Lúc này, công kích vẫn xẹt qua phía bên cạnh người Đinh Hạo.
Trong nháy mắt, Đinh Hạo trở tay đánh một quyền vào thân đại kiếm với hỏa diễm hừng hực này.
Đại kiếm xoay tròn bay ra ngoài, đụng mạnh vào một ngọn núi đao tàn kiếm gãy cao hơn mười thước phía xa, trực tiếp đập vào đỉnh ngọn núi kim loại này. Những tiếng kim loại điên cuồng va chạm. Các loại mảnh vụn kim loại điên cuồng bay loạn. Tiếng kim loại ma sát giống như tiếng móng chân mèo cào lên mặt thủy tinh. Đinh Hạo phải vận dụng toàn lực vận chuyển vòng bảo hộ huyền khí để chống đỡ những mảnh kim loại bắn nhanh tới.
Sau thời gian uống cạn nửa chén trà, tất cả mới từ từ trở lại yên tĩnh.
Đinh Hạo đi xuống phía dưới ngọn núi kim loại, tìm được thanh đại kiếm hỏa diễm này. Đáng tiếc sau liên tục hai lần công kích, rốt cục đã tiêu hao hết tất cả linh khí chiến ý ẩn chứa trong nó. Không còn uy lực trước đó, nó giống như binh khí bình thường. Thân kiếm vốn tản ra ánh sáng màu đỏ, rất nhanh đã trở nên ảm đạm với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Sau đó toàn thân hiện ra đầy những vết rỉ rét loang lổ, cuối cùng gãy thành bốn đoạn!
Khi hắn phóng tầm mắt nhìn lại nữa, tất cả địa hình xung quanh bởi vì hai lần công kích vô cùng khủng bố và bất ngờ kia, đã hoàn toàn thay đổi hình dạng. Ngọn núi kim loại sụp đổ, hóa thành một hố sâu.
Đinh Hạo thở dài một hơi, đồng thời trong lòng cũng càng thêm cảnh giác.
Mức độ nguy hiểm của ngọn núi đao kiếm này hiển nhiên vượt xa so với sự tưởng tượng của mình. Lo lắng lúc trước, hiện tại đã biến thành hiện thực.
Từ tình hình vừa nãy có thể thấy, trong núi này có thể thật sự tồn tại binh khí có linh khí và chiến ý tương đương với lực công kích của Vũ Hoàng cao giai thậm chí còn là Vũ Đế. Lúc này, chỉ một thanh đại kiếm hỏa diễm có công kích cảnh giới tứ khiếu Vũ Hoàng, đã khiến mình có chút chật vật. Nếu như tình huống tương tự lại xuất hiện thêm vài lần nữa, chỉ sợ mình phải quay đầu bỏ chạy!
Trong lòng có chút suy nghĩ, Đinh Hạo thử liên hệ với Đao Tổ và Kiếm Tổ trong đầu.
Đáng tiếc hắn vẫn không nhận được sự đáp lại. Hai lão quái vật hình như vẫn chìm vào trong trong giấc ngủ say vô tận.
Ngẩng đầu nhìn dãy núi trùng điệp phía xa, ngọn núi kim loại như ẩn như hiện ở trong gió lốc màu đỏ. Đinh Hạo chậm rãi hít sâu một hơi. Sau khi suy nghĩ một chút, cuối cùng hắn vẫn quyết tâm, cầm thanh kiếm rỉ trong tay, tiếp tục đi tới phía trước.
Nếu lại một lần nữa gặp được binh khí có chiến ý linh khí không thể địch nổi, cũng chỉ có thể dựa vào lực lượng của thanh kiếm rỉ để hóa giải nguy cơ.
Cũng may đêm đó không có biến đổi nào khác thường xuất hiện. Đến nửa đêm, cơn lốc vô tận màu đỏ cuối cùng đã ngừng nghỉ.
Từng tầng mây đen chậm rãi tản đi. Một huyết nguyệt hiện lên trên hư không.
Ở trong dãy núi kim loại trùng điệp, huyết nguyệt hình như càng lớn hơn, tròn hơn so với ở khu vực bình nguyên, vô cùng sáng. Quang hoa huyết sắc chiếu xuống cũng càng thêm nồng đậm. So với ở khu vực bình nguyên trước đó, khí tức kim tinh phách sắc bén ở đây nồng đậm hơn chí ít gấp mấy chục lần. Thậm chí có thể ngửi được mùi kim loại nồng đậm ở trong không khí.
- Ngao ô...
Tà Nguyệt đứng ở cửa lều, giống như một con sói ngửa mặt lên trời hú dài.
Nó há hốc miệng, phun ra nuốt vào quang hoa huyết sắc trong không khí. Lớp lông vốn một màu trắng như tuyết toả ra một lớp ánh đỏ như ẩn như hiện.
- Hắc hắc hắc!
Cá heo Manh Manh hình như cũng cảm ứng được điều gì.
Nó ngồi xổm ở bên cạnh Tà Nguyệt, há miệng phun ra một bọt khí trong suốt với đường kính một thước.
Ở dưới sự điều khiển của nó, bọt khít trong suốt lại nhanh chóng di chuyển qua lại trong không khí. Rất nhanh, bọt khí này vì hấp thu quang hoa huyết sắc biến thành một màu đỏ đậm. Sau đó nó lại há miệng hút bọt khí vào trong miệng. Chờ tới lần thứ hai phun bọt khí ra, lực lượng huyết sắc đã đươc nó hấp thu. Bọt khí lại biến thành một màu trong suốt. Cứ trao đổi như vậy, Manh Manh đã lấy phương thức này hấp thu quang hoa huyết sắc.
Đinh Hạo thu xếp cho Kỷ Anh Khởi xong, lại bắt đầu tu luyện.
Sáu thanh đao Trảm Nguyệt cắm ở trong những mảnh vụn đao tàn kiếm gãy, minh văn trên thân đao lóe sáng, hấp thu quang hoa huyết sắc này.
Thanh kiếm rỉ lẳng lặng trôi lơ lửng ở bên cạnh Đinh Hạo, vẫn bộ dạng không thèm để ý, tỏ ra xa cách đối với những quang hoa huyết sắc bao quanh mình.
Đinh Hạo vận chuyển cảnh giới Kỷ Thân Thiên Địa, với tốc độ cao nhất hấp thu lực lượng quang hoa huyết sắtrong không khí c.
Trong số tất cả mọi người, tốc độ hấp thu của Đinh Hạo hiển nhiên là nhanh nhất.
Quang hoa huyết sắc giống như cá voi hút nước, tạo thành một vòng khí xoáy màu đỏ cực lớn, giống như một cái phễu, với Đinh Hạo ở chính giữa. Từng sợi quang hoa màu đỏ mỏng manh, giống như chất lỏng rót về phía trong thân thể Đinh Hạo.
Thời điểm toàn lực vận chuyển huyền công, thân thể Đinh Hạo quả thực trong suốt như ngọc, toàn thân hoàn toàn không có chút tỳ vết nào, không bụi không bẩn, giống như một người được làm từ dương chi bạch ngọc, gần như trong suốt. Mà sau khi bị quang hoa huyết sắc này xâm nhập, mỗi huyết quản trong cơ thể, mỗi một thông đạo kinh mạch đều lộ rõ ra ngoài. Từ xa nhìn lại, chúng giống như những sợi tơ huyết sắc che kín thân thể hắn.
Tim Theo Đinh Hạo nhảy lên, những kinh mạch huyết quản màu đỏ nhanh chóng co lại nở ra, dường như đang hô hấp vậy.
Đinh Hạo hoàn toàn tiến vào một loại trạng thái không nhận biết, hoàn toàn quên đi chính mình.
Hắn không nhận thấy được, đúng lúc đó, thanh kiếm rỉ vẫn lẳng lặng trôi lơ lửng ở bên người, cuối cùng đã có động tĩnh. Phần rỉ rét che đầy mũi kiếm, mơ hồ có dấu hiệu thả lỏng. Một tia quang hoa ngân sắc xuyên qua vết rỉ rét dần hiện ra. Một lực lượng vô thanh vô tức, giống như hạt nhân bức xạ dâng trào ra.
Loại lực lượng này đặc biệt kỳ quái. Dường như trong đó cũng mang theo một uy áp.
Đinh Hạo hiển nhiên không cảm ứng được một lực lượng này, nhưng bên trong phạm vi một nghìn thước xung quanh, tất cả đao kiếm sứt mẻ và tất cả mảnh kim loại lại nhẹ nhàng run rẩy, lấy phát ra một sóng khi, tiết tấu thần bí, phát ra một tiếng ma sát kim loại rất nhỏ, giống như thần tử đang quỳ bái quân vương của mình.
Kỷ Anh Khởi lẳng lặng ngồi ở cửa lều, vẻ mặt kinh ngạc nhìn tất cả những điều này xảy ra. Trong tay nàng đang cầm một quyển sách nhỏ.
...
Thời gian như nước chảy, trôi qua cực nhanh. Trong nháy mắt lại một đêm nữa trôi qua.
Sáng sớm ngày hôm sau, huyết nguyệt lại biến mất trong bầu trời này. Cơn lốc kim loại đáng sợ kia lại xuất hiện. Trong bầu trời mơ hồ có tiếng Thần Ma rít gào. Các đao tàn, kiếm gãy, các mảnh vụn kim loại xung quanh lại một lần nữa xông tới quay cuồng ở bên trong cơn lốc, va chạm, vang lên những tiếng gào thét.
Đoàn người Đinh Hạo bắt đầu lại lên đường tiến về phía trước. Mới đi chưa đầy nửa nén hương, chuyện Đinh Hạo lo lắng nhất rốt cục vẫn xảy ra.