• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huấn luyện viên thông báo có một giờ để khởi động và điều chỉnh, sau đó cho mọi người giải tán tại chỗ, đội bơi tự động bắt đầu chạy quanh hồ bơi.  

Diệp Lân đến bên Hạ Trí, vừa chạy vừa trêu ghẹo câu: “Hạ Trí, em có vẻ không vui chút nào.”  

“Ừ, không vui. Em thấy Tiêu Bân thật chướng mắt, có vấn đề gì không?” Hạ Trí phản bác lại.  

“Ôi. Tại sao em lại không thích cậu ta?” Diệp Lân tiếp tục hỏi.  

“Ban đầu cậu ta mê luyến chụp ảnh Hà Kính Phong, rồi sau đó lại tỏ ra hứng thú khi chụp ảnh Thẩm Dao. Em cá với anh, cái phóng viên bên cạnh chắc chắn đã nói với cậu ta rằng Thẩm Dao từng thắng Hà Kính Phong!”  

Mày Hạ Trí nhíu chặt lại, vẻ mặt cậu như thể đang muốn nhai nát xương của Tiêu Bân.  

Diệp Lân nhìn sang góc nghiêng của Hạ Trí, không nói thêm gì nữa.  

Sau khi chạy được một vòng nữa, Hạ Trí cảm thấy có điều gì không ổn.  

Cậu chạy lên phía trước, đuổi kịp Diệp Lân, phát hiện ra anh đang mỉm cười, không biết trong lòng đang suy tính điều gì.  

“Này, anh đang cười gì vậy?”  

“Anh cười em… Quan tâm anh quá thể.”  

“Ủa alo… Em quan tâm anh bao nào? Tiêu Bân chụp ảnh Hà Kính Phong và Thẩm Dao, sao anh lại liên tưởng đến chuyện em quan tâm anh?”  

Hạ Trí khó tin nhìn Diệp Lân, sao đầu óc của anh lại không giống với người bình thường thế này?  

“Em trách Tiêu Bân không biết nhìn người đúng không? Trong mắt em, Hà Kính Phong và Thẩm Dao không bằng anh, nhưng Tiêu Bân lại không thèm nhìn anh. Thế nên em tức giận.”  

Hạ Trí bỗng nhiên cảm thấy như bị một cú đấm vào bụng, cậu vốn nghĩ mình chỉ khinh thường Tiêu Bân là kiểu người nào có ánh sáng thì lao vào, nhưng giờ đây, khi bị Diệp Lân chỉ ra, cậu bỗng thấy mọi thứ thật rõ ràng.  

Nhưng cái sự rõ ràng này cũng đồng nghĩa với việc cậu bị phát hiện, thật xấu hổ.  

“Em không trách Tiêu Bân không biết nhìn người, mà chính là Diệp Lân —— anh quá tự luyến.”  

Nói xong, Hạ Trí chạy lên phía trước.  

Bởi vì đây là giải đấu giữa bốn trường, phòng thay đồ cho nam chắc chắn không đủ, hôm nay đội nữ không thi đấu, nên phòng thay đồ nữ cũng bị chiếm dụng.  

Hai đội cùng sử dụng một phòng thay đồ, Đại học Q và Đại học Nam Thành chung một phòng.  

Giang Nghị của Đại học Nam Thành đến bên cạnh Hạ Trí, vỗ nhẹ lên vai cậu: “Được đấy, nhóc con, cậu đã thi đỗ vào Đại học Q thật rồi.”  

Hạ Trí gật đầu chào, sau đó nói: “Đội trưởng Giang hôm nay sẽ thi bơi bướm à?”  

“Đúng vậy, làm sao có thể để một mình Lạc Ly chiếm ưu thế chứ?”  

“Chỉ sợ cậu quay lại bơi bướm, vẫn chỉ có một mình Lạc đại ca chiếm ưu thế thôi.” Đằng xa, Nhị Hùng thỉnh thoảng châm chọc.  

“Không sao, miễn là bơi tự do mà Đại học Q các cậu không có ai bảo vệ nổi là được.” Giang Nghị cười cười, sau đó hạ thấp giọng nói, “Cậu có biết huấn luyện viên Chu của chúng tôi đã thuyết phục Thẩm Dao gia nhập Đại học Nam Thành như thế nào không?”  

