• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một số bạn cùng phòng của Lạc Ly đang đọc sách trong thư viện, một vài người khác đã tìm được nơi thực tập nên trở về ngủ muộn.

Thứ duy nhất trong phòng là chiếc đèn bàn trên bàn học của Lạc Ly, ánh sáng rất nhẹ nhàng và ấm áp.

“Tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu thôi. Tôi đã kìm chế rất lâu rồi.”

Trần Gia Nhuận kéo ghế ra, ngồi ngược lại, hai tay chống ở lưng ghế, cằm cũng đặt lên đó.

Lạc Ly mở ngăn kéo, lấy ra một ít đồ ăn vặt đưa cho anh ta, Trần Gia Nhuận lắc đầu.

“Cảm ơn. Tôi biết cậu không ăn quà vặt, những thứ này là tôi mua cho tôi.”

“Vậy cậu thế nào?”

“Tôi cảm thấy hơi sợ.”

“Cậu sợ gì?”

Lạc Ly nghiêng người, một tay chống lên lưng ghế nhìn anh ta.

“Trước kia tôi cảm thấy Diệp Lân giống như quái vật, như thể không ai có thể đánh bại cậu ấy ở nội dung bơi tự do. Khi cậu ấy nói muốn thi bơi ếch với tôi, tôi đã nén giận trong lòng, không muốn để cậu ấy thắng. Cậu ấy có thể giành chiến thắng ở nội dung bơi tư dọ, nhưng tôi sẽ không để cậu ấy thống trị ở nội dung bơi ếch.”

Lạc Ly nhìn Trần Gia Nhuận đang rũ mắt tự nhiên nói chuyện với mình, sau đó giơ tay lên sờ đầu anh ta.

“Sau đó, Hạ Trí xuất hiện. Thằng nhóc này rất thẳng thắn, bên ngoài lạnh lùng nhưng thật ra rất tốt bụng. Tôi thật sự rất thích cậu ấy. Tôi đã từng thi bơi tự do với cậu ấy, khi đó tôi cảm thấy thật may khi thằng nhóc ấy không thi bơi ếch. Nhưng khi cậu ấy bắt đầu bơi hỗn hợp… tôi cảm thấy như có thứ gì đó đang bóp nghẹt cổ họng mình.”

“Gia Nhuận, cho đến bây giờ cậu không sợ hãi đối thủ.”

“Cậu không biết đâu, chỉ là hai cuộc so tài thôi. Sáng hôm nay tôi gần như hết hơi ở nội dung 200m hỗn hợp cá nhân trước khi bỏ lại cả hai người phía sau. Đến buổi chiều… tôi có thể cảm nhận được Hạ Trí đã tiến bộ hơn. Sau đó, tôi đã xem video mà huấn luyện viên Vương quay lại cho tôi. Kỹ thuật bơi ngửa chuyển sang bơi ếch của Hạ Trí tốt hơn so với buổi sáng. Khả năng học hỏi và tự điều chỉnh của cậu ấy thật đáng kinh ngạc, tôi…”

“Chẳng qua cậu sợ có người thay thế vị trí của mình thôi. Gia Nhuận, cậu sẽ không mãi mãi là ‘thứ hai’, không cần phải… lo lắng có người đuổi theo phía sau.”

Lạc Ly rời khỏi ghế và kéo Trần Gia Nhuận đứng dậy.

“Nếu tôi ở phía trước cậu thì cậu chỉ cần nhìn tôi. Nếu tôi ở phía sau cậu thì cậu càng có thể yên tâm hơn. Ngoài tôi ra, tôi sẽ không để ai khác đuổi kịp cậu.”

Trần Gia Nhuận ôm chặt Lạc Ly.

“Lạc Ly, cậu thật tốt.”

“Ừ.”

“Cậu có thể trả lại máy tính cho tôi được không?”

“Không được.”

“Không phải lúc nào máy tính cũng sẽ hư.”

“Tôi sẽ thay cậu dùng nó.”

“Vậy cậu dùng máy tính của tôi làm gì?”

“Cậu đoán xem?”

“… Thôi bỏ đi, tôi không muốn biết.”

Danh sách những người tham gia cuộc thi bơi lội của thành phố Q cũng đã được quyết định.

