- Vì sao chưởng môn nhân lại thiếu lạc quan như vậy?
Đường Phật Lệ lớn tiếng nói:
- Chúng ta đã phái người đi tới Kính Hồ, báo cáo chuyện đã xảy ra ở đây cho Huyền Sương Thần Cung. Chỉ cần chúng ta kiên trì mấy ngày, Tuần sát sứ Huyền Sương Thần Cung vừa đến, còn có ai dám làm càn. Đến lúc đó chúng ta dâng khoáng huyền tinh thạch lên, tất nhiên có thể nhận được sự ban thưởng của Thần cung. Có Huyền Sương Thần Cung làm hậu thuẫn, chúng ta sẽ khiến những tong môn đã tham gia bao vây tấn công tông môn hôm nay, mỗi người đều phải trả giá lớn!
Lời này vừa thốt ra, ánh mắt của mọi người ở đây nhất thời rực sáng.
Lý Kiếm Ý khẽ lắc đầu nói:
- Chúng ta có thể nghĩ được một điểm này, Phương Tiêu An sao có thể không nghĩ tới được? Bọn họ tất nhiên đã đưa ra đối sách. Mục Thiên Dưỡng trở thành thần vệ Huyền Sương của Huyền Sương Thần Cung, chuyện này vốn đã vô cùng quỷ dị. Chỉ sợ tất cả không đơn giản như chúng ta tưởng tượng.
- Nếu như học viện Thanh Bình phái ra cao thủ, dọc đường chặn giết người của chúng ta. Hoặc ở phía bên Kính Hồ đã bố trí ắn, thoáng an bài, kéo dài một chút thời gian. Chờ tới khi Huyền Sương Thần Cung biết được chuyện ở đây, tất cả đều đã muộn.
Ngọc công tử mở miệng nói.
- Không sai. Đây chính là điều ta lo lắng.
Lý Kiếm Ý gật đầu:
- Không thể đặt tất cả hi vọng ở phía Huyền Sương Thần Cung được. Chúng ta vẫn phải chuẩn bị phương án khác.
Không biết vì sao, vào giờ phút này, Lý Kiếm Ý đột nhiên nhớ tới Đinh Hạo.
Tuy rằng thực lực của Đinh Hạo ở trong Vấn Kiếm Tông cũng coi như là một trợ lực lớn, nhưng rõ ràng không thể xoay chiến cuộc. Nhưng trên người thiếu niên này, bao giờ cũng có một thứ khiến người ta nhìn không thấu tìm không rõ. Mỗi khi ở trong tình huống không thể nào làm được, lại có thể nghịch chuyển tất cả. Thật sự có chuyện xấu xảy ra, nếu như hắn ở đây, có lẽ sẽ làm ra hành động nào đó kinh người?
Chỉ có điều, đồng thời Lý Kiếm Ý lại cảm thấy có chút may mắn.
May là bởi vì có chiến trường Bách Thánh, đám thiên tài tuyệt thế mới của tong môn như Đinh Hạo, Lý Lan, Tạ Giải Ngữ, Phùng Ninh cũng không ở trong Vấn Kiếm Sơn. Cho dù tất cả thật sự không thể cứu vãn, tới lúc đó Vấn Kiếm Tông diệt môn, những thiếu niên thiên tài này lại có thể tránh thoát một kiếp.
Bọn họ đều là hi vọng sau này của tông môn. Chỉ cần những thiếu niên này đều còn sống, tương lai Vấn Kiếm Tông này chưa chắc đã không thể làm được củi cháy hết, lửa còn truyền lại, giữ lại một tia hi vọng quật khởi!
Hắn đang suy nghĩ, bên tai chợt vang lên giọng nói có lực của Đường Phật Lệ.
Tính tình của vị đứng đầu Vấn Hình Đường này vẫn luôn đặc biệt nóng nảy, quát to:
- Chưởng môn nhân cần gì phải tăng thêm chí khí của người khác, diệt uy phong của mình. Cho dù hôm nay Vấn Kiếm Tông đã rơi vào tuyệt cảnh, chúng ta cũng tuyệt đối không thể thỏa hiệp. Hừ, Phương Tiêu An muốn khoáng thạch huyền tinh, vậy để hắn lấy mạng đổi lại. Cho dù tất cả đệ tử Vấn Kiếm Tông ta chết hết, cũng tuyệt đối sẽ không đáp ứng loại điều kiện này.
Lời nói này kích thích rất nhiều cao thủ cường giả trong tông môn.
- Không sai, liều mạng đánh một trận!
- Cùng lắm là chết, có gì phải sợ?
- Đồng quy vu tận, khiến học viện Thanh Bình của hắn cũng phải thương gân động cốt!
Tình cảm của mọi người vô cùng xúc động! Lý Kiếm Ý lặng lẽ không nói.
Hắn làm sao lại không muốn thử đón đầu đả kích kẻ địch, thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành.
Nhưng bản thân hắn là chưởng môn nhân, hắn hiển nhiên phải suy tính nhiều một chút, không thể vì chữ dũng nhất thời được.
Đáng tiếc càng nghĩ, hắn càng thấy trước sau không có bất kỳ biện pháp nào vẹn toàn đôi bên. Trước mắt dường như là một bóng tối mịt mờ vô biên, không nhìn thấy chút ánh sáng nào. Rốt cuộc chút hy vọng khiến tông môn tiếp tục tồn tại này nằm ở phương nào?
Đúng lúc này, đột nhiên.
Ầm ầm!
Những tiếng nổ mãnh liệt và chấn động lại bắt đầu vang lên không thể ngăn lại được.
Trong lúc đó, mọi người đều nhìn xuống phía dưới. Chỉ thấy ở gần Dương Khóa đạo quan ải thứ hai, quang hoa phóng lên, phù văn lóe sáng. Từng lưu quang gào thét, lực lượng cuồng bạo bắn ra. Lực lượng huyền khí và minh văn điên cuồng kích động.
- Bọn họ lại bắt đầu tấn công... Nhanh như vậy sao?
Có người kinh ngạc kêu lên.
Phía dưới, từng đám người đông nghìn nghịt giống như những con kiếm màu đen, điên cuồng xông về phía quan ải Dương Khóa. Bọn họ giống như những con thiêu thân không sợ chết xông tới. Lại một trận chiến đấu ngươi chết ta sống, lúc đó không kịp chờ đợi nữa, đã bắt đầu triển khai.
Trong lòng Lý Kiếm Ý hơi trầm xuống.
Đối phương gấp rút tiến công như vậy, xem ra đã quyết tâm nhất định phải giành được hầm mỏ kia. Thậm chí bọn họ không tiếc rất nhiều võ giả phải chết, cũng nhất định phải công phá sơn môn. Như vậy nhất định phải có nguyên nhân nào đó, cho nên bọn họ mới tranh thủ thời gian như vậy!
- Hừ, thực sự khinh người quá đáng!
Trong đôi mắt Đường Phật Lệ bắn ra sát khí:
Bách Hoa Kiếm, Ngọc công tử, Trầm Khổ, Vương Tiêu Sái, Quan Phi Độ, Doãn Nhất Phi, Lãnh Nhất Toàn, Lỗ Kỳ, mấy người các ngươi lập tức dẫn các đệ tử chân truyền trong môn hạ, ra sức đánh phủ đầu cho ta. Ta muốn bọn họ ở dưới quan ải Dương Tỏa, phải tổn thất phân nửa lực lượng!
- Tuân mệnh.
Hơn mười vị đệ tử chân truyền nòng cốt vừa được điểm đến tên đều nhận lệnh.
Lưu quang lóe lên. Những đệ tử tinh anh nòng cốt của Vấn Kiếm Tông xuống nghênh chiến.
Lý Kiếm Ý giơ tay lên còn đang muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn giữ sự trầm mặc.
...
...
Tại một đoạn đường hép trong một thung lũng cách Kính Hồ khoảng chừng ba trăm km, một trận truy sát đang diễn ra.
- Đi! Đi mau. Trước khi những tên súc sinh của học viện Thanh Bình đó đuổi kịp, theo đường nhỏ này rời khỏi đây. Trần Lâm Lý Khả, mấy người chúng ta thu hút truy binh. Hoàng Tấn, ngươi quen đường nhất, khinh công cũng tốt nhất. Nhớ, ngươi nhất định phải sống sót đến được Vấn Kiếm Sơn Trang... Đi mau, không cần lo cho chúng ta!
- Không, chúng ta cùng đi!
- Con mẹ nó, ngươi mau cút đi cho ta. Sống một người tốt một người. Nhất định phải truyền tin tức đến Vấn Kiếm Sơn Trang ở Kính Hồ. Nếu không chúng ta chính là tội nhân của tông môn.
- Nhưng các ngươi...
- Chẳng lẽ muốn chúng ta lập tức chết ở trước mặt ngươi sao? Cút đi!
Mấy người đệ tử Vấn Kiếm Tông toàn thân đầy máu rống giận, tranh chấp một hồi, sau đó đưa ra quyết định. Một đệ tử có thân pháp khinh công tốt nhất trong đó sẽ theo một con đường nhỏ bí mật rời đi. Hắn quay đầu lại nhìn những người bạn đồng hành, cố nén nước mắt, xoay người nhanh chóng rời đi.
Hắn biết, lần từ biệt này có lẽ chính là vĩnh biệt của cả cuộc đời này. Tất cả những điều này đều vì tông môn.
Huyết thù hôm nay, sớm hay muộn sẽ có một ngày, có cường giả Vấn Kiếm Tông cầm trường kiếm tới đòi lại.
Đòi lại gấp bội!
Đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng rất nhanh che giấu thân hình của hắn.