Thanh niên tuấn tú mặc áo xanh, mỉm cười như ngọc, tóc đen như không phải là Đinh Hạo thì ai?
Người Vương Tiểu Thất run rẩy:
- Thật sự là ngươi... Đinh sư huynh... Đã trở lại?
Lý Vân Kỳ thì dụi mắt liên tục.
Đinh Hạo mỉm cười nói:
- Tiểu Thất, Vân Kỳ, chúng ta lại gặp mặt.
Đinh Hạo nhẹ đấm vào vai Lý Vân Kỳ, Vương Tiểu Thất, đây là thói quen thân thiết cũ.
- A a a a!!!
Vương Tiểu Thất bỗng rú lên sau đó ôm siết Đinh Hạo.
Lý Vân Kỳ nhảy cẫng lên, ôm chầm Đinh Hạo.
Lý Y Nhược mặc áo giáp nữ võ sĩ màu đỏ dán sát người, xinh đẹp như tiên giáng trần đứng một bên cười khúc khích, vui vẻ nhìn hình ảnh này. Người nào không trải qua ngày tháng học nghệ, cùng sống cùng chết sẽ không hiểu tình cảm đậm như máu giữa các nam nhân.
Trùng phùng thật tốt đẹp biết bao.
Trấn chủ Lý Anh ban đầu giật mình sau đó nhanh chóng phản ứng, lộ biểu tình mừng như điên. Trấn chủ Lý Anh từng gặp Đinh Hạo vì hôn sự của Cao Tuyết Nhi, khi đó hắn chỉ là một đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện. Sau đó Đinh Hạo nổi lên như sao dổi, danh tiếng truyền khắp Tuyết Châu, trấn chủ Lý Anh nghe nói nhiều chuyện về hắn.
Vào phút mấu chốt Đinh Hạo xuất hiện phải chăng sẽ đảo ngược tình huống?
Trấn chủ Lý Anh thấy mong chờ.
Bên ngoài vang lên tiếng rống to:
- Ha ha ha ha ha ha! Nếu đã không trả lời là quyết tâm chiếm Độn Thiên Thạch Thi làm của riêng? Không biết sống chết, cùng nhau đi chết đi!
Thanh âm lúc trước lại vang lên.
Đoàn sáng yêu khí đỏ rực như mặt trời nóng cháy từ gió tuyết tối đen phía xa bay tới. Lực lượng yêu khí hùng hồn như sóng thần lăn cuồn cuộn, nơi nó đi qua đất nứt, tường thành sụp đổ như tận thế.
Đây là lực lượng một đỉnh yêu hoàng.
Làm người ta nín thở.
Các võ giả nhân loại, bình dân trong Thanh Giang trấn đều run rẩy. Lực lượng cường giả yêu tộc yêu hoàng bạo ngược, tàn nhẫn khiến mọi người như ở trong địa ngục tử vong. Lão võ giả như trấn chủ Lý Anh nửa đời đi trong đường sống chỗ chết cũng thấy sợ hãi từ tận linh hồn.
- Đinh sư huynh, Đại Hoàng Phong ở chỗ của ta...
Vương Tiểu Thất gọi ra chiến đấu khôi lỗi ở trong tay gã phát huy sức chiến đấu Võ Hoàng cảnh, trong tay Đinh Hạo chắc chắn sẽ tăng lực lượng càng cường đại hơn để đánh bại cao thủ yêu tộc này.
Phía xa.
Cường giả yêu tộc phát ra lực lượng, yêu diễm chiếu sáng trời đêm giống như ban ngày.
Tiếng cười to bạo ngược, tàn nhẫn vang lên:
- Đám yếu đuối tham lam, chết đi, ha ha ha ha ha ha!
Đinh Hạo vỗ vai Vương Tiểu Thất, nói:
- Không cần.
Đinh Hạo nói xong tùy ý vỗ chưởng.
Lực lượng cơ thể khủng bố đánh bạo không khí hình thành chưởng ấn trong suốt nhanh như chớp xé rách ánh sáng yêu khí đầy trời, vỗ nát cường giả yêu tộc yêu hoàng biến thân thành mặt trời yêu diễm như đập ruồi.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, ánh sáng yêu khí vỡ nát, mảng lớn máu và xương bay tứ tán.
- Thứ như ngươi dám mơ ước đồ của Vấn Kiếm tông ta?
Giọng Đinh Hạo không lớn không nhỏ ẩn chứa uy nghiêm không tha nghi ngờ chậm rãi vang trong bầu trời đêm.
Thiên địa tĩnh lặng.
Tuyết rơi, cuồng phong rít gào đều biến mất.
Chưởng ấn trong suốt nổ nát đỉnh cường giả yêu tộc yêu hoàng xong xé rách hư không bắn vào vũ trụ khung trời càng cao hơn, như sao băng rực rỡ xẹt qua trời dêm.
Lý Vân Kỳ, Vương Tiểu Thất, trấn chủ Lý Anh trợn mắt há hốc mồm.
Đám võ giả, cao thủ nhân loại trong Thanh Giang trấn ngây ngốc ngước nhìn thấy điều khó tin nhất thế giới.
Phương xa hơn, các cột sáng lực lượng cường đại vòng quanh Thanh Giang trấn cũng tối đi.
Dù các cao thủ, cường giả ẩn giấu trong chỗ tối rất tự tin vào thực lực của mình, nhưng khi bọn họ nhìn thấy hình ảnh này thì cảm giác áp lực nặng nề. Sao băng chưởng ấn xẹt qua bầu trời đêm làm nhiều kẻ bụng dạ hiểm độc sợ hĩa.
Rất nhanh, quanh Thanh Giang trấn biến mất vài hơi thở cường giả.
Dù là cường giả nhân loại hay yêu tộc tự biết thực lực mình không bằng người vỗ chưởng thì sáng suốt chùn chân, không khuấy nước đục. Một số người trông chờ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhưng hiện tại 'lửa' đốt đến mức này bọn họ không dám mon men đến gần.
Tình hình bây giờ chỉ có cường giả tuyệt đối, siêu thế lực mới có tư cách tiếp tục thi đấu. Nếu bọn họ cưỡng ép xen vào thì chỉ có đường tự đốt mình.
Dĩ nhiên cũng có một số thế lực, cường giả rất tin tưởng vào thực lực của mình hoặc có vũ khí bí mật còn ẩn núp quanh Thanh Giang trấn.
Đinh Hạo một đấm đánh nổ một đỉnh cường giả yêu tộc yêu hoàng chấn kinh bốn phương.
Mấy giây sau phía xa vang lên tiếng quát to vừa kinh vừa giận:
- Ai dám to gan giết cao thủ của Thiên Yêu Điện ta? Không biết sống chết là muốn đối đầu với Thiên Yêu Điện sao?
Đinh Hạo cười to, lắc người biến mất tại chỗ.
Chớp mắt chỗ phát ra thanh âm bỗng vang tiếng gầm kinh hoảng, từng luồng sáng yêu tộc cường đại bắn lên cao như pháo hoa vụt tắt. Một chuỗi tiếng cường giả yêu tộc gào rú liên miên không dứt.
Quá trình kéo dài mấy chục giây, sau đó mọi thứ tĩnh lặng.
Đinh Hạo quay về bậc thang thạch điện giữa Thanh Giang trấn.
Đêm khuya, gió bắc rít gào, tuyết bay đầy trời.
Quanh thạch điện đã đốt đống lửa to, lửa cháy đì đùng đặc biệt dễ thấy trong bóng đêm. Ánh lửa đỏ hồng phản chiếu, Đinh Hạo mặc áo xanh giống như Chiến thần đứng sừng sững, sát khí đỏ rực như ngọn lửa thực chất bao quanh người hắn.
Nhiều cường giả núp trong bóng tối thấy hình ảnh đó thì nín thở.
Hướng Thiên Yêu Điện bay ra mùi máu gay mũi, tĩnh lặng như đất chết. Trong thời gian chưa đến một chén trà Đinh Hạo với thủ đoạn sấm sét đã tàn sát hết cao thủ Thiên Yêu Điện.
- Khuyên các vị hãy sớm rời đi, khi mặt trời mọc nếu còn ai dám ở trong phạm vi trăm dặm Thanh Giang trấn thì giết không tha!
Mắt Đinh Hạo như tia chớp đâm xuyên qua trời đêm.
Lời tuyên bố dõng dạc như sét thần phạt vang vọng trong đêm tuyết, như tiếng chuông gióng lên chấn gió tuyết bốn phía đổi hướng. Bông tuyết vỡ thành bột phấn.
Các cao thủ nhân loại, yêu tộc núp quanh Thanh Giang trấn nghe thanh âm này như bị búa tạ đập vào sọ não, tim đập nhanh.
Trong khoảnh khắc hơi thở cường giả nhân loại, yêu tộc quanh Thanh Giang trấn bớt rất nhiều.
Hết cách, trông thấy có vị sát thần chạy vào Thanh Giang trấn, thực lực cường đại không thể tưởng tượng, giết mấy chục cường giả Thiên Yêu Điện như xắt rau. Bọn họ tự hỏi thế lực không bằng Thiên Yêu Điện, ở lại đây chỉ có đường chết.
Đương nhiên có một vài người ôm lòng may mắn, chỉ hơi lùi lại một khoảng cách chứ không rời đi.
* * *
Đinh Hạo đứng trên bậc thang thấy hết tình hình trong bóng tối phía xa.
Đinh Hạo không xuống tay với cao thủ hai tộc chưa rời đi.