“Không phải vì học bổng lớn sao?”  

“Không phải. Huấn luyện viên Chu đã nhắc đến cậu, nói rằng cậu chắc chắn sẽ vào được Đại học Q, chúng tôi cần một tân binh có khả năng vượt qua cậu trong tương lai. Thẩm Dao lập tức đồng ý.”  

Hạ Trí dừng lại, nhìn về phía Thẩm Dao.  

Cậu và Thẩm Dao thực sự không thân thiết lắm, trong ba năm học trung học, cậu không tham gia thi đấu, hầu hết là sự phân chia quyền lực giữa Hà Kính Phong, Thẩm Dao và Diệp Lân. Sau khi Diệp Lân vào đại học, những người được chú ý lại là Hà Kính Phong và Thẩm Dao.  

Chuyện đó liên quan gì đến mình?  

Trên mặt Thẩm Dao không có nhiều biểu cảm, khi cởi áo thể thao ra, cơ bắp ở lưng nổi rõ đẹp, khác xa so với hồi trung học. Điều này khiến một người vốn có tâm lý tốt trên sân đấu như Hạ Trí cũng cảm thấy một chút áp lực.  

Vòng thi đấu đầu tiên chính là vòng loại bơi tự do một trăm mét.  

Nhóm đầu tiên là cuộc tranh tài được quan tâm nhất giữa Diệp Lân và Hà Kính Phong.  

Hạ Trí khoác áo ngoài, cùng với đám người Lâm Tiểu Thiên kề vai nhau đứng chờ bên hồ bơi. Hạ Trí nghĩ đến nhóm học sinh cặn bã của mình, nếu bây giờ nhóm học sinh cặn bã ở đây sẽ đặt cược với nhau ngay.  

“Ê, đến đây đến đây, mọi người đặt cược đi, xem ai mạnh hơn, là Diệp Lân vừa trở lại đội bơi hay là nhà vô địch một trăm mét năm ngoái, Hà Kính Phong?” Cảnh Lạc không sợ rắc rối, nhỏ giọng kêu gọi để mở sòng.  

Hạ Trí không ngờ trò chơi đặt cược của nhóm học sinh cặn bã lại diễn ra lần nữa?  

Nhưng Diệp Lân dù sao cũng là thành viên của đội bơi Đại học Q, nên với lòng tự hào về đội bơi, Lâm Tiểu Thiên và những người khác chắc chắn không thể đặt cược vào Hà Kính Phong.  

“Tôi cược vào Hà Kính Phong.” Lâm Tiểu Thiên khoanh tay, mặt nghiêm túc nói.  

Hạ Trí giật mình, nhìn Lâm Tiểu Thiên.

“Tôi cũng đặt cược vào Hà Kính Phong.” Nhị Hùng lên tiếng.  

“Me too.” Thật bất ngờ, La Miện cũng không mấy tin tưởng vào Diệp Lân.  

“Còn cậu, Hạ Trí?”  

Trước đây Hạ Trí không có cơ hội đặt cược, mà lần đầu tiên cậu lại chọn Diệp Lân.  

“Tôi đương nhiên tin tưởng anh Lân rồi.” Hạ Trí trả lời.  

“Được, mỗi người một trăm, có ba giây để quyết định, có ai muốn đổi ý không?” Cảnh Lạc lại hỏi.  

“Không đổi ý.”  

“Không đổi ý.”  

“Không đổi ý.”  

“Không đổi ý.” Hạ Trí cũng trả lời.  

Mấy người còn lại đều bật cười.  

“Các anh cười gì vậy? Các anh chắc chắn anh Lân sẽ thua Hà Kính Phong sao?” Hạ Trí bực bội hỏi lại. 

“Đúng vậy. Bởi vì anh Lân không phải là kiểu người sẽ dốc sức hết mình trong các vòng loại. Nếu trong nhóm không có tay bơi nào xuất sắc, không có ai làm chuẩn mực để so sánh, tất nhiên cậu ta sẽ cố gắng hết sức, nhưng thành tích sẽ không cao.”  

“Nhưng nếu có một tay bơi xuất sắc như Hà Kính Phong, thì cậu ta sẽ luôn thua kém một chút… Chúng tôi cũng không biết vì sao.” La Miện nhún vai.  

“Anh ấy không lo lắng, nếu như thành tích của những người khác ở các nhóm tốt hơn thì sao? Liệu có thể không vào được vòng chung kết không?” Hạ Trí cảm thấy khó hiểu.  

“Chưa từng xảy ra chuyện như vậy.” Bối Hùng thở dài, “Không biết có phải do cậu ta gặp may hay đã sớm đoán ra được điều gì không.”  

Tiếng “Tút” vang lên, các vận động viên đã nhảy xuống nước.  

Trái tim Hạ Trí ngay lập tức căng thẳng, cậu chằm chằm theo dõi hai đường bơi ở giữa là Hà Kính Phong và Diệp Lân, hàm răng cậu nghiến chặt lại, trong lòng thầm nghĩ Diệp Lân ít nhất cũng đã chiến đấu với Hà Kính Phong trong vòng loại rồi!  

Đối thủ như Hà Kính Phong thì phải nhanh chóng khống chế, tạo áp lực lên lòng tự trọng của anh ta để làm rối loạn nhịp điệu thi đấu của đối phương.  

Nếu như đã thua trong vòng loại, đến vòng chung kết, tên này sẽ còn mạnh hơn nữa.  

Hồi còn đi ăn xiên nướng, Hà Kính Phong từng tự cười mình là “vận động viên tự mãn”, càng tự tin thì phong độ càng tốt.  

Sức mạnh tay bơi của Hà Kính Phong cực kỳ mạnh mẽ, Diệp Lân bơi song song cùng anh ta, giống như hai con quái thú dưới nước, cái hồ bơi này không thể chứa nổi họ!  

Hạ Trí nhìn mà lòng sôi sục, cậu không thể tin Diệp Lân sẽ thua Hà Kính Phong!  

“Ôi ôi ôi ôi! Anh Lân được lắm!”  

“Nếu vòng loại mà thắng, chúng tôi sẵn sàng từ bỏ một trăm tệ!”  

Khi quay lưng lại, Diệp Lân đã dẫn trước Hà Kính Phong một chút, Hạ Trí nắm chặt tay như thể mình đang thi đấu vậy.  

Hai mươi lăm mét cuối cùng, bắt đầu tăng tốc.  

Nước bắn tung tóe, Hạ Trí có thể hình dung ra dòng nước đang cuộn trào, như thể chính mình biến thành nước, bị sức mạnh tay bơi mạnh mẽ của Diệp Lân một lần lại một lần xé toạc ra, lật đổ.  

Nâng lên thật cao, rồi lại rơi xuống, chưa kịp bình tĩnh đã lại bị kéo lên cao lần nữa.  

Hai người bắt đầu tăng tốc ở đoạn cuối, không khí căng thẳng này khiến cả hồ bơi chìm trong im lặng hồi hộp.  

Huấn luyện viên Bạch tay nắm chặt mép ván bơi, ông ấy rất lo lắng.  

Trong giải đấu năm ngoái, Diệp Lân đã ngất xỉu trong cuộc đấu với Hà Kính Phong.  

Còn Lạc Ly cũng mang vẻ mặt nghiêm túc đứng bên hồ bơi theo dõi Diệp Lân.  

Vào thời điểm cuối cùng, cú đá chân mạnh mẽ của Hà Kính Phong và Diệp Lân thật sự quá mãnh liệt, dòng nước bị chia tách, những vận động viên còn lại có vẻ yếu thế hơn rất nhiều.  

Khi chạm đến tường hồ bơi, tay Hạ Trí vẫn nắm chặt tay không buông.  

Khi Diệp Lân ngẩng đầu lên từ dưới nước, một cảm giác hụt hẫng không lý do bỗng trào dâng trong lòng Hạ Trí.

Mặc dù mọi người đều đang đoán ai sẽ là nhà vô địch của vòng loại này, nhưng Hạ Trí đã biết câu trả lời.  

