Tiêu Bân dời ống kính lại, tự nhủ rằng trong trận chung kết một trăm mét này, người giành chức vô địch chắc chắn sẽ là Hà Kính Phong hoặc Thẩm Dao.
Khi tiếng còi “Tút—” vang lên, mọi ánh mắt đều tập trung vào bục xuất phát, Hạ Trí cảm nhận nhịp tim mình dâng cao, nhìn thấy cơ bắp của Diệp Lân căng lên, giải phóng sức mạnh trong khoảnh khắc anh lao xuống nước, khi thân hình anh lao vào mặt nước với sự kiên định, Hạ Trí biết rằng Diệp Lân đã quyết định đánh cược tất cả.
Hơi thở của Hạ Trí như nghẹn lại trong cổ họng, dù một người đang trên bờ, một người dưới nước, Hạ Trí vẫn cảm nhận rõ có một sức mạnh nào đó kéo anh lao đi như phá nước.
Những động tác quạt tay mạnh mẽ của Diệp Lân làm máu trong người Hạ Trí sục sôi.
Chính là thế này! Đây mới là Diệp Lân mà cậu quen biết!
Trên bờ, huấn luyện viên Bạch vô cùng căng thẳng, tay siết chặt cánh tay Lạc Ly, nhìn theo sát từng động tác.
Tiêu Bân đang giữ máy quay cũng sững sờ trước cảnh tượng ấy, Diệp Lân dẫn đầu với một lợi thế không thể bị đánh bại, không hề giữ lại chút thể lực nào.
Đó không phải là sự giãy giụa cạn kiệt sức lực đối mặt với cái chết, mà là một dạng sức mạnh quật cường đối đầu với thử thách, dường như anh muốn nói rằng — dù phía trước không có đường, ông đây cũng phải xông qua!
Sau cú quay người đầu tiên, Diệp Lân tiếp tục dẫn đầu.
Cả Hà Kính Phong lẫn Thẩm Dao vốn định giữ chút thể lực, nay buộc phải bung hết sức lực để vượt qua anh, bởi một khi Diệp Lân giữ vững lợi thế này đến mười mét cuối, chắc chắn anh còn đủ sức để tăng tốc thêm!
“Đừng ngất… Tuyệt đối đừng ngất…” Huấn luyện viên Bạch siết chặt tay Lạc Ly, không ngừng run rẩy.
Ông ấy hiểu rõ Diệp Lân khao khát chiến thắng yếu điểm chí mạng của mình như thế nào, nó như một vực thẳm sâu hoắm, liên tục cuốn lấy Diệp Lân.
Vì thế, anh thường lùi lại, giữ khoảng cách an toàn, theo bản năng sinh tồn của mỗi người.
Nhưng hôm nay, ngay từ khi rời bục xuất phát, huấn luyện viên Bạch cảm nhận được sự quyết tuyệt lạnh lùng từ anh — anh quyết định nhảy xuống, dù cuối cùng có bị vực thẳm nuốt chửng, anh vẫn muốn nhìn xem trong vực thẳm đó có gì, dù có tan xương nát thịt, anh cũng không hối tiếc!
“Diệp Lân liều mạng thế này, chẳng may năm mét cuối mà không giữ được, có thể sụp đổ hoàn toàn, còn khó giữ nổi vị trí trong top ba.” Huấn luyện viên Chu của Đại học Nam Thành lo lắng thốt lên.
Nghe được điều này, Tiêu Bân nheo mắt, bật chế độ quay video, được rồi, Diệp Lân, anh sẵn sàng đốt cháy bản thân để soi sáng người khác là chuyện tốt! Hãy kéo tốc độ của Hà Kính Phong và Thẩm Dao lên! Biết đâu họ sẽ phá được kỷ lục cá nhân của mình!
Trong chặng cuối, Diệp Lân đã ngừng lấy hơi, mỗi cú đạp chân khiến nước văng lên như nổ tung.
Tâm trạng của Hạ Trí lên cao, trong khoảnh khắc đó, cậu dường như thấy vẻ ngạo nghễ và ngang ngược của Bĩ Bĩ, nước chính là lãnh địa riêng của Diệp Lân, không ai có thể bì kịp.
Thẩm Dao và Hà Kính Phong dốc hết sức mình để vượt qua Diệp Lân, nhưng cả hai đều cảm nhận rõ ràng người đang bơi phía trước kia, chính là Diệp Lân đã từng vô địch không ai sánh kịp trên đường đua.
Khoảnh khắc chạm vào thành bể, đội bơi của Đại học Q vỡ òa trong tiếng reo hò.
Chỉ có huấn luyện viên Bạch và Lạc Ly là vẫn dán mắt vào mặt nước.
Hà Kính Phong, Thẩm Dao còn có cả Lâm Tiểu Thiên đều đã lên bờ, điều chỉnh nhịp thở, nhưng mãi vẫn chưa thấy Diệp Lân trồi lên.
“Không ổn rồi… Lạc Ly! Em mau…”
Khi này Hạ Trí đã vứt áo khoác, lao xuống nước, dùng hết sức mình bơi đến đường bơi của Diệp Lân.
Trong nước, cậu nhìn thấy Diệp Lân nhắm mắt, dường như đang ngủ say.
Thân hình anh duỗi thẳng, nhưng lại từ từ chìm xuống.
Ngay khoảnh khắc Hạ Trí ôm lấy anh, Diệp Lân đột nhiên mở mắt, ho khan trong nước.
Hạ Trí nhanh chóng đỡ anh lên mặt nước, Diệp Lân dùng một tay bám vào thành bể, ho liên tục.
“Đm, ngạt nước cũng có thể làm người khác sợ chết khiếp!” Hà Kính Phong vẫn đang điều chỉnh hơi thở, hoàn toàn không hay biết rằng Diệp Lân bên đường bơi kế bên đã không nổi lên.
Xung quanh, mọi người đều xôn xao, nghĩ rằng Diệp Lân chỉ bị sặc nước, không ai ngờ thực ra anh đã ngất xỉu.
Hạ Trí không nói gì, chỉ dựa vào bên cạnh Diệp Lân, nhìn anh.
Diệp Lân vỗ vai cậu, sau đó cười: “Em lo cho anh đúng không… Em nghĩ anh sắp chết đuối rồi à?”
Đến Thẩm Dao cũng không nhịn được, đấm xuống nước một cái: “Điên rồi à! Để người khác lo lắng như vậy thấy vui lắm sao!”
Cả Thẩm Dao và Hà Kính Phong đều đã phá được thành tích tốt nhất của mình, nhưng vì gắng sức quá, mãi vẫn chưa lấy lại hơi thở bình thường.
Hạ Trí nhìn Diệp Lân leo lên bờ, mắt không rời khỏi bóng hình phía trước, mỗi khi Hạ Trí muốn đưa tay đỡ lấy anh vì thấy dáng đi có phần loạng choạng, Diệp Lân lại kịp thời đứng vững, không hề để lộ sự yếu đuối.
Tấm lưng của anh vẫn thẳng tắp, như thể dù trời có sập xuống cũng chẳng bao giờ khiến anh cúi đầu.
Mắt Hạ Trí như nóng lên, đây mới chính là Diệp Lân.
Huấn luyện viên Bạch vừa công bố kết quả, toàn trường rộ lên tiếng trầm trồ kinh ngạc.
Diệp Lân đã tự phá kỷ lục bản thân, cải thiện thành tích một trăm mét của mình thêm 0.02 giây, nếu đây là một cuộc thi chính thức, điều này đồng nghĩa với việc thiết lập kỷ lục mới cho giải liên trường.
Nhưng người tạo nên vinh quang ấy, không chọn cách hưởng niềm vui chiến thắng mà lặng lẽ trở về phòng thay đồ, chùm khăn lên đầu, điều chỉnh lại nhịp thở dồn dập sau cuộc đua.
Cách đó không xa, Hạ Trí lặng lẽ đứng chờ, chỉ khi nào Diệp Lân ổn định lại hơi thở cậu mới bắt đầu nói với anh vài lời.
Khoảng năm phút trôi qua, Diệp Lân mới kéo khăn xuống, khi thấy Hạ Trí vẫn ở đó, anh khẽ cười: “Sao em còn ở đây? Không xem thi bơi bướm à?”
“Không có anh thi đấy, đối với em không còn hấp dẫn nữa.” Hạ Trí điềm nhiên trả lời.
Diệp Lân lướt qua bên cậu, tiện tay dùng khăn vắt nhẹ lên người Hạ Trí.
“Ngốc nghếch.”
Ngay khoảnh khắc đó, Hạ Trí bỗng nắm lấy khăn của Diệp Lân và kéo giật về phía sau, Diệp Lân hoàn toàn bất ngờ, mất thăng bằng mà loạng choạng lùi lại.
Hạ Trí liền nhấc chân chắn ngang cánh cửa phòng thay đồ, ngăn không cho Diệp Lân đi tiếp.
“Anh Lân, anh định đi đâu?” Giọng Hạ Trí cao hẳn lên, đầy khiêu khích.
Diệp Lân nhìn biểu cảm của cậu, không nhịn được mà bật cười.
“Em… Em định làm gì? Muốn nhân lúc anh vừa bơi xong còn kiệt sức để cưỡng ép sao?”
Lúc này, Diệp Lân vừa tháo mũ bơi, mái tóc ướt dính lên trán và khuôn mặt, hơi thở vẫn chưa hoàn toàn đều lại, có lẽ đây là lúc trông anh dễ bị áp đảo nhất.
“Đúng vậy.” Hạ Trí thốt lên hai từ đó, ngực bất giác dâng lên một cảm giác mong chờ.
Cậu thật sự muốn thử một lần.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Trí, Diệp Lân bất giác lùi từng bước, ngoắc ngoắc tay với cậu: “Nào, đến đây, em thử một lần. Để anh đây xem em có mấy phần bản lĩnh!”
Hạ Trí như nhận được mệnh lệnh, không nói hai lời lập tức tiến lên, nhưng vừa khi cậu tiến vào tầm với của Diệp Lân, anh bất ngờ khóa tay cậu lại, vặn mạnh một cái. “sầm” một tiếng, Hạ Trí đã bị áp lên tủ đồ.
Chiếc tủ sắt kêu lên một tiếng rõ ràng khi bị đẩy mạnh, Diệp Lân dán sát lưng cậu vào đó.
“Chỉ có vậy thôi sao? Em uống gan hùm mật gấu rồi à?”
Hạ Trí bị ép hai tay ra sau, khiến cậu mất đi điểm tựa.
Cậu biết mình đã bỏ lỡ cơ hội, nhưng không giận dữ, chỉ cười thản nhiên: “Em biết. Anh đã thực sự ngất đi.”
Diệp Lân thoáng sững sờ, buông lỏng tay.
“Đúng vậy. Nhưng so với trước kia thì đã tốt hơn rất nhiều. Nếu là trước đây, anh đã không thể trụ được tới năm mét cuối cùng.” Diệp Lân đáp.
“Cảm giác thần du là thế nào?” Hạ Trí quay người lại, ánh mắt hiếu kỳ.
“Thần du ư…” Diệp Lân ngẩng đầu, như đang cố tìm cách diễn đạt sao cho Hạ Trí có thể hiểu được, “Cứ như thể em từ bỏ sinh mạng mình, để tư tưởng thoát khỏi cơ thể, đến khi tỉnh lại đột ngột, phát hiện mình đang ở một vùng nước khác.”
“Vậy còn lần này? Lần này khi tỉnh lại…”
“Anh phát hiện mình đang ở trong vòng tay của em.” Khóe miệng Diệp Lân cong lên thành nụ cười mãn nguyện.
“Anh vừa lập được thành tích cá nhân mới.”
“Đúng vậy, anh đã lập được kỷ lục mới. Phạm vi thần du của anh đã tiến xa hơn.”
Lồ ng ngực Hạ Trí nóng rực, thậm chí cảm giác mỗi nhịp đập của trái tim đều như muốn vỡ òa.
“Hạ Trí, anh không cam tâm. Anh thực sự không cam tâm. Mỗi vận động viên bơi lội đều không biết giới hạn của mình nằm ở đâu. Nhưng từ khi anh ngất đi trong cuộc thi liên trường năm ngoái, anh đã thấy trước được điều đó rồi.”
Hạ Trí không thể ngờ rằng, một người luôn điềm tĩnh như Diệp Lân lại có thể thổ lộ những điều này với mình.
“Khi lần đầu tiên nghe Tiểu Sầm kể rằng có người xem anh là tất cả thanh xuân của cậu ấy, anh đã tự nhủ rằng tên ngốc này không đáng làm vậy. Cậu ấy nên theo đuổi những mục tiêu có triển vọng hơn, thay vì dành hết tình cảm cho anh, người chẳng còn tương lai gì nữa.” Diệp Lân cười nhẹ, đặt chiếc khăn tắm lên đầu Hạ Trí, dịu dàng lau mái tóc vẫn còn ướt của cậu.
Hạ Trí siết chặt tay lại thành nắm đấm.
“Nhưng khi em cứ mãi theo đuổi phía sau anh, không chịu buông bỏ, anh dần nhận ra tốc độ bơi của anh nhanh bao nhiêu, em cũng sẽ đuổi theo anh nhanh bấy nhiêu, lần đầu tiên, trong hồ bơi lớn của khách sạn hôm đó, anh quên mất giới hạn của chính mình và hoàn thành cả chặng bơi. Bởi khi em ở trong nước, em mới chính là giới hạn của anh.”
Hạ Trí cúi đầu xuống, dựa vào lồ ng ngực Diệp Lân, lặng lẽ lắng nghe những lời mà anh chưa từng chia sẻ với ai, những cảm xúc sâu kín tận đáy lòng.
“Em coi anh là mục tiêu, còn anh lại xem em là sức mạnh của mình. Anh không mạnh mẽ như em nghĩ đâu, vì thật ra anh luôn dựa vào em.”
Hạ Trí mở to mắt, không ngờ đối với Diệp Lân, bản thân mình lại có ý nghĩa lớn lao đến vậy.
Lúc này cậu mới hiểu tại sao trước đây Diệp Lân luôn nói rằng nếu Hạ Trí không bơi cùng, anh sẽ bỏ cuộc.
Đó không phải là sự buông xuôi hay lời đùa cợt, mà là vì từ sâu thẳm trái tim, Diệp Lân cũng hy vọng có Hạ Trí bên cạnh, để cùng nhau bơi đến những vùng nước xa hơn.
“Diệp Lân, mơ ước được hoàn thành chặng tiếp sức tự do cùng anh của em vẫn chưa bao giờ thay đổi.”
“Anh biết.”
“Em sẽ cho anh đặc quyền lệ thuộc vào em.”
Hạ Trí nói một cách nghiêm túc.
Trong lòng Diệp Lân như có điều gì đó vừa vỡ òa, rồi một cơn sóng cảm xúc mạnh mẽ không thể diễn tả tràn ngập, lẻn vào từng mạch máu, xây dựng nên một sức mạnh mới từ tận sâu bên trong.
“Em thật là khó trị.”
“Nếu anh nghĩ rằng em là giới hạn của anh, thì hãy hiểu em sẽ ngày càng mạnh hơn, nhanh hơn. Dù ở chung một hồ bơi hay không, em vẫn sẽ là đối thủ đáng gờm nhất anh từng gặp. Nếu anh không thể thắng nổi Hà Kính Phong hay Thẩm Dao, thì đừng nghĩ tới việc vượt qua giới hạn của em.” Hạ Trí khẳng định chắc nịch.
“Ai là người mà ngay cả trong trận đấu xếp hạng của đội cũng chưa thắng nổi Lâm Tiểu Thiên?” Diệp Lân nhắm mắt cười, nhưng trong lòng anh lại nghĩ rằng Hạ Trí chính là người mạnh mẽ nhất mà anh từng gặp.
“Giống nhau thôi, Diệp Lân — đừng để bất cứ ai ngoài em đánh bại anh, bởi nếu thế, anh sẽ không còn là mục tiêu duy nhất của em nữa.”
Hạ Trí gỡ chiếc khăn tắm xuống, kiên định nhìn vào Diệp Lân.
Lần đầu tiên, Diệp Lân thấu hiểu ý nghĩa của việc trở nên mạnh mẽ và độc lập thật sự.
“Xem ra chiều nay chặng bơi hai trăm mét của anh cũng phải dốc hết sức rồi.” Diệp Lân cười, vẫn giữ nét trưởng thành, phong thái bao dung mà Hạ Trí yêu thích, còn có… Sự mạnh mẽ không gì có thể đánh bại.
Đến lúc này Hạ Trí mới nhận ra, lẽ ra người ngăn cản Diệp Lân ngay ở cửa chính là mình, nhưng không ngờ giờ đây chính cậu lại bị Diệp Lân vây lại trước tủ đồ.
“Tránh ra!” Hạ Trí đẩy nhẹ vào vai Diệp Lân với vẻ không hài lòng.
“Nếu anh thắng cả Hà Kính Phong lẫn Thẩm Dao trong chặng bơi hai trăm mét, em nói thế nào?”
Diệp Lân quay người lại, lấy bình nước trên ghế dài, ngửa cổ uống vài ngụm.
“Nói gì? ‘Cung hỉ phát tài, cho tôi lì xì’ hả?” Hạ Trí không vui đáp lại.
“Anh nghĩ lại, vừa rồi em vô lễ với anh lắm đấy. Em còn muốn chơi trò bá vương ngạnh thượng cung*, định làm gì hả?”
(*) Bá vương ngạnh thượng cung: là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang, hiểu đơn giản là cưỡng gian
Tim Hạ Trí giật thót, không lẽ bảo rằng cậu muốn gây chuyện thật?
“‘Bá vương ngạnh thương cung’ là do anh nói, em đâu có nói gì đâu.”
“Thế thì, đến lúc đó em hôn anh một cái.”
Nghe vậy, máu Hạ Trí dồn thẳng l3n đỉnh đầu, “Anh vừa nói cái gì?”
“Mặt em đỏ lên rồi kìa. Anh còn chưa nói là hôn ở đâu, mà em đã đỏ mặt rồi?”
“Anh còn muốn em hôn anh ở đâu chứ?”
Hạ Trí xắn tay áo lên, chuẩn bị nện cho Diệp Lân một trận.
Nhưng Diệp Lân chẳng hề bận tâm, cúi đầu nhìn chiếc quần bơi của mình, rồi nói: “Nơi quý giá nhất của anh.”
Máu Hạ Trí dường như dồn hết lên tận cổ họng.
“Anh có liêm sỉ chút được không! Bơi thì chỗ đó là phần ít phải dùng sức nhất, còn khoe mẽ cái nỗi gì?”
Diệp Lân nghiêng đầu, chống tay lên cằm, nở nụ cười thoáng vẻ lịch lãm pha chút tinh quái, nhìn nụ cười ấy Hạ Trí bỗng dưng nhớ đến cảnh Bĩ Bĩ bơi dưới nước, cố tình phô trương bụng để khoe mẽ.
“Anh cút đi! Ông đây tìm cái chậu đến băm nát anh ra luôn!”
Nói rồi, Hạ Trí hậm hực đứng lên, bước ra khỏi phòng thay đồ.
“Em biết chỗ nào bán chậu không?” Giọng trêu chọc của Diệp Lân vang lên từ phía sau lưng cậu.
“Rầm——” một tiếng, nắm tay Hạ Trí đập mạnh vào cánh cửa.
Diệp Lân khẽ sờ lên mũi, ngửa đầu cười khẽ: “Thế này thì hơi ngượng rồi… Chẳng lẽ lại không cho người ta quyền được bắt nạt một chút sao…”
Thấy Hạ Trí bước ra với vẻ mặt không mấy vui vẻ, Lâm Tiểu Thiên vội vàng tiến lại gần: “A Trí, sao thế? Trông cậu như muốn bay thẳng lên trời vậy!”
“Diệp Lân cứ mở miệng ra là bắt nạt tôi, nếu giỏi thì cứ lấy cái chân thứ ba mà bơi đi!”
Lâm Tiểu Thiên ngẩn người: “Không phải chứ? Anh Lân thường ngày rất có chừng mực mà, chúng tôi có đùa gì thì cậu ta cũng chỉ cười rồi nghe thôi, chứ chưa bao giờ đùa lại như vậy.”
“Ha ha…”
“Có khi nào cậu hiểu nhầm không?” Lâm Tiểu Thiên vỗ nhẹ vai Hạ Trí: “Nếu anh Lân có đùa kiểu đó, chắc cũng phải dành cho mấy chị phóng viên xinh đẹp thôi, mà nếu đùa thì cũng phải đúng điệu, sang trọng, tinh tế, không hề mất giá đâu.”
Không hiểu sao, nghe vậy, Hạ Trí lại bớt giận, trong lòng còn có chút vui vẻ lạ kỳ.
Đám người Lâm Tiểu Thiên chưa từng nghe Diệp Lân đùa giỡn như thế, còn cậu thì vừa được nghe rồi.
Có lẽ là do Diệp Lân coi cậu là người thân thiết, không cần phải giữ hình tượng hay đeo lên mặt nạ mỉm cười ấy nữa.
Hoặc cũng có thể… Diệp Lân đang thử thăm dò phản ứng của cậu.
Nói không chừng Diệp Lân cũng có chút cảm tình với cậu.
Khóe môi Hạ Trí khẽ nhếch lên.
“Đm, Hạ Trí, cậu đổi sắc mặt nhanh quá đấy! Mới nãy còn giận đến mức muốn bay lên trời, giờ lại cười tươi như sắp vào phòng tân hôn ấy.” Lâm Tiểu Thiên trêu.
“Tôi thấy anh Tiểu Thiên, anh chán sống nên muốn bay lên trời rồi à?”
Hạ Trí siết nhẹ các ngón tay lại, Lâm Tiểu Thiên lập tức xuống giọng: “Bình tĩnh, bình tĩnh nào.”
Lúc này Tiêu Bân đang lật xem những bức ảnh trong máy ảnh của mình.
Một phóng viên chuyên viết bài cho chuyên mục đứng bên cạnh cậu ta gọi điện cho tổng biên tập: “Anh không thể tưởng tượng được đâu, trạng thái của Diệp Lân trong buổi tập thật sự xuất sắc! Cậu ta đã bỏ xa cả Thẩm Dao và Hà Kính Phong! Ban đầu, bọn tôi đều nghĩ Thẩm Dao hoặc Hà Kính Phong sẽ tiến lên khoảng trống ở cự ly bơi tự do ngắn của Diệp Lân, nhưng Diệp Lân vẫn là Diệp Lân! Tôi cảm thấy nên chuẩn bị một chuyên mục riêng cho cậu ta trước! Nếu không đến khi giải đấu liên trường diễn ra, chuyên mục này sẽ muộn mất rồi! Không có ý nghĩa nữa!”
Tiêu Bân lướt đến đoạn cuối cùng của video ghi lại pha nước rút của Diệp Lân ở năm mét cuối, thì thầm: “Xem ra đế vương đã trở lại thật rồi.”
Cậu ta c ắn môi dưới, có chút hối hận vì suốt nửa năm nay không theo sát Diệp Lân, không ngờ rằng anh đã lặng lẽ tìm lại phong độ.
Hơn nữa, phong độ ấy còn mạnh mẽ, uy nghiêm hơn trước… Cảm giác ngang ngược không ai bằng.
Chuyển đến bức ảnh tiếp theo, Tiêu Bân thấy Lạc Ly vừa hoàn thành vòng loại bơi bướm cự ly một trăm mét, đang đứng bên bờ trò chuyện với huấn luyện viên.
Mà ở góc bức ảnh, cậu ta nhìn thấy Hạ Trí đứng cạnh Lâm Tiểu Thiên, khóe môi khẽ nhếch lên với nụ cười tự tin, tràn đầy phong thái và quyết đoán.
Đó là nụ cười của một người biết rõ đích đến của mình.
Dù ở góc khuất nhất, cũng chẳng thể nào bỏ qua.
Tiêu Bân nhớ lại từng nghe các thành viên khác của đội bơi Đại học Q nhắc qua, Hạ Trí chính là người Diệp Lân đưa vào đội bơi, vì để Hạ Trí có thể thuận lợi vượt qua kỳ thi, ngay cả Lạc Ly, Trần Gia Nhuận và Diệp Lân đều đích thân dạy kèm, quyết tâm đưa cậu vào đội bằng được.
“Được thôi, để xem trong cuộc thi tiếp sức tự do sắp tới, cậu thể hiện được bao nhiêu phần tài năng nhé!” Cậu ta nghĩ thầm.
Phóng viên chuyên mục cất điện thoại vào túi, quay lại.
“Thầy Nhậm, tổng biên tập nói sao?”
“Tổng biên tập bảo cự ly một trăm mét chưa nói lên điều gì, có thể là hôm nay Diệp Lân chỉ tình cờ đạt phong độ cao. Họ muốn đợi xem trạng thái ở cự ly hai trăm mét buổi chiều rồi mới quyết định.”
“Cũng có lý.” Tiêu Bân gật gù, nghĩ bụng, nếu chiều nay Diệp Lân lại thắng Thẩm Dao và Hà Kính Phong, thì đó sẽ là minh chứng cho sự trở lại không thể chối cãi.
Đến mười một giờ trưa, căng tin bắt đầu phục vụ bữa ăn.
Món tự chọn phong phú khiến các thành viên đội bơi ai nấy đều đói cồn cào.
Vừa bày ra đ ĩa một món bò hầm khoai tây, ngay lập tức cả đ ĩa đã bị vét sạch. Đây là món ăn nổi tiếng của căng tin Đại học Q, ai đến cũng phải chen lấn tranh giành cho bằng được.
Tiêu Bân thấy không thể chen nổi với những chàng trai cao lớn trong đội bơi, lúc này bất ngờ nhìn thấy Diệp Lân bước ra với hai khay thức ăn đầy ắp, mỗi khay đều chất đầy khoai tây hầm thịt bò.
Tiêu Bân lập tức bước lên với nụ cười thân thiện, nói: “Anh Lân, bên kia đông người chen lấn quá, không biết anh có thể san sẻ một chút món ăn này cho tôi không? Thầy Nhậm bên chuyên mục của bọn tôi vẫn chưa kịp ăn món này.”
“Vậy sao? Xin lỗi nhé, phần này là tôi lấy cho đồng đội của mình, vận động viên chúng tôi đặc biệt chú trọng lượng đạm trong bữa ăn, cậu cứ dùng tạm món khác trước đi.”
Diệp Lân cười nhẹ, nụ cười vừa lịch lãm vừa duyên dáng, khiến cho việc từ chối không chia sẻ món bò hầm khoai tây này với khách mời trông vẫn không hề bất lịch sự.
Tiêu Bân nhìn Diệp Lân đưa khay thức ăn cho Hạ Trí, dịu dàng nhắc nhở cậu: “Ăn nhanh lên! Ăn xong thì ngủ trưa một lát để chiều còn có sức thi đấu!”
“Ừ ừ …” Hạ Trí đang chăm chú xem tin nhắn WeChat Minh Ca gửi đến, ý là Bĩ Bĩ đến nhà mới rất khá, tìm được Lạc Lạc, hai chú cá heo giờ đã thành ông trùm ở khu bảo vệ, tập hợp cả một bầy nhỏ tuổi hơn xung quanh, chẳng ai dám chọc giận chúng, sống một cuộc đời đầy thoải mái.
“Còn có món tôm hấp tỏi nữa này, em muốn ăn bao nhiêu anh lấy cho.”
“Được được, được được.” Hạ Trí vẫn dán mắt vào video, dù bầy cá heo trông giống nhau nhưng cậu vẫn nhận ra Bĩ Bĩ trong số những con cá heo khác.
Diệp Lân thở dài bất lực: “Chú cá heo đó sớm đã không còn là nhóc con ngoan ngoãn em nuôi nữa, giờ thì tha hồ mà tung hoành rồi.”
“Hả?” Hạ Trí ngẩng lên nhìn: “Sao anh biết?”
Diệp Lân không trả lời, chỉ quay đi lấy thêm tôm hấp tỏi.
Tiêu Bân vẫn đứng đó, nhớ lại những ngày từng đồng hành cùng Diệp Lân, cậu ta nhận ra Diệp Lân luôn lịch sự, thân thiện với mọi người, khiến người khác khó mà ghét nổi, nhưng cũng chẳng bao giờ quá thân mật với ai.
Thế mà lúc này, Diệp Lân lại chăm chút lấy thức ăn cho Hạ Trí, ngay cả nụ cười cũng ấm áp đầy trìu mến.
Đúng lúc đó, có người bất ngờ đổ cả đống khoai tây hầm thịt bò vào khay ccủa Tiêu Bân.
“Nghe cho rõ đây, em cần gì tôi sẽ cho em, nhưng nếu tôi phát hiện em có ý đồ gì khác, tôi sẽ không khách sáo đâu.” Hà Kính Phong lạnh lùng nói.
Tiêu Bân lập tức mỉm cười, khẽ chạm vai vào Hà Kính Phong: “Anh quan tâm em nhiều thế à?”
Hà Kính Phong hừ một tiếng: “Còn nữa, Hạ Trí là anh em của tôi.”
“Biết rồi, biết rồi. Em chỉ tò mò thôi, muốn biết vì sao Diệp Lân lại chăm chút cậu ấy như vậy, chẳng lẽ cậu ấy thực sự giỏi đến mức nào?”
“Ngày mai thi tiếp sức 4×100 mét, đến lúc đó chẳng phải sẽ rõ ngay sao?”
Khi trở về ký túc xá, vừa vào phòng đã thấy Trần Gia Nhuận nhanh chóng leo lên giường, chui vào chăn, nằm vật ra ngủ.
Hạ Trí đứng dưới, cười đùa: “Anh được lắm nha, anh Gia Nhuận! Mọi người chỉ có mình anh là ngủ tới tận mười giờ sáng mới tới kịp thi vòng loại bơi ếch một trăm mét. Mới tỉnh có vài tiếng mà giờ lại ngủ tiếp được sao?”
“Cậu đợi đấy —— chiều nay thi bơi ếch hai trăm mét, tôi sẽ cho bọn nó biết thế nào là sức mạnh thực sự!”
Hạ Trí bật cười: “Có phải do bị người mới bên Đại học Giao thông đánh bại ở vòng loại một trăm mét, nên anh mất mặt rồi chứ gì?”
Vừa dứt lời, một chiếc tất bay thẳng tới, Hạ Trí nhanh nhẹn né tránh.
“Cậu thấy phiền không hả!”
“Không phiền.”
“Không phiền thì đi làm phiền Diệp Lân đi!”
Đúng lúc đó, Diệp Lân bước ra, nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ liền bật cười.
Anh leo lên giường mình, vỗ vỗ tay với Hạ Trí: “Lại đây, làm phiền anh đi, anh nguyện ý.”
“Cút đi.” Hạ Trí không thèm đáp, leo lên giường ngủ trưa.
Trong khoảng lặng ấy, hình ảnh Diệp Lân nói nếu anh bơi tự do cự ly một trăm mét, muốn Hạ Trí hôn anh… Còn có cái cách anh vừa vỗ tay mời cậu lại gần, khiến Hạ Trí muốn nhào đến, thử làm bá vương một lần xem sao.
Đáng tiếc, cậu chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nén lại hết vào.
Chỉ còn cách đến cuộc thi tiếp sức mới xả ra hết được.
Hai giờ rưỡi chiều, tiếng chuông báo thức reo vang, Diệp Lân lập tức ngồi dậy, không quên vỗ vào thành giường gọi: “Hạ Trí dậy đi nào!”
Vừa tỉnh dậy, Hạ Trí liền nhặt chiếc gối của mình, ném thẳng vào mặt Trần Gia Nhuận bên ki.
“Trần Gia Nhuận! Nếu đến trễ thì coi như bỏ cuộc thi đấy! Cẩn thận người mới bên Đại học Giao thông cười vào mặt anh đấy!”
“Mẹ ——Sao biểu chiều còn thi chứ! Tại sao!”
Trần Gia Nhuận lập tức bật dậy, xem ra anh cũng rất để ý việc bị người mới đánh bại.
Chiều nay, phần thi đầu tiên chính là vòng loại bơi tự do cự ly hai trăm mét.