diệp Lân dần đuổi kịp, Lục Trần bứt phá ở giữa chặng, nhưng chưa kịp quay đầu thì Thẩm Dao đã áp sát.

Trận đấu này giống như những cơn sóng biển, lớp sau xô lớp trước, trùng trùng điệp điệp.

Cú xoay người thứ hai, Hạ Trí và Diệp Lân như hình ảnh phản chiếu của nhau, đạp tường, duỗi người, vươn tới, vượt qua Lục Trần.

Cuộc chiến dần từ âm ỉ trở nên dữ dội.

Lục Trần tăng tốc, lại một lần nữa vượt lên.

Nhưng rất nhanh đã đến lần xoay người cuối cùng. Hạ Trí và Diệp Lân một lần nữa đạp tường mạnh mẽ, như thể ánh bình minh bừng lên từ cơ thể họ, lao về phía trước. Mỗi lần sải tay là một lần xé toạc dòng nước, tựa như viên đạn rời khỏi nòng súng. Ai đã từng chứng kiến họ bơi lội, trong mắt và trong tâm trí đều sẽ in dấu vết không thể phai mờ.

“25m cuối cùng!” Nhậm Phi không kìm được mà đứng bật dậy.

Khán giả trên khán đài cũng kích động đến cực độ.

Tất cả các tuyển thủ bước vào trạng thái nước rút, từng đợt bọt nước nở bung như đóa quỳnh hướng về phía mặt trời, dù chỉ trong khoảnh khắc nhưng đều bùng cháy hết mình!

Ngay khi Lục Trần tăng tốc một lần nữa, tốc độ của Diệp Lân và Hạ Trí cũng bất ngờ bứt phá.

Suy nghĩ của Diệp Lân tập trung đến cực hạn, anh cảm nhận được sự hiện diện của Hạ Trí, cậu kề sát bên mình, không còn là một cá nhân đơn độc. Hạ Trí của anh, như cơn gió lướt qua tai, mang theo sức mạnh mãnh liệt và dòng nhiệt huyết sôi sục, dịu dàng bao bọc lấy anh. Vì vậy, mỗi vạch đích không còn là điểm kết thúc, mà là một khởi đầu tràn đầy sức sống.

Hạ Trí dồn hết sức, mỗi cú sải tay, mỗi lần đạp chân đều mạnh hơn lần trước. Trái tim cậu cứng rắn như đá tảng, gió không thể lay, mưa không thể xói mòn. Cơ bắp, xương cốt và tinh thần của cậu hòa làm một, như một đóa hoa tưởng chừng nhỏ bé nhưng vẫn kiên cường vươn lên từ khe đá, nở rộ bất chấp nghịch cảnh!

Khoảnh khắc cơ thể cậu sắp vỡ vụn, cậu đã chạm đến vạch đích.

Giây phút trồi lên khỏi mặt nước, ánh đèn sáng rực, những khán giả lần lượt đứng lên vỗ tay, nhưng tất cả đều trở nên mờ nhạt.

Chỉ có ánh mắt của Diệp Lân vẫn dõi theo cậu, như sợi dây vàng xé toang bầu trời của Hạ Trí. Trong mắt anh, đại dương vẫn đang cuộn trào bất diệt.

Khoảnh khắc ấy, danh hiệu quán quân đã không còn quan trọng.

Thật sự không quan trọng.

Khi bảng điện tử hiện lên kết quả, Hạ Trí thậm chí không ngẩng đầu nhìn.

Cậu chỉ nâng mình lên khỏi mặt nước, như ôm trọn cả tuổi trẻ và nhiệt huyết của bản thân, ôm chặt lấy Diệp Lân.

“Không tệ… em thắng anh rồi…” Giọng Diệp Lân vẫn còn thở d ốc.

Nhưng trong đó chứa đầy sự tán thưởng và cưng chiều.

Lúc này, Hạ Trí mới ngẩng đầu, thấy mình là nhà vô địch của nội dung này. Diệp Lân xếp thứ hai, chỉ chậm hơn 0,01 giây, Lục Trần đứng thứ ba.

Đội bơi đại học Q như phát cuồng.

“Hai nam thần của đội bơi đại học Q! Quá đỉnh!”

“Hạ Trí! Diệp Lân! Vô địch thiên hạ!”

Tiếp theo sẽ là chung kết 200m bơi ếch và 200m bơi bướm.

Trần Gia Nhuận huých khuỷu tay vào Lạc Ly: “Hai người này kiêu ngạo quá, phải cho họ nếm mùi thất bại mới được.”

“Ừ, phải dạy dỗ một chút.” Lạc Ly khoanh tay đáp.

Nhưng Diệp Lân và Hạ Trí tiếp tục thống trị đường bơi, không ai có thể cản nổi. Sang ngày hôm sau, ở cự ly 1500m, cả hai lại giành trọn huy chương vàng và bạc. Đến các nội dung tiếp sức 4x100m và 4x200m, họ kết hợp cùng Lâm Tiểu Thiên, Cảnh Lạc và Triệu Hùng, dễ dàng giành huy chương vàng đồng đội.

Năm nay, đội bơi đại học Q quá huy hoàng, khiến các trường khác nghiến răng ken két.

Sau lễ bế mạc ngày cuối cùng của giải đấu, Diệp Lân tiễn Diệp Thận và Điền Nhụy ra sân bay quốc tế.

Diệp Thận vẫn còn một công việc lớn chưa giải quyết xong, còn con gái út của Điền Nhụy bị sốt, bà ấy phải quay về ngay.

Đứng ở sân bay, nhìn bố mẹ mỗi người một ngả, Diệp Lân có chút cảm khái.

Lúc này, điện thoại WeChat của anh rung lên, là tin nhắn của Diệp Thận: “Bố đã nói chuyện với mẹ con rồi, sau này nếu con còn thi đấu, chúng ta sẽ hẹn cùng nhau đến xem.”

Điền Nhụy cũng nhắn: “Mẹ đã hẹn với bố con rồi, chỉ cần con có trận đấu, chúng ta sẽ đến cổ vũ cho con!”

Mắt Diệp Lân nóng lên.

Tối hôm đó, anh và Hạ Trí cùng ngồi trên bậc thềm trước cửa ký túc xá, hút điếu thuốc lá vị nồng dài mảnh.

“Mặc dù biết họ không thể thực sự xem tất cả các trận đấu của anh, nhưng anh vẫn thấy rất vui. Anh đang trưởng thành, họ cũng có gia đình riêng của họ, thực ra họ có thể ở bên anh đến giừo phút này, anh đã mãn nguyện lắm rồi.” Diệp Lân ngẩng đầu nói.

“Nhưng em thì không. Em sẽ ở bên anh thật lâu, thật lâu.”

Diệp Lân ngẩn người, anh nhìn khóe môi hơi nhếch lên của Hạ Trí, chợt nhớ lại lúc đứng ngoài phòng thi đại học, chính anh đã nói với cậu câu đó.

“Giải đấu liên trường kết thúc rồi, đột nhiên cảm thấy trống rỗng ghê.” Hạ Trí ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, tiếc là chẳng thấy sao.

“Trống gì mà trống? Em viết xong luận văn chưa? Thi cuối kỳ ổn chứ? Chắc chắn không có môn nào bị trượt phải học lại chứ?” Diệp Lân dùng đầu gối hích nhẹ vào Hạ Trí.

“Em từng có một suy nghĩ rất ngây thơ, là sau kỳ thi đại học sẽ không cần thi nữa.”

“Bây giờ thì sao?”

“Chúng ta mãi mãi bị các kỳ thi đeo bám.” Hạ Trí thở dài một hơi.

“Ừm, còn một tin nữa… Dù chưa chắc chắn, nhưng nghe thầy Bạch nói thì tám chín phần là đúng rồi.”

“Gì cơ?”

“Em với, còn cả Gia Nhuận và Lạc đại ca, sẽ đi tham gia Đại hội thể thao sinh viên thế giới.”

“Thật sao?” Hạ Trí đang tựa đầu ra sau lập tức bật dậy.

“Nhìn xem… Cuộc sống là chiến đấu không ngừng, một giải đấu liên trường kết thúc đã thấy trống trải rồi, cảnh giới của em thấp thật đấy.”

“Cảnh giới của anh thì cao. Cảnh giới cao thì đêm nay đừng có động vào em.”

Hạ Trí phủi bụi trên người, xoay người lên lầu.

“Anh cứ động đấy, tối nay động, tối mai lại động, ngày nào cũng động.”

“Cái đồ bi3n thái nhà anh.”

Mùa xuân năm sau, khi trời ấm hoa nở, trung tâm nghiên cứu của tiến sĩ Sở đã thả Bĩ Bĩ và Lạc Lạc cùng bầy đàn của chúng về với biển cả.

Hạ Trí và Diệp Lân cũng được mời đến để tiễn chúng.

Gió biển ấm áp và ẩm mượt, đường chân trời xa xăm hòa quyện với mặt biển xanh thẳm, trời biển một màu, rộng lớn đến mức khiến con người ta có chút bàng hoàng.

Bĩ Bĩ và Lạc Lạc cứ quanh quẩn trong nước, mãi không nỡ rời đi, nhìn về phía con thuyền nơi Hạ Trí đang đứng.

Hạ Trí vẫy tay, hiếm hoi lắm mắt cậu mới ươn ướt, sống mũi cũng cay cay.

Cậu thực sự rất muốn nhảy xuống biển ôm lấy chúng.

Nhưng cuối cùng cậu vẫn chọn cách nói lời tạm biệt.

Có lẽ tự do luôn phải đánh đổi, phải đi qua gió bão và sóng lớn, nhưng chính những trải nghiệm ấy mới đáng để hồi tưởng.

“Bĩ Bĩ— Lạc Lạc— hai đứa phải thật tốt nhé! Phải luôn ở bên nhau!”

Hạ Trí đón gió biển hét lớn. Cậu sẽ mãi nhớ về chúng, dù chúng đi đến đâu, cậu vẫn luôn dõi theo.

Bĩ Bĩ và Lạc Lạc nhẹ nhàng cọ vào nhau, rồi cùng nhảy lên cao, vẽ thành hai đường vòng cung tuyệt đẹp.

“Nhìn đi, sau này chúng ta vẫn phải tham gia cái gì mà bơi đường dài 10 km đấy.” Diệp Lân nói.

“Anh nghĩ Bĩ Bĩ và Lạc Lạc có thể tìm thấy chúng ta à?”

“Sao lại không chứ? Lần nào em cũng tìm thấy Bĩ Bĩ mà, em nói cho nó biết là được.”

Có lẽ trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, nhưng cũng có những cuộc hội ngộ bất ngờ sau thời gian xa cách.

Hạ Trí cứ thế mong chờ.

Diệp Lân nhìn góc nghiêng của Hạ Trí – người mà anh yêu thương nhất.

Cậu có hơi ấm khiến Diệp Lân quyến luyến, một trái tim kiên cường, một sự mạnh mẽ đến mức có thể xuyên qua đá và cả quyết tâm xé toang màn đêm để đón ánh bình minh tràn vào.

Cậu là Hạ Trí của Diệp Lân.

Biển cả thật dữ dội, nhưng cậu thì dịu dàng vô cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK