Không chừng sau trăm năm, ngàn năm hắn là một trong các chí tôn trong thiên địa này.
Tiềm lực mới là điểm đáng sợ nhất của thanh niên trước mắt bọn họ.
Không ai muốn chọc giận con rồng ẩn núp.
Huống chi nghe đồn thiếu niên này rất có thể là truyền nhân của Huyền Sương Thần Cung thánh địa lớn nhất nhân loại Bắc Vực, thân phận này càng ghê gớm hơn. Dù tất cả cường giả cảnh giới thánh nhân có mặt tại đây cộng lại cũng không bằng một ngón tay Huyền Sương Thần Cung.
Có người thầm oán: Bà nội nó, tiểu tử này độc như vậy, có lai lịch lớn vô cùng, lúc trước cứ im miệng không lên tiếng, quá hiểm độc!
Vị cường giả Võ Thánh cảnh lúc trước hăm dọa Đinh Hạo liên tục biến sắc mặt, cuối cùng không đánh nữa.
Đinh Hạo lạnh lùng cười:
- Như thế nào? Ngươi còn muốn thay trưởng bối của ta dạy ta không? Còn có tên gậy tre Nam Hoang không biết sống chết kia, ngươi muốn giết ta đúng không? Đến đây, hai tay luyện tập!
Đinh Hạo khiêu chiến với cường giả cao gầy từ Nam Hoang.
Mặt cường giả cao gầy từ Nam Hoang xanh mét, lúng túng cúi đầu không dám nhìn Đinh Hạo.
Đinh Hạo chậm rãi thu về cực âm ngục băng huyền khí.
Ánh sáng rực rỡ trên thanh kiếm rỉ sét dần biến mất, vết loang lổ rỉ sét bay múa lại bám vào thân kiếm. Trường kiếm trở về hình dạng loang lổ rỉ sét, không ai nhìn ra được mấy giây trước nó bùng phát lực lượng làm thánh nhân cảnh phải kiêng dè.
Lần này tuy Đinh Hạo không hoàn toàn thúc giục thanh kiếm rỉ sét nhưng cũng mất một phần ba cực âm ngục băng huyền khí trong hạ đan điền ở bụng, hành động rất mạo hiểm.
Bây giờ Đinh Hạo chỉ có một cơ hội thúc giục thanh kiếm rỉ sét lần nữa.
Còn thanh ma đao đen thì trong vòng nửa tháng Đinh Hạo không thể khởi động lần hai, bởi vì trung đan điền phần ngực tiêu hao quá nhiều huyền khí hỏa diễm, đã không thể hoàn toàn thúc giục thanh ma đao đen một lần nữa.
- Vô Lượng Thiên Tôn!
Lão đạo sĩ râu tóc bạc phơ, mặt hồng hào luôn im lặng niệm phật hiệu đánh vỡ không khí lúng túng, mỉm cười nói:
- Thì ra là đao cuồng kiếm si Đinh thí chủ, nghe tiếng đã lâu. Đinh Hạo thiên kiêu Bắc Vực phong độ tuyệt vời, không ngờ còn trẻ tuổi như vậy. Bần đạo tên Quan Tinh, các thí chủ bên cạnh ta là...
Lão đạo sĩ râu tóc bạc phơ, mặt hồng hào là cường giả cảnh giới thánh nhân, không biết lão có ý đồ gì mà biểu tình thân thiện kiên nhẫn giới thiệu mọi người đứng bên cạnh.
Cường giả Võ Thánh cảnh kia đến từ Lạc Thần Sơn, tên là La Quan Thiên.
Một lão nhân mặt đen thui như lọ nồi ệnh trạng nên là Ngụy Vô Bệnh, một vị thái thượng trưởng lão đến từ Vô Cực tông của Trung Thổ Thần Châu, tu vi thánh nhân cảnh.
Một lão nhân tóc bạc gầy gò da bọc xương khác làm Đinh Hạo chú ý.
Lão nhân này tóc rối xù như cỏ dại, một cơn gió có thể thổi bay lão. Người lão nhân tràn ngập hơi thở mục nát chết chóc, sắp tới số. Nhưng khuôn mặt nhăn nheo kia tỏ rõ độc ác, mí mắt rũ xuống, con ngươi đục ngầu thật ra lóe tia sáng sắc bén.
Theo lão đạo sĩ Quan Tinh giới thiệu thì tên của lão nhân gầy gò này là Độc Cô Vô Cực, đệ đệ của Độc Cô Vô Song thành chủ Tử Tiêu thành siêu thế lực Trung Thổ Thần Châu, là một người rất nổi tiếng.
Không biết tại sao trực giác rèn luyện từ Thắng Tự Quyết khiến Đinh Hạo mơ hồ cảm giác lão nhân tóc bạc Độc Cô Vô Cực muốn giết hắn.
Lão nhân tóc bạc Độc Cô Vô Cực cố ý che giấu điều đó, khi lão đạo sĩ Quan Tinh giới thiệu lão còn cười thân thiện, gật đầu với Đinh Hạo.
Lão đạo sĩ Quan Tinh khá nhiều chuyện, giới thiệu xong các cường giả Võ Thánh cảnh thì lại giới thiệu Đinh Hạo cho mọi người, ra vẻ như quen biết nhau từ lâu.
Đinh Hạo không biết lão đạo sĩ Quan Tinh có ý định gì, biểu tình bình tĩnh gật đầu.
Lão đạo sĩ Quan Tinh rất có kiên nhẫn, giới thiệu đến cường giả cao gầy từ Nam Hoang.
- Vị thí chủ này là...
Đinh Hạo đánh gãy lời lão đạo sĩ Quan Tinh:
- Tiền bối không cần nói. Đinh Hạo không muốn nghe tên của loại người cẩu thả không biết xấu hổ này, miễn cho ô uế lỗ tai ta.
Lão đạo sĩ Quan Tinh ngây người, thật sự im miệng.
Mấy người khác run lên, có kẻ vui sướng khi người gặp họa liếc cường giả cao gầy từ Nam Hoang.
Cường giả cao gầy từ Nam Hoang tức giận quát:
- Ngươi...!
Cường giả cao gầy từ Nam Hoang vốn định tìm bậc thang leo xuốngh òa hoãn quan hệ với Đinh Hạo, giờ mặt gã đỏ đen như gan heo.
Cường giả cao gầy từ Nam Hoang kiềm nén được nữa, giận dữ nói:
- Cuồng vọng, ngươi cho rằng ngươi là ai? Hừ, tuổi còn trẻ có chút tiếng tăm đã không biết trời cao đất rộng. Nam Thiên Hoang ta dù gì cũng xem như trưởng bối của ngươi, không hiểu biết tôn kính trưởng giả! Hừ, ngươi đừng đắc ý, tham luyến mỹ sắc của yêu nữ Vũ Diệt Tuyệt, tự cam đọa lạc, sớm muộn gì hao hết thiên phú kết cuộc thân bại danh liểt!
Đinh Hạo cười nhạt, coi rẻ lộ rõ ra mặt:
- Thứ như ngươi có tư cách gì làm trưởng bối của ta?
- Ngươi...!
Cường giả cao gầy từ Nam Hoang nổi điên.
Cường giả cao gầy từ Nam Hoang đường đường là cường giả đỉnh Võ Đế cảnh, bình thường vênh váo biết bao, là hùng bá một phương. Cường giả cao gầy từ Nam Hoang giẫm chân một cái là vô số nhân run rẩy, hiện tại bị một hậu bối nho nhỏ nhục nhã. Cường giả cao gầy từ Nam Hoang chỉ vào Đinh Hạo, ngón tay run run, gã tức muốn hộc máu.
Đinh Hạo không quan tâm, cười nhe răng trắng:
- Còn nói nhảm nữa là giết ngươi.
Câu nói chất chứa sát khí.
Đối với loại người này Đinh Hạo không có chút tình cảm, hắn lười giả dối với cường giả cao gầy từ Nam Hoang.
- Phụt.
Cường giả cao gầy từ Nam Hoang tức giận trước mắt tối sầm, hộc ngụm máu, suýt xỉu tại chỗ.
Trước giờ đều là cường giả cao gầy từ Nam Hoang tính kế uy hiếp người khác, đã có ai trước mặt nhiều người hăm dọa gã như vậy?
Rõ ràng là tát mặt. Nhưng chút lý trí cuối cùng buộc cường giả cao gầy từ Nam Hoang không nói gì thêm, vì gã biết Đinh Hạo có năng lực giết chết gã ngay.
Cường giả cao gầy từ Nam Hoang có nghe nói truyền thuyết đao cuồng kiếm si.
Đồn rằng thiếu niên này rất điên cuồng, không sợ cái gì, như chó điên. Lúc trước Nguyệt Hoa Tiên Nữ của Diệu Dục Trai định tính kế đao cuồng kiếm si nhưng cuối cùng bị tên điên này dùng bạo lực đập nát. Đinh Hạo lấy lực phá xảo, cuối cùng nguyên Diệu Dục Trai chôn cùng.
Cường giả cao gầy từ Nam Hoang cảm thấy từ khi gã sinh ra đến bây giờ chưa từng bực tức thế này.
Cường giả cao gầy từ Nam Hoang hừ lạnh, hóa