- Hừ! Con mèo ăn trộm kia, năm xưa ngươi đã ăn vụng bao nhiêu tiên dược của ta? Còn ngụy biện? Có thể lừa được pháp nhãn của ta sao? Hôm nay nhất định phải nấu thịt mèo, nấu ngươi thành dĩa long hổ đấu...
Tiên nữ áo trắng vung cổ tay xanh ngọc.
Đại ma vương Tà Nguyệt hét chói tai bị ném ra ngoài, giương nanh múa vuốt giữa không trung.
Hồ nước trong suốt chợt biến thành cái đỉnh hai tai ba chân thu đại ma vương Tà Nguyệt vào trong, chân vạc cao mấy chục thước, thân đỉnh có hoa văn thiên địa, sông núi, hoa trắng dị thú, có hình ảnh dân chúng nguyên thủy bái thiên địa, di chuyển chậm rãi như vật sống. Thực lực của đại ma vương Tà Nguyệt đã vào thần cảnh nhưng sau bị thu vào đỉnh mặc cho nó giãy dụa, đập cánh vẫn không bay ra được.
Hồ nước mênh mông dưới ba chân cái đỉnh biến thành lửa cháy hừng hực, đun nấu.
Hồ nước biển lửa, có thể nói là thủ đoạn nghịch thiên.
Dù cách rất xa Đinh Hạo vẫn cảm nhận được nhiệt độ nóng cháy.
Chân trước đại ma vương Tà Nguyệt vịn mép đỉnh gân cổ rống to:
- Mặc kệ ta, người nuôi mau chạy đi! Bà nương điên rồi, ngươi không phải đối thủ của nàng... Chạy nhanh! Mặc kệ con mèo có nghĩa khí ta đây!
Tròng mắt đại ma vương Tà Nguyệt xoay tròn.
Trán Đinh Hạo nổi gân xanh.
Làm sao Đinh Hạo không biết con mèo mập này? Rõ ràng là đại ma vương Tà Nguyệt nói ngược, sợ Đinh Hạo bỏ chạy nên dùng cách này kích thích hắn.
- Thêm chút gia vị sẽ càng ngon, hưm, đúng rồi, bỏ thêm thiên tiên thảo khử mùi hôi của con mèo ăn trộm...
Tiên nữ áo trắng vung tay, vô số thần thảo tiên dược quanh hồ nước bay hướng cái đỉnh.
Đinh Hạo chắp tay, mở miệng nói:
- Tiền bối, con mèo này...
Tiên nữ áo trắng quay đầu lại, đôi mắt trong suốt như suốt tiên nhìn Đinh Hạo, như có khí lạnh âm trầm đống băng linh hồn người.
- Ngươi muốn cứu nó?
Đinh Hạo không dám sơ sẩy, vội vận chuyển đồ án song ngư âm dương hai màu kim ngân chống đỡ áp lực ánh mắt tiên nữ áo trắng.
Đinh Hạo gật đầu, nói:
- Nó là bằng hữu của ta.
Tiên nữ áo trắng nói:
- Vậy sao? Con mèo ăn trộm này mà có bằng hữu? Chắc cũng không phải thứ tốt gì, bỏ vào trong đỉnh nấu luôn...
Tiên nữ áo trắng vung tay lên, một ngọn lửa đỏ từ dưới đỉnh bay ra như con rắn quấn quanh Đinh Hạo.
Rắn lửa thô cỡ ngón tay, không quá nóng, như thể vùng một cái là sẽ làm nó đứt đoạn.
Nhưng sắc mặt Đinh Hạo trầm trọng.
Đinh Hạo cảm giác lực lượng pháp tắc hỗn độn từ rắn lửa.
Lúc trước tiên nữ áo trắng tùy ý chuyển biến hồ nước thành lửa, đều là nước và lửa thật, có lực lượng hủy diệt cường giả thần cảnh. Điều này nói lên tiên nữ áo trắng lĩnh ngộ chuyển hóa lực lượng nguyên tố đã đến hóa cảnh, cảnh giới sánh bằng tiên trong truyền thuyết.
Đinh Hạo không dám lơ là đối thủ như vậy.
Nhưng Đinh Hạo cũng không sợ.
Trên đại lụ thế giới mới đã không còn ai đỡ nổi ba chiêu Đinh Hạo đánh hết sức. Thiên hạ cô đơn như tuyết, tiên nữ áo trắng bày ra thực lực cường đại vừa lúc cho Đinh Hạo mượn tay nàng xác định vài lĩnh ngộ về võ đạo trong lòng hắn.
Đinh Hạo chậm rãi đẩy một chưởng ra.
Trong không trung gợn sóng lặng lẽ ngưng tụ ra một ngón rắn nước, thô cỡ ngón tay đối đầu với rắn lửa.
Cuộc quyết đấu này không rầm rộ, hoa lệ.
Trong tiếng xèo xèo nước lửa va nhau, rắn nước và rắn lửa quấn quanh, cắn nuốt nhau, muốn tiêu diệt lẫn nhau. Hai con rắn rất nhanh nhạy, ánh sáng quanh chúng nó vặn vẹo, giữa hư không xuất hiện các đốm đen như tùy thời sụp xuống hình thành hố đen.
Rắn lửa dần lấn lướt, quấn quanh mấy cái nghiền rắn nước thành bọt nước, tan biến trong không trung.
Biểu tình của Đinh Hạo không nhiều vẻ giật mình.
Đinh Hạo ngộ ra, gật đầu, nói:
- Thì ra là vậy, ra là vậy, ha ha ha ha ha ha! Ta đã hiểu!
Rắn nước trườn tới gần Đinh Hạo.
Đinh Hạo không nhúc nhích mặc cho rắn nước quấn người mình, đồ án song ngư âm dương hai màu kim ngân bảo vệ hắn chống đỡ nóng cháy. Đinh Hạo cảm ngộ lực lượng biến đổi, chìm đắm trong đó.
- Meo bà nội nó! Meo sắp bị nướng chín mà ngươi còn tâm tình lĩnh ngộ pháp tắc? Mau cứu meo a a a a!!!
Đại ma vương Tà Nguyệt tội nghiệp nằm sấp mép đỉnh, người bốc khói, lông trắng dán sát người. Phượng hoàng vào nồi không bằng con gà.
Đinh Hạo không quay đầu lại nói:
- Chẳng phải ngươi kêu ta đi sao? Ngươi không bảo ta cứu ngươi.
Đinh Hạo nhìn ra được tạm thời mèo mập không bị nguy hiểm.
Rõ ràng đại ma vương Tà Nguyệt quen tiên nữ áo trắng từ trước, chắc chắn trong đó có ẩn tình, hai người không giống kẻ thù. Trực giác Thắng Tự Quyết cho Đinh Hạo biết tiên nữ áo trắng không thật sự muốn giết chết mèo mập.
Rắn lửa lượn lờ quanh người Đinh Hạo, tạm thời không thể hòa tan đồ án song ngư âm dương hai màu kim ngân. Rắn nước bỗng biến ảo, một biến hai, hai thành ba, ba thành vô cùng. Cuối cùng từng sợi dây lửa quấn khắp người Đinh Hạo.
Nhìn từ bên ngoài Đinh Hạo thành người lửa.
Các sợi dây thừng trói Đinh Hạo phập phềnh, kéo hắn bay hướng đỉnh ba chân.
Giọng Kiếm Tổ vang lên nhắc nhở Đinh Hạo:
- Cẩn thận, đừng để rơi vào thiên địa Thương Sinh đỉnh, nếu không thì khó trở người.
Đỉnh hai tai ba chân này có tên là thiên địa Thương Sinh đỉnh, một thứ kinh thiên động địa ở thời đại tiên cổ, nghe nói tiên nhân còn bị đánh chết. Khi thiên địa Thương Sinh đỉnh to lớn xuất hiện thì thiên địa chấn động, quần hùng lùi bước. Không người hoặc thế lực nào dám tranh mũi nhọn với thiên địa Thương Sinh đỉnh.
Đinh Hạo không biết những điều này.
Kiếm Tổ nhắc nhở khiến Đinh Hạo nhận ra đỉnh khổng lồ biến ra từ hồ nước siêu đáng sợ, nếu không thì lão quái vật mới đầu sẽ không hoảng hốt như vậy. Tiên nữ áo trắng là một trong các thủ lĩnh thời đại tiên cổ.
Đinh Hạo hét to một tiếng:
- Mở!
Một tiểu kiếm màu trắng chậm rãi hiện lên trong lòng bàn tay Đinh Hạo.
Đinh Hạo lật tay cầm chuôi tiểu kiếm màu trắng, chém một cái.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Tiếng vải vóc bị xé vang lên, dây thừng lửa bị xé rách từng chút một, Đinh Hạo thoát khỏi trói buộc bay ra.
- A?
Tiên nữ áo trắng ngạc nhiên, ánh mắt nhìn hướng tiểu kiếm màu trắng. Tiên nữ áo trắng cảm ứng được điều gì, một lúc sau gật gù.
Tiên nữ áo trắng nói:
- Thì ra ngươi là loại thể chất kia, hèn gì... Đường luân hồi lại sắp mở ra sao?
Tiên nữ áo trắng vẫy tay, dây lửa đứt khúc nhanh chóng co rút lại biến thành một đốm lửa nhập vào lòng bàn tay, nhấp nháy. Tiên nữ áo trắng hé môi nuốt ngọn lửa vào miệng.
Tiên nữ áo trắng cười nói:
- Hì hì, không ngờ tiểu tử ngươi là người đúng thời cơ.
Người đúng thời cơ?
Đinh Hạo ngẩn ngơ, lúc trước hắn cũng từng nghe câu như vậy.
Tiên nữ áo trắng này vui buồn thất thường, lúc vui lúc giận. Giận thì như sấm sét, vui thì tựa gió nhẹ, còn hơi nghịch ngợm, ranh mãnh, khiến người nhìn không thấu.