Không gian này chật hẹp đến nỗi muốn đánh nhau cũng không thể duỗi chân thẳng ra, cảm giác như chỉ cần xô một chút là xong đời.
“Hay là… Em vào trước, rồi anh vào sau?” Diệp Lân hỏi.
Nhân viên ở đại lý xe nhìn họ với vẻ mặt ngơ ngác, không tài nào hiểu nổi hai vị khách trẻ tuổi này rốt cuộc đang nghĩ gì.
“Anh ấy không mua xe đâu, chỉ rảnh rỗi tới đây nghịch thôi. Anh cứ đi phục vụ khách hàng khác đi.”
Hạ Trí chưa bao giờ muốn Diệp Lân ngậm miệng như lúc này.
“Nhưng mà anh thực sự muốn mua xe mà.” Diệp Lân lấy thẻ ngân hàng ra, cười với nhân viên bán hàng một tiếng, “Mỗi người có một nhu cầu mua xe khác nhau, có người thích cảm giác lái xe, còn tôi thì chỉ cần ngồi thoải mái là đủ rồi, đúng không?”
Nhân viên nghe thấy vậy thì gật đầu cười: “Đúng đúng, mười ngàn khách thì có mười ngàn nhu cầu khác nhau mà!”
Diệp Lân xoa xoa đầu Hạ Trí: “Em chắc chắn không vào thử chút sao? Sau này nếu ngồi không thoải mái cũng đừng trách anh nhé.”
Hạ Trí vô cùng nghiêm túc nói: “Xe của anh, em tuyệt đối sẽ không ngồi.”
“Vậy được, để anh vào thử thay em.”
“Em không cần!”
Nhưng Diệp Lân đã mở cửa xe ngồi vào bên trong, thử cả ghế trước lẫn ghế sau.
Anh ngả ghế phụ xuống, như thể chuẩn bị nằm dài ra thư giãn.
Hạ Trí không nhìn nổi nữa, cậu hiểu ra, Diệp Lân làm trò như vậy là để chọc tức mình.
Khi định quay đi thật nhanh để không phải phát rồ với Diệp Lân, Hạ Trí lại thấy ánh mắt anh nhìn từ trong xe r.
Diệp Lân không cười, chỉ chăm chú nhìn cậu.
Trong thâm tâm, anh vẫn bận lòng chuyện hồi cấp hai, khi Hạ Trí cùng Hà Kính Phong rủ nhau đi ăn vặt rồi bị ngộ độc, đến mức phải bỏ thi đấu.
Nếu cậu chưa bao giờ bước vào cuộc sống của Diệp Lân, có lẽ anh sẽ chẳng cảm thấy tiếc nuối như vậy.
Chính vì Diệp Lân bây giờ quan tâm cậu, quan tâm đ ến mức Hạ Trí không đoán được anh sẽ làm gì tiếp theo, nên anh mới cố trấn an cậu theo cách này.
Thở dài một tiếng, Hạ Trí nhận ra mình thật sự không còn cách nào với Diệp Lân.
Có lẽ, cậu để ý đến anh hơn mình nghĩ.
Hạ Trí mở cửa xe, lúc cậu thò đầu vào, Diệp Lân trông hơi ngạc nhiên.
“Em sẽ không để anh rời đi dễ dàng đâu!”
Chân Hạ Trí vốn đã dài, dạo này lại còn cao thêm một chút, khi cậu bước vào xe, đầu còn va vào trần, khiến Diệp Lân hoảng hốt kéo cậu ngồi xuống.
Hạ Trí gần như đổ sập xuống người Diệp Lân, hai tay chống lên lưng ghế.
Cậu cảm nhận được thứ gì đó mềm áp vào ngực mình, là trán của Diệp Lân.
Anh hạ giọng thì thầm: “Anh còn tưởng em va đến mức ngớ ngẩn luôn rồi chứ.”
Nhịp tim lại đập thình thịch.
Hạ Trí bất chợt muốn hôn anh một cái, nhưng tiếc là bên ngoài có quá nhiều người đang nhìn.
Dù gì một chàng trai đẹp trai ngồi trên người một chàng trai đẹp trai khác, mà còn là ghế trước trong xe, cảnh này thực sự không dễ chịu chút nào.
Nhân viên bán xe cũng nhìn ngơ ngác.
Hạ Trí hơi đứng lên, rồi bất ngờ ngồi mạnh xuống, khiến Diệp Lân giật mình nghẹn thở.
“Anh —— Ghế ngồi này thoải mái không? Thoải mái không hả? Để xem anh còn dám tiêu tiền bừa bãi nữa không! Em phải ngồi đè chết anh!”
Hạ Trí nở nụ cười dữ dằn.
Chẳng hiểu mấy cô chú đang chọn xe bên ngoài có suy nghĩ kiểu gì, nói cái gì mà “Hai anh em tình cảm quá ha”, “Đi mua xe mà anh trai cho em trai chọn giùm cơ đấy”…
Cú va chạm đầu tiên của Hạ Trí thật ngoài dự đoán, đến cú thứ ba, Diệp Lân đã kịp giơ tay đỡ eo cậu, may là Hạ Trí vẫn cúi người, nếu không chắc đầu cậu lại va vào trần xe rồi.
Diệp Lân ngước lên nhìn Hạ Trí, bỗng bật cười.
“Chiếc xe này thật sự không tồi.”
“Vậy anh mua đi. Em sẽ thanh toán anh ngay trong chiếc xe này.”
“Em vừa thanh toán anh rồi còn gì.”
Người bán hàng đứng bên cửa sổ xe, đắn đo rất lâu nhưng cuối cùng không thể kiềm chế được nên lên tiếng: “Hai anh nếu hài lòng với mẫu xe này, hôm nay thanh toán, ngày mai là có thể nhận xe rồi.”
Hạ Trí và Diệp Lân đều quay đầu lại nhìn anh ta, Hạ Trí định nói là không mua xe nữa nhưng Diệp Lân đã nhanh chóng đưa thẻ ngân hàng cho người bán.
“Lấy mẫu này đi, ghế bọc da thật, động cơ 3.0L, tốt nhất là trang bị thêm hệ thống lái tự động.”
“Thưa anh, nếu theo yêu cầu của anh, giá xe sẽ tăng gấp đôi đấy.” Nhân viên bán xe nhìn Diệp Lân và Hạ Trí, thấy cả hai đều còn trẻ, không chắc liệu họ có đủ khả năng chi trả không.
“Anh cần hệ thống lái tự động làm gì?” Hạ Trí cau mày hỏi.
“Như vậy… Khi chạy trên cao tốc, chúng ta có thể làm chút chuyện khác…”
Hạ Trí lập tức đưa tay bịt miệng anh lại: “Lái xe an toàn, anh đừng có mà nghĩ linh tinh! Không cần hệ thống lái tự động gì hết!”
“Ư ư ưm…” Diệp Lân không nói được, chỉ có thể dùng đầu lưỡi chọc vào khe giữa các ngón tay của Hạ Trí.
Nhân viên bán xe cầm thẻ, thấy Diệp Lân nháy mắt với mình một cái, ý là vẫn muốn thêm hệ thống lái tự động vào.
Người trả tiền là thượng đế, thượng đế muốn cái gì thì đáp ứng cái đó!
“Đứng lên!” Hạ Trí buông miệng Diệp Lân ra, định mở cửa xe để xuống, nhưng lại bị Diệp Lân kéo lại.
“Chúng ta thử trải nghiệm thêm chút nữa đi.”
“Có gì để trải nghiệm nữa đâu!”
“Không muốn lái thử sao?”
Nghe vậy, nhân viên bán xe lập tức đáp: “Xin hai anh chờ một chút, tôi sẽ đi sắp xếp xe lái thử ngay!”
Nhân viên bán xe vừa quay đi, Diệp Lân đã bất ngờ vòng tay ôm lấy đầu Hạ Trí, hôn sâu vào môi cậu.
Hạ Trí bị bất ngờ đến mức lưng cong cả lên, hai tay đẩy vào lưng ghế muốn ngồi thẳng dậy.
Cửa hàng có rất nhiều người đang xem xe, nếu có ai đó đi ngang qua chiếc xe này, chẳng phải sẽ nhìn thấy họ sao!
Trong khi Hạ Trí căng thẳng muốn chết thì Diệp Lân lại hôn càng hung hăng, đầu lưỡi bá đạo luồn lên vòm miệng của cậu, khiến cả người Hạ Trí như nóng lên, hai tay Hạ Trí vốn đẩy vào lưng ghế giờ đã nắm chặt thành nắm đấm, nhưng Diệp Lân chỉ nhẹ nhàng thay đổi góc độ, khiến nụ hôn càng thêm sâu, khiến cho đầu lưỡi của Hạ Trí tê dại, muốn giãy giụa mà không gian trong xe quá chật hẹp.
“Mẹ! Mẹ ơi! Có anh trai ngồi trong xe kìa! Đưa lưng về phía chúng ta rất lạ!”
Tiếng một đứa trẻ vang lên, Hạ Trí cuống cuồng kéo cổ áo của Diệp Lân lại, sửa sang lại tóc anh nữa, có thể nghe thấy tiếng giày cao gót cách lớp cửa kính, có lẽ mẹ của đứa trẻ cũng đang đi tới.
Nụ hôn của Diệp Lân đầy sự chiếm hữu, quét sạch mọi khoảng trống trong miệng của Hạ Trí.
Cậu là của anh, bây giờ là vậy, tương lai là vậy, quá khứ cũng phải là như vậy.
Mồ hôi rịn trên trán Hạ Trí do nụ hôn mãnh liệt của Diệp Lân, trong khi ngón tay của Diệp Lân cắm sâu vào tóc phía sau gáy của cậu, tay kia giữ chặt lưng cậu khiến mọi sự giãy giụa đều trở nên vô ích. Diệp Lân như thể đã chen vào trái tim của cậu, kiểm soát nhịp đập và hơi thở của Hạ Trí, không để cậu lơ là dù chỉ một giây.
Đến khi nhân viên bán xe mang chìa khóa xe lái thử đến, Diệp Lân mới chịu buông ra.
Cùng lúc đó, mẹ đứa trẻ bế nó lên, xoay người rời đi: “Không được chạy lung tung, lỡ bị người xấu bắt đi thì sao?”
Hạ Trí bật dậy, suýt chút nữa thì đụng trần xe, may mà Diệp Lân kéo cậu lại.
Nhân viên bán xe nhìn hai người đang thở d ốc, bật cười: “Mua xe là chuyện vui mà. Hai cậu cứ bàn bạc với nhau, ngàn vạn lần đừng đánh nhau nhé!”
Hạ Trí nghiến răng đáp lại: “Có những chuyện không cần phải bàn bạc!”
Cuối cùng, dưới sự sắp xếp của nhân viên bán xe, cả hai vẫn đi lái thử xe.
Diệp Lân cầm vô lăng trông thực sự phong độ, cách anh xoay vô lăng rất dứt khoát, nhấn phanh cũng mượt mà, tổng thể làm cho Hạ Trí thấy ngồi trên xe Diệp Lân lái khá thoải mái.
Mỗi khi anh đánh lái, Hạ Trí lại không kìm được nhìn chằm chằm.
“Anh đẹp trai không?” Diệp Lân cười hỏi.
“Đẹp trai con khỉ.”
“Nếu không đẹp sao em cứ nhìn chằm chằm thế.” Diệp Lân thừa dịp rảnh tay xoa đầu Hạ Trí, Hạ Trí lập tức tránh ra ngay.
“Thấy anh tự mãn, chỉ muốn đấm cho một trận.” Hạ Trí lườm đối phương một cái.
“Anh tự mãn là có lý do, ai như em, đến bằng lái còn chưa có.”
“Sao anh biết em chưa có bằng lái?”
“Nếu em có, chắc chắn đã đòi lái rồi.” Diệp Lân quá hiểu rõ Hạ Trí.
“Sớm muộn gì em cũng sẽ có.”
“Chuyện lái xe cứ để anh lo. Em muốn đi đâu, anh đều đưa em đến. Đảm bảo đường đi vừa dài vừa xa, phong cảnh lại đẹp.”
Câu trước Hạ Trí còn nghĩ Diệp Lân thật lòng tốt bụng, nhưng câu sau, nếu không phải nể anh đang cầm vô lăng thì cậu đã cho anh đi chầu ông bà rồi.
Nhân viên bán xe ngồi ghế sau chỉ cảm thấy cậu em dường như không vừa mắt với cậu anh, nhưng cậu anh thì lại cực kỳ yêu chiều cậu em, nội dung cuộc nói chuyện của họ nghe có vẻ bình thường nhưng dường như có gì đó không bình thường.
Diệp Lân lái xe thẳng đến cổng trường.
Nhân viên bán xe cười nói: “Thì ra hai anh là học sinh giỏi của Đại học Q, thất lễ thất lễ.”
“Xe này tôi mua, bao giờ lấy xe được thì gọi cho tôi.”
“Không thành vấn đề!”
Diệp Lân mở cửa xe, định choàng vai Hạ Trí nhưng cậu đã nhét tay vào túi, giữ nguyên biểu cảm lạnh tanh, bước đi thật nhanh.
“Anh tặng em đó.” Diệp Lân nói.
Hạ Trí khựng lại: “Em ngay cả lái xe cũng không biết, anh tặng xe cho em làm gì cơ chứ!”
“Em biết tại sao anh mua xe mà.”
“Chỉ có anh mới nghĩ ra mấy thứ ngớ ngẩn vậy thôi, để em giúp anh thông não!”
“Ý anh là, đợi đến khi nào em thi được bằng lái, em muốn đi đâu thì tự lái xe đi đó. Nếu sau này em lại mời tình địch ăn uống, lái xe của anh đi gặp họ chẳng phải trông ngầu hơn sao?”
“Anh mà có ý định làm chuyện gì trong xe thì quên đi nhé! Đầu em còn đau đây này!”
Nào phải giống trong phim, chật chội thế này thì làm được gì!
“Vậy em nằm xuống đi, nếu có va đầu thì anh chịu trách nhiệm.”
“Biến đi!”
Cả hai bước trên con đường nhỏ dẫn về ký túc xá, vừa đi qua rừng cây, Hạ Trí bất ngờ bị người bên cạnh vòng tay qua eo rồi nhấc bổng lên, khiến cậu theo phản xạ ôm chặt lấy tất cả thứ gì cậu có thể nắm.
“Diệp Lân! Anh đang làm cái gì đấy!”
Hạ Trí bị Diệp Lân bế hẳn lên vai, Diệp Lân vỗ nhẹ lên người cậu, cười trêu: “Ngoan nào.”
“Đồ điên! Anh mà không thả em xuống, em sẽ đánh anh đấy! Ầm ĩ đến chỗ Thái Bạch Kim Tinh, cả hai sẽ bị phạt cho xem!”
Diệp Lân bế Hạ Trí đi sâu vào rừng cây, mặc cho Hạ Trí dãy dụa đạp chân, anh vẫn giữ thăng bằng mà đặt cậu xuống, Hạ Trí loạng choạng lùi lại vài bước.
“Hạ Trí, em nhìn xem, khu rừng này rất nhiều cây đúng không?”
“Nói nhảm.”
Diệp Lân ngẩng đầu lên, nhìn ánh sáng lọt xuống qua từng tán lá, gương mặt anh ẩn trong bóng tối lẫn ánh sáng lấp lánh, không thể thấy rõ biểu cảm.
“Một cây con cần rất nhiều, rất nhiều năm để trưởng thành, nhưng chúng ta thì không, chúng ta không có nhiều năm như vậy.”
“Ừm… Em biết.” Hạ Trí rũ mắt xuống.
“Bây giờ chúng ta đang ở thời điểm đẹp nhất của một vận động viên bơi lội. Kể từ khi chúng ta còn nhỏ, lần đầu tiên bước xuống nước, mỗi ngày qua đi, từng chút thành tựu của ngày hôm nay đã được tích lũy. Chúng ta không có thời gian để kiên cường như những thân cây đón gió mưa, mỗi trận thi đấu đều phải có kết quả tốt. Có lẽ em cảm thấy anh quá để ý đến quá khứ, rất nhỏ nhen, rất phiền phức… Nhưng anh thật sự rất quan tâm.”
“Em biết.”
“Em không biết.” Diệp Lân khẽ cúi xuống.
“Không, em biết. Nếu chúng ta gặp nhau sớm hơn, ví dụ như trận đấu mà em đã bỏ thi, nếu em thực sự thi đấu, em chắc chắn sẽ cố gắng hết sức, dù phải bơi đến rã cả chân để có thể đuổi theo anh. Một Hạ Trí như thế mới xứng đáng đứng ở hồ bơi, trên bục nhận giải, hoặc trong phòng thay đồ để nói chuyện với anh.
Em… Em đã vô số lần tưởng tượng về cảnh tượng đó rồi…”
“Là cảnh tượng thế nào?”
“Sau trận đấu ấy, anh để ý đến em. Anh lướt trên làn nước, bước đến trước mặt em, xoa đầu em làm rơi cả mũ bơi, sau đó cười nói ‘Này, cậu bơi giỏi lắm đấy, tên là gì?’ Em sẽ ưỡn ngực đáp lại em tên là Hạ Trí, em đã dõi theo anh từ lâu rồi.”
Diệp Lân sững người, nhìn vào đôi mắt hơi đỏ của Hạ Trí.
Điều mà Diệp Lân cảm thấy nuối tiếc, đối với Hạ Trí của năm đó lại là nỗi đau không thể diễn tả mà Diệp Lân sẽ không bao giờ hiểu thấu được.
“Nếu vậy thì khi em học ở trường trung học trực thuộc đại học T, anh có thường xuyên đi từ khu ngoại ô đến tìm em chưa?”
“Tất nhiên là có rồi… Anh chắc chắn sẽ vừa ngồi trong lớp vừa nghĩ, không biết Hạ Trí đang làm gì nhỉ? Những bài tập đó cậu ấy có làm được không? Trưa nay cậu ấy ăn gì? Cậu ấy có ra sân chơi bóng rổ với các bạn trong giờ thể dục không? Đến thứ sáu, anh sẽ sốt ruột không chịu nổi, vội vã trở về ngay.”
“Rồi chúng ta sẽ cùng đi bơi?” Hạ Trí hỏi.
“Đúng, anh sẽ dẫn em đi bơi. Khi thua, em chắc chắn sẽ bực mình, cau có đòi thi lại, rồi lại muốn thi trận thứ hai, trận thứ ba.”
“Dựa vào đâu mà anh cho là em sẽ thua chứ?”
“Vì anh nhất định phải thắng mà. Nếu anh không thắng, thì em có ngày nào cũng ôm điện thoại xem video để nghiên cứu kỹ thuật bơi của anh không?”
Diệp Lân nói với vẻ nghiêm túc đến mức Hạ Trí không nhịn được bật cười, gương mặt vốn luôn lạnh lùng của cậu lúc này lại như trẻ con vừa được ăn kẹo, thật ngọt ngào.
“Ngày nào cũng bơi, em nhanh chán anh lắm đấy.”
“Vậy thì anh sẽ cùng em chơi game. Chúng ta sẽ cùng nhau vào quán net, ăn chung một tô mì gói, ngồi chung một hàng ghế, thức đêm để chiến game. Đến khi mẹ em kiểm tra bài tập, anh sẽ cùng em trốn vào McDonald’s để hoàn thành cho kịp.”
Họ cứ thế mà hình dung, tưởng tượng về một cuộc sống nếu như ngày ấy không lỡ hẹn nhau ở trận đấu đó, nếu như bọn họ lớn lên cùng nhau thì sẽ như thế nào.
“Có lẽ từ lớp mười, anh đã trở thành học sinh gương mẫu trong mắt thầy cô rồi.”
Diệp Lân tiến tới, ôm chầm lấy Hạ Trí, vòng tay siết chặt không muốn buông.
“Hạ Trí, sau này em đừng bỏ lỡ trận đấu nào nữa nhé.”
“Tất nhiên rồi…”
“Bởi vì, đối với anh, em quan trọng hơn em nghĩ rất nhiều.”
Trái tim Hạ Trí như ngừng một nhịp, rồi tiếp đó đập lên rộn rã.
Dường như mọi chuyện đã xảy ra trong quá khứ, ví dụ việc mất bố, lại như việc mẹ không hiểu mình, hay như những kỳ thi đầy áp lực với thành tích không như mong đợi, hoặc những cái nhìn phân biệt từ những học sinh ưu tú khác như Chung Thuần, đều không còn quan trọng nữa.
Chỉ có hình ảnh mà cậu và Diệp Lân vừa tưởng tượng ra, một cuộc sống mà họ không bao giờ bỏ lỡ nhau mới là điều chân thực nhất.
“Diệp Lân, anh còn nhớ thầy Nhậm Phi từng nói gì không? Hiện tại mới là điều quan trọng nhất.” Hạ Trí nhìn về phía Diệp Lân.
Đôi mắt cậu sáng ngời, giống như mặt hồ yên tĩnh đang chờ một đợt sóng lớn, hoặc như biển cả sâu rộng mênh mông, tất cả đều ánh lên trong đôi mắt ấy.
“Bây giờ thì anh đã hiểu, tại sao Tiêu Bân từng tiếp xúc với bao vận động viên tiềm năng mà lại dành sự tôn trọng đặc biệt nhất cho em.”
“Gì cơ? Tiêu Bân liên quan gì chứ? Với cả… Tiêu Bân tôn trọng em sao?”
Hạ Trí ngơ ngác, không hiểu gì.
“Em ấy à, khi thông minh thì rất thông minh, nhưng lúc không có EQ thì thực sự khiến người ta muốn bó tay.”
Diệp Lân đưa tay lên, khẽ vuốt mấy sợi tóc lòa xòa bên tai của Hạ Trí, ngắm nhìn cậu từ trên xuống dưới.
“Phải nói rằng, em cắt kiểu tóc này đẹp trai thật.”
“Anh lôi em ra góc này chỉ để khen kiểu tóc của em sao?” Hạ Trí cau mày, luôn cảm thấy Diệp Lân sắp bày trò gì.
“Những người khác chắc cũng thấy em đẹp…”
“Chẳng hạn là ai? Anh Gia Nhuận? Tiền tiêu vặt của anh ta nhiều hơn em, tự đi mà cắt.”
Diệp Lân vòng tay qua cổ Hạ Trí, môi anh dần tiến lại gần.
Hạ Trí nhìn sống mũi cao thẳng của Diệp Lân, nhìn hàng mi dài đến mức có thể đếm từng sợi, tim cậu đã đập thình thịch như muốn bay lên tận mây, nhưng Diệp Lân lại cố tình ngừng lại, chỉ để một chút hơi thở nhẹ nhàng chạm đến môi cậu.
Hạ Trí bỗng lại rất muốn hôn anh ngay lập tức.
“Hạ Trí, chúng ta sẽ luôn bên nhau chứ?”
Đây là lần đầu tiên Diệp Lân hỏi câu này, trước đây Hạ Trí từng nghĩ đó chỉ là lời thoại sến súa mà nữ chính hay nói trong phim truyền hình.
Yếu đuối, luôn nghi ngờ về tương lai.
Nhưng khi Diệp Lân hỏi, Hạ Trí biết, điều đó xuất phát từ sự thật rằng trong mắt Diệp Lân, Hạ Trí chính là biến số lớn nhất, là điều không thể kiểm soát nhưng lại không muốn buông tay dù chỉ một chút.
“Đúng vậy.”
Hạ Trí đáp lời bằng một nụ hôn, vai lưng Diệp Lân căng lên, lưỡi anh quấn lấy lưỡi cậu, Hạ Trí nghe rõ tiếng tim đập mạnh mẽ của Diệp Lân còn có hơi thở đã không còn bình tĩnh như trước.
Cậu nắm trong tay từng cảm xúc của Diệp Lân, từng xung động của Diệp Lân đều thuộc về cậu.
Lần đầu tiên trong đời, Hạ Trí cảm nhận được sự mãn nguyện sâu sắc, cảm giác này còn hơn cả niềm vui khi chiến thắng Diệp Lân trong hồ bơi.
Đúng lúc đó, điện thoại trong túi Hạ Trí reo lên.
Vừa đưa tay định lấy ra, Diệp Lân đã bất ngờ chuyển động, khiến Hạ Trí gần như mất hết sự tập trung, mò mãi mà vẫn không thấy được điện thoại. Đầu gối của Diệp Lân chạm vào, như ngầm cảnh cáo cậu đừng có mà phân tâm.
Hạ Trí dứt khoát không để ý đến điện thoại nữa, quay lại đáp trả nụ hôn của Diệp Lân.
Nhưng điện thoại vẫn reo không ngừng, Diệp Lân nhíu mày, đưa tay rút chiếc điện thoại từ túi Hạ Trí ra.
Nhìn qua, lại là tên Hà Kính Phong.
Ánh mắt Diệp Lân trở nên lạnh lẽo, Hạ Trí thừa biết người này vẫn còn cay vụ Hà Kính Phong từng dẫn cậu đi ăn xiên bao tử bò khiến cậu bị đau bụng.
“Đưa em, chắc là anh ta muốn kể chuyện bị phạt thôi.”
Hạ Trí nhanh chóng trả lời cuộc gọi, ngay lập tức nghe thấy tiếng Hà Kính Phong vang lên đầy phấn khích: “Ê, nhóc, cậu được lắm! Gọi điện mãi mà chẳng thấy cậu nghe!”
“Lần đầu không bắt máy, anh kiểu gì chẳng gọi lần hai, lần ba nữa.”
“Tôi nói cho cậu nghe, tôi vừa tìm được một quán xiên nướng ngon lắm! Chỗ đó thơm cực kỳ! Còn có đậu bì cuốn nấm kim châm nữa, đậu bì chiên giòn lắm ấy! Còn có…”
Diệp Lân nghe thấy xiên nướng là cảm thấy bực bội, cảm giác phản cảm với món này đã lên đến cực điểm, Hà Kính Phong quả thực là ngại lửa chưa đủ cháy, phải bị thiêu thành tro mới chịu sao?
“Tôi bỏ xiên nướng rồi.” Hạ Trí nhận thấy sự cảnh cáo trong mắt Diệp lân.
Đại khái là, em còn dám ăn xiên nướng nữa, ông đây gi ết chết em.
“Cậu bỏ xiên nướng? Cậu giả vờ cho ai xem! Mau, ra ngoài ăn khuya đi!” Hà Kính Phong vẫn nhiệt tình rủ rê, đến mức mạch máu trên trán Hạ Trí gần như muốn nổ tung.
“Tôi nói bỏ chính là bỏ.” Nói xong, Hạ Trí vội vàng cúp máy.
Cậu quay sang nhìn Diệp Lân, rất nghiêm túc cam đoan với anh: “Sau này em sẽ không bao giờ ăn xiên nướng nữa.”
“Nghiêm túc mà nói, em cũng không nên ăn những thứ đó nữa. Kiểm tra doping trước khi thi đấu mà phát hiện có gì không đạt chuẩn, có thể ảnh hưởng cả sự nghiệp thi đấu của em đấy.”
“Em biết rồi.” Hạ Trí kéo nhẹ tay Diệp Lân, mỉm cười nói: “Về thôi nào.”
“Về thôi.”
Cả hai vừa bước lên con đường nhỏ trở về, điện thoại của Hạ Trí lại reo lên.
Vốn còn tưởng là Hà Kính Phong tiếp tục gọi tới tìm chết, nhưng không ngờ lại là Tiến sĩ Sở gọi đến.
“Chào Tiến sĩ Sở!”
“Hạ Trí à, tôi gọi để thông báo với cháu, tôi vừa chuyển đến làm việc ở thành phố Q rồi, vừa gặp lại Bĩ Bĩ nữa đấy. Cháu có thời gian ghé qua thăm nó không? Nó trưởng thành lắm rồi.”
“Có ạ! Tất nhiên cháu rảnh rồi! Bĩ Bĩ lớn rồi sao? Khi nào cháu có thể đến gặp nó?”
Hạ Trí vui mừng đến nỗi trái tim như muốn bay ra ngoài.
“Chủ nhật tuần này cháu rảnh không? Chiều nào cũng được. Bây giờ nghiên cứu của chúng tôi về cá heo đã rất kỹ, cũng rất thú vị.”
“Được ạ! Đúng lúc chiều chủ nhật bọn cháu cũng được nghỉ nửa ngày để xả hơi! Giờ Bĩ Bĩ chắc cũng có nhiều bạn bè lắm nhỉ?”
“Ừm… Cái này, nó có quá nhiều bạn bè…” Tiến sĩ Sở cười hai tiếng, “Nó có hơi… Tự mãn.”
“A?”
“Có lẽ phải nhờ cháu dạy bảo nó chút, được rồi, chủ nhật gặp nhé!”
Kết thúc cuộc gọi, Hạ Chí mỉm cười suốt dọc đường về.
Sắp được gặp lại Bĩ Bĩ rồi!
Cậu thật sự rất muốn được chạm vào đầu nó, ôm lấy vây lưng của nó rồi bơi vài vòng như ngày trước!
“Trông cứ như ngày mai em sẽ được gặp người trong mộng vậy.” Diệp Lân buồn cười, bước theo phía sau Hạ Trí.
“Người trong mộng của em chẳng phải đã ở ngay bên cạnh em lâu rồi sao?” Hạ Trí nở một nụ cười tươi, ánh mắt bừng sáng như cậu trai lần đầu Diệp Lân gặp gỡ mấy tháng trước.
“Em vậy mà cũng tính là ở bên cạnh anh rồi sao?” Diệp Lân lắc đầu, giọng pha chút bất lực.
“Chủ nhật tuần này em sẽ được gặp lại chú cá heo mà em từng chăm sóc! Anh nhớ em từng kể mình từng là người chăm sóc cá heo chứ? Chính là Bĩ Bĩ được em chăm sóc đó, nó được chuyển đến trung tâm nghiên cứu cá heo ở thành phố Q rồi.”
“Đúng rồi, ở đó có nhiều cá heo lắm, môi trường sống còn được mô phỏng giống với môi trường biển, để chúng có thể sống thành bầy đàn. Còn Bĩ Bĩ của em ấy à, đúng là tiểu bá vương, trong đám cá heo nhỏ kia, nói một tiếng là tụi nó nghe theo.”
“Sao anh biết được?” Hạ Trí nhìn Diệp Lân đầy kinh ngạc, không giống như anh đang nói bừa.
“À, đôi lúc anh ngủ quên, mất kiểm soát, thần du nên nhìn thấy thôi.”
“Ồ… Không phải, em từng nghe anh nói rồi, nhưng chưa nghe anh kể cụ thể là anh bơi thế nào? Là anh đi bơi cùng con cá nào à, hay chỉ lang thang dưới nước đến mức không tìm lại được ý thức của mình?”