Bao nhiêu năm rồi, cuối cùng hắn lại cầm đôi bàn tay ấm áp, nhỏ bé đã từng cổ vũ cho hắn vô số lần. Cảm giác này vừa quen thuộc lại xa lạ, khiến trái tim hắn đang vô cùng lo lắng bất an, dần dần trở lại bình tĩnh.
Cảm nhận được sự ấm áp của đôi tay mềm mại này, sự lo lắng trong lòng hắn đột nhiên bị quét sạch.
- Nàng nói đúng. Đây cũng không phải là kiếp nạn, mà là một lần niết bàn dục hỏa trùng sinh. Mặc dù ta và nàng xương nát, thịt tan, sớm hay muộn có một ngày, Vấn Kiếm Tông sẽ một lần nữa bay lên trời, chấn động mảnh đại lục này.
Lý Kiếm Ý nắm bàn tay ngọc nhỏ bé, lẳng lặng nói:
- Nếu như ta còn có thể sống sót gặp lại nàng vào ngày đó, ta sẽ nói cho hài tử của chúng ta biết, bỏ qua sự ràng buộc, sống theo ý nguyện của mình!
Nói đến đây, Lý Kiếm Ý dường như nghĩ tới điều gì, lại nói:
- Tiểu sư muội, nếu như ta có chuyện gì bất trắc, nàng nhớ nhất định phải sống tiếp, chuyển lời của ta.
La Lan chỉ khẽ cười, sắc mặt đau khổ, cũng không nói gì.
Hai người bọn họ cũng không chú ý tới một thân ảnh khác đang đứng cô đơn trong gió lạnh ở cách đó trăm thước.
Đó chính là Đường Phật Lệ đứng đầu Vấn Hình Đường.
Vị nam tử này bình thường lạnh lùng cay nghiệt nghiêm nghị, ánh mắt nhìn tới trên người Thủy Kiếm Phong chủ La Lan, trong đó có sự mê luyến và si mê khó có thể tiêu tan, cùng với tiếc nuối vĩnh viên không tiêu ta.
- Hai người các ngươi lại tiến tới với nhau sao? Được, tốt...
Đường Phật Lệ si ngốc nhìn ra ngoài một hồi, sau đó đột nhiên quay đầu lại rời đi.
Trong nháy mắt khi xoay người, ánh mắt của hắn trở nên kiên định như sắt, dường như đã nghĩ thông suốt chuyện gì. Bước chân hắn trở nên kiên định khác thường.
...
...
Đoạn tây du Cổ Lộ thứ mười một cực kỳ quỷ dị.
Đinh Hạo dùng tấm bia đá địa đồ do Kỷ Anh Nam để lại, mở ra cánh cửa không gian đoạn Cổ Lộ cuối cùng. Sau khi mọi người đi vào, kinh ngạc phát hiện ở đây lại là một hành lang vô cùng tối tăm, âm u tĩnh mịch, không biết thông tới nơi nào. Đi ở trong hành lang tối tăm này, lại không có cảm giác nguy hiểm đang tới gần.
Nhưng rất nhanh, trên mặt của mỗi người, đều lộ vẻ kinh ngạc chấn động.
Bởi vì trong nháy mắt kế tiếp, từng quang điểm màu trắng kỳ dị xuất hiện ở dưới chân của bọn họ. Sau khi quang điểm lóe lên, mọi người gần như bị truyền đến những cảnh tượng khác nhau.
Đinh Hạo không biết người khác gặp phải thử thách thế nào. Nhưng cảnh ngộ hắn gặp phải lại vạn phần ly kỳ.
Bởi vì ở trước mặt hắn chính là một Đinh Hạo khác đang đứng - một người giống hệt với hắn.
Võ sĩ mặc áo bào màu xanh, tóc vấn lại, dùng ngọc trâm ghim chặt, khuôn mặt ôn hòa bình thản, nho nhã tiêu sái, trên lưng cõng Kỷ Anh Khởi. Ở đầu vai cũng có một con mèo trắng tròn vo và một con cá heo nhỏ có vẩy giáp kim sắc. Hình tượng này thật sự quá quen thuộc, giống như đứng ở trước gương, hoàn toàn giống Đinh Hạo như đúc.
- Meo meo...
Tà Nguyệt vốn lười biếng, tinh thần đột nhiên tỉnh táo, trợn con mắt tròn như ngọc bích, kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi nói:
- Làm sao lại xuất hiện thêm một con meo vậy? Bộ dạng còn giống gia như đúc?
Đối diện.
- Meo meo, gia hỏa mập ngu xuẩn ngươi là ai, lại dám biến thành hình dạng giống meo. Ta thấy ngươi hẳn là già rồi chán sống!
Một con mèo mập khác giương nanh múa vuốt cả giận nói.
- Ôi này, gia còn chưa tìm ngươi gây phiền phức, loại hàng giả như ngươi đã làm ác nhân cáo trạng trước!
Tà Nguyệt nhất thời nổi giận không thể nhịn nổi nói:
- Ta đây không thể kìm chế tính tình hung bạo được nữa. Đã hơn một tháng nay ta không ăn hiếp người khác. Đồ hàng giả, qua đây, gia phải xé nát ngươi.
- Hàng giả, ngươi muốn chết!
Một con mèo mập khác từ trên vai Đinh Hạo đối diện kia nhảy xuống, lao tới.
Hai đạo lưu quang màu trắng lao vào nhau
Hai mèo mập đánh nhau, quấn lại thành một khối.
Rất nhanh Đinh Hạo và Kỷ Anh Khởi hoàn toàn hoa mắt, căn bản không phân biệt được, rốt cuộc con nào là thật, con nào là giả. Hai con mèo này thật sự quá giống nhau, toàn thân hoàn toàn không có điểm nào khác biệt.
Trực giác của Kỷ Anh Khởi nhạy cảm tới cực điểm, vào giờ phút này cũng mất đi tác dụng.
Đinh Hạo phát huy thần thức cấp bậc Kỷ Thân Thiên Địa đến cực hạn, cũng không cách nào nhận ra được.
- Hắc hắc hắc!
Cá heo nhỏ Manh Manh há miệng phun ra một bọt khí, phóng về phía một con mèo mập trong đó.
- Hắc hắc hắc!
Trên vai Đinh Hạo Đối diện kia, một con cá heo nhỏ khác cũng há miệng thổi ra một bọt khí.
Ầm ầm!
Hai bọt khí đụng vào nhau, phát ra một tiếng nổ mãnh liệt. Khí tức khủng khiếp tạo thành từng sóng gợn khuếch tán ra ngoài, một đòn toàn lực giống như của cường giả cảnh giới Vũ Vương lục, thất khiếu va chạm, khiến người ta phải sợ hãi.
- Hắc hắc hắc!
Hai cá heo nhỏ cũng quấn lấy nhau.
- Muốn đi qua tây du Cổ Lộ, tìm được di chỉ thần bí, trước hết phải qua được ải của ta.
Đinh Hạo đối diện kia, chậm rãi đặt Kỷ Anh Khởi ở phía sau lưng xuống đất, hai tay nắm chặt ở trong hư không. Hai thanh binh khí xuất hiện ở trong tay hắn.
Ánh mắt Đinh Hạo lộ vẻ ngưng trọng.
Bởi vì hai thanh binh khí hiện lên từ trong không trung này không ngờ chính là thanh kiếm rỉ và đao gãy.
Trong lòng Đinh Hạo thầm giật mình.
Thật ra trải qua kinh ngạc ban đầu, hắn đã sớm bình tĩnh lại. Trong lòng đại khái cũng hiểu rõ, ở đây chắc là một thế giới ảo cảnh. Đối thủ mình đối mặt, chính là một bản thân khác do tây du Cổ Lộ huyễn hóa ra. Có lẽ hắn cũng có thực lực tương đương với mình.
Dù sao lai lịch của mình ở trên đường đi vào tây du Cổ Lộ đều đã lộ ra gần hết. Cho nên đoạn Cổ Lộ này, huyễn hóa ra một kẻ giống mình như thật cũng là chuyện bình thường.
Nhưng thật không nghĩ tới, thậm chí ngay cả thanh kiếm rỉ và đao gãy nó cũng biến ra được.
Liệu hai thanh kiếm rỉ và ma đao do nó biến ra, có thể cũng có lực lượng chí tôn ở trong đó hay không?
Trong lòng Đinh Hạo càng kinh ngạc hơn, cũng không dám chậm trễ, chậm rãi đặt ở Kỷ Anh Khởi phía sau lưng xuống mặt đất, bố trí một trận pháp minh văn nhỏ, bảo vệ nàng ở bên trong.