Diệp Lân không giữ được phong độ ở giây phút cuối cùng, anh vẫn rất nhanh, nhưng không phải là lúc anh nhanh nhất.  

Hạ Trí nhớ rõ cảm giác khi cạnh tranh với Diệp Lân, đó là một thứ điên cuồng như thể cả mạng sống đều phải đánh đổi, Diệp Lân lúc nào cũng đầy quyết tâm, luôn khao khát bơi vượt qua Hạ Trí.  

Nhưng khi đối đầu với Hà Kính Phong, Diệp Lân chỉ đơn giản là tham gia cuộc thi, Hạ Trí không cảm nhận được cái sự khao khát đó.  

Diệp Lân đã cố gắng hết sức, nhưng lại không vượt qua được giới hạn của bản thân.  

Diệp Lân vẫn đang điều chỉnh hơi thở, trong khi Hạ Trí lại muốn kéo anh ra khỏi mặt nước, xem thử sức mạnh bền bỉ trong anh đã đi đâu mất.  

“Mẹ nó, lần này có khi mình phải đưa Hạ Trí một trăm tệ thật đấy,” Lâm Tiểu Thiên thở dài.  

“Một trăm tệ đâu, mười bát cơm thập cẩm đó!” Nhị Hùng thảm thương nói.  

Hạ Trí lại nghiêm mặt, quay sang Cảnh Lạc đang giữ cửa, nói: “Sau khi cuộc thi kết thúc, tôi sẽ chuyển cho anh một trăm tệ qua WeChat.”  

“Á, sao cậu biết Diệp Lân không thể nhanh hơn Hà Kính Phong?” Lâm Tiểu Thiên hỏi.  

Ngay lúc này, huấn luyện viên Bạch công bố kết quả của nhóm đầu tiên, quả nhiên Hà Kính Phong đứng đầu, trong khi Diệp Lân đứng thứ hai, mặc dù khoảng cách rất nhỏ, nhưng dù sao cũng là một khoảng cách.  

Hạ Trí vừa ngước mắt lên đã thấy ở bên kia hồ, Tiêu Bân đang ngắm nhìn Hà Kính Phong với ánh mắt thán phục, miệng nói gì đó với một phóng viên bên cạnh, rõ ràng là đang nói về khả năng của Hà Kính Phong, rằng Diệp Lân không phải đối thủ.  

“Trời ơi, Hạ Trí, sao cậu biết Diệp Lân thua Hà Kính Phong? Khoảng cách này nhỏ như vậy, không có thiết bị điện tử thì sao mà phân định được?” Triệu Hùng cũng hỏi.  

“Trực giác.” Hạ Trí trả lời.  

Cậu biết rằng đây chỉ là vòng loại, Diệp Lân không thắng được Hà Kính Phong cũng chẳng có gì to tát, chỉ cần kết quả này cũng đủ để vào bán kết.  

Nhóm thứ hai là lượt thi của Lâm Tiểu Thiên, trong đó có Thẩm Dao từ Đại học Nam Thành.  

Thẩm Dao đang hoạt động tay và cổ tay, cách một hồ bơi, Hạ Trí vừa vặn đối mặt với cậu ta. Đã từng là người quen từ thời trẻ, Hạ Trí vốn không quen mỉm cười, nhưng vẫn gật đầu với cậu ta một cái.  

Ai ngờ đối phương lại lạnh lùng quay mặt đi, cứ như không quen biết cậu.  

Điều này có chút khác biệt so với những gì Giang Nghị nói rằng Thẩm Dao gia nhập Đại học Nam Thành vì nghe huấn luyện viên Chu nhắc đến Hạ Trí.  

Trong nhóm này, nổi bật nhất vẫn là Thẩm Dao và Lâm Tiểu Thiên.  

Thẩm Dao bơi rất thuần thục, nhịp điệu rõ ràng, nhìn cậu ta bơi như thể đang chém nước, ở hai mươi mét cuối cùng, Lâm Tiểu Thiên ban đầu còn bám đuổi đã ngang hàng với Thẩm Dao, nhưng ở mười mét cuối cùng, Thẩm Dao đã bùng nổ với sức mạnh dũng mãnh, điều mà Hạ Trí đã cảm nhận được từ hồi trung học, nhưng lúc đó do Thẩm Dao chưa phát triển nên Hạ Trí không cảm thấy bị đe dọa.  

Nhưng giờ phút này, Thẩm Dao giống như một thanh kiếm sắc bén dưới nước, không có gì cản nổi.  

Sự trưởng thành của cậu ta vượt xa mọi tưởng tượng của Hạ Trí, chẳng trách Hà Kính Phong lại thua Thẩm Dao trong trận đấu cuối cùng ở trung học.  

Tiêu Bân bên bờ hồ đang chăm chú chụp hình Thẩm Dao, khi hạ máy ảnh xuống, gương mặt cậu ta lộ rõ vẻ kinh ngạc.  

Hà Kính Phong tất nhiên cũng để ý đến biểu cảm của Tiêu Bân, lập tức mặt anh ta trầm xuống, đen như bao câu.  

Không hiểu sao, Hạ Trí lại liên tưởng đến thế giới động vật, nơi con cái thích những con đực mạnh mẽ, bạn tình của nó thì rất không vui, hai con đực sắp sửa lao vào ẩu đả.  

Hạ Trí cảm thấy từ nay về sau mình sẽ khó lòng nhìn thẳng vào Hà Kính Phong.  

Trong vòng này, rõ ràng Thẩm Dao đã thắng.  

Hiện tại, thứ hạng là Thẩm Dao đứng đầu, Hà Kính Phong thứ hai, còn Diệp Lân đứng thứ ba.  

Khi nhóm cuối cùng của một trăm mét chuẩn bị lên bục xuất phát, trán Thẩm Dao nhíu chặt, cậu ta vừa vòng qua định đến chỗ huấn luyện viên thì thấy Tiêu Bân cầm bút ghi âm đi đến trước mặt cậu ta chuẩn bị nói gì đó, nhưng Thẩm Dao đã lướt qua cậu ta mà không thèm để ý.  

Không ngờ Thẩm Dao lại ngầu như vậy, nhìn biểu cảm thất vọng của Tiêu Bân, trong lòng Hạ Trí  có chút thoải mái.  

Diệp Lân đã thay đồ thể thao xong, không biết đang nói chuyện gì với Lâm Tiểu Thiên.  

Hạ Trí đi tới, nghĩ có lẽ vẫn nên đợi Diệp Lân thi xong bơi tự do một trăm mét rồi hãy nói.  

Nhưng Diệp Lân đã nhìn thấy cậu trước, cười hỏi: “Nhìn em có vẻ muốn nói lại thôi, là muốn nói gì vậy?”  

“Em thấy anh không giữ được hơi thở cho đến giây cuối cùng ở vòng loại. Em muốn xác nhận… Trong vòng chung kết, anh sẽ thực sự dốc toàn lực, đúng không?”  

Lâm Tiểu Thiên thấy Hạ Trí nghiêm túc, trong khi nụ cười trên mặt Diệp Lân cũng dần tắt đi, anh ta tự cảm thấy mình không cần thiết nữa cho nên lặng lẽ lùi lại.  

Hạ Trí nhìn thẳng vào Diệp Lân, ánh mắt không hề dao động.  

“Thực ra, bất kể là Hà Kính Phong hay Thẩm Dao, đều là những đối thủ rất mạnh. Em cũng biết câu nói đó, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước chết trên bãi cát. Anh chỉ là một trong những con sóng trước xô vào bờ mà thôi.” Diệp Lân nâng tay lên, ban đầu định véo tai Hạ Trí, nhưng cuối cùng lại đặt tay lên vai cậu.  

“Anh muốn nói gì?”  

Ánh mắt Hạ Trí vẫn không rời đi.  

“Anh muốn nói, em phải quen với việc nhìn anh bị vượt qua. Nếu em không quen, thì hãy thắng Lâm Tiểu Thiên trong cuộc thi phân hạng trong đội. Ít nhất anh có sự tự tin, ngoài em ra, anh không để ai khác thắng mình.”  

Giọng nói của Diệp Lân chậm rãi, anh hoàn toàn không bực bội như Hạ Trí, dường như đã chấp nhận kết quả của việc phải nhường bước cho thế hệ sau từ lâu rồi.  

“Anh…” Lần đầu tiên Hạ Trí cảm thấy tức giận đến mức muốn đánh anh.

“A Trí, những gì anh đã nói với em trước đây là thật lòng.”  

Sau khi Diệp Lân nói xong, anh lập tức quay lưng rời đi.  

Hạ Trí đứng sững lại ở đó, phải mất hai, ba giây cậu mới nhớ ra, Diệp Lân từng nói, nếu snh quá tập trung khi bơi, anh sẽ “thần du” đến nơi khác.  

Hạ Trí luôn tin vào những gì Diệp Lân nói, nhưng cậu vẫn mãi suy nghĩ không biết cái “thần du” ấy rốt cuộc là như thế nào.  

Cậu nhớ lại những gì Trần Gia Nhận từng nói, rằng Diệp Lân có một căn bệnh nào đó, bệnh này là di truyền, khiến mẹ Diệp Lân cảm thấy không thể đối mặt, cuối cùng đã ly hôn với bố Diệp Lân.  

Hạ Trí thở ra một hơi thật mạnh, cậu siết chặt nắm tay, trong thâm tâm cậu hiểu rằng không lời nói nào có thể so với những cú bơi nước rượt đuổi mạng sống trong hồ bơi.  

Đó mới chính là cách giao tiếp phù hợp nhất giữa cậu và Diệp Lân.  

Đúng lúc đó, Cảnh Lạc hét lớn: “Hạ Trí—— giúp tôi lấy cái cốc tôi để quên trên ghế ở phòng thay đồ với!”  

“Được rồi!”  

Hạ Trí đi vào phòng thay đồ, vừa nhấc cốc nước của Cảnh Lạc lên thì bất ngờ nhìn thấy Thẩm Dao khoác lên mình chiếc áo thể thao, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cậu.  

Tóc của cậu ta vẫn còn ướt, từng sợi tóc rủ xuống với những giọt nước.  

Giống như cậu ta muốn đóng đinh Hạ Trí lại trong phòng thay đồ.  

“Thẩm Dao? Cậu cũng có đồ bỏ quên à?”  

Thẩm Dao tiến một bước về phía cậu, nắm chặt lấy vai Hạ Trí rồi đẩy cậu ra phía sau.  

Hạ Trí hoàn toàn không chuẩn bị gì đã ngã ngồi xuống ghế dài.  

Khi cậu vừa định đứng dậy, tay còn lại của Thẩm Dao cũng ấn chặt lên vai cậu, ánh mắt của cậu ta đầy sức ép mà trước đây Hạ Trí chưa từng cảm nhận được ở cậu ta.  

“Ba năm cấp ba, cậu chết nơi nào!”  

“Gì cơ?” Hạ Trí trong lòng nghĩ, hóa ra tên này cũng giống như Hà Kính Phong, rất để tâm đ ến khoảng thời gian ba năm không thi đấu của cậu.  

“Tôi đã nỗ lực hết mình trong ba năm chỉ để đánh bại cậu một lần thôi!”  

Thẩm Dao nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt vốn rất đẹp giờ đây lại mang theo vài phần sát khí.  

“Vì một số lý do nên gia đình không cho phép tôi bơi lội.” Hạ Trí trả lời.  

“Gia đình không cho cậu thì cậu từ bỏ? Cậu coi bơi lội chỉ là sở thích thôi sao? Chính cậu đã nói với tôi rằng những người đã chế nhạo tôi… Cuối cùng chỉ có thể đứng ở ghế khán giả xem tôi thi đấu?”  

Hạ Trí giật mình, cậu thật sự không ngờ đến giờ Thẩm Dao vẫn nhớ câu nói đó.  

“Ba năm không thi đấu, cậu có thể giỏi đến đâu? Cậu đã quyết tâm làm khán giả rồi sao?” Ánh mắt Thẩm Dao như lửa thiêu, Hạ Trí từng nghĩ rằng những người đã thi đấu cùng cậu trong ba năm qua chắc chắn đã quên cậu.  

Nhưng cả Hà Kính Phong lẫn Thẩm Dao đều nhớ đến cậu.  

“Tôi không muốn làm khán giả.” Hạ Trí nghiêm túc ngẩng đầu lên, trả lời.  

“Không muốn làm khán giả sao? Tôi đã kiểm tra tất cả danh sách thi đấu từ huấn luyện viên, cậu tham gia thi đấu, nhưng chỉ là thi tiếp sức! Cậu không thể thắng nổi cả Lâm Tiểu Thiên trong cuộc thi nội bộ!”  

“Đó là vì tôi không có hồ sơ thi đấu trong cấp ba, chỉ có thể dựa vào kỳ thi đại học để vào trường Đại học Q, nên tôi phải tạm gác bơi lội lại để học cho tốt…”  

Thẩm Dao cười lạnh: “Tôi vốn không định tham gia thi tiếp sức, nhưng tôi đã yêu cầu huấn luyện viên cho tôi tham gia vào đội tiếp sức bốn trăm mét. Tôi muốn xem Hạ Trí năm xưa còn ở đó không. Nếu cậu không bơi được một thành tích như ý, tôi sẽ đánh chết cậu!”  

Lúc này, Tiêu Bân đang cầm bút ghi âm, đứng ở cửa phòng thay đồ nghe thấy hết những gì Thẩm Dao nói.  

Cậu ta rất ngạc nhiên, dường như Thẩm Dao đang nói lời thách thức với tay bơi mới của Đại học Q. Trước đây cậu ta nghĩ Thẩm Dao và Hà Kính Phong mới là đối thủ số một. Ban đầu, cậu ta coi trọng Diệp Lân, nhưng vì Diệp Lân đã không thi đấu trong một năm do bệnh, chỉ có thể là một huyền thoại đã qua.  

Nhưng Thẩm Dao lại quan tâm đ ến một tay bơi mới, thậm chị còn chưa bằng cả Lâm Tiểu Thiên trong cuộc thi nội bộ, cậu rốt cuộc là ai?  

Thẩm Dao buông Hạ Trí ra, đi đến cửa thì nhìn thấy Tiêu Bân.  

Tiêu Bân lập tức lộ ra một nụ cười rất chuyên nghiệp: “Thẩm Dao, tôi muốn phỏng vấn cậu một chút…”  

“Không có thời gian.” Khuôn mặt Thẩm Dao rất u ám, cậu ta định lao qua Tiêu Bân nhưng lại bị một bàn tay lớn chặn lại.  

“Thẩm Dao, cậu không lễ phép cũng không sao, nhưng cậu không thể trút giận lên người khác như vậy.” Giọng nói lạnh lùng của Hà Kính Phong vang lên.

Thẩm Dao không thèm liếc nhìn Hà Kính Phong dù chỉ một lần, cậu ta bước dài muốn rời đi.  

Nhưng Hà Kính Phong lại chặn đường Thẩm Dao: “Trong trận chung kết bơi tự do một trăm mét, tôi sẽ thắng cậu.”  

Thẩm Dao chỉ phản ứng một cách thờ ơ: “Nếu chỉ thắng bằng miệng, thì ai cũng có thể trở thành nhà vô địch rồi.”  

“Thằng nhóc này trước đây không như thế, không biết có ăn phải cái gì không,” Hà Kính Phong nhíu mày, nhìn theo bóng dáng Thẩm Dao.  

“Có vẻ như cậu ta đã nói chuyện với một tân binh rất nổi tiếng của đội bơi Đại học Q, giờ cậu ta trở thành như vậy,” Tiêu Bân hỏi với vẻ tò mò, “Anh đã nghe về Hạ Trí chưa?”  

“Nghe rồi chứ. Cậu ấy là bạn tôi. Hồi trung học cậu ấy rất giỏi, ba của cậu ấy đã từng đoạt huy chương tại giải vô địch thế giới.”  

Hà Kính Phong vừa nói xong, Tiêu Bân liền lộ vẻ suy tư.  

Lúc này, Hạ Trí mang theo bình nước bước ra, tình cờ đối diện với Hà Kính Phong và Tiêu Bân.  

“A, Hạ Trí, cậu không sao chứ?”  

“Tôi có chuyện gì được chứ?” Hạ Trí đáp lại, nhìn Tiêu Bân một cái rồi nói, “Mà Hà Kính Phong, cậu nhìn nhận người khác cẩn thận hơn đi.”  

“Tôi thấy Thẩm Dao hôm nay khác hẳn, cậu ta không thích nói chuyện với người lạ. Trong giải đấu năm nhất trung học, cậu ta đã chủ động hỏi tôi về cậu. Năm ba, cậu ta lại hỏi tôi về cậu.”  

“Anh trả lời thế nào?”  

“Tôi nói, tôi không liên lạc với cậu.”  

“Có thể đoán được.”  

“Cậu ta nói, chúng ta là bạn bè, chắc chắn không thể không có số điện thoại của cậu. Tôi nói tôi có, nhưng không muốn cho. Ai mà biết thằng nhóc này lại nói nếu cậu ta thắng tôi, tôi sẽ phải giao ra số điện thoại của cậu.”  

“Sau đó thì sao? Không phải anh thua cậu ta sao?”  

“Đúng vậy, nên tôi đã cho. Chỉ có điều số điện thoại của cậu lại là số không hoạt động,” Hà Kính Phong khoe khoang vung tay, “Ai bảo nhà cậu đã chuyển đi cơ chứ?”  

Hạ Trí hừ một tiếng: “Anh cũng giỏi, thua còn dở trò.”  

Khi vừa đi qua khúc quanh, Hạ Trí đã thấy Diệp Lân đứng đó chờ đợi, có vẻ đã lâu rồi.  

“Anh đã nghe hết rồi sao?” Hạ Trí hỏi lại một cách lạnh lùng.  

“Nghe hết rồi. Bạn trai nhỏ của anh hồi trước cũng từng là nam thần trong mắt người khác đấy,” Diệp Lân cười nói.  

“Em đã không thi đấu ba năm, theo như những gì anh từng nói, em cũng chỉ là một trong những con sóng trước, đương nhiên sẽ bị Thẩm Dao và những người khác vượt qua.” Hạ Trí nhìn Diệp Lân, đôi mắt cậu không có vẻ gì là không cam lòng, mà là sự kiên định.  

Cậu rất rõ ràng về những gì mình phải làm, mình phải kiên trì điều gì, không có phút giây nào cậu có ý định từ bỏ.  

Nắm tay Diệp Lân vô thức siết chặt lại.  

“Nhưng anh không muốn như vậy.”  

Câu nói cuối cùng vừa có phần bướng bỉnh, lại vừa kiêu ngạo, như sao trên trời, trăng dưới nước, chỉ cần cậu muốn, thì mọi thứ đều có thể thuộc về cậu.  

“Diệp Lân, rốt cuộc anh sợ điều gì?” Hạ Trí lạnh mặt hỏi.  

Diệp Lân nhíu mày lại, không trả lời mà quay người rời đi.  

Sau khi vòng loại bơi tự do một trăm mét kết thúc, do đây là giải tập huấn giữa bốn trường nên số lượng thí sinh không nhiều, vì vậy ngay lập tức chuyển sang vòng chung kết.  

Cả Diệp Lân và Lâm Tiểu Thiên đều vào vòng chung kết.  

Đứng trên bục xuất phát, sự hiện diện của Hà Kính Phong và Thẩm Dao trở nên đặc biệt nổi bật.  

Bên bờ hồ bơi, Tiêu Bân cầm máy ảnh chuẩn bị ghi lại khoảnh khắc họ nhảy xuống nước, nhưng ngay khoảnh khắc đó, tâm trí cậu ta lại phân tâm, ống kính di chuyển về phía Hạ Trí bên hồ bơi.  

Tân binh của đội bơi Đại học Q này không chỉ được Hà Kính Phong chú ý, mà ngay cả Thẩm Dao cũng rất quan tâm, thực lực của cậu rốt cuộc như thế nào?

Khi còn ở trung học, dù có xuất sắc đến đâu, trên thế giới này vẫn có nhiều người như Thương Trọng Vĩnh, đến cả trạng thái hiện tại của Diệp Lân cũng không còn mạnh mẽ như trước. Huống chi là Hạ Trí?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK