• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lân cúi đầu cười khẽ, sau đó ngẩng lên nói: “Không phải em ngại nằm chung chật chội sao?”

Hạ Trí khẽ nhướng mày, giọng điệu bất ngờ có chút đe dọa: “Vậy từ nay về sau đừng chen chúc ngủ chung nữa.”

Vừa dứt lời, Diệp Lân đã trèo lên giường.

Hạ Trí xốc chăn lên, chỉ chỉ vào bên trong.

Diệp Lân bật cười: “Em nghiện rồi à?”

“Có cho hay không đây?” Hạ Trí không hề có ý định vòng vo.

Đúng lúc Trần Gia Nhuận đi tìm Lạc Ly để lấy lại chiếc máy tính bị tịch thu, chắc phải lâu nữa mới quay về.

“Không cho, anh mệt rồi, muốn ngủ.” Diệp Lân nằm xuống, xoay người ra phía ngoài.

“Anh cố tình làm em hụt hẫng đấy à?”

“Anh chỉ đang tự bảo vệ mình thôi. Ngày nào em cũng bắt anh chiều em vài lần, anh làm sao còn sức ăn khoai tây hầm thịt bò đây?”

Diệp Lân nửa mặt vùi vào gối, mắt hơi hé mở nhìn Hạ Trí, vài sợi tóc rơi xuống trước trán, mỗi lần anh nói, tóc lại khẽ rung nhẹ, trông vừa dịu dàng vừa làm người ta khó cưỡng.

Hạ Trí giơ tay, nhẹ nhàng nghịch mấy lọn tóc của Diệp Lân.

Trước đây cậu không hiểu tại sao Diệp Lân lại thích nghịch xoáy tóc của mình, nhưng giờ cậu có vẻ hiểu rồi.

Cảm giác mềm mại, từng sợi tóc tựa như muốn len vào từng kẽ da, thật sự rất tuyệt vời.

Diệp Lân nhắm mắt lại, dường như anh mệt thật.

“Anh còn không chịu thừa nhận mình già rồi à? Em bơi nhiều hơn anh hai trăm mét đấy!” 

Hạ Trí dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e lông mi của Diệp Lân, có lẽ vì biết anh thích mình nên Hạ Trí thấy tự tin chọc ghẹo hơn, trong lòng lại càng muốn chạm vào anh, từ đôi mày đến sống mũi, từ khóe mắt đến gò má, từng đường nét trên gương mặt ấy đều thuộc về Diệp Lân.

“Anh ôm em, để em ngủ ba mươi phút được chưa?” Giọng Diệp Lân có chút nghẹn ngào, mệt mỏi, khiến người ta cảm thấy xót xa.

“Được rồi.”

Hạ Trí cũng nằm vào trong chăn, nhưng nghĩ một lúc lại thấy để Diệp Lân ngủ thế này thì thật không cam lòng.

Cậu hơi chống người lên, nhẹ nhàng hôn lên môi Diệp Lân. Lần nào cũng là người này chen vào, gây rối, làm loạn, lần này đổi lại là Hạ Trí chủ động.

Hạ Trí hôn sâu, từ vòm miệng đến đầu lưỡi, lúc thì cuốn lấy, khi lại nghiến chặt, muốn thế nào là làm thế đó, Diệp Lân cũng phối hợp với cậu, nửa hé môi, như đang bao dung và chiều chuộng một đứa trẻ nghịch ngợm.

Dù Diệp Lân thỉnh thoảng cũng nhẹ nhàng đáp lại vài lần, nhưng không có phản ứng gì nhiều.

Chính vì sự dịu dàng khẽ khàng ấy khác hẳn những nụ hôn trước, khiến Hạ Trí càng muốn nghịch ngợm hơn, cố tình hôn sâu thêm vài cái, dù không biết lưỡi của Diệp Lân có cảm giác gì, nhưng lưỡi của mình lại tê dại hẳn đi vì bị m út mạnh.

“Ưm…” Diệp Lân khẽ rên một tiếng, một tay vòng qua, ôm lấy Hạ Trí.

Trái tim Hạ Trí như chìm xuống mặt nước, làn nước ấm áp khiến cậu không muốn vùng vẫy.

Hai người tiếp tục thân mật, nhưng khi đối phương không còn phản ứng, cậu cũng không muốn làm khó Diệp Lân nữa.

Nhưng nằm nghiêng bên cạnh ngắm anh, trong lòng cậu lại trào dâng một thứ gì đó, luôn muốn bộc lộ ra, dù chỉ một chút thôi cũng được.

Hạ Trí nhẹ nhàng sờ trán Diệp Lân, gạt hết tóc ra sau đầu, để lộ ra vầng trán xinh đẹp của anh, trước đây cậu chỉ thấy trán của Diệp Lân khi đội mũ bơi, nhưng cảm giác khi chính tay cậu vuốt lên lại rất khác.

Hạ Trí hôn lên trán anh, cảm giác như nụ hôn này có thể thấm sâu vào tận đáy tâm trí của Diệp Lân, Hạ Trí cũng không hiểu tại sao mình lại hôn anh chân thành như vậy.

Cậu nhắm mắt, lần nữa áp môi mình lên môi Diệp Lân, lần này không còn sự vội vã, cũng không mang bất kỳ ý đồ nào khác, cậu chỉ muốn được hôn anh, đầu lưỡi dịu dàng lướt qua vòm miệng của Diệp Lân, khẽ vẽ nên từng đường cong mềm mại, chạm vào chiếc lưỡi ấm áp của Diệp Lân.

Diệp Lân vốn đã ngủ say giờ vô thức vòng tay ôm chặt Hạ Trí hơn, đầu lưỡi cũng đáp lại, từ nhẹ nhàng rồi dần dần trở nên mạnh mẽ. Tựa như mặt nước tĩnh lặng dần nổi sóng, từng lớp gợn lan ra rồi dâng thành cơn sóng ngầm mãnh liệt.

Vòng tay của Diệp Lân siết lấy Hạ Trí, tựa như muốn khóa chặt từng khớp xương, từng thớ thịt của cậu, mạnh mẽ đến mức khiến người ta đau nhói.

Hạ Trí cảm nhận được sự đ ộng tình của Diệp Lân, cậu định dừng nụ hôn lại, nhưng Diệp Lân bất ngờ trở mình đè lên người Hạ Trí.

“Này! Không phải anh nói muốn đi ngủ sao?”

Diệp Lân cúi đầu nhìn Hạ Trí, ánh mắt vốn ôn hòa nay lại chất chứa một khao khát nóng bỏng đến mức không thể nào kiềm chế được.

Hạ Trí vừa mới định ngồi dậy thì Diệp Lân đã dùng một tay đặt lên ngực cậu, ấn cậu nằm xuống trở lại.

“Anh cũng muốn ngủ cho đàng hoàng lắm… Nhưng là em không cho thôi.”

Giọng Diệp Lân trầm và khàn đi, chiếc chăn điều hòa vốn đã mỏng manh giờ lại trở nên ngột ngạt vì nhiệt độ cơ thể của Diệp Lân, khiến lưng Hạ Trí bắt đầu đổ mồ hôi.

Diệp Lân nghiêng mặt tiến gần định hôn Hạ Trí lần nữa, nhưng đúng lúc đó, ngoài cửa ký túc vang lên tiếng gõ cửa, nghe như là bạn cùng tòa ký túc.

“Này, Diệp Lân! Trần Gia Nhuận! Có ở trong đó không? Quần áo thể thao tôi phơi ngoài sân biến mất rồi! Không phải là tân sinh trong phòng các cậu nhặt nhầm đấy chứ?”

Hạ Trí quay đầu định trả lời đối phương, nhưng Diệp Lân lại trịch thượng cúi xuống hôn lên môi cậu, từ khóe môi trượt xuống cằm, chiếm đoạt từng đường nét trên khuôn mặt cậu, lưỡi dán chặt theo đường cong trên chiếc cằm của Hạ Trí, hoàn toàn phớt lờ người đang đứng ngoài cửa.

Có vẻ không hài lòng với sự xao nhãng của Hạ Trí, Diệp Lân cố ý nhấn mạnh thêm hai nhịp nữa, làm chiếc giường vang lên hai tiếng cọt kẹt.