Diệp Lân và Hạ Trí chắc chắn sẽ đại diện cho đại học Q tham gia nội dung bơi tự do 100m và 200m, sẽ lần lượt là vận động viên thứ ba và thứ tư ở nội dung tiếp sức 4x100m và tiếp sức 4x200m.

Lâm Tiểu Thiên gãi đầu nhìn lịch thi đấu tiếp sức: “Tại sao tôi lại là người chạy đầu tiên? Áp lực quá lớn! Có thể đăng ký là người chạy thứ hai được không?”

Cảnh Lạc bước đến, ấn vai Lâm Tiểu Thiên và nói: “Đây là đất bằng nổi sóng, để cậu có một màn ra mắt thật hoành tráng!”

Cuộ thi 400m là Lâm Tiểu Thiên và La Miện.

Cuộc thi 800m là Cảnh Lạc và Triệu Hùng.

Những người thi đấu 1500m khiến người ta ngạc nhiên chính là Hạ Trí và Diệp Lân.

“Chết tiệt, là 1500m. Hạ Trí và anh Lân, đừng để đến lúc thi đấu tiếp sức thì hai người họ hết hơi đấy!” Cảnh Lạc bật cười trêu chọc.

“Anh đây sẽ thắng cho cậu xem.” Hạ Trí trả lời.

Hạng mục bơi hỗn hợp cá nhân đương nhiên do Lạc Ly và Trần Gia Nhuận thầu hết.

Vừa trở về ký túc xá đã nhìn thấy Trần Gia Nhuận nheo mắt cười, trên bàn bày một đống đồ ăn vặt, có lẽ là mới vơ vét từ chỗ của Lạc Ly.

“Hạ Trí! Cậu có muốn ăn chocolate sữa không? Sau khi ăn hết chocolate thì bên trong còn có một món đồ chơi nhỏ, nhìn rất tinh xảo!”

Trần Gia Nhuận ném một quả trứng chocolate cho Hạ Trí.

Hạ Trí nhận lấy, hơi nghi ngờ quay đầu lại nhìn Diệp Lân, dùng ánh mắt hỏi đối phương: Mấy ngày trước Trần Gia Nhuận còn rất lạnh nhạt với chúng ta, sao hôm nay lại nhiệt tình vậy?

Diệp Lân mỉm cười, thì thầm vào tai Hạ Trí: “Có muốn cùng nhau nghịch trứng không?”

Chữ “trứng” trong “nghịch trứng” được nhấn mạnh.

“Tự anh làm đi” Hạ Trí ấn quả chocolate trứng vào lòng Diệp Lân.

Leo lên giường của mình, Hạ Trí dựa vào đầu giường bắt đầu đọc lại sách chuyên ngành. Cậu liếc nhìn Trần Gia Nhuận đang vui vẻ thu dọn đồ ăn vặt, đột nhiên tự hỏi không biết Lạc đại ca đã nuôi dưỡng người này thành dạng gì rồi?

Cảm giác như bản thân đang nuôi một đứa nhỏ vậy.

Nào là trứng Geox Baby, kẹo m út Fujiya, bánh quy Gấu Nhỏ…

Lạc đại ca nghĩ năm nay Trần Gia Nhuận bao nhiêu tuổi rồi?

Hạ Trí quay đầu lại, tiếp tục đọc sách chuyên ngành của mình, nhưng không bao lâu sau lại cảm thấy buồn ngủ.

Dường như còn loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện của Diệp Lân và Trần Gia Nhuận.

“Chúng ta đã thấy những hạt giống tốt ở thành phố Q năm nay đúng không? Tôi nghĩ mối đe dọa lớn nhất đối với nội dung bơi tự do của cậu là Hà Kính Phong của đại học Khoa học và Công nghệ…” Trần Gia Nhuận thản nhiên nói trong khi đang ngậm một que kẹo m út trong miệng.

“Ai biết được? Dù sao thành phố Q cũng là một trung tâm văn hóa và giáo dục, những tài năng từ khắp cả nước đều đang cố gắng hết sức để chen chân vào. Thể thao cạnh tranh cũng vậy.”

“Ừ, trong cuộc đấu tập gần đây nhất của bốn trường, chỉ có người của đại học Khoa học Công nghệ và đại học Giao thông vận tải đến từ thành phố Q. Không biết còn có những nhân vật lợi hại đến từ các trường đại học khác không.”

“Cao thủ sẽ luôn xuất hiện ở những nơi không ngờ tới.” Diệp Lân khẽ mỉm cười.

“Ví dụ như Hạ Trí?”

“Hạ Trí không phải là ‘cao thủ’ mà là đối thủ.”

Lúc này, Diệp Lân vươn tay từ đầu giường ra và xoa đầu Hạ Trí, lập tức đánh thức cậu tỉnh dậy.

“Nè! Tối nay có cuộc thi biện luận từ 8 giờ đến 10 giờ tại hội trường! Diệp Lân, Hạ Trí, hai người có đi xem không?”

“Là trong nội bộ trường hay giữa các trường với nhau?” Diệp Lân hơi nhướng mí mắt lên.

“Cuộc thi giữa các trường! Đại học Q của chúng ta sẽ thi đấu với đại học Kinh tế và Tài chính của thành phố Q! Ôi trời, nhất định sẽ rất thú vị!”

“Vậy thì tôi không đi.” Diệp Lân nói với Hạ Trí: “Em cứ ngủ tiếp đi, không có gì đáng xem đâu.”

“Sao lại không có gì đáng xem chứ? Đại học Kinh tế và Tài chính chắc chắn có rất nhiều người đẹp! Hơn nữa những người ở đại học Kinh tế và Tài chính đều rất thông minh, có ý tưởng và góc độ rõ ràng trong các cuộc biện luận. Tôi thường cảm thấy các cuộc biện luận của đại học Kinh tế và Tài chính đã rơi vào bế tắc nhưng bọn họ vẫn luôn tìm ra cách để khiến đội biện luận của đại học Q chúng ta không nói nên lời!”

Hạ Trí vốn định nhắm mắt lại để trở về vòng tay của Chu Công một lần nữa, nhưng sau khi Trần Gia Nhuận nói xong thì cậu lập tức hiểu được ý đồ của Diệp Lân.

“Diệp Lân không muốn đi thì thôi, tôi cùng anh đi xem biện luận.” Hạ Trí nói.

“Thật tuyệt vời! Tôi sẽ mang tất cả những đồ ăn này theo!”

Cũng may Lạc Ly không mua hạt dưa cho Trần Gia Nhuận, nếu không anh ta sẽ vừa ăn hạt dưa vừa xem thi đấu biện luận trong hội trường… Hình ảnh kia đẹp đến mức Hạ Trí chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy tội lỗi, xin lỗi chị đại quét sân.

“Ừ, chúng ta đi xem những người đẹp ở trường đại học Kinh tế và Tài chính.”

Hạ Trí xoay người, kéo chăn tiếp tục ngủ.

Diệp Lân càng không để cậu ngắm người đẹp thì cậu càng muốn đi ngắm.

“Nếu đi thì em sẽ hối hận đấy, rất lãng phí thời gian.”

“Tại sao lại nói vậy?” Hạ Trí nhíu mày.

“Cô gái xinh nhất trường đại học Kinh tế và Tài chính không đẹp bằng anh, người hùng biện giỏi nhất cũng không nói hay bằng anh.”

Trần Gia Nhuận suýt chút nữa bị que kẹo m út chọc vào cổ họng.

Sau khi Hạ Trí im lặng được ba giây thì lại đột nhiên nhảy dựng lên, cầm lấy đèn ngủ đầu giường và định đánh Diệp Lân.

“Anh làm em thấy ghê tởm đến mức sắp nôn hết axit trong dạ dày ra rồi đấy!”

Nếu Hạ Trí đã nói muốn đi xem cuộc thi biện luận với Trần Gia Nhuận mà Diệp Lân lại không thể nhốt Hạ Trí ở ký túc xá được thì đành phải đi cùng bọn họ thôi.

Hạ Trí cảm thấy với những hoạt động như vậy thì sao có thể không gọi cho Sầm Khanh Miễn được chứ?

Người này rất thích xem mọi người chọc phá lẫn nhau, xem biện luận là sở thích của cậu ta.

Hạ Trí vừa gửi tin nhắn WeChat: Có muốn cùng đi xem thi biện luận không?

Từng đẹp trai: Nhìn nè! Tao đang bị Lư Hạo chặn ở ký túc xá rồi.

Hạ Trí đột nhiên cảm thấy hơi lo lắng, hình ảnh Sầm Khanh Miễn bị đèn bàn đánh trúng đầu vẫn còn rõ mồn một trong đầu.

Chẳng lẽ Lư Hạo đã biết luận văn của mình biến mất là do máy tính nhiễm virus? Chắc hẳn cậu ấy sẽ không cảm thấy virus này là do Sầm Khanh Miễn cài vào đâu nhỉ?

“Em đi ra ngoài một lát!”

Hạ Trí cầm chìa khóa chạy ra ngoài, kết quả vừa đến trước cửa ký túc xá của Sầm Khanh Miễn đã nghe thấy tiếng cầu xin của Lư Hạo bên trong.

“Khanh Miễn! Giúp tôi với! Các bạn nữ trong lớp tôi nói rằng chính cậu là người đã lây virus vào máy tính của họ!”

“Không phải, Lư Hạo… Đáng lẽ khi máy tính bị nhiễm virus thì cậu nên cài đặt phần mềm diệt virus mạnh? Hoặc là đi tìm một chuyên gia!”  

Nghe thấy Sầm Khanh Miễn không có biểu hiện gì bất thường, Hạ Trí mới thở phào nhẹ nhõm.

Gõ cửa một tiếng, Hạ Trí lớn tiếng nói: “Khanh Miễn, mở cửa đi!”

Sầm Khanh Miễn giống như vừa nhận được thánh chỉ, nhanh chóng mở cửa ra.

Lư Hạo nhìn thấy Hạ Trí trở về thì lập tức ngồi sang một bên. Thân hình cao gầy của Hạ Trí hoàn toàn đè bẹp cậu ấy. Lần trước đánh vỡ đầu của Sầm Khanh Miễn, ánh mắt của Hạ Trí đã như muốn bốc cháy rồi.

Ngay khi đối mặt với Hạ Trí, Lư Hạo đều luôn cảm thấy khí thế của mình chưa đủ mạnh.

“Có chuyện gì vậy?” Hạ Trí kéo ghế ngồi xuống.

“Tôi… Tôi chỉ đến nhờ Sầm Khanh Miễn giúp sửa máy tính thôi. Máy tính của tôi bị nhiễm virus nên không thấy luận văn đâu cả…” Giọng nói của Lư Hạo ngày càng nhỏ dần.

Thật chẳng dễ chút nào. Thằng nhóc này luôn luôn kiêu ngạo đến mức coi nhu cầu của bản thân cao hơn mọi thứ, nhưng giờ lại cúi đầu sao?

“Nếu nhiễm virus thì hãy tải phần mềm diệt virus. Nếu mọi cách đều không hiệu quả thì đến gặp phó giáo sư Lương của khoa máy tính, ông ấy rất thích giúp sinh viên giải quyết các vấn đề về máy tính.”

Lư Hạo há miệng không nói nên lời.

Sầm Khanh Miễn kéo Hạ Trí, nhỏ giọng nói: “Không phải anh ta vẫn luôn phàn nàn rằng cô Trần ở thư viện đã không quản lý tốt internet của trường học nên mới để nó bị nhiễm virus sao? Cô Trần rất tức giận, bà ấy lại còn đang mang thai, từ ngày xảy ra bất đồng với Lư Hạo, bà ấy vẫn luôn cảm thấy không thoải mái…”

Hạ Trí lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh: “Cô Trần là người yêu của phó giáo sư Lương… Lư Hạo, tính tình của cậu tệ quá, cô Trần không chỉ là giảng viên mà còn đang mang thai, cậu có thể cẩn thận lời ăn tiếng nói của mình không? Lần này thì hay rồi, phó giáo sư Lương vốn đang rất vui vì được lên chức cha, giờ mà nhìn thấy cậu thì có lẽ sẽ đau đầu lắm.”

Lư Hạo cúi đầu, không để người khác nhìn thấy biểu cảm của mình, nhưng Hạ Trí biết người này đang hối hận vì sự bốc đồng và thiếu tôn trọng người khác của mình.

“Không phải cậu đã đổi ký túc xá với Thư Dương sao? Vậy bạn cùng phòng của cậu chắc hẳn đều thuộc khoa máy tính… Bọn họ xem ra còn đáng tin cậy hơn tôi nữa.” Sầm Khanh Miễn khuyên nhủ.

“Có một buổi tối nọ, tôi đang làm bài luận văn và làm phiền đến bọn họ…”

“Hả? Không phải 11 giờ đêm là phải tắt đèn à? Sao lại quấy rầy bọn họ? Hơn nữa người của khoa máy tính… chắc hẳn không đi ngủ sớm đâu nhỉ?” Sầm Khanh Miễn nói tiếp.

Từ biểu cảm của Sầm Khanh Miễn, Hạ Trí từ có thể biết được Lư Hạo đã đắc tội với bạn cùng phòng của cậu ấy thế nào.

“Tôi… Lúc đó tôi hơi kích động… Bọn họ đều là người của khoa máy tính, còn tôi…” Lư Hạo cúi đầu càng ngày càng thấp, Hạ Trí chỉ sợ cậu ấy sẽ bị thoát vị đốt sống cổ nếu cúi đầu quá lâu.

Bài luận văn này rất quan trọng, quan trọng đến mức sau khi Lư Hạo phát hiện ra mình đã đắc tội với tất cả mọi người, cuối cùng cậu ấy cũng cảm thấy chỉ còn lại một mình.

“Cậu làm gì? Tôi phải biết cậu và bạn cùng phòng có mâu thuẫn gì, tôi sẽ nhờ Thư Dương giúp cậu nói chuyện một chút!”

“Bởi vì virus đã lưu bài luận văn của tôi ở một nơi nào đó và đổi tên bài luận văn khiến tôi không thể kiếm được nó… Tất cả bọn họ đều chỉ nghịch điện thoại, tôi lo lắng đến vậy mà bọn họ lại không chịu giúp gì cả, cho nên tôi đã nổi giận và hỏi…có phải bọn họ đã lây virus cho máy tính của tôi không…”

Sầm Khanh Miễn che mặt nói: “Cơm có thể ăn nhiều nhưng lời nói thì không thể nói bậy được! Cậu làm người ta tổn thương, bọn họ còn giúp cậu sao? Nếu bọn họ giúp cậu, cậu sẽ nói người ta giúp dọn dẹp virus trong máy tính của cậu vì bọn họ là người tạo ra virus?”

“Cho nên Khanh Miễn à, cậu giúp tôi với! Cậu giúp tôi xem thử đi… Bạn cùng phòng của tôi nói rằng loại virus này đã khóa bài luận văn của tôi. Tôi có thể định dạng máy tính nhưng không thể làm gì tài liệu…”

Hạ Trí không biểu lộ cảm xúc gì, trong đầu nghĩ virus máy tính có thể phá hoại đến thế sao?

“Vậy… vậy để tôi xem cho cậu? Nhưng nếu tôi cũng không có cách thì cậu sẽ không trách tôi vô dụng chứ?”

“Không đâu! Không đâu! Cậu giúp tôi xem một chút đi!” Lư Hạo nghe Sầm Khanh Miễn nói vậy thì vui mừng đến mức gần như bật khóc.

Sầm Khanh Miễn mở máy tính của Lư Hạo, ngón tay di chuyển, phát ra tiếng lách cách. Mặc dù ngón tay của cậu ta không thon dài nhưng lại rất dẻo dai, tiếng gõ bàn phím kêu lách cách, trông rất ngầu.

Lư Hạo nhìn chằm chằm màn hình máy tính, trong mắt lóe lên ánh sáng hy vọng.

“Lư Hạo, loại virus này đặc biệt tấn công vào tên tệp của cậu, chắc hẳn là có liên quan đến chủ đề luận văn của cậu.”

“Chẳng trách… Tôi không mất bất kỳ tệp tin nào ngoại trừ những tệp tin liên quan đến luận văn!”

“Chậc…” Sầm Khanh Miễn nghiêng đầu, không biết đang suy nghĩ gì.

“Còn có thể cứu được không?”

“Được, tôi sẽ tạo một tài liệu mới, sao chép nội dung tài liệu cũ cho cậu và cố gắng diệt virus.”

Sầm Khanh Miễn đang phải vật lộn ở đó, bận rộn gõ bàn phím, sau đó nhìn màn hình và suy nghĩ. Sau hơn nửa giờ, rốt cuộc cũng khôi phục được cho máy tính Lư Hạo.

“Tuyệt quá! Cuối cùng thì luận văn của tôi cũng không bị mất nữa!”

“Được rồi, về sớm và hoàn thành bài luận nhé.”

Lư Hạo ôm máy tính chạy ra khỏi ký túc xá.

Hai phút sau, cậu ấy đột nhiên quay lại.

“Hả? Nhanh như vậy đã bị nhiễm virus lại rồi à?” Sầm Khanh Miễn trông rất ngạc nhiên.

“Không phải… Ừm chuyện kia… Vết thương trên đầu cậu… Tôi xin lỗi…”

“À, đã lành rồi! Tôi đoán chắc là muốn để lại sẹo làm kỷ niệm thôi!” Sầm Khanh Miễn bật cười tỏ vẻ không có chuyện gì to tát.

“Hoạn… Hoạn nạn thấy chân tình! Cảm ơn!”

Nói xong, Lư Hạo lại rời đi, trên hành lang lại đụng phải Liêu Kiệt, Lư Hạo lảo đảo vội vàng chạy trốn.

“Khanh Miễn, tên Lư Hạo kia nói cái gì mà hoạn nạn thấy chân tình, có phải muốn quay về không? Tôi nghe nói cậu ấy không chịu nổi cảnh sống trong ký túc xá của anh Thư nữa!” Liêu Kiệt vừa đi vào vừa nói.

“Ai biết được? Bạn cùng phòng cũ vẫn tốt hơn.” Sầm Khanh Miễn dựa vào bả vai Hạ Trí, bày ra dáng vẻ không muốn rời xa.

“Mày cút đi! Tao đi xem cuộc thi biện luận đây.”

Hạ Trí đứng dậy, gật đầu với Liêu Kiệt rồi rời đi.

Lạc Ly đã sớm chiếm được một chỗ tốt cho bọn họ.

Diệp Lân không nhịn được thở dài: “A Ly, không ngờ cậu lại nhiệt tình với cuộc thi biện luận như vậy.”

“Cuộc thi biện luận ít nhất sẽ rèn luyện tư duy, tốt hơn là ở trong ký túc xá chơi game hoặc xem những chương trình giải trí như ‘Cuộc chiến ẩm thực’.”

Diệp Lân và Hạ Trí nhìn sau đầu của Trần Gia Nhuận, đồng loạt gật đầu.

Sau khi MC giới thiệu chủ đề tranh luận, các thí sinh của hai bên bước vào hội trường.

Điều mà Hạ Trí không ngờ tới là Hoàng Tiêu cùng lớp lại là người tranh luận ở vòng thi ba lượt? Cậu luôn cảm thấy mạch não của người này không được thông minh cho lắm, liệu có bị sinh viên của đại học Kinh tế và Tài chính treo lên đánh không chứ?

Nhưng dù cậu ta có biểu hiện thế nào thì Hạ Trí cũng không quan tâm đ ến củ cải muối đó.

Khi bốn người ngồi xuống, Hạ Trí lập tức nhận ra xung quanh bọn họ dường như có thêm nhiều sinh viên nữ hơn. Đại học Q là một trường đại học toàn diện với thế mạnh về khoa học và kỹ thuật, vốn dĩ không có nhiều sinh viên nữ. Có vẻ như tất cả những người tham gia cuộc thi biện luận đều tập trung xung quanh họ.

“Đây có phải là một cuộc thay máu trong đội biện luận của chúng ta không?” Trần Gia Nhuận nhỏ giọng cằn nhằn: “Ngoại trừ người tham gia vòng thi bốn lượt, không có gương mặt quen thuộc nào ở đây cả.”

“Dù sao cũng phải cho người mới cơ hội để phát triển. Đây có lẽ là vòng thử nghiệm cho cuộc thi chính thức. Chỉ khi người mới có biểu hiện tốt thì mới có thể giành được một suất tham gia cuộc thi biện luận của sinh viên.” Lạc Ly thản nhiên đáp.

Những người tranh luận của đại học Kinh tế và Tài chính cũng đã bước lên sân khấu. Bọn họ mặc vest và thắt cà vạt, tổng thể trông… ưa nhìn hơn đội biện luận của đại học Q, đặc biệt là người tranh luận ở vòng thi ba lượt của họ, thân hình cao gầy, vai rộng eo thon, đôi mắt to tròn, khi nói chuyện với đồng đội nữ bên cạnh và mỉm cười sẽ để lộ má lúm đồng tiền.

“Đó là ai vậy? Trông có vẻ cao khoảng 1m9. Là người mẫu sao?”

“Tôi nghe nói đội biện luận của trường đại học Kinh tế và Tài chính rất xuất sắc, để xem anh ta thể hiện thế nào trong cuộc thi biện luận!”

Ngay khi cuộc thi bắt đầu đã diễn ra một cuộc chiến ngôn từ vô cùng dữ dội. Những người biện luận đầu tiên của cả hai bên đều thể hiện rất ổn định, có ý tưởng rõ ràng, có thể dẫn dắt suy nghĩ của khán giả, rất có sức thuyết phục, khiến cho suy nghĩ của khán giả cũng bị lay chuyển.

Nói đến Hoàng Tiêu, Hạ Trí có chút căng thẳng, dù sao bọn họ đều là người của đại học Q, nếu Hoàng Tiêu mất mặt thì lúc bước ra khỏi hội trường, Hạ Trí cũng sẽ cảm thấy có chút mất mặt theo.

Cũng may Hoàng Tiêu đã củng cố quan điểm của mình một cách vững chắc và rõ ràng. Điều duy nhất khiến mọi người cảm thấy không ổn là những gì cậu ta nói không có gì mới mẻ, nhưng người này lại rất ham thể hiện, giống như thanh niên tràn đầy nhiệt huyết bàn chuyện quốc gia, có chút xấu hổ.

Ngay cả đồng đội cùng phe cũng không nhịn được mà nâng kính hoặc quay đầu đi, giả vờ trao đổi ý kiến chứ không dám nhìn cậu ta.

Hoàng Tiêu nói một hồi, mấy cô sinh viên trước mặt Hạ Trí cũng không nhịn được nữa.

“Sao anh ta còn chưa nói xong nữa? Cứ vòng vo mãi một chuyện thôi vậy!”

“Chúng ta không thể tranh thủ thời gian mời người biện luận ở vòng thi ba lượt của đại học Kinh tế và Tài chính lên sân khấu được sao?”

Đừng nói các sinh viên nữ này, ngay cả Hạ Trí cũng rất mong chờ xem chàng trai kia sẽ đưa ra ý tưởng gì cho cuộc tranh luận.

Nếu cậu không đoán sai, Hạ Trí cảm thấy đối phương có lẽ là một vận động viên, nhưng vì anh ta mặc vest nên không thể đoán được bộ môn thể thao mà anh ta thi đấu..

Cuối cùng đến lượt của người tranh luận ở vòng thi ba lượt từ đại học Kinh tế và Tài chính. Anh ta đứng thẳng lưng, trong nụ cười mang theo vẻ tự tin, lời nói và cử chi cũng rất lịch sự.

“Ồ… Không ngờ giọng nói của anh ta lại chững chạc và dễ nghe đến vậy.” Trần Gia Nhuận nghiêng đầu.

Hạ Trí theo vô thức đáp: “Ừ.”

Sau đó, cả hai đều không hiểu tại sao lại cảm thấy không khí xung quanh dường như trầm xuống.

“Ăn… Ăn kẹo không?” Trần Gia Nhuận đưa một viên kẹo xoài cho Lạc Ly, nhưng Lạc Ly không có ý định nhận.

Hạ Trí cảm thấy được Diệp Lân đang nghiêng mặt ghé sát vào tai mình, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng chụp ảnh của điện thoại di động vang lên xung quanh.

“Lúc anh gói bánh bao cho em, giọng nói của em nghe còn hay hơn.”

“Ha ha.”

Người biện luận ở vòng thi ba lượt của đại học Kinh tế và Tài chính thật sự rất giỏi, rất có dáng vẻ “sẵn sàng mời quân địch vào bẫy”. Nếu bạn tranh luận với anh ta theo suy nghĩ thông thường thì nhất định sẽ rơi vào cái bẫy do anh ta sắp sẵn. Hạ Trí liên tục gật đầu khi lắng nghe.

Cô gái ở hàng ghế đầu cảm thấy hứng thú với anh chàng kia nên lập tức tìm kiếm tên anh ta.

“Ồ, người này tên là Lục Trần, một cái tên thật tiên khí! Ôi trời, anh ấy còn là thành viên của đội bơi lội trường đại học Kinh tế và Tài chính nữa! Thật lợi hại!”

Hạ Trí nhướng mày, cậu cũng đoán được người tên Lục Trần này có thể là một vận động viên, chỉ không ngờ anh ta lại là một vận động viên bơi lội.

“Nói chuyện giỏi không có nghĩa là bơi lội cũng giỏi, đúng không?” Trần Gia Nhuận nhìn về phía Lạc Ly, cười như một con thú cưng hồ ly muốn nhảy lên chân Lạc Ly cuộn tròn lại.

Nhưng vẻ mặt của Lạc Ly vẫn rất thản nhiên.

Lượt thứ hai bắt đầu, sau khi Hoàng Tiêu tự tin trình bày quan điểm của mình, các bạn học trong lớp đã rất mong chờ màn thể hiện của Lục Trần.

Lục Trần đứng dậy, khẽ mỉm cười, tay nhẹ nhàng chỉnh lại ống tay áo của đồ vest, động tác này rất có khí chất, đoán chừng lượng người hâm mộ anh ta trên mạng xã hội sẽ nhanh chóng tăng lên.

Lục Trần dùng một chiêu đổi trắng thay đen, trực tiếp phá đi phần lý lẽ thiếu hụt của Hoàng Tiêu, thay bằng một luận cứ có lợi cho đại học Kinh tế và Tài chính. Giọng nói rất bình thản, nhưng luận cứ lại tràn ngập sự tấn công khiến Hoàng Tiêu không nói nên lời.

Đến lượt thứ ba, Lục Trần lại tiếp tục bổ sung một số điều kiện hợp lý vào quan điểm của Hoàng Tiêu. Nhưng những điều kiện này lại dẫn dắt quan điểm của Hoàng Tiêu đến một kết quả hoàn toàn trái ngược, khiến đội tranh luận của đại học Q bất ngờ không biết phải phản công như thế nào.

“Lục Trần này thật lợi hại.” Lạc Ly nói.

Toàn bộ cuộc biện luận kéo dài từ tám giờ đến mười giờ, mỗi lần Lục Thần đứng lên, anh ta đều không nói nhiều, nhưng luôn nói đúng trọng tâm, khiến cho toàn bộ hội trường đều cảm thấy phấn khích mỗi lần đến lượt anh ta.

“Diệp Lân, tôi nghe nói Lục Trần là thành viên đội bơi của trường đại học Kinh tế và Tài chính, cậu đã từng thi đấu với người kia chưa?” Trần Gia Nhuận nghiêng đầu hỏi.

“Lúc học năm đầu trung học đã từng thi đấu. Sau đó, cậu ta bị chấn thương và đi Mỹ để phục hồi. Nghe nói sau khi hồi phục thì cậu ta đã học trung học ở đó và tham gia nhiều cuộc thi.” Diệp Lân trả lời.

“Nghĩa là… thực lực của đối phương sâu không lường được?”

Trần Gia Nhuận lộ ra vẻ mặt cười trên sự đau khổ của người khác.

“Đối với tôi, sâu không lường được chỉ có mình Hạ Trí.” Diệp Lân cười nói.

Hạ Trí nhìn thấy một tia ám chỉ trong mắt anh nên dùng chân đạp mạnh vào dưới ghế.  

Cái “sâu” mà tên khốn này muốn nói chính là nơi mà ngón tay của anh không chạm được.

Cuộc thi biện luận đã kết thúc, đại học Kinh tế và Tài chính đã giành chiến thắng vô cùng thuyết phục trước đại học Q. Các trọng tài và giảng viên có mặt tại hội trường đã bình luận về màn trình diễn của hai bên, trong đó không thể tránh khỏi việc đề cập đến hai người đã tranh luận ở vòng thi ba lượt Hoàng Tiêu và Lục Trần, họ chỉ ra rằng Hoàng Tiêu đã cho đối phương quá nhiều sơ hở, cả về tư duy lẫn kỹ năng đều có thiếu sót.

Hoàng Tiêu cúi đầu, giống như một con khổng tước bại trận, chiếc đuôi quét trên mặt đất, đoán chừng trong một thời gian ngắn sẽ không có ai thưởng thức được màn trình diễn của cậu ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK