Đinh Hạo không nói chuyện này cho ai biết.
Bởi vì Lý Lan rất bận. Buổi tối Đinh Hạo mang theo nữ hài tử Đinh Thiên Sương vượt ngàn dặm trở về Ẩn Kiếm phong, dỗ nữ hài tử ngủ. Đinh Hạo ngồi xếp bằng trước nhà tranh, vận khí tu luyện.
Tu vi huyền khí của Đinh Hạo mấy ngày nay có tiến bộ, hiện giờ đã đến song mạch nhất khiếu Võ Hoàng cảnh. Tuy mấy hôm nay Đinh Hạo bận rộn nhưng chưa từng bỏ ngõ tu luyện huyền khí, cộng với đan dược của Tây Môn Thiên Tuyết, thần minh dược phố hỗ trợ. Đinh Hạo mới vận chuyển giây lát đã cảm thấy khí thể rất hùng hồn cuồn cuộn trong người, có dấu hiệu đột phá.
Ẩn Kiếm phong là trọng địa của Vấn Kiếm tông, phòng vệ nghiêm ngặt, Đinh Hạo có thể yên tâm đột phá.
Mười bốn đốm lửa, mười bón đốm băng luân phiên hiện ra trong cơ thể Đinh Hạo, tỏa ánh sáng rực rỡ. Song mạch một trăm hai mươi tám đã căng đầy, mỗi một huyệt khiếu trơn bóng đầy đặn như dựng dục sinh mệnh trong đó, cực kỳ thâm ảo, kỳ diệu.
Huyền khí lửa của Tất Phương, cực âm ngục băng huyền khí như hai thiên hà một vàng một trắng kết nối đốm lửa và đốm băng lại. Ánh sáng rực rỡ bắn ra từ cơ thể Đinh Hạo, bao phủ toàn thân hắn.
Đoàn sáng vàng và trắng bao phủ nguyên Ẩn Kiếm phong.
Tu vi huyền khí cảnh giới Võ Hoàng cảnh đúng là cực kỳ cường đại, có băng tuyết và Tất Phương rít gào. Băng tinh, bông tuyết như tinh linh xoay tròn. Đôi khi lạnh lẽo thấu xương, đôi khi nóng cháy lâun phiên nhau, giống như âm dương tuần hoàn.
Lấy cơ thể Đinh Hạo làm trung tâm, cỏ nhỏ bên cạnh hắn lúc lúc ngã trước lúc nghiêng ra sau. Nhánh cỏ từ xanh biếc đến khô vàng, lại từ vàng vọt đến xanh mơn mởn, không ngừng biến đổi như thu xuân tới lui.
Ba canh giờ qua đi.
Trúc lan, huyệt khiếu thứ hai trong đệ bát kinh túc dương minh, vân hoa, huyệt khiếu thứ mười bảy trong đái mạch lục kỳ kinh rốt cuộc điểm tinh thành công.
Hai đốm băng, lửa mới ính biến ảo trong vũ tụ cơ thể Đinh Hạo, cùng với một trăm hai mươi tám đốm sao hợp thành đồ án kỳ lạ, giống như chòm sao, tràn ngập đạo vận thiên cơ.
Đinh Hạo thở phào:
- Phù.
Đinh Hạo chậm rãi rút lực lượng về.
Lần này đột phá vào song mạch nhị khiếu Võ Hoàng cảnh rất thuận lợi, đao kiếm song thánh thể thể hiện rõ ưu việt không có bình cảnh tu vi huyền khí. Tiếc rằng trong Thông Thiên Phù Đồ Thần Tháp vì tốc độ chảy thời gian nên Đinh Hạo thiếu ba năm.
Nếu Đinh Hạo giống như đám người Lý Lan, Lý Y Nhược, Tây Môn Thiên Tuyết, Tạ Giải Ngữ, Cuồng Đao Trương Phàm, Vương Tuyệt Phong tu luyện ba năm trong thế giới thật thì bây giờ không chừng hắn đã có tu vi huyền khí cảnh giới Võ Đế cảnh.
Ánh trăng rơi rụng như vải lụa.
Thiên địa tĩnh lặng, bao la và xinh đẹp.
Đinh Hạo chậm rãi đứng dậy thấy Lý Lan mặc áo choàng tráng đứng trước cửa nhà tranh nhìn hắn, chắc khi nàng trở về thấy Đinh Hạo đang luyện công nên không quấy rầy, yên lặng chờ đến bây giờ.
Đinh Hạo mỉm cười ôm Lý Lan vào lòng, động tác tự nhiên như trượng phu dịu dàng ôm thê tử mới cưới.
Đinh Hạo khẽ nói:
- Có lẽ ta sẽ lại đi một thời gian.
Lý Lan gật đầu, nói:
- Ừm!
Đinh Hạo, Lý Lan vai kề vai đi trong đêm lạnh như nước, đến trước vách núi dưới tán cây đào, nhìn xuống sơn môn Vấn Kiếm tông. Ánh lửa sáng tỏ, Đinh Hạo kể lại từ đầu đến đuôi cho Lý Lan nghe.
Lý Lan không nói tiếng nào.
Gió thêm cuốn mái tóc dài như hải tảo bềnh bồng trong nước biển.
Lý Lan biết chuyện gì Đinh Hạo đã quyết định thì hắn sẽ kiên trì đến cùng.
Lý Lan càng rõ ràng Đinh Hạo làm như vậy là có lý do phải đi, hơn phân nửa là vì Vô Tận đại lục. Làm vì Lý Lan và đứa con, vì những người luôn ủng hộ, điên cuồng tôn sùng Đinh Hạo.
Đinh Hạo bổ sung:
- Ta nhất định sẽ trở về.
Giọng điệu Đinh Hạo kiên quyết.
- Ừm! Ta sẽ luôn chờ ngươi, cho dù là hồng nhan mất đi, đầu đầy tóc bạc.
Lý Lan siết chặt tay Đinh Hạo, chỉ cây đào nở đầy cánh hoa hồng, ngữ điệu kiên quyết:
- Sau này mỗi ngày vào lúc này ta sẽ chờ ngươi tại đây.
Đinh Hạo gật đầu, nâng khuôn mặt xinh đẹp lên, hôn sâu, lòng không chút tạp niệm.
Cảm giác máu thịt hòa vào nhau, như hai sinh mạng hợp thành một.
Chính lúc này...
Trong trời sao lấp lánh bỗng có một tia sáng chợt lóe như đột nhiên rơi xuống, kéo dài cái đuôi từ trời đêm rơi xuống Ẩn Kiếm phong.
Đinh Hạo nhíu mày, ngẩng đầu lên.
Ánh sáng đỏ rực đến ngày càng gần, là ngọn lửa hình phượng hoàng. Phượng hoàng như có sự sống bay hướng Đinh Hạo, Lý Lan.
Đinh Hạo giơ tay lên.
Phượng hoàng lửa đậu vào bàn tay Đinh Hạo, rực rỡ, chói lọi, giống như vật sống.
Tin tức kỳ lạ hiện ra trong đầu Đinh Hạo.
Lý Lan nhỏ giọng nói:
- Là nàng?
Đinh Hạo gật đầu, đúng là Tạ Giải Ngữ truyền tin.
Vẻ mặt Lý Lan lo âu nói:
- Bây giờ nhân tộc, yêu tộc như nước với lửa, tuy ta không biết tại sao Giải Ngữ sư muội với thân thể nhân tộc trở thành thánh nữ yêu tộc được. Tuy nhiên sư muội cứ ở trong Tiên Hoàng Cung, sớm muộn gì khi thánh chiến hai tộc bùng nổ thì Hạo ca ca sẽ rơi vào tình cảnh khó khăn.
Lý Lan biết Đinh Hạo là người rất nặng tình cảm, đã yêu Tạ Giải Ngữ sâu đậm. Lý Lan không phản đối Đinh Hạo có nữ nhân khác, vì trên Vô Tận đại lục đời đời đều là chế độ đa thế. Khiến Lý Lan lo là thân phận của Tạ Giải Ngữ rồi sẽ gây rắc rối cho Đinh Hạo.
Bây giờ Đinh Hạo có uy vọng rất cao trong nhân loại Bắc Vực, nếu một ngày kia vì Tạ Giải Ngữ mà bị chụp mũ tội danh cấu kết với yêu nghiệt sẽ thân bại danh liệt trong một đêm.
Nếu có thể sớm ngày khuyên Tạ Giải Ngữ thoát ly khỏi Tiên Hoàng Cung thì không còn gì tốt hơn.
Trong lòng Lý Lan chỉ có hai thứ quan trọng nhất, một là Vấn Kiếm tông, hai là Đinh Hạo và nữ nhi.
Vì hai điều này dù phải trả giá đắt thế nào thì Lý Lan đều cam lòng tình nguyên.
Lý Lan tuyệt đối không cho phép Đinh Hạo vì Tạ Giải Ngữ trở thành tội nhân của nhân loại.
Lý Lan cảm thấy nếu nàng là Tạ Giải Ngữ thì không cần Đinh Hạo nói đã sớm chủ động rời khỏi Tiên Hoàng Cung, vứt bỏ địa vị thánh nữ yêu tộc, không liên quan gì đến yêu tộc nữa. Tin tưởng đội lại là Lý Y Nhược, Tây Môn Thiên Tuyết thì đã quyết định như vậy, cho nên Lý Lan luôn rộng lượng với hai nàng này là vì thế. Lý Lan đã thừa nhận Lý Y Nhược, Tây Môn Thiên Tuyết là nữ nhân của Đinh Hạo.
Nếu trong lòng Tạ Giải Ngữ có Đinh Hạo thì còn thứ gì không thể từ bỏ?
Lý Lan luôn suy nghĩ vấn đề này.
Chỉ vì cho đến nay Tạ Giải Ngữ kiên quyết ở lại Tiên Hoàng Cung nên Lý Lan không có hảo cảm với nữ võ thần xinh đẹp, kinh tài tuyệt diễm này, thầm chê trách.
Đinh Hạo mỉm cười khều mũi Lý Lan.