Thật ra Hạ Trí không bận tâm đ ến việc bị người ngoài cửa nhìn thấy, nhưng những tiếng động bất ngờ ấy làm tim cậu đập loạn nhịp, khiến cậu giật mình nắm chặt lấy tay áo của Diệp Lân.

Diệp Lân dùng chóp mũi cọ nhẹ vào tai Hạ Trí, khẽ thì thầm: “Em có cho không?”

Như thể có một sợi dây vô hình nối từ tim Hạ Trí sang bàn tay của Diệp Lân, chỉ cần một câu nói khẽ của Diệp Lân cũng đủ siết chặt trái tim cậu, khiến cậu đến cả hít thở cũng không thông.

Hạ Trí không tránh né ánh mắt của Diệp Lân, cậu biết Diệp Lân kìm nén rất khó chịu.

“Vậy em cho anh, anh cũng phải cho em.”

“Em là bạn nhỏ học mẫu giáo à? Muốn em cho một viên kẹo chocolate, nhất định phải lấy bánh bao thịt?”

“Em có thể cho anh một viên chocolate, nhưng anh phải dùng mười chiếc bánh bao thịt để đổi.”

“Em thật xấu xa. Nào có ai tham lam đến vậy?”

Mặc dù Diệp Lân vẫn trêu chọc Hạ Trí, nhưng thân thể lại nóng bừng lên, đến mức ngay cả Hạ Trí cũng không chịu nổi, vừa mới co gối định cử động thì đã bị Diệp Lân ấn xuống.

“Chậc… Để anh nói vài lời dễ nghe dỗ dành em nhé. Anh chỉ hào phóng với mỗi mình em thôi, người khác dù có mang cả bào ngư hải sâm ra, anh cũng không cho một viên chocolate đâu.”

Trong lòng Hạ Trí tim đập loạn cả lên, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình thản, nói chuyện không chút vội vàng.

Bởi vì cậu biết, mặc dù Diệp Lân đang cười, nhưng càng lúc càng đến gần giới hạn chịu đựng, ánh mắt như muốn nuốt chửng cậu vào trong, máu thịt tận sâu trong cậu đều bị cuốn vào hố đen đầy mê hoặc ấy.

“Được thôi, em làm cho anh xuất… Anh đảm bảo một tuần tới sẽ chăm sóc em thật tốt.” 

Hạ Trí xốc chăn lên, nhìn vào bên trong, trong lòng bắt đầu cảm thấy lo lắng, việc này quá khó, dù phải thừa nhận điều đó thì cũng khá mất mặt. Khó khăn của mình cũng chẳng nhỏ, thế mà Diệp Lân lại hoàn toàn dễ dàng đối phó… Không đúng, không đúng, anh chỉ là thừa cơ hội lúc cậu yếu đuối thôi, cậu đâu có sức mà chịu đựng thêm nữa!

“Một tháng,” Hạ Trí nghiêm túc nói, “Lỡ có tổn thương thì đừng trách em.”

“Được thôi.” 

Diệp Lân đáp lại vô cùng thoải mái, Hạ Trí vừa ngước mắt nhìn lên đã thấy gò má của đối phương đỏ ửng lên một cách mơ hồ, trông không khác gì lần trước uống rượu say khướt.

Hạ Trí muốn nhìn Diệp Lân như vậy thêm chút nữa.

Nhưng Diệp Lân đã không còn kiên nhẫn, anh dùng sức đẩy đầu Hạ Trí xuống dưới.

Đến khoảnh khắc cuối cùng, Hạ Trí vẫn đẩy người đối phương ra một chút: “Không được! Kỹ thuật của em không tốt! Anh cho em học tập thêm một chút đi!”

“Không cần học.” 

Sự kiên nhẫn của Diệp Lân hoàn toàn tiêu tan, Hạ Trí tức muốn chết, muốn đá bay đối phương ra xa, nhưng Diệp Lân lại đè cậu xuống thật chặt.

Hạ Trí suýt thì không thở nổi, tóc tai bị Diệp Lân làm rối tung cả lên, khi trườn ra được, gương mặt Hạ Trí đỏ rực, cậu đè Diệp Lân xuống định đánh trả, nhưng thấy Diệp Lân đã nhắm mắt lại, hơi thở vẫn chưa ổn định.

Lồ ng ngực Diệp Lân phập phồng, yết hầu khẽ động, khi mở mắt ra, ánh nhìn có phần đờ đẫn, thoáng chút ẩm ướt mơ màng.

Diệp Lân vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng vô thức đưa tay ôm lấy Hạ Trí, kéo cậu trở lại trong vòng tay mình.

Hạ Trí nghe tiếng thở và nhịp tim của Diệp Lân, giống như biển đêm sâu thẳm, không thể thấy rõ nhưng lại tràn đầy sức mạnh thầm lặng.

Lắng nghe âm thanh ấy, Hạ Trí ngáp nhẹ một cái, sự mệt mỏi từ cuộc thi trước đó dâng trào khiến mí mắt cậu nặng trĩu, đến khi Diệp Lân đưa tay vuốt nhẹ tóc Hạ Trí mới nhận ra cậu đã ngủ thiếp đi rồi.

Tay cậu rơi xuống khỏi bả vai Diệp Lân, buông nhẹ xuống bên cạnh gối, hơi thở đều đặn của Hạ Trí vang lên.

Diệp Lân bật cười: “Anh còn định thực hiện lời hứa cho em chiếc bánh bao thịt, vậy mà em lại ngủ mất rồi?”

Đến khi Trần Gia Nhuận cúi đầu ngán ngẩm bước vào thì đã thấy Diệp Lân và Hạ Trí cuộn mình bên nhau ngủ từ lúc nào rồi.

“Cái giường này sớm muộn gì cũng sập mất thôi.” Trần Gia Nhuận thở dài.

Buổi tối, Nhậm Phi gọi điện yêu cầu Tiêu Bân sắp xếp lại tất cả ảnh chụp trong ba ngày vừa qua rồi gửi cho ông ta, Tiêu Bân ngồi trước màn hình kiên nhẫn duyệt từng bức, xóa đi những tấm mờ hoặc chụp không đúng khoảnh khắc.

Trong loạt ảnh ngày đầu tiên của cuộc thi, người cậu ta chụp nhiều nhất vẫn là Hà Kính Phong.

Mỗi khi nhớ lại dáng vẻ kiêu căng của anh ta khi chia tay mình, Tiêu Bân lại muốn xóa sạch mọi bức ảnh có mặt anh ta. Nhưng không thể phủ nhận, khi ở dưới nước, Hà Kính Phong hấp dẫn hơn vẻ hung hăng cộc cằn thường ngày.

Hơn nữa Nhậm Phi còn cần dùng đến những bức ảnh này cho chuyên mục của mình, Tiêu Bân tự nhủ phải giữ thái độ chuyên nghiệp cho nên quyết định giữ lại loạt ảnh của Hà Kính Phong.

Ngoài Hà Kính Phong, người xuất hiện nhiều nhất là Diệp Lân.

Mỗi bức ảnh về anh đều trông như áp phích phim, nhất là những khoảnh khắc về đích ở các cự ly một trăm mét và hai trăm mét, tràn đầy năng lượng mạnh mẽ, Tiêu Bân chống cằm, ngắm kỹ từng bức ảnh.

Diệp Lân đã thay đổi, trước đây anh giống như hòa tan trong nước, bề ngoài có vẻ ôn hòa, nhưng thực chất lại mềm dẻo mà tùy hứng, có thể trở thành bất kỳ dáng vẻ nào trong mắt người khác.

Giống như nước, chảy vào vật chứa nào sẽ tạo thành hình dáng như vậy.

Khi đối diện với người khác, Diệp Lân luôn giấu cảm xúc của mình, có thể thay đổi tùy ý.

Nhưng trong trận đấu này, sức mạnh của Diệp Lân lại như khối bê tông cốt thép dựng đứng, chồng chất từng lớp một, hướng thẳng về phía bầu trời.

Tiêu Bân rũ mắt xuống, khẽ thở dài. Một năm qua rốt cuộc đã có điều gì khiến Diệp Lân thay đổi đến thế, trong lòng Tiêu Bân dường như đã có câu trả lời.

Điều đó đặc biệt rõ ràng khi ánh mắt cậu ta dừng lại trên một tấm ảnh mà Nhậm Phi cướp lấy và chụp từ máy của cậu ta: Hạ Trí trong nước ngẩng đầu lên, còn Diệp Lân trên bờ thì nhìn cậu với ánh mắt chăm chú, không hề phân tâm.

Trong lòng Tiêu Bân dấy lên sự ghen tị với Hạ Trí, bởi vì chính Hạ Trí là người đã giúp Diệp Lân tìm lại bản than, khiến anh trở nên rực rỡ như bây giờ, Tiêu Bân thậm chí có thể hình dung được Diệp Lân sẽ nổi bật thế nào trong giải đấu liên trường sắp tới.

Dù trong lòng có bao nhiêu không cam tâm và đố kỵ, mỗi lần xem lại những đoạn băng ghi hình thi đấu cự ly 4×100 mét của Hạ Trí, từ cú nhảy xuống nước, cú xoay mình dứt khoát, cho đến khoảnh khắc quyết liệt về đích, Tiêu Bân đều cảm thấy máu nóng dâng trào, trong lòng như có thứ gì đó đang trực trào ra.

Cậu ta tự nhủ chẳng có gì đáng xem cả, rằng Hạ Trí chỉ là một trong vô số tân binh bình thường, nhưng mỗi lần đóng video, Tiêu Bân lại không thể kiềm chế bản thân, mở lên và dõi theo bóng hình băng băng xé nước của cậu, như một kẻ bị mê hoặc.

Cậu thực sự khác biệt, sau bao lần đóng rồi lại mở video, cuối cùng Tiêu Bân cũng nhận ra điều đó.

Cậu có thứ mà dù là Hà Kính Phong, Thẩm Dao, hay thậm chí là Diệp Lân cũng không có.

Nhưng Tiêu Bân vẫn không hiểu điều đó là gì.

Lúc hai giờ sáng, Tiêu Bân sửa soạn xong toàn bộ ảnh rồi gửi cho Nhậm Phi, sau đó gục xuống ngủ ngay.

Thế nhưng khi nhắm mắt lại, trong đầu cậu ta chỉ hiện lên hình ảnh Hạ Trí bơi lội.

Lực cánh tay mạnh mẽ, ánh mắt quyết liệt khi cậu lao khỏi mặt nước, sự chuyển động thuần thục khi cậu xoay người.

Thật sự rất đẹp.

Nhịp tim cậu ta khẽ rung lên.

Tiêu Bân ngồi bật dậy, nhìn đồng hồ trên điện thoại, đã là bốn rưỡi sáng.

Từ trước đến nay cậu ta chỉ bị thu hút bởi người xuất sắc nhất, sáng chói nhất, nhưng tại sao lại là Hạ Trí? Rõ ràng cậu chẳng có chút danh tiếng nào, thành tích bơi cũng không phải nổi bật, thậm chí cậu ta còn thấy ghét cậu, nhưng tại sao… Nghĩ vậy nhưng lại muốn được nhìn cậu bơi lần nữa?

Tiêu Bân nhớ lại lời cảnh cáo của Hà Kính Phong lúc chia tay, lại nghĩ đến thái độ xa cách của Hạ Trí đối với mình. Giờ đây, khi cậu ta và Hà Kính Phong không còn vui vẻ gì với nhau, Hạ Trí chắc chắn sẽ không cho cậu ta sắc mặt tốt.

Tiêu Bân đưa tay che mặt, lần đầu tiên cảm thấy bản thân thật ngu ngốc!

Tại sao lại lấy máy ảnh ném Hà Kính Phong, tại sao lại hét lên cầu cứu để Hà Kính Phong bị hủy tư cách thi đấu luyện tập, tại sao khi Hà Kính Phong nói lời chia tay, cậu ta lại không thể cười mà nói “Được thôi”?

Chỉ là chút tranh giành hơn thua, nhưng Tiêu Bân biết Hà Kính Phong nhất định sẽ kể cho Hạ Trí nghe chuyện mình cố tình đập máy ảnh để gán tội cho anh ta, trên đời có nhiều người mới đầy tiềm năng như vậy, sao cậu ta phải cố tình đấu với Hà Kính Phong?

Giờ thì hay rồi, Hạ Trí chắc chắn ghét cậu ta đến thấu xương.

Khi nhận ra bản thân thực sự để ý đến cách nhìn của Hạ Trí, lòng Tiêu Bân bất chợt lạnh như băng.

Năm ngoái cho dù có cố gắng tiếp cận Diệp Lân đến đâu, Diệp Lân vẫn không để tâm, nhưng Tiêu Bân chưa bao giờ thấy phiền lòng. Vậy mà Hạ Trí lại là người đầu tiên khiến cậu ta cảm thấy bản thân không thể kiểm soát được.

Những ngày tập luyện sau đó, Hạ Trí cảm thấy thời gian như không đủ.

Tập luyện, ăn uống, ngủ nghỉ, Bạch Cảnh Văn thật sự là một huấn luyện viên ma quỷ.

Ông ấy luôn biết cách điều chỉnh cường độ tập luyện sao cho mỗi thành viên trong đội đều đạt đến giới hạn thể lực của mình, vừa đủ để khi trở về ký túc xá là ngã lăn ra ngủ, nhưng hôm sau vẫn có thể thức dậy tiếp tục.

Hạ Trí cảm thấy buồn bực, nhiều lần muốn yêu cầu Diệp Lân trả lại bánh bao nhân thịt cho mình, nhưng mỗi khi đầu chạm gối là cậu ngủ thiếp đi ngay lập tức.

Trước khi mơ màng chìm vào giấc ngủ, Hạ Trí loáng thoáng nghe thấy Diệp Lân và Trần Gia Nhuận nói chuyện với nhau..

“Thời gian gần đây, Tiêu Bân đến xem luyện tập nhiều ghê! Cậu đoán xem, cậu ta định phỏng vấn ai đây?” Trần Gia Nhuận bám lên thành giường trên, tò mò nhìn xuống.

“Biết đâu là Lạc Ly thì sao?” Diệp Lân vừa nói đùa vừa cười.

“Thái Bạch Kim Tinh vốn không thích có người ngoài khi luyện tập, vậy mà Tiêu Bân lại là ngoại lệ.” 

“Bởi vì có cậu ta ở đó, đám sinh viên năm nhất mới vào đều chăm chỉ luyện tập hơn hẳn mà.”

“Cũng chỉ vì chút hư vinh ấy thôi chứ gì. Nhưng mà ngòi bút của Tiêu Bân cũng thật sự xuất sắc, rất có sức truyền cảm. Hồi đó tôi đã xem chuyên mục cậu ta viết về cậu, đọc xong còn tưởng tôi sắp yêu cậu đến nơi rồi ấy.” Trần Gia Nhuận nhún vai.

“Cậu ta quá phụ thuộc vào yếu tố cảm xúc, viết theo góc nhìn yêu mến, khiến người đọc cũng dễ dàng đồng cảm từ góc đó. Tuy vậy, một nhà báo chân chính phải làm sao để người đọc đồng cảm mà vẫn duy trì được tính khách quan.”

“Cậu yêu cầu cao quá đấy! Nhưng tôi thấy Tiêu Bân suốt ngày cứ chụp ảnh loạn xạ, chẳng có ý đến phỏng vấn ai cả, liệu có khi nào cậu ta vẫn còn hứng thú với cậu, đang tìm cơ hội để tiếp cận không nhỉ?” Giọng Trần Gia Nhuận đầy vẻ tọc mạch.

“Nhỡ đâu người cậu ta thật sự để ý là Lạc Ly thì sao?”

“Tôi còn mong Tiêu Bân bám lấy Lạc Ly như hồi trước bám lấy cậu đấy, thế thì tôi mới đỡ khổ!”

Những câu chuyện sau đó, Hạ Trí không nghe rõ nữa, cậu lật người một cái, rồi ngủ say sưa.

Nhưng trong đầu còn vương lại một ý nghĩ cuối cùng —— phải tìm cách gặp mặt Tiêu Bân để nói cho rõ rang, đừng có tranh giành với ông đây, vóc dáng anh mảnh khảnh thế kia thì có tranh cũng chẳng thắng nổi đâu.

Chiều thứ sáu, buổi huấn luyện kết thúc sớm hơn một giờ so với thường lệ, theo chỉ dẫn của huấn luyện viên Bạch, Hạ Trí ra ngoài cắt tóc để giữ được vẻ ngoài gọn gàng cho buổi phỏng vấn sắp tới với Nhậm Phi.

Sau khi hỏi Diệp Lân mãi mà anh không chịu chỉ chỗ cắt tóc gần nhất, Diệp Lân còn nói cắt tóc ngắn, sờ châm tay.

“Này! Tóc của em sắp che hết mắt rồi!”

Hạ Trí bực bội không buồn để ý đến Diệp Lân nữa, cậu ăn vội trong căng tin rồi tự ra khỏi cổng trường tìm tiệm cắt tóc.

Cầm điện thoại lên, cậu tìm được một tiệm cắt tóc gần đó, quyết định sẽ cạo một kiểu đầu đinh.

Không phải anh chê em cắt tóc ngắn sẽ châm tay anh sao?

Em cứ chắt ngắn đấy, xem anh dám sờ vào tóc ông đây nữa không!

Hạ Trí càng nghĩ càng hăng hái, cậu tự tưởng tượng mình như một cây xương rồng gai góc, chỉ chờ Diệp Lân chạm vào là sẽ đâm anh mấy nhát cho chừa cái tật cứ tiện tay sờ tóc cậu ở khắp mọi nơi, từ trước mặt huấn luyện viên, trong phòng thay đồ, đến cả khi về ký túc xá.

Tìm được tiệm cắt tóc, Hạ Trí nhận thấy giá cắt tóc ở đây rẻ bất ngờ, cạo đầu ngắn chỉ mười lăm tệ.

Ở thành phố Q đất chật người đông, mức giá như vậy thật sự đáng quý.

Vừa choàng khăn cắt tóc xong, cậu nghe thấy một giọng nói có chút ngạc nhiên phát ra từ bên cạnh: “Hạ Trí? Cậu cũng đến cắt tóc à?”

Hạ Trí sững sờ quay sang, nhận ra người đó là Tiêu Bân.

“À, ừ.”

Cậu đáp lại ngắn gọn, mắt Hạ Trí lại hướng thẳng, không có ý định trò chuyện thêm với Tiêu Bân.

Thợ cắt tóc vuốt nhẹ mái tóc của Hạ Trí rồi hỏi: “Thật sự muốn cắt đầu đinh sao?”

“Đầu đinh không được à?” Hạ Trí ngẩng đầu lên hỏi lại.

“Không phải là không được, chỉ hơi tiếc thôi.”

“Tiếc cái gì?” Hạ Trí nghĩ thầm, mình có phải con gái đâu mà tiếc tóc dài.

Tiêu Bân cười khẽ: “Ý của thợ cắt tóc là, cậu có vẻ ngoài đẹp trai, theo lý có thể cắt một kiểu tóc thật phong cách, đầu đinh sẽ làm mất đi nét đẹp của cậu đấy.”

“Nhưng đầu đinh lại châm tay.”

Hạ Trí nghĩ thầm, mình đâu phải con gái, cần gì phải uốn tóc thành từng lọn sóng hay kiểu dáng cầu kỳ làm gì?

“Tóc cậu khá mềm, dù có cắt đầu đinh cũng không châm tay đâu.” Người thợ vuốt tóc Hạ Trí nhẹ nhàng.

“Vậy cắt kiểu kia giá bao nhiêu?”

Nếu không thể khiến tóc mình thành gai châm tay thì thôi, cắt ngắn hẳn đi cho đỡ phiền.

“Tôi là thợ cắt tóc chính của cửa tiệm này, thiết kế một kiểu tóc là một trăm hai mươi tệ, nhưng đang có ưu đãi mùa hè giảm giá còn sáu mươi tệ.”

Hạ Trí lập tức đáp: “Vậy tôi vẫn cắt đầu đinh mười lăm tệ thôi.”

Thợ cắt tóc ngưng lại một chút, khuyên cậu vài câu nhưng Hạ Trí vẫn nghĩ chỉ là cắt tóc thôi mà, giữa đầu đinh và kiểu tóc thiết kế thì có gì khác nhau được chứ?

Cuối cùng, người thợ phải đi tìm tông đơ, Tiêu Bân bất ngờ rời khỏi ghế của mình, đến bên người thợ và nói: “Cứ cắt cho cậu ấy kiểu tóc hợp lý nhất đi, tôi có thẻ ở đây, sẽ tính tiền từ thẻ của tôi.”

Khi người thợ quay lại, nhìn đầu Hạ Trí một lúc lâu, đúng lúc Hạ Trí thấy kỳ lạ, người thợ đã bắt đầu cắt tỉa tỉ mỉ.

Khi tóc đã cắt được một nửa, Hạ Trí nhận ra mình không phải đang được cắt kiểu đầu đinh như ý định ban đầu, đoán rằng có lẽ Tiêu Bân đã nhờ thợ cắt cho mình một kiểu tóc riêng.

Cậu liếc qua Tiêu Bân ở bên cạnh, Tiêu Bân vẫn đang nhuộm tóc, tay cầm tạp chí nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn Hạ Trí, có vẻ muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Hạ Trí làm như không thấy, ngồi ngay ngắn nhìn thẳng vào gương.

Đúng là kiểu tóc sáu mươi tệ có khác, nhìn cậu vừa gọn gàng lại không quá cứng nhắc như đầu đinh.

Cắt tóc xong, Hạ Trí nói với Tiêu Bân đang còn nhuộm tóc một câu: “Tôi đi trước đây.”

Tiêu Bân lập tức đứng phắt dậy, nhìn theo Hạ Trí đi thanh toán, khi đến quầy lễ tân, Hạ Trí được nhân viên ở đó thông báo: “Bạn của cậu đã thanh toán giúp rồi.”

Cô nhân viên lễ tân không giấu được ánh mắt ngưỡng mộ, nhìn Hạ Trí một vài lần rồi huých nhẹ vào đồng nghiệp bên cạnh, thì thầm: “Đẹp trai quá.”

Hạ Trí xoay người, bước về phía Tiêu Bân, trong bộ áo phông đơn giản rộng rãi, Hạ Trí lại toát lên sự khỏe khoắn đặc biệt, đôi cánh tay cậu cơ bắp săn chắc, rõ ràng nhưng không quá phô trương, đút tay vào túi quần, bước từng bước thong thả lại gần khiến Tiêu Bân vô thức nuốt khan.

“Cảm ơn anh đã trả tiền giúp, về tôi sẽ trả anh tiền mặt.”

“Thật ra… Thật ra chúng ta có thể cùng đi uống gì đó mà!” Tiêu Bân có vẻ lúng túng, tại sao mình lại chọn nhuộm tóc vào lúc này chứ?

“Để tiiu mời cậu bữa tối nhé. Giờ này về căng tin chắc chẳng còn món gì ngon nữa đâu.”

Vừa nghe Hạ Trí đề nghị, Tiêu Bân lập tức gật đầu đồng ý ngay.

Vừa gật đầu, Tiêu Bân vừa vội quay sang nói với thợ làm tóc rằng nhuộm đến vậy là được rồi, có thể gội sạch đi, Hạ Trí lại bảo làm thế thì phí công nhuộm, rồi ngồi sang bên cạnh cầm điện thoại lướt tin tức.

Tiêu Bân quay lại ghế ngồi, mặt thoáng đỏ bừng.

Cậu ta lén nghiêng đầu, nhìn Hạ Trí.

Hạ Trí có sống mũi cao thẳng, tuy không hay cười nhưng đôi mắt lại rất có thần thái.

Từ trước đến nay Tiêu Bân chỉ thấy Hạ Trí trong bộ áo khoác thể thao rộng thùng thình, không thì chỉ mặc quần bơi, đây là lần đầu tiên cậu ta thấy Hạ Trí mặc quần dài và áo phông thường ngày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK