Sau khi suy nghĩ lại, Hạ Trí đã hiểu. Có lẽ Bĩ Bĩ cảm thấy Diệp Lân chính là người thường xuyên bám lấy mình.
Bĩ Bĩ à Bĩ Bĩ, em cũng có ngày hôm nay sao?
Diệp Lân xòe tay ra, ý nói: Cứ chờ xem. Anh cũng muốn gần gũi con trai của chúng ta, nhưng con lại sợ anh.”
Hạ Trí chỉ tay vào anh một cách khinh thường.
Mặc dù Bĩ Bĩ đã chạy trốn, nhưng cũng không chạy được xa, chỉ quanh quẩn ở gần đó và quan sát Diệp Lân.
Diệp Lân hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của nó, cùng Hạ Trí chạm vào Lạc Lạc và bắt đầu chơi đùa với Lạc Lạc.
Có lẽ vì xung quanh không còn Bĩ Bĩ gây rối nên Lạc Lạc trở nên vui vẻ hơn.
Có lúc nó dụi đầu vào ngực Hạ Trí, có lúc lại bơi vòng quanh Hạ Trí, thậm chí còn chen vào giữa Hạ Trí và Diệp Lân, thật sự giống như “bố mẹ đưa con đi học”.
Hạ Trí biết Bĩ Bĩ là một đứa nhỏ thích đùa giỡn, tinh nghịch và hay ghen tỵ. Đoán chừng sẽ không nhịn được mà sẽ lại đến tìm cậu.
Sau khi chơi đùa một lúc, Lữ Mân ra hiệu cho bọn họ “lên trên”, bọn họ quay trở lại lối vào căn cứ dưới nước.
Lạc Lạc lưu luyến không rời theo sát, giương mắt háo hức quan sát cho đến khi bọn họ leo lên thang.
Hạ Trí biết Lạc Lạc đang lo lắng Bĩ Bĩ lại xông lên quấy phá, vì vậy Hạ Trí xoay đầu lại, hướng về phía Bĩ Bĩ làm động tác “dừng lại”, ý bảo đứa nhỏ hãy im lặng một chút, nếu không cậu sẽ biến nó thành món cá phi lê chiên!
Bĩ Bĩ lùi lại một đoạn xa, Hạ Trí còn nghĩ Bĩ Bĩ thật sự rất ngoan ngoãn, nhưng khi ngẩng đầu lên lại thấy Diệp Lân đang mỉm cười nhìn Bĩ Bĩ, nhất định là đã dọa Bĩ Bĩ sợ rồi.
“Bĩ Bĩ không sợ trời không sợ đất, sao anh vừa nhìn nó thì nó lại sợ đến thế?” Hạ Trí hỏi.
Diệp Lân cười đáp: “Mọi người đều biết cá heo có chỉ số IQ cao, chúng rất thông minh. Khi anh tới gần, có lẽ nó cảm thấy anh là người thỉnh thoảng có thể điều khiển cơ thể nó nên đã tránh xa.”
Hai người cùng Lữ Mân ăn chung chút đồ, Lữ Mân cho bọn họ xem một số video quay cảnh Bĩ Bĩ và Lạc Lạc ở cùng nhau. Hạ Trí vừa ăn vừa xem, cậu cảm thấy hai chú cá heo này thật sự rất tuyệt vời.
Từ khi Bĩ Bĩ giả vờ bị thương và “phục hồi như cũ”, Lạc Lạc suốt ngày bám lấy Bĩ Bĩ, Bĩ Bĩ đi đâu thì Lạc Lạc cũng đi theo, thỉnh thoảng còn dựa cả cơ thể vào Bĩ Bĩ, thân thiết cọ má vào Bĩ Bĩ.
Cảm giác như bọn trẻ đang tổ chức một chuyến đi chơi xuân và giáo viên yêu cầu hai đứa ngồi cạnh và nắm tay nhau đi dạo.
Một nhóm cá heo khác bơi ngang qua căn cứ dưới nước, con cá heo cái bị Lạc Lạc bắt nạt và sau đó được Bĩ Bĩ cứu đã bơi tới để thể hiện tình yêu thương với Bĩ Bĩ.
Diệp Lân nhìn nó, cười nói: “Được rồi, xem ra chúng ta có thể có một nàng dâu rồi đấy.”
Hạ Trí cũng biết Bĩ Bĩ đã trưởng thành, đã đến thời kỳ nên tìm bạn gái hay tìm vợ rồi.
Đương nhiên Lạc Lạc cũng chiều chuộng Bĩ Bĩ trong mọi việc, ngay cả bạn gái cũng không cãi, quyết định nhường cho anh em tốt, thậm chí còn tránh xa vì sợ bản thân sẽ cản trở chuyện tốt của anh em mình.
Ai ngờ khi trốn xa như vậy, Bĩ Bĩ ngược lại còn không vui, trực tiếp quăng bạn gái ra xa để đuổi theo Lạc Lạc.
Khi Lạc Lạc nhìn thấy Bĩ Bĩ đến, phía sau còn có một con cá heo cái đi theo thì nó lại tiếp tục trốn đi.
Nhìn thấy cảnh né né tránh tránh này, Bĩ Bĩ lập tức nổi giận, trực tiếp xông lên…
Hạ Trí còn tưởng rằng Bĩ Bĩ sẽ đâm vào bụng Lạc Lạc, giống như trước đây khi hai đứa nhỏ xung đột.
Ai mà biết được nó lại trực tiếp xông lên, dùng đầu cọ qua cọ lại vào bụng và mặt dưới cái đuôi của Lạc Lạc.
Hạ Trí nhìn thấy cảnh này thì suýt chút nữa phin bánh quy trong miệng ra.
“Nó đang làm gì thế!”
Diệp Lân sờ cằm, nói một cách đầu ẩn ý: “Nó bỏ qua bước theo đuổi, muốn trực tiếp gạo nấu thành cơm.”
“Anh học cái này từ ai đấy?” Hạ Trí trừng mắt nhìn Diệp Lân, có trời mới biết liệu đây có phải là kinh nghiệm mà Diệp Lân học được khi bám vào trên người Bĩ Bĩ hay không?
“Đó là bản chất con người.” Diệp Lân trả lời mà không đỏ mặt hay tim đập nhanh.
Bĩ Bĩ không ngừng gây rắc rối, đi theo Lạc Lạc như hình với bóng, dùng đủ mọi cách thăm dò, thậm chí còn làm chuyện xấu mấy lần, điều này khiến Hạ Trí cảm thấy Lạc Lạc rất đáng thương.
Lạc Lạc không chịu nổi áp lực nên cũng sụt cân…
Diệp Lân chống cằm nhìn, khóe miệng nở nụ cười.
Nhìn thế nào cũng thấy Hạ Trí đang hả hê cười lớn trên sự bất hạnh của người khác.
“Bây giờ chúng ta phải làm sao?” Hạ Trí dùng khuỷu tay huých Diệp Lân.
“Điều này rất phổ biến trong thế giới cá heo, đó là cách chúng thúc đẩy giao tiếp và tin tưởng cũng như vui vẻ với nhau.”
“Nếu Lạc Lạc không muốn vui vẻ với Bĩ Bĩ, chúng ta có thể ép nó sao?”
“Có lẽ điều mà Lạc Lạc muốn không phải là vui vẻ cùng Bĩ Bĩ mà vì một cái khác.” Diệp Lân quay đầu nhìn Hạ Trí: “Ví dụ như, cho dù đời này em chỉ tặng anh thêm một thanh chocolate, thậm chí anh cũng không thể chạm vào em nữa, chỉ cần em ở bên cạnh anh thì anh đã cảm thấy rất vui vẻ rồi.”
Giọng nói của Diệp Lân nghe rất bình tĩnh, giống như anh vừa nói điều nên nói, làm điều nên làm, nhưng Hạ Trí lại cảm thấy trái tim mình như bị Diệp Lân nắm lấy, vành tai ửng đỏ.
“Cho nên, không phải là Lạc Lạc không thích Bĩ Bĩ, mà là hy vọng Bĩ Bĩ cũng thật sự thích nó chứ không phải chỉ là “vui vẻ vui vẻ” với nhau thôi?” Hạ Trí hỏi.
“Anh nghĩ vậy.”
“Vậy anh nên đi ngủ đi.”
“Hả?”
“Anh đi ngủ và nhập hồn vào thân thể của Bĩ Bĩ rồi dạy cho nó.”
Diệp Lân nhắm mắt lại mỉm cười, không nhịn được xoa đầu Hạ Trí: “Hai chúng ta không phải là ví dụ tốt nhất sao?”
“Hả?”
Sau khi ăn xong và khởi động cơ thể nóng lên, Hạ Trí và Diệp Lân đi đến cửa căn cứ và ngồi trên bậc thang.
Lạc Lạc đang bị Bĩ Bĩ dây dưa lập tức tiến lại gần và ngước nhìn hai người họ.
Bĩ Bĩ đi theo sau Lạc Lạc cách khoảng mười mét, càng đến gần Diệp Lân thì nó càng cách xa hơn.
Hạ Trí đang cúi đầu chơi đùa với Lạc Lạc, Diệp Lân bên cạnh ngẩng đầu nhìn Bĩ Bĩ ở xa xa thì hướng nó ngoắc ngoắc ngón tay.
Bĩ Bĩ bơi về phía trước một chút, rồi lại dừng lại.
Diệp Lân lại ngoắc ngoắc ngón tay, Bĩ Bĩ lại miễn cưỡng bơi về phía trước.
Diệp Lân nhướng mày, lại ngoắc ngoắc ngón tay, tiểu quỷ tinh Bĩ Bĩ lại không dám cãi lời Diệp Lân, trực tiếp bơi đến trước mặt bọn họ.
Khi Lạc Lạc nhìn thấy Bĩ Bĩ lại tới nữa thì lập tức trốn sau đôi chân đang thõng xuống của Hạ Trí, Hạ Trí không nhịn được bật cười.
Lúc này, Diệp Lân dùng ngón tay chọc vào vai Hạ Trí, khi Hạ Trí xoay người lại, Diệp Lân đã hôn lên môi cậu.
Nụ hôn của Diệp Lân không còn bá đạo muốn làm gì thì làm như trước nữa, mà chậm rãi dịu dàng lạ thường. Thời gian như chậm lại, để Hạ Trí nhắm mắt buông bỏ mọi thứ, tận hưởng cảm giác Diệp Lân mang lại cho mình.
Khi nụ hôn kết thúc, Diệp Lân quay đầu lại, nhẹ nhàng cắn vào chóp mũi của Hạ Trí, sau đó nắm lấy tay cậu đặt lên ngực mình.
Anh không nói gì, chỉ nhìn Bĩ Bĩ.
Bĩ Bĩ vẫn ngửa đầu ra sau, như thể đang suy nghĩ.
“Được rồi, chúng ta trở về thôi.”
“Ừ, quay về thôi.”
Hạ Trí không hỏi thêm câu nào nữa, vì cậu biết có lẽ so với mình thì Diệp Lân hiểu rõ ý đồ và suy nghĩ xấu xa của Bĩ Bĩ hơn.
Nếu đã như vậy thì cứ để bọn họ tiến hành trao đổi giao tiếp với nhau đi.
Hạ Trí cúi đầu xuống, Bĩ Bĩ dường như hiểu ra điều gì đó, bơi đến bên cạnh cậu, ngửa đầu ra sau để hôn tạm biệt Hạ Trí trên mặt nước.
“Bĩ Bĩ, cuộc thi của anh sắp đến rồi. Đó là một cuộc thi bơi lội dưới nước. Anh sẽ giành chiến thắng.”
“Hưm hưm…”
Bĩ Bĩ đã rất lâu không có biểu cảm như vậy, như thể đã nhìn thấy hình ảnh cuộc thi của Hạ Trí và nhiệt tình cổ vũ cậu.
Càng như vậy, Hạ Trí càng không nỡ rời xa đứa nhỏ này.
Trước khi rời đi, bọn họ chào tạm biệt tiến sĩ Sở và Lữ Mân.
“Hạ Trí, nếu có thời gian thì thường xuyên đến thăm bọn nhỏ. Bọn chúng sẽ sớm trở về biển lớn.” Lữ Mân nói.
“Tôi biết rồi.”
Có lẽ chính vì vậy mà Hạ Trí đột nhiên cảm thấy mình nên giữ một chút khoảng cách với Bĩ Bĩ.
Nó có quá nhiều tình cảm của con người và đã quen với việc gần gũi với con người. Nếu nó thật sự trở về biển lớn, nó có thể sẽ trở nên cô đơn, thậm chí còn thất vọng với con người sau khi hiểu được những gì con người đã làm.
“Đừng lo lắng quá, nó có Lạc Lạc rồi.”
Diệp Lân nhìn vẻ mặt của Hạ Trí thì cũng biết cậu đang nghĩ gì.
Hai người cùng nhau trở về trường học, Diệp Lân lái xe còn Hạ Trí ngồi ở ghế bên cạnh.
Bình thường phải mất hơn một giờ lái xe để quay lại trường, đó là trong điều kiện tình trạng giao thông thuận tiện.
Phần lớn thời gian, Hạ Trí đều sẽ ngủ.
Nhưng lần này lại không như vậy.
“Em vẫn còn đang suy nghĩ đến Bĩ Bĩ à?” Diệp Lân thả một tay ra và xoa đầu Hạ Trí.
“Em đang nghĩ về chúng ta.”
“Chúng ta? Làm sao?”
“Nếu em không gặp anh thì có lẽ em sẽ giống như Bĩ Bĩ vậy, một mình cô đơn trong hồ bơi, đuổi theo hình bóng mà mình tưởng tượng ra trong đầu.”
“Hạ Trí, em rất kiên cường. Cho dù cả thế giới phản đối, em cũng biết mình muốn làm gì. Nhưng anh thì khác. Bản thân anh không có thứ gì đặc biệt yêu thích cả. Bơi lội giống như món ăn được bày trên bàn vậy, nếu như anh thích thì anh sẽ ăn nhiều hơn, nếu không thì anh sẽ không cố ý yêu cầu.”
“Cái anh thích chính là cảm giác được ở trong nước nhưng vẫn có thể kiểm soát được cơ thể mình.”
Bởi vì trước kia khi Diệp Lân xuất nhập hồn, anh bám vào thân thể của các sinh vật dưới nước, bất luận đi nơi nào, trải qua cái gì, có bao nhiêu sợ hãi cùng vui sướng, đều không thuộc về anh.
“Đúng vậy. Nhưng chỉ có em hiểu được nỗi cô độc của anh.”
Em quan trọng đối với anh nhiều hơn em nghĩ.
Sau khi trở về trường, Diệp Lân bảo Hạ Trí về trước, vì huấn luyện viên Bạch muốn nói chuyện với anh một chuyện.
“Nói chuyện gì?” Hạ Trí hỏi.
“Còn có thể là gì nữa, đương nhiên là muốn chắc chắn rằng anh vẫn ổn và cũng đừng ngủ quên trong hồ bơi. Đến lúc đó em sẽ phải ở làn bên cạnh cứu anh, cảnh tượng đó sẽ rất buồn cười. Nó nhất định sẽ thu hút sự chú ý của mọi người, và chúng ta sẽ lại lên trang nhất.”
“Tình trạng của anh ổn mà.” Hạ Trí nói một câu như vậy rồi bước xuống xe, tay xách túi đi về phía ký túc xá.
Diệp Lân ngồi trong xe nhìn theo bóng lưng của cậu trai, không nhịn được mỉm cười.
“Dễ thương quá.”
Khi Hạ Trí đi xuống cầu thang ký túc xá, cậu nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang đứng ở cửa với vẻ mặt do dự, vừa muốn lên lầu nhưng vẫn nán lại ở cửa.
Mặc dù người đàn ông này trông đã ngoài bốn mươi và có đôi nét thăng trầm, nhưng ông ta lại mang theo một khí chất trầm ổn và trông quen quen.
“Chú là bố của Diệp Lân phải không ạ?”
Ngay khi trực giác vừa lóe lên trong đầu, Hạ Trí đã mở miệng hỏi.
Đối phương sửng sốt một lát rồi mỉm cười.
Khi ông ta mỉm cười trông thật sự giống Diệp Lân.
“Phải, chú là bố của Diệp Lân. Cháu có biết ký túc xá của Diệp Lân ở đâu không?”
“Ồ, cháu là bạn cùng phòng của anh ấy, chú cứ đi theo cháu ạ.”
Ngay khi Hạ Trí định quay đi thì Diệp Thận đã gọi cậu lại.
“Bạn học kia… Chú sẽ không lên đó. Nếu cháu là bạn cùng phòng của nó thì cháu có thể đưa cái này cho nó giúp chú được không?”
Diệp Thận lấy ra một phong thư nhỏ đưa cho Hạ Trí.
Hạ Trí vốn nghĩ rằng đó là lá thư của một người cha gửi cho con trai mình, nhưng khi dùng ngón tay bóp nhẹ nó, cậu mới biết đó là một tấm thiệp hay thứ gì đó, có lẽ là thẻ tín dụng.
“Cháu không thể. Hơn nữa Diệp Lân cũng không thiếu tiền.”
Không biết vì sao, một ngọn lửa tức giận muốn bùng lên trong người cậu, Hạ Trí đang định xoay người thì đã bị Diệp Thận kéo lại.
“Không phải tiền, là thẻ thành viên phòng tập thể hình…”
Diệp Thận há miệng, nhưng lại không biết nên nói gì.
Hạ Trí vẫn không nhận: “Anh ấy cũng có rất nhiều thẻ phòng tập thể hình. Nếu chú vẫn còn quan tâm đ ến Diệp Lân thì cháu chỉ muốn hỏi, đã bao lâu rồi chú không xem cuộc thi của Diệp Lân? Chú có biết điểm cao nhất của anh ấy hiện tại là bao nhiêu không? Chú có nhớ hạng mục sở trường của anh ấy là gì không? Chú có biết mục tiêu hiện tại của anh ấy là gì không?”
Trước cửa ký túc xá khó mà nói quá nhiều, Hạ Trí cũng biết nếu Diệp Thận chỉ muốn trong lòng mình thoải mái thì khi nghe Hạ Trí hỏi những vấn đề này, ông ta sẽ càng tức giận hơn, nhưng cậu vẫn muốn hỏi.
Mặc dù đối với Diệp Thận mà nói thì cậu chỉ là người ngoài, nhưng đối với Diệp Lân, cậu lại là người quan tâm đ ến anh nhất trên đời.
“Cháu… cháu có phải là Hạ Trí không?” Diệp Thận hỏi.
Hạ Trí vốn định đi lên cầu thang thì nghe thấy, cậu dừng lại nhìn ông ta.
“Ngày đó… Khi Diệp Lân cùng nhau ăn cơm với chú, lúc nghe tin có một người bạn tên ‘Hạ Trí’ bị thương thì nó lập tức rời đi. Đó là lần đầu tiên chú thấy nó lo lắng như vậy.”
Diệp Thận nhìn Hạ Trí, trong mắt lộ ra vẻ mong đợi không thể diễn tả thành lời được, như thể muốn từ Hạ Trí biết tất cả mọi chuyện liên quan đến Diệp Lân.
“Cháu là Hạ Trí.”
“Vậy chú… chú có thể…”
“Gần trường chúng cháu có một quán cà phê tên là Lộc Giác Hoa Khai. Cà phê ở đó rất ngon. Cháu mời chú.” Hạ Trí nói.
Mặc dù có hơi lạ khi mời bố của bạn cùng phòng đi uống cà phê, nhưng vẫn tốt hơn là cả hai đứng ở cửa ký túc xá hoặc đi dạo quanh trường cùng bố của bạn cùng phòng.
Dù sao Diệp Thận cũng là một người kinh doanh lâu năm, kinh nghiệm của ông ta chắc chắn phải hơn Hạ Trí. Ông ta nhanh chóng đè nén mọi cảm xúc, âm thầm quan sát Hạ Trí.
Cậu trai trước mặt trông rất lanh lợi, không phải kiểu người nói một đằng làm một nẻo trong thế giới kinh doanh, càng không phải người sẽ xử sự khéo léo đẩy đưa có thể thấy được ở khắp nơi, thỉnh thoảng cậu còn nói chuyện rất thẳng thắn và khiến người ta đau lòng.
Nhưng Diệp Thận hiểu rằng, những người bạn như vậy thường là những người đáng tin cậy nhất.
“Cháu cũng học kiến trúc à?”
Diệp Thận nghĩ, nếu cậu nhóc này rất quen thuộc với Diệp Lân, vậy thì chắc hẳn phải biết cô gái đi cùng Diệp Lân là ai, nói không chừng có thể giúp ông ta thuyết phục anh cùng đi Mỹ.
“Cháu không học kiến trúc, nhưng cháu biết một chút. Nếu Diệp Lân muốn đi Mỹ, anh ấy cũng không cần sự giúp đở của chú. Với thành tích học tập và thành tích bơi lội của anh ấy, các trường đại học Ivy League sẽ cấp cho anh ấy học bổng toàn phần. Là anh ấy chọn trường, không phải trường chọn anh ấy.”
Diệp Thận sửng sốt một lát, sau đó cười nói: “Hạ Trí, hình như cháu có ấn tượng không tốt về chú, là vì chuyện chú tái hôn sao?”
“Không phải.” Hạ Trí lắc đầu: “Là vì rõ ràng chú cảm thấy có lỗi với Diệp Lân, nhưng chỉ biết ‘bù đắp’ theo cách của mình. Tất cả những thứ chú cho là tốt nhất đều không quan trọng bằng những gì trong lòng Diệp Lân.”
“Vậy… nó cho rằng điều gì là quan trọng? Chú muốn cho nó một tương lai tốt nhất, như vậy còn chưa đủ sao?” Diệp Thận cười nói. Theo ông ta, những người trẻ tuổi trước khi rời trường đều sống trong nhung lụa, tràn đầy lý tưởng và nhiệt huyết, nhưng những thứ này lại rất mong manh, không chịu được lễ rửa tội của hiện thực.
Đôi khi thành công không chỉ đến từ sự chăm chỉ mà còn có bối cảnh và cơ hội.
“Diệp Lân đã có tương lai tốt nhất, dựa vào chính mình. Thứ anh ấy hoài niệm chính là cảm giác an toàn khi chú chạy vào phòng đánh thức anh ấy dậy và ôm chặt anh ấy mỗi khi nằm mơ. Và cả niềm vui khi chú đón anh ấy mỗi khi huấn luyện xong, chứng kiến sự tiến bộ của anh ấy.”
Diệp Thận dừng lại, trong đầu đột nhiên hiện lên rất nhiều chuyện trước kia. Ông ta đã sớm quên mất cảm giác đứa con trai ngoan ngoãn và yếu đuối nhào vào lòng mình, cũng quên đi cảm giác muốn bảo vệ đứa nhỏ.
“Từ thời trung học đến đại học, mọi thành công của Diệp Lân đều không thể nào chia sẻ với người quan trọng nhất trong cuộc đời anh ấy.”
Bởi vì, bọn họ đều không ở bên cạnh anh.
Hạ Trí liếc nhìn ly cà phê trước mặt Diệp Thận rồi hỏi: “Chú Diệp, lúc nào chú cũng gọi Americano à?”
“Hả?” Diệp Thận lấy lại tinh thần: “Đúng vậy… Cái này có thể nếm được hương vị nguyên bản của cà phê, hơn nữa… còn giúp con người trở nên tỉnh táo hơn.”
“Diệp Lân cũng vậy. Anh ấy đều luôn uống Americano.”
Diệp Thận đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên mình dẫn Diệp Lân đi uống cà phê. Lúc đó anh còn là học sinh tiểu học. Diệp Thận bận rộn xử lý công việc còn Diệp Lân ngồi đối diện làm bài tập.
Anh đã nói: “Bố ơi, ly cà phê trước mặt bố thơm quá.”
Diệp Thận mỉm cười, có chút ác ý đưa ly nước đến bên miệng con trai. Diệp Lân uống một ngụm lớn, sắc mặt lập tức thay đổi, anh muốn nhổ ra nhưng không có chỗ nhổ, cuồi cùng đành phải nuốt vào.
Anh vội vàng cầm lấy gói đường và đổ hết đường vào miệng, sau đó nói: “Bố ơi, bố hư quá. Thứ này còn đắng hơn cả thuốc nữa.”
Khi đó, Diệp Thận cảm thấy con trai mình rất đáng yêu.
Điện thoại di động của Hạ Trí reo lên, là Diệp Lân gọi đến.
“Em đang ở đâu vậy? Anh quay lại thì không thấy em đâu cả.”
Giọng nói của Diệp Lân trong điện thoại tràn ngập tiếng cười, ngay cả không khí cũng nhẹ nhàng rung động.
“Không có gì, em chỉ ra ngoài mua chút đồ thôi, sẽ sớm trở về.”
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Trí nhìn Diệp Thận: “Chú Diệp, cháu xin phép về trước.”
“À… Cháu cứ về đi, chú ngồi một lát nữa.”
“Vâng.” Hạ Trí gật đầu rồi xoay người rời đi.
Diệp Thận im lặng ngồi ở chỗ đó, cho đến khi ly cà phê trước mặt nguội hẳn, người phục vụ bước đến hỏi ông ta có muốn làm nóng không, lúc này ông ta mới giật mình tỉnh lại.
Ông ta gọi điện thoại cho Lữ Yến: “Tôi nghĩ…tạm thời không trở về New York.”
“Không trở về New York? Có chuyện gì vậy?”
“Tôi muốn ở lại đây xem trận đấu của Diệp Lân rồi mới đi. Không phải vòng loại sẽ bắt đầu vào tuần tới sao?”
“Ông bận rộn như vậy, hay là để tôi quay video lại cho ông xem…”
“Không cần, tôi muốn tận mắt xem thằng bé thi đấu. Nó là con trai tôi, nó đã trưởng thành rồi. Là một người bố, đương nhiên tôi muốn tận mắt nhìn thấy con trai mình tài giỏi ra sao. Hơn nữa, Lục Trần cũng là con trai của bà… Bà không muốn xem thằng bé thi đấu sao?”
“… Cũng được, để tôi nói một tiếng với Lục Trần.”
“Nói gì? Thi đấu là thi đấu, mọi người đều phải cạnh tranh công bằng. Bà đừng tạo áp lực cho Lục Trần, nhất định phải để cho Lục Trần thể hiện hết khả năng của mình. Làm bố mẹ, chẳng lẽ không nên mong đợi con cái của mình thành công và vinh quang sao?”
Lời nói của Diệp Thận khiến Lữ Yến nghẹn ngào, hồi lâu sau mới trả lời: “Đúng vậy…”
Khi giải đấu liên trường đang đến gần, toàn bộ đội bơi của trường đại học Q đều trong bầu không khí căng thẳng.
Ngoài việc huấn luyện thông thường, các trận đấu vòng loại của đội tuyển khiến mọi tuyển thủ đều trở nên khẩn trương.
Trước khi nộp danh sách người tham gia, Bạch Cảnh Văn cuối cùng cũng công bố danh sách những người tham gia. Về cơ bản giống như cuộc thi bơi lội của trường cao đẳng thành phố Q lần trước, nhưng có thêm nội dung bơi tự do 50m.
Xét về sức bật của nội dung bơi tự do cự ly ngắn, Diệp Lân và Hạ Trí là những người giỏi nhất trong đội bơi của trường đại học Q. Vì vậy cả hai đã cùng nhau tham gia các nội dung 50m, 100m và 200m, và thêm cả nội dung 1500m.
Lạc Ly và Trần Gia Nhuận một lần nữa bao trọn nội dung hỗn hợp cá nhân.
Khi danh sách tuyển thủ của đại học Q tham gia được công bố, Diệp Lân đang ngồi trên ghế còn Hạ Trí đứng sau lưng anh và dựa vào vai anh, đầu hai người gần như chạm vào nhau khi cùng nhìn vào điện thoại của Diệp Lân.
“Hạ Trí, em càng ngày càng lười đấy.” Diệp Lân cười nói.
“Sao lại thế được? Chẳng phải em cũng học từ anh sao?” Hạ Trí cũng bắt chước Diệp Lân, ghé đầu vào cổ anh và cố ý phả hơi thở làm anh nhột.
Diệp Lân bật cười, nghiêng đầu sang định cắn vào mũi Hạ Trí, nhưng lần nào Hạ Trí cũng né được.
Lúc này, điện thoại di động của Hạ Trí reo lên, là Trần Phương Hoa gọi đến.
“Mẹ! Sao mẹ lại nghĩ đến việc gọi điện cho con?”
“Ý con là sao? Mẹ gọi điện cho con trai mình khiến con không hài lòng à?” Trần Phương Hoa cười nói.
“Sao có thể như vậy được? Con đang nghĩ chẳng phải mẹ và mẹ của Khanh Miễn, hai vị Thái hậu của Đông Tây Cung, hẳn là nên đi dạo uống trà, mua sắm sao?”
“Được rồi, hai vị Thái hậu sắp hạ lệnh, con có tiếp chỉ không?”
“Tiếp chỉ, mời mẹ căn dặn.”
“Mẹ và Tiêu Đình muốn đến thành phố Q tĩnh tu! Chuyến bay của mẹ và bà ấy là vào ngày mai, vì vậy mẹ và bà ấy có thể đến xem trận đấu của con!”
Hạ Trí nghe vậy thì vô cùng vui mừng.
Lần trước khi cậu thi đấu, Trần Phương Hoa bận công tác không đến được, lần này là thi đấu toàn quốc, cuối cùng bà cũng có thể đến xem!
“Được! Không thành vấn đề! Đặc biệt cử Tiểu Diệp Tử tự mình lái xe ra sân bay đón mọi người!” Hạ Trí kéo tai Diệp Lân.
Diệp Lân mỉm cười gật đầu.
“Tiểu Diệp Tử là ai?”
“À… Là Diệp Lân!”
Để đón hai vị Thái hậu, Diệp Lân còn đặc biệt đi rửa sạch xe rồi nhanh chóng lái xe đến sân bay.
Hạ Trí ngồi ở ghế phụ, Sầm Khanh Miễn ngồi ở ghế sau.
Bọn họ trông vô cùng nổi bật giữa đám đông, điều này khiến Trần Phương Hoa và Tiêu Đình vô cùng tự hào.
“Ôi, vừa bước ra đã thấy một anh chàng đẹp trai vẫy tay với mình làm tim cũng suýt tan chảy.” Tiêu Đình vừa nói vừa ôm con trai.
“Đó là… Con trai của mẹ là chàng trai đẹp trai nhất ở sân bay này.”
Tiêu Đình gõ vào đầu cậu ta: “Con nghĩ gì vậy? Mẹ đang nói đến Hạ Trí và Diệp Lân.”
“Hứ…”
Bởi vì phải tĩnh tu một tháng nên vali của Trần Phương Hoa khá nặng, Hạ Trí giúp kéo vali còn Diệp Lân đưa tay giúp Trần Phương Hoa xách túi.
“Ôi, để cô tự xách được rồi.” Trần Phương Hoa có chút ngại ngùng.
“Không sao đâu mẹ, cứ để anh ấy xách đi.”