• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Trí dậy từ sớm, dùng hết sức lắc mạnh lan can giường. Diệp Lân nằm giường trên vẫn không hề có phản ứng. Hạ Trí nhướng mày, thẳng tay giật tóc đối phương.

“Ôi, anh dậy rồi. Cũng không phải đi tập hay thi đấu, chỉ là đón sinh viên mới thôi mà. Không hiểu em nhiệt tình như thế làm gì.” Diệp Lân ngồi dậy chậm rì rì, bờ vai cơ bắp vốn đang mang vẻ lười biếng, khi với tay lấy áo phông thì kéo dài thành đường nét mạnh mẽ.

“Anh không nghe lão Bạch nói à? Đó là hạt giống tốt ông ấy đào về được. Lạc Ly dặn đi dặn lại phải đúng giờ. Đừng để tân binh đứng đợi ở ga lại nghĩ đội bơi Đại học Q chúng ta vô kỷ luật.”

Kỳ nghỉ hè này họ cùng tham gia Đại hội Thể thao Sinh viên Quốc tế, lịch tập và thi đấu dày đặc, mãi đến một tuần trước khi khai giảng mới được lão Bạch cho nghỉ.

Nghỉ cũng chẳng vui vẻ gì, vì vừa khai giảng đã phải đối mặt với trận xếp hạng nội bộ, ai tụt hạng là thảm lắm.

Việc đón thành viên mới vốn luôn do Lạc Ly đảm nhận. Nhưng tuần này, anh ấy phải đi Úc cùng Trần Gia Nhuận, nhiệm vụ lại rơi xuống vai Hạ Trí và Diệp Lân.

Dù sao họ cũng là gương mặt vàng của đội bơi tự do nam Đại học Q, thả ra vẫn tính là nở mày nở mặt.

Diệp Lân vừa lái xe vừa ngáp, Hạ Trí khoanh tay nhìn thẳng phía trước.

“Anh tỉnh táo chút được không? Hôm qua có làm gì đâu.”

“Chính vì hôm qua không làm gì nên mới uể oải thế này.”

Hạ Trí hừ một tiếng, cậu muốn đấm người này, nếu không phải Diệp Lân đang cầm vô lăng thì đã đánh cho anh tơi tả.

Khi bọn họ tới nhà ga, Diệp Lân đỗ xe xong đã thấy Hạ Trí xách tấm bảng bước ra, trên bảng ghi tên thành viên mới: Lương Duệ.

“Thực ra em không cần cầm bảng đâu.” Diệp Lân cười nói.

“Tại sao?”

“Hai chúng ta đứng đó, em còn sợ tân binh không nhận ra à?”

“Nhỡ tân binh không quen mặt chúng ta thì sao?” Hạ Trí hỏi lại.

Anh nghĩ bản thân là thần tượng hay minh tinh lớn? Chỉ cần đứng giữa đám đông là fan ùa đến?

“Tân sinh viên bình thường không biết mặt chúng ta, chấp nhận được. Còn ai vào đội bơi Đại học Q mà không nhận ra chúng ta, quá kiêu ngạo.”

Diệp Lân giơ tay khoác vai Hạ Trí. Hạ Trí thầm nghĩ, anh cũng rất kiêu ngạo.

Người đi ra từ ga rất đông, Hạ Trí cầm tấm bảng trong tay, mỗi lần định giơ lên đều bị Diệp Lân hạ xuống.

“Anh không chịu nổi việc cầm bảng đón người à?”

“Em không thấy việc đến nhà ga đón người giống đón con tan học ở cổng trường tiểu học hả? Cầm bảng chứng tỏ con trai trông như thế nào em cũng không biết. Cứ đứng đợi thằng bé chạy tới hô ‘Ba ơi, ba đến đón con!’ là được rồi.”

“Anh tính nuôi con à? Vậy sau này anh chơi với con trai đi, đừng chơi với em nữa.”

“Những trò chơi với em, trẻ con không chơi được.” Diệp Lân cười ẩn ý.

“Cút.”

Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên xuyên thẳng qua đám người: “Diệp Lân! Hạ Trí! Trời ơi, thật sự là hai anh đến đón em! Vui quá đi!”

Chỉ thấy một chàng trai cao lớn đội mũ lưỡi trai ngược, tay kéo vali, miệng nở nụ cười tươi rói chạy về phía họ.

Đó chính là Lương Duệ.

Chạy được nửa chừng bị đám đông chặn lại, Lương Duệ lúc thì rướn cao người, lúc lại cúi thấp đầu chui rúc qua các khe hở, bộ dáng sợ Diệp Lân và Hạ Trí biến mất.

Diệp Lân cười cười, cúi sát tai Hạ Trí: “Anh bảo giống đón con trai mà, con trai đang chạy đến kìa.”

Hạ Trí không để ý tới Diệp Lân, giơ tay vẫy Lương Duệ, nụ cười cậu ấy càng rạng rỡ hơn.

Cặp mắt của người này to tròn, khi cười với Hạ Trí lại híp lại, hai bên khóe miệng nhếch cao, tựa như đang rất phấn khích.

Càng tới gần, Hạ Trí càng thấy cậu ấy giống Bĩ Bĩ.

Cậu ấy dừng trước mặt hai người, xốc lại balo, “Thật là các anh! Em cứ ngỡ đang mơ!”

“Không phải mơ. Đưa balo đây, chúng ta lên xe quay về trường.”

Hạ Trí nhận balo của Lương Duệ rồi liếc Diệp Lân, ý bảo anh giúp Lương Duệ kéo vali.

“Đến đây, con trai.” Diệp Lân cười nhận vali.

“Sao cơ ạ?” Lương Duệ nghe không rõ, quay đầu nhìn Diệp Lân.

“Không có gì, cậu mới tới thành phố Q, bọn anh muốn cho cậu cảm nhận hơi ấm gia đình.”

Diệp Lân nháy mắt với Hạ Trí, ý tứ là: nhìn đi, quá giống đón con.

“Mà sao em nhận ra bọn anh giữa đám đông thế?” Hạ Trí hỏi.

“Sao không nhận ra? Hai anh cao như thế, lại còn đứng chung một chỗ, nhìn kiểu gì cũng cao hơn những người khác một cái đầu!”

“Chỉ vì cao?”

“Em xem các trận đấu và bài báo về hai anh nhiều lắm, chắc chắn có thể nhận ra mặt các anh!” Lương Duệ ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi.

“Em xem bọn anh thi đấu á?” Hạ Trí quay đầu nhìn cậu ấy.

“Giải liên trường tháng 11 năm ngoái em có mặt đó! Ôi, chung kết 100m và 200m quá đỉnh! Hai anh cứ vậy mà thống trị cự ly ngắn bơi tự do! Cả 1500m cũng bị các anh chinh phục!” Ánh mắt Lương Duệ sáng lấp lánh như sắp phun trào sự ngưỡng mộ.

“Ừm, chỉ là giải liên trường. Thế Đại hội Thể thao Sinh viên Quốc tế tháng trước cậu không sang xem hả?” Diệp Lân trêu chọc.

“Tiền tiêu không đủ mua vé máy bay quốc tế…” Lương Duệ cười ngượng hai cái, “Nhưng em có xem livestream! Hai anh vẫn đỉnh lắm! Không chỉ đoạt được huy chương vàng và bạc của hạng mục 100m, 200m mà anh Hạ Trí còn có huy chương đồng 1500m nữa!”

“Thế giữa anh và Hạ Trí, cậu hâm mộ ai hơn?” Diệp Lân hỏi.

“Hả?” Lương Duệ đờ người, hoàn toàn không ngờ Diệp Lân sẽ hỏi như vậy, nhất là khi Hạ Trí đang ngồi cạnh.

Nếu nói thích Diệp Lân thì sợ Hạ Trí không vui. Mà khen Hạ Trí, ít nhiều gì trong lòng Diệp Lân cũng không thoải mái.

“Hai anh… hai anh đều rất lợi hại, không thể phân biệt cao thấp!” Lương Duệ biết Diệp Lân là người hay nói giỡn nhưng vẫn trả lời vô cùng nghiêm túc.

“Thi đấu còn phân huy chương vàng, huy chương bạc, sao tôi và Hạ Trí lại không thể phân biệt cao thấp? Bạn học Lương Duệ, nói chuyện trung lập kiểu đấy không qua được anh đâu, cậu phải trả lời chính xác.”

Giọng Diệp Lân dịu dàng, mang ý cười nhưng lại không có ý nhượng bộ.

“Cái này…”

Lương Duệ không ngờ ngày đầu gặp Diệp Lân đã bị anh cho nan đề.

Hạ Trí ngồi bên cạnh đã sớm không nhịn được, cái gì mà hâm mộ ai? Nếu cha mẹ hỏi con là con thích ba hay mẹ hơn thì chính là khiến đứa trẻ khó xử rồi. Quá ác độc.

“Em là trẻ con à? Người ta đào cho em cái hố, em lại nhảy vào luôn. Chính kiến của em đâu?”

Lương Duệ tỉnh ngộ, trịnh trọng: “Dạ! Em có chính kiến. Trước hôm nay, em rất ngưỡng mộ anh Lân! Vì anh luôn bình thản trước áp lực! Nhưng hôm nay gặp mặt, em thấy em thích anh Trí hơn!”

“Hả? Anh chỉ hỏi một câu mà đã bị trừ điểm rồi?”

“Tính anh Hạ Trí thoải mái hơn!” Lương Duệ nói, “Hồi giải đấu liên trường, anh Hạ Trí chuẩn bị tốt, hoàn thành trận đấu cũng tốt, nhưng lại ít cười, chỉ có khi ở cạnh anh Lân mới khác nên trông hơi khó gần! Nhưng hôm nay em phát hiện ra, thực ra anh Hạ Trí mới là người dễ gần!”

“Ái chà, con trai nói thích mẹ hơn rồi.” Diệp Lân thở dài bất lực.

“Hả? Gì cơ?” Lương Duệ chồm về phía trước hỏi.

Hạ Trí cười khẽ ấn đầu cậu ấy: “Không có gì, trả lời câu hỏi có nguyên tắc có thái độ, anh đánh giá cao.”

Lương Duệ nghe vậy lập tức lộ ra vẻ đắc ý, mắt cười đến nỗi không thấy thái dương.

Hạ Trí ngẩng đầu nhìn Lương Duệ qua gương chiếu hậu, càng nhìn càng giống Bĩ Bĩ.

“Lương Duệ, cả mùa hè này cậu không buông thả bản thân chứ?” Diệp Lân cười hỏi.

“Dạ không ạ! Em đều chăm chỉ tập luyện ở đội bơi thành phố!”

“Vậy thì tốt. Bởi vì ngay sau khai giảng giải xếp hạng nội bộ đội, đúng lúc để anh và Hạ Trí xem thử bản lĩnh của cậu.”

“Giải xếp hạng nội bộ! Nhanh thế ạ!” Lương Duệ chồm tới ôm lưng ghế Hạ Trí, “Em cũng được tham gia đúng không?”

“Đương nhiên có thể. Em giỏi cự ly nào?” Hạ Trí ngoảnh mặt nhìn Lương Duệ đang rạng rỡ ở ghế sau, đột nhiên muốn xoa đầu cậu ấy.

“Em giỏi nhất cự ly 400m và 800m!” Lương Duệ vô cùng tự hào báo cáo.

“Ồ, vậy thì cậu cứ tranh hạng với Lâm Tiểu Thiên và Cảnh Nhạc đi. Anh với Hạ Trí đều thi 100m và 200m thôi.” Diệp Lân mỉm cười, đáp lời.

“Ủa?” Vẻ mặt rạng rỡ của Lương Duệ dần tắt lịm.

“Thấy Lương Duệ vui thì anh không chịu được hả?” Hạ Trí liếc Diệp Lân một cái đầy hằn học.

“Chỉ khi thấy em vui, anh mới thật sự cảm thấy vui.”

Đúng lúc này, điện thoại Hạ Trí rung lên, đó là thông báo trong nhóm chat đội bơi Đại học Q.

[Này, cậu biết Lạc Ly và Gia Nhuận sang Úc làm gì không?]

[Gia Nhuận đi chơi, Lạc Ly giám sát Gia Nhuận, để cậu ấy không chơi đến mức bị thương. Còn có thể làm gì nữa? Bán sỉ quần bơi à?]

[Họ đã thỏa thuận với đội bơi Đại học S của Úc, đầu tháng 9 sẽ đến Đại học Q chúng ta thi đấu giao hữu.]

[Trình độ Đại học S rất cao, có cả vận động viên từng tham gia World Championship trong đội. Tuy nhiên trận giao hữu giữa các trường không tính là thi đấu chính thức, chắc những tuyển thủ đẳng cấp đó sẽ không đến.]

“Nhưng dù vậy vẫn rất hào hứng mà!” Lương Duệ siết chặt lưng ghế Hạ Trí, không nhịn được lắc vai cậu,”Em cũng được tham gia đúng không? Đúng không?”

“Được. Thắng Lâm Tiểu Thiên cự ly 400m, thắng Cảnh Lạc 800m thì chắc chắn em được.” Hạ Trí đáp.

“Hay quá!”

“Lâm Tiểu Thiên mà nghe được chắc sẽ đánh chết thằng nhóc này.”

Đến trường, Hạ Trí và Diệp Lân dẫn Lương Duệ làm thủ tục nhập học. Khi phân phòng ký túc, Lương Duệ còn nhảy đến gần Hạ Trí, hỏi: “Em có thể ở cùng mọi người trong đội không? Ví dụ như anh và anh Diệp Lân! Em ở cùng được không?”

Hạ Trí nghĩ đến chiếc giường trống đối diện, vừa định gật đầu thì Diệp Lân đã kéo đầu Lương Duệ ra: “Cậu vẫn nên ở chung với bạn cùng khoa đi. Nếu không trong lúc học gặp khó khăn, không có bạn trao đổi bài thì sao?”

Khi Lương Duệ xếp hàng nộp tiền, Hạ Trí và Diệp Lân đứng đợi cách đó không xa.

“Sao không cho Lương Duệ ở cùng phòng chúng ta?”

“Có Trần Gia Nhuận làm bóng đèn là đủ rồi, thêm người thứ hai nữa thì ký túc xá đêm nào cũng sáng như ban ngày.” Diệp Lân quay sang nhìn Hạ Trí, “Sao, không ngờ em lại thích thằng nhóc này thế?”

“Ừ… Dáng vẻ em ấy nhảy tới giống Bĩ Bĩ lắm.” Hạ Trí gật gù.

Đúng lúc đó, Lương Duệ đang xếp hàng ngoảnh mặt lại, nheo mắt cười ngốc về phía Hạ Trí.

“Thôi được, từ nay anh tạm coi cậu ấy như con vậy.”

Hạ Trí đấm nhẹ vào ngực Diệp Lân:”Làm con anh thì khổ rồi.”

Sau khi nộp xong học phí, Hạ Trí dẫn Lương Duệ đến gặp huấn luyện viên Bạch.

Bạch Cảnh Văn vừa thấy Lương Duệ đã hào hứng: “Nhóc con ngồi tàu cả đêm, thế nào, ngủ ngon không?”

“Rất ngon ạ! Em vừa chạm gối đã ngủ được!”

“Ừ, thế giờ xuống nước bơi thử không?”

Bạch Cảnh Văn cố ý muốn thử thách cậu ấy, cũng là để Diệp Lân, Hạ Trí và cả đội tiếp nhận thành viên mới.

“Bây giờ ạ?”

“Đúng, bây giờ. Nếu cậu thấy mệt do đi tàu thì có thể nghỉ ngơi trước, ngày mai lại…”

“Không! Em có sức! Từ khi xem anh Hạ Trí bơi 1500m, em đã vô cùng ngưỡng mộ nên tăng cường tập luyện thể lực! Dù ngồi tàu ba ngày ba đêm, gọi em xuống nước cũng không thành vấn đề!”

Lương Duệ vỗ vỗ balo, bên trong đã chuẩn bị sẵn đồ bơi, kính bơi, quả thật là có chuẩn bị mà đến.

Diệp Lân nhìn Hạ Trí, nói thầm: “Lúc trước còn nói là ngưỡng mộ anh, hóa ra chỉ là lời khách sáo.”

“Anh có ý kiến à?”

“Haizz, làm phụ huynh ai chẳng muốn con cái thích mình.”

Nghe được tin tức, Lâm Tiểu Thiên và Cảnh Lạc cũng kéo đến.

“Chính là thằng nhóc này bảo giỏi 400m với 800m hả?” Lâm Tiểu Thiên khoanh tay đánh giá.

Lương Duệ bị Lâm Tiểu Thiên nhìn mà phát sợ, nhưng nhanh chóng ưỡn ngực.

“Vậy được, bọn này xuống nước luyện tập với nhóc.” Lâm Tiểu Thiên quàng cổ Lương Duệ kéo về phía phòng thay đồ.

“Hai người thì sao, xuống nước không?” Cảnh Lạc hỏi.

“Haizz… 100m và 200m đã là lãnh địa của tôi và Hạ Trí rồi, phải để cho các cậu có chỗ kiếm cơm nữa chứ.” Diệp Lân vẫy vẫy mu bàn tay.

“Hừ, tôi nhả phần cơm đó ra, trả lại cho anh. Có bản lĩnh thì anh Lân ăn đi?” Cảnh Lạc cười khẩy, cũng đi thay đồ khởi động.

“Tôi chỉ ăn phần cơm Hạ Trí nhả ra thôi.” Diệp Lân lắc đầu từ chối.

Hạ Trí xua tay với Diệp Lân: “Em không có ý định nhả cho anh ăn.”

Hai người đứng trên bờ quan sát, các huấn luyện viên đều đã tới, cầm bảng chuẩn bị ghi chép số liệu.

Lương Duệ theo Lâm Tiểu Thiên và Cảnh Lạc bước ra.

Hạ Trí biết Lương Duệ có hình thể tốt, nhưng khi thấy cậu ta mặc quần bơi mới biết không chỉ tốt mà cực kỳ xuất sắc. Dáng vẻ mặc áo thùng thình đội nón lưỡi trai trông như đứa trẻ to xác, giờ nhìn đường nét cơ bắp, hẳn là rất có tính uy hiếp khi ở dưới nước.

Lương Duệ, Cảnh Lạc và Lâm Tiểu Thiên đứng vào vị trí xuất phát.

“Hôm nay Lương Duệ mới xuống tàu, chúng ta không kiếm tra 800m nữa. Đổi thành kiểm tra 200m.”

Nói cách khác là tập trung kiểm tra sức bật.

Lâm Tiểu Thiên nâng kính bơi, không hài lòng nhìn hai người đang xem trên bờ: “200m! Hai người còn không c ởi đồ xuống nước!”

“Đây là cơ hội cho cậu thể hiện uy phong 200m trước tân binh!” Diệp Lân lắc lắc ngón tay.

Hạ Trí hiểu lý do huấn luyện viên Bạch chọn 200m: vừa đủ thời gian quan sát tư thế bơi, xoay người và nhịp thở của Lương Duệ, vừa xem được khả năng bứt tốc khi về đích của cậu ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK