• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bĩ Bĩ bị một cú va đẩy bật ra xa, Hạ Trí sợ hãi vội vươn tay muốn giữ nó lại, nhưng hoàn toàn không chạm tới.

Bĩ Bĩ xoay mấy vòng liền, trông vô cùng đáng sợ, khó khăn lắm mới dừng lại, nó lắc lư mấy cái.

Hạ Trí hốt hoảng, cố dùng sức đẩy những chú cá heo khác ra để tiếp cận Bĩ Bĩ.

Bĩ Bĩ bị thương rồi, Bĩ Bĩ chắc chắn đã bị thương rồi!

Hạ Trí không ngừng đạp vào những chú cá heo xung quanh, nhưng không thể chen qua chúng để đến gần Bĩ Bĩ.

Cậu cố vươn tay ra nhưng Bĩ Bĩ đã trôi quá xa, từng đợt sóng lại đẩy cậu lùi về sau, mỗi lúc một xa hơn.

Trong khi đó Bĩ Bĩ chỉ còn biết nằm yên, bất lực trôi nổi theo dòng nước, càng ngày càng xa cậu.

Bỗng nhiên Lạc Lạc lao tới, Hạ Trí lo lắng tột độ, thiếu chút nữa hét to về phía Nhạc Nhac, đừng va vào Bĩ Bĩ nữa, nó bị thương rồi!

Thế nhưng vừa đến gần Bĩ Bĩ, Lạc Lạc lập tức giảm tốc độ.

Đầu tiên nó nhẹ nhàng áp đầu vào mặt Bĩ Bĩ mà cọ cọ, nhưng Bĩ Bĩ hoàn toàn không có phản ứng, chỉ xoay thêm nửa vòng rồi lại lặng lẽ nổi lên.

Lạc Lạc lại rướn lên gần, lấy vây khẽ chạm vào Bĩ Bĩ, nhưng Bĩ Bĩ chỉ há miệng thở nhẹ, cả bụng dường như đang run lên từng đợt yếu ớt. Hình như Lạc Lạc càng lúc càng sốt ruột, nó lấy lưng nhẹ nhàng đỡ Bĩ Bĩ, nhưng mỗi khi vừa lơi ra thì Bĩ Bĩ lại rơi xuống nước.

Nhạc Nhạc cạ nhẹ Bĩ Bĩ, những chú cá heo khác lúc này cũng thả Hạ Trí ra, cùng nhau vây quanh Bĩ Bĩ.

Lòng Hạ Trí bỗng chợt lạnh như băng, vội vàng bơi qua đúng.

Đúng lúc này Lữ Mân bơi tới, khẽ kéo tay Hạ Trí, vỗ nhẹ lên vai cậu như ra hiệu.

Hạ Trí gạt tay Lữ Mân ra, nhưng Lữ Mân lại chỉ vào đuôi của Bĩ Bĩ.

Qua khe hở giữa vòng tròn của Nhạc Nhạc và mấy con cá heo khác, Hạ Trí nhìn thấy đuôi của Bĩ Bĩ đang khẽ động đậy.

Hạ Trí sững người.

Lữ Mân chỉ khẽ nhún vai, lúc này Hạ Trí giật mình tỉnh ngộ.

Cái gì chứ!

Bĩ Bĩ đâu có bị thương gì, nó đang giả vờ đấy! Nó chỉ đợi Lạc Lạc lo lắng tới gần thôi.

Chết tiệt! Bĩ Bĩ học đâu ra trò giả chết này vậy! Đúng là không biết xấu hổ!

Hạ Trí chợt nhớ lại lời của Diệp Lân từng nói, thực ra Lạc Lạc không hề muốn cắt đứt quan hệ với Bĩ Bĩ, nói thẳng ra là do nó bị chính anh em mình phá đám nên mới không kiếm được bạn gái, bị mất mặt trước mọi người, cho nên giờ cần một cái cớ để hoà giải.

Lần này Bĩ Bĩ giả vờ bị Lạc Lạc đâm trúng bị thương, chính là một cái cớ hoàn hảo, đủ chân thành rồi!

Bĩ Bĩ vẫn tiếp tục giả vờ chết, Lạc Lạc lo sợ nó chưa kịp ngoi lên thở sẽ chết đuối, vội vàng dùng lưng đẩy nó nổi lên, cố đưa nó lên mặt nước.

Lữ Mân chỉ tay lên ra hiệu, ý bảo bọn họ cũng đẩy giúp đi, xem xem Bĩ Bĩ định diễn đến đâu.

Bĩ Bĩ nổi lên mặt nước, vẫn giữ vẻ ủ rũ, yếu ớt, như thể chỉ còn lại một hơi thở mong manh.

Nó phát ra tiếng kêu “Ao” như đang trăn trối điều cuối cùng gì đó với Lạc Lạc.

Hạ Trí lạnh mặt, thầm nghĩ, con quỷ nhỏ này đừng quá đáng quá, Lạc Lạc người ta đối xử với nó thật lòng thế mà.

Lạc Lạc cũng gào khóc “Ao ao” hai tiếng, âm điệu nghe thật buồn bã, thật thê lương.

Hạ Trí thật sự muốn cởi giày ném vào đầu Bĩ Bĩ, chỉ tiếc đôi giày lặn trên chân cậu không thể tháo ra.

Lữ Mân đi tới bên cạnh Hạ Trí, nhỏ giọng nói: “Khung cảnh bi thương này, sao có thể thiếu bắp rang bơ và Coca được chứ?” 

Cuối cùng Bĩ Bĩ giả vờ “chết” hẳn, trôi nổi lềnh bềnh trên mặt nước, mặc kệ Lạc Lạc kêu gào ra sao nó cũng không có phản ứng.

“Đi thôi, lên bờ nào. Báo với Tiến sĩ Sở kéo xác nó lên bờ, ướp muối làm thành xác ướp cá heo.”

Hạ Trí quay người, cùng Lữ Mân đi về phía thang của viện nghiên cứu.

Lữ Mân cười đùa: “Cậu chắc chắn không muốn giúp Bĩ Bĩ diễn nốt vở kịch này sao?”

“Tôi đâu phải diễn viên.” 

Hạ Trí vừa bước chân lên bậc thang đầu tiên thì liền cảm thấy bắp chân bị thứ gì đó cắn, nhìn xuống thì ra là Lạc Lạc.

Lạc Lạc không để Hạ Trí đi, gào khóc hai tiếng, sau đó đập vây lên người cậu.

Nhìn Lạc Lạc lo lắng như vậy, rồi lại nhìn Bĩ Bĩ trôi dạt trên mặt nước, Hạ Trí thấy máu như muốn dồn hết lên đầu.

Em diễn đến mức này là đủ rồi đấy.

Diễn quá thì Lạc Lạc phát hiện ra thật, hai đứa tụi nó sẽ chẳng thể tiếp tục chơi chung nữa.

“Lạc Lạc gọi cậu cứu Bĩ Bĩ đó hả?” Lữ Mân hỏi.

“Cứu kiểu gì? Hô hấp nhân tạo hay ép tim đây?”

“Hay là… Cậu tiêm cho Bĩ Bĩ một mũi thử xem?”  

“Tiêm thế nào?”  

Lữ Mân giơ một ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay của Hạ Trí, động tác như kiểu trẻ con đang chơi trò giả vờ tiêm chichs.

Hạ Trí suýt nữa ngã khỏi bậc thang.  

Lạc Lạc vẫn phát ra những tiếng kêu ai oán, vừa chân thật vừa thiết tha, kiên trì bầu bạn bên cạnh Bĩ Bĩ, không rời nửa bước.

Ôi trời, nếu biết có ngày hôm nay, sao lúc đầu còn làm vậy chứ.

Hạ Trí nhìn hai chú cá heo, trong lòng vừa giận vừa buồn cười.  

Bĩ Bĩ bây giờ thậm chí còn ngừng động đậy đuôi, giả vờ như thật.

Trong đầu Hạ Trí dường như nghe thấy lời độc thoại của Bĩ Bĩ: “Ngày đó các cậu tụ tập để cô lập tôi, hôm nay tôi sẽ khiến ngươi hối tiếc không thôi.”  

“Đi lên.”  

“Hả?”  

“Chuyện tiêm chích này, chẳng phải nên để bác sĩ chuyên nghiệp làm sao?”  

Vừa rồi trái tim của Hạ Trí gần như nhảy lên tận cổ họng, giờ đây cậu chỉ muốn lên bờ uống cốc nước ấm để trấn tĩnh lại.

Lữ Mân đành phải báo lại chuyện này cho Tiến sĩ Sở.  

Tiến sĩ Sở ngược lại thật sự lo lắng, nghiêm túc hỏi Lữ Mân và Hạ Trí: “Hai cậu đang nghĩ gì vậy? Đó là cá heo, không phải con người! Làm sao nó biết giả vờ chết để dọa bạn của mình chứ?”  

Bà ấy lập tức gọi đội ngũ y tế chuyên môn của trung tâm đ ến để kiểm tra tình trạng của Bĩ Bĩ.

Nhìn quy mô đội ngũ chuyên nghiệp đang vây quanh Bĩ Bĩ, có thể nói nó đã nhận được sự đối xử không chê vào đâu dược, hỗ trợ cho màn diễn xuất của nó trở nên hoàn hảo đến mức một trăm năm sau, có khi Lạc Lạc vẫn chẳng bao giờ nghi ngờ gì cả.  

Sau một loạt kiểm tra toàn diện, đội ngũ y tế đưa ra kết luận rằng Bĩ Bĩ hoàn toàn không hề bị thương, chỉ là “bị dọa” thôi.  

Hạ Trí tay cầm cốc nước nóng, cười thầm trong lòng.  

“Đã bảo là nó giả vờ mà. Chúng ta đều thấy đuôi nó vẫn động đậy… Chắc không phải là bị chuột rút ở đuôi chứ?” Lữ Mân bước lại gần, than phiền với Hạ Chí.

Dù sao hai người cũng vừa bị Tiến sĩ Sở mắng cho một trận vì thiếu quan tâm đ ến tình trạng của cá heo.  

“Còn nói gì mà… Cá heo không biết tính toán… Tôi thấy chúng nhiều mưu mẹo lắm đó!”  

Ngay khoảnh khắc ấy, Hạ Trí chợt cảm thấy như có điều gì đó khẽ chạm vào lòng mình, bao nhiêu chi tiết trước giờ cậu chẳng để tâm bỗng nhiên ùa về, lấp đầy khoảng trống vừa được mở ra trong tâm trí cậu.  

Cậu nhớ lại hồi còn ở thành phố T, Hạ Trí từng bảo với Bĩ Bĩ rằng mình rất muốn có một chiếc máy quay dưới nước, ba ngày sau, Diệp Lân trở về từ đại học Q, mang theo một chiếc máy quay thể thao dưới nước làm quà tặng cho cậu.

Diệp Lân từng nói rằng hồi anh còn học tiểu học đã gặp Hạ Trí, còn nghe cậu hát bài “Ngôi Sao Nhỏ”.  

Hạ Trí còn nhớ sau đó cậu gọi điện hỏi dì nhỏ mình, dì nhỏ cậu khẳng định lúc đó không có bất kỳ đứa trẻ nào lớn hơn Hạ Trí chơi cùng cậu, dù là đồng nghiệp của bố mẹ hay những người trên thuyền, không ai có con nhỏ gần tuổi cậu.

Còn về bài “Ngôi sao nhỏ”, cậu từng hát cho một chú cá heo con trên chiếc thuyền cao su nghe.  

Diệp Lân chưa từng thấy Lạc Lạc và Bĩ Bĩ, chỉ nghe Hạ Trí kể lại mà đã đoán được rằng Lạc Lạc không thực sự ghét bỏ Bĩ Bĩ, chỉ là vì Bĩ Bĩ đã khiến nó bẽ mặt mà thôi.  

Hàng chân mày của Hạ Trí càng lúc càng nhíu chặt, cậu cầm chiếc cốc nước giữ nhiệt trong tay, siết chặt hơn.  

Lữ Mân tiến đến gần, nhẹ giọng nhắc nhở: “Anh bạn, tốt nhất cậu nên sấy khô tóc đi! Mặc dù thời tiết hiện tại đang nóng, nhưng viện nghiên cứu mở điều hòa suốt, cậu coi chừng bị cảm đấy.”  

“À, cảm ơn. Tôi định lát nữa xuống nước tiếp.”  

“Ừ ha, cậu còn phải xuống để hôn tạm biệt Bĩ Bĩ nữa mà.”

Hạ Trí mỉm cười gượng gạo, nghĩ bụng, hôn tạm biệt gì chứ? Giờ cậu chỉ muốn cho Bĩ Bĩ một bữa cuối cùng!  

Trong sự chăm sóc tận tình của đội ngũ nhân viên, cuối cùng Bĩ Bĩ cũng tỉnh lại.

Nó nổi lên mặt nước, vẫn mang vẻ yếu ớt uể oải, lờ đờ, trong khi Lạc Lạc không rời nửa bước, thi thoảng lại nhẹ nhàng bơi qua, áp mình vào Bĩ Bĩ.  

Nhưng Bĩ Bĩ dường như chẳng còn chút sức lực nào, trôi dạt mỗi lúc một xa hơn.

Lạc Lạc hoảng hốt, vội vã bơi sang bên kia để đỡ Bĩ Bĩ lại.  

Hạ Trí trở lại, mang theo món cá trích mà hai chú cá heo thích nhất.

Ngay khi vừa thấy Hạ Trí, Bĩ Bĩ như “hồi quang phản chiếu”, lao ngay tới trước mặt cậu, ngước đầu lên nhìn cậu chăm chú.  

Hạ Trí chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Bĩ Bĩ bằng ánh mắt lạnh băng.  

Bĩ Bĩ cảm nhận được sự không vui của Hạ Trí, lập tức rụt rè bơi tới bên cạnh cẳng chân đang đung đưa bên thang của cậu, sau đó nghiêng đầu nhẹ nhàng dùng trán cọ vào chân Hạ Trí rồi lại dùng miệng hôn lên.

Hạ Trí cúi đầu xuống, hình ảnh đột nhiên quay về ngày ấy khi cậu ngồi trên giường tầng trên, còn Diệp Lân đứng dưới, cũng dùng mặt áp nhẹ vào cẳng chân cậu như thế.  

Rồi cả đêm ấy nữa, khi Diệp Lân say mèm nằm trên người Hạ Trí, ngẩng đầu lên, dáng vẻ y như Bĩ Bĩ đang làm nũng.

Hạ Trí lấy từ bên hông ra một miếng cá trích mà Lữ Mân đã chuẩn bị, nhét thẳng vào miệng Bĩ Bĩ.

Bĩ Bĩ ngẩng đầu lên, cái vẻ mặt “có sữa chính là mẹ” ấy làm người ta chỉ muốn cho nó một đấm.

Ở cách đó không xa, Lạc Lạc đứng nhìn cảnh tượng trước mặt, vẻ mặt lạc lõng đáng thương vô cùng.

Nghĩ đến việc chú cá heo ngây ngốc này bị Bĩ Bĩ xỏ mũi như vậy, Hạ Trí lại càng thấy nó đáng thương.  

Hạ Trí vẫy tay, ra hiệu cho Lạc Lạc lại gần.

Nhưng Lạc Lạc vẫn đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.

Có thể thấy rõ là nó muốn tiến tới, nhưng lại lo lắng không dám, sợ mình đến gần Hạ Trí sẽ khiến Bĩ Bĩ không vui.  

Hạ Trí đành nhéo đầu Bĩ Bĩ một cái, nghiêm giọng nói: “Gọi Lạc Lạc qua đây.”  

Thế mà Bĩ Bĩ lại bướng bỉnh hạ đầu xuống nước, ý là “Không thèm gọi đấy.”  

“Em không gọi thì anh đi đây.”  

Vừa nói, Hạ Trí vừa giả vờ bước lên một bậc thang, Bĩ Bĩ lập tức ngoi lên, kêu hai tiếng, Lạc Lạc như nhận được chỉ thị, lập tức bơi vọt đến chỗ Hạ Trí ngay.  

Hạ Trí cười mỉm, lấy thêm một miếng cá trích rồi đưa cho Lạc Lạc, vừa vuốt đầu nó vừa nhẹ giọng bảo: “Lạc Lạc, từ nay đừng gây sự với Bĩ Bĩ nữa nhé. Em là anh trai, nên nhường nhịn nó một chút.”  

Lạc Lạc ngậm miếng cá trích rồi nuốt xuống từng chút, mặc dù Lạc Lạc đã sống cạnh con người khá lâu, nhưng dường như nó vẫn không hiểu được lời nói của con người sâu sắc như Bĩ Bĩ, đối với nó, niềm vui giản dị chỉ là được ăn cùng Bĩ Bĩ, vậy là đủ mãn nguyện.  

“Bĩ Bĩ, có vài chuyện giả vờ thế là đủ rồi, anh về đây.”  

Hạ Trí vừa định đứng dậy thì Bĩ Bĩ đã cắn lấy chân cậu, ánh mắt như thể đang hỏi: “Không phải anh quên gì đấy chứ?”  

Ông đây không quên gì hết, ông đây không muốn hôn em, nhóc vô liêm sỉ!  

Nhưng Bĩ Bĩ vẫn cắn chặt lấy chân cậu không chịu buông.

Lạc Lạc thấy thế cũng ngoan ngoãn phối hợp với Bĩ Bĩ, chồm lên định cắn chân còn lại của Hạ Trí.  

Hạ Trí cạn lời, hai đứa giỏi thật đấy, chưa gì đã liên kết để bắt nạt anh rồi hả?  

Không chào tạm biệt bằng một nụ hôn rõ ràng thì Bĩ Bĩ quyết không để cậu dễ dàng rời đi.

Hạ Trí làm động tác như sắp quay người lại, Bĩ Bĩ và Lạc Lạc lúc này mới chịu thả chân cậu ra.  

Ai ngờ Hạ Trí đã nhanh chóng leo lên bậc thang cao hơn, khiến Bĩ Bĩ tức tối kêu lên oai oái.  

“Này, cậu lại làm gì mà khiến Bĩ Bĩ kêu om sòm thế?” Lữ Mân buồn cười hỏi.

“Hôm nay nó nghịch ngợm đủ rồi, chẳng lẽ tôi lại phải chiều chuộng nó mãi sao?”  

“Cậu cứ chờ đấy, lần tới mà tới đây chắc chắn nó sẽ rủ Lạc Lạc hợp sức bắt nạt cậu cho coi.” Lữ Mân trêu đùa.  

“Ngày mai tôi sẽ về nhà rồi. Đội bơi cho nghỉ một tuần để về chuẩn bị hành lý. Khi trở lại thành phố Q lần tới cũng là lúc đón tân sinh viên rồi.”  

“Được, cứ để nó chờ cậu cả tuần, chắc chắn nó sẽ vừa giận vừa mong ngóng cậu cho xem. Đợi lần sau cậu tới đây, nó sẽ dính cậu như sam cho mà xem.”  

“Được, hẹn tháng sau gặp lại.”  

Sau khi sấy khô tóc và chỉnh trang gọn gàng, Hạ Trí kiểm tra điện thoại thì thấy ngạc nhiên, Diệp Lân chẳng hề nhắn một tin nào hỏi cậu bao giờ ra ngoài.

Hạ Trí nhắm mắt, cố gắng lục tìm lại những ký ức mơ hồ từ thuở nhỏ.  

Cậu nhớ lại một lần mình đã nhìn thấy một chú cá heo nhỏ mắc kẹt trên bãi biển, lớp da khô cằn không còn chút hơi ẩm, miệng há ra như đang cầu cứu, nhưng đã không còn đủ sức để phát ra bất kỳ âm thanh nào.  

Ngay từ giây phút đầu tiên khi nhìn thấy nó, lòng Hạ Trí như thắt lại. Cậu chẳng suy nghĩ gì nhiều, lập tức ôm lấy chú cá heo nhỏ rồi chạy thẳng ra biển.  

Chỉ khi làn nước biển dâng ngập đến ngực, cậu mới thành công thả chú cá heo về với đại dương, suýt nữa thì bản thân cậu cũng bị sóng đánh cuốn đi.  

Lúc cậu trở về còn bị dì nhỏ mắng cho thúi đầu.

Lúc đó mình mặc cái gì nhỉ?

Quần thì không nhớ rõ, nhưng bố đã mua cho cậu mấy chiếc áo ba lỗ trắng… Dì nhỏ nhìn thấy thì mắng bố thiếu hiểu biết, ánh nắng ngoài biển mạnh thế kia, lẽ ra phải mua áo tay dài cho đứa nhỏ mới đúng.

Hạ Trí bước đến chỗ xe Diệp Lân đang đỗ, cậu nhìn qua cửa sổ ghế lái, thấy Diệp Lân đang nghiêng đầu ngủ, không biết đã ngủ bao lâu rồi.

Đây là lần đầu tiên Hạ Trí nhìn thấy dáng vẻ Diệp Lân ngủ từ góc này, cậu không gọi cửa đánh thức, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn.

Khoảng hai, ba phút sau, Diệp Lân cau mày, mở mắt.

Trong một thoáng mơ hồ, anh như còn đang phân vân xem mình đang ở đâu, Diệp Lân đưa tay lên xoa nhẹ mắt, rồi theo phản xạ nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Hạ Trí đứng đó.

“Sao em không gọi anh dậy?” Diệp Lân mở cửa xe, mời Hạ Trí vào.

“Hiếm khi thấy anh ngủ thế này, em cũng chỉ mới đứng đây thôi.”

“Không thể nào. Em ra sớm thế mà, thật ra em có thể đánh thức anh…”

“Sao anh biết em ra sớm?”

Hạ Trí ngồi vào xe, chống cằm bằng một tay, nhìn Diệp Lân với ánh mắt dò xét.

Diệp Lân thoáng ngạc nhiên, sau đó bật cười.

“Anh cảm thấy trí thông minh của cá heo so với con người sẽ như thế nào?” Hạ Trí hỏi.

Vẻ mặt của cậu lạnh lùng, nghiêm túc như một giám thị coi thi.

“Cỡ một đứa trẻ sáu đến bảy tuổi.”

“Anh nghĩ một đứa trẻ sáu đến bảy tuổi liệu có đủ khôn để giả vờ bị bạn khác va vào, gợi lòng thương hại không?”

Khóe môi Diệp Lân khẽ cong.

“Em muốn nói gì?”

“Mỗi lần anh thần du, anh đi đâu vậy?”

“Nhiều nơi lắm. Lúc thì là một chú cá vàng bơi trong bể kính, khi là cá chép trong trung tâm thương mại bị trẻ con vớt lên rồi thả lại, có đôi khi là cá nhỏ trong đại dương, thỉnh thoảng oai phong làm cá voi xanh.”

“Thế còn cá heo?” Hạ Trí lại hỏi.

“Có chứ.”

Diệp Lân nghiêng mặt, nhìn thẳng vào Hạ Trí.

“Mỗi lần anh mở mắt, phát hiện mình biến thành cá heo… Anh cảm thấy rất vui. Cá vàng thì bị nhốt trong bể kính, cá chép là thứ để người ta ngắm, cá nhỏ thì làm mồi cho kẻ khác, ngay cả cá voi xanh khổng lồ cũng không thoát khỏi số phận bị săn lùng, trên lưng đầy những vết thương sâu đến thấy xương.”

Hạ Trí im lặng, ngón tay siết chặt lại.

Cậu biết những lần thần du đối với Diệp Lân chẳng phải năng lực đặc biệt, mà là nguồn cơn của đau khổ, là những lần mất kiểm soát.

“Chỉ duy nhất lần đó, anh thành một chú cá heo, anh tự nhủ, kết cục cùng lắm là tỉnh lại, hoặc bị cắn xé mà chết, không bằng cứ chơi thỏa thích một lần đi.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó anh rượt theo một chú rùa biển nhỏ, cứ lấy mỏ thúc nó mãi. Chắc vì những lần thần du khác đều kết thúc không vui, nên khi gặp sinh vật yếu hơn mình, anh rất muốn trêu chọc nó. Chú rùa biển nhỏ cố gắng lẩn tránh, bơi dạt lên bãi biển. Bãi biển là nơi an toàn của nó, nhưng là địa ngục với anh.”

Ngay khoảnh khắc đó, Hạ Trí đã chắc chắn vào suy đoán của mình, cũng biết lần đầu tiên Diệp Lân nhìn thấy Hạ Trí là khi nào.

“Anh đã chết nhiều lần rồi, từng trải qua cảm giác đau đớn khi cơ thể bị cắn đứt làm đôi, thấy máu của mình lan ra trong nước như lớp sương đỏ dày đặc, chỉ có lần đó anh nằm trên bãi cát, từ từ cảm nhận từng phần cơ thể đang mất đi từng chút từng chút một. Lần đầu tiên anh thấy mặt trời đáng sợ, cát nóng và rất khô. Sao không để anh chết nhanh hơn một chút? Anh chỉ muốn tỉnh lại, hy vọng mẹ vào phòng gọi anh dậy, anh không muốn ngủ nữa.”

Trái tim Hạ Trí thắt lại, cậu từng tưởng tượng trải nghiệm thần du của Diệp Lân sẽ như thế nào, nhưng lại quên rằng, trong thế giới đó không hề có sự dịu dàng của nhân loại.

“Sau đó, có một đứa trẻ đứng trước mặt anh. Cậu bé đó mặc áo ba lỗ trắng và quần xanh biển. Anh nhớ ánh mắt khi cậu ấy cúi xuống nhìn, cậu ấy chạm vào mặt anh, phủi đi cát trên người anh. Cậu ấy bế lên, ngốc nghếch lao xuống biển.”

Trong lòng Hạ Trí như nổi lên một cơn sóng lớn, cậu chỉ muốn bao bọc Diệp Lân, đối xử dịu dàng với anh.

“Khi nước biển ngập qua anh, anh cảm thấy mình được sống lại. Anh quay lại nhìn cậu bé đó, thấy cậu ấy đang chật vật trong song biển, anh cố gắng hết sức để bơi lại đỡ cậu ấy lên bờ. Anh đã quen với cái chết rồi, nhưng cậu ấy tốt như vậy, anh không muốn cậu ấy gặp nguy hiểm.”

Diệp Lân nhìn Hạ Trí, nở một nụ cười: “Em đoán xem sau đó thế nào?”

Cổ họng Hạ Trí nóng lên, như có gì đó siết chặt lại, cảm xúc cuồn cuộn dâng trào nhưng chẳng thể thoát ra.

“Cậu ấy tự bơi vào bờ.”

“Đúng vậy. Từ xa xa anh thấy cậu ấy bò lên cát, rồi đứng dậy, nghiêng đầu nhảy nhót cố làm nước trong tai chảy ra. Có thể bơi trở lại bờ qua đợt sóng dữ như thế, thật giỏi phải không?”

“Anh ngốc vừa thôi! Cái đó có gì là giỏi chứ!”

“Trước giờ anh luôn không thể tự kiểm soát mình sẽ thần du đến đâu. Nhưng vào kỳ nghỉ hè năm đó, anh có một mong muốn mãnh liệt, anh muốn biến thành chú cá heo đó, muốn đi tìm cậu bé ấy để chơi. Rồi khi anh ngủ và tỉnh lại lần nữa, tôi thật sự trở lại trong thân thể của chú cá heo nhỏ ấy. Lần đầu tiên anh có thể tự điều khiển chính mình, em biết không?”

Lúc này Hạ Trí mới hiểu, hồi nhỏ chú cá heo ấy cứ đến tìm mình không phải là tình cờ.

“Biển rộng lớn thế mà lần nào anh cũng tìm được cậu ấy. Cậu ấy đứng trên boong tàu, nằm sấp nhìn anh, đáng yêu lắm. Cậu ấy còn với tay muốn chạm vào anh, anh bèn nhảy lên từ dưới nước, nhưng vì khoảng cách quá xa, cậu ấy không chạm tới được. Dì nhỏ của cậu ấy nói rằng cá heo thích nghe con người hát, thế là cậu ấy hát cho anh nghe.”

“Diệp Lân…”

“Mỗi khi ánh chiều tà buông xuống, tàu của cậu ấy lại rời đi. Sau hoàng hôn, trời tối hẳn, biển sâu hun hút và đầy bóng đêm, nhưng khi nằm nổi trên mặt nước, anh có thể nhìn thấy vô số ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, anh đợi đến sáng hôm sau để lại được gặp cậu ấy. Nhưng có một ngày, con tàu đó mãi mãi không quay lại nữa, ở gần bờ biển anh cũng không thấy bóng dáng cậu ấy đâu.”

“Anh tìm em rất lâu sao?”

“Đúng vậy, anh tìm em rất lâu. Sau đó, anh quay lại tập luyện bơi lội, rồi đi thi đấu khắp nơi. Anh từng nghĩ, nếu một ngày anh trở thành vận động viên bơi lội nổi tiếng, anh sẽ nói trên truyền hình rằng anh muốn tìm cậu bé từng cứu chú cá heo.”

Diệp Lân mỉm cười, trong nụ cười đó chứa đựng cả sự sợ hãi và cô đơn của quá khứ, lẫn một niềm khao khát mãnh liệt và sự bao dung.

“Anh ngốc à, cho dù anh có lên truyền hình nói vậy, người ta cũng sẽ tưởng anh đang bịa chuyện.”

“Thế nào cũng có người biết anh không bịa chuyện.”

Diệp Lân khởi động xe, giọng nhẹ nhàng hơn: “Chúng ta về thôi.”

Chiếc xe lăn bánh, Hạ Trí nhớ lại tất cả, trong lòng đột nhiên dâng lên nhiều cảm xúc khó tả.

“Hồi nhỏ, em cũng ngày nào cũng mong được chơi với chú cá heo ấy. Em nhớ vì kỳ nghỉ hè kết thúc, sắp vào học nên em phải rời khỏi con tàu của dì nhỏ, lúc đó em làm loạn rất lâu. Bố vì muốn dời sự chú ý của em, bèn dẫn em đi xem một trận thi đấu.”

“Vậy sao?”

“Đó là lần đầu tiên em thấy anh.”

“Em đang thổ lộ với anh đấy à?”

“Thổ lộ cái đầu anh.”

“Vậy để anh tỏ tình với em nhé?”

“Lời nào buồn nôn thì nuốt vào đi, em chưa ăn tối đâu.”

“Anh ở dưới biển ngước đầu lên nhìn em, em chính là ngôi sao nhỏ của anh.”

“Cút ——”

Cả hai không nói thêm gì nữa, nhưng trong không gian nhỏ bé này, bầu không khí lại ấm áp vô cùng.

Bọn họ trở về trường, vào phòng ký túc xá, Hạ Trí và Diệp Lân bắt đầu thu dọn hành lý để về nhà.

“Anh Gia Nhuận đâu rồi?”

Vừa gấp quần áo đặt vào vali, Hạ Trí vừa hỏi Diệp Lân.

“Gia Nhuận? Cậu ta vẫn chưa từ bỏ ý định lấy lại chiếc máy tính của mình, chắc vẫn đang ở bên chỗ Lạc Ly đấy.”

“Anh Gia Nhuận ngốc thật, anh ta cứ chuyển vào ký túc của Lạc đại ca, không phải xong rồi sao.”

“Thế còn em? Đầu học kỳ mới, nhà trường sẽ chuyển sinh viên năm nhất vào những phòng trống mà sinh viên năm cuối để lại.”

“Anh muốn làm gì?”

“Tất nhiên là sẽ nói với thầy quản lý ký túc xá chuyển em về đây. Chúng ta đều là thành viên đội bơi, sắp xếp ở cùng nhau cũng hợp lý mà.”

“Em không muốn ở cùng với anh đâu.” Hạ Trí nói rõ ràng từng chữ.

Diệp Lân đang khoá vali lập tức ngẩng đầu lên, lông mày nhíu lại: “Em nói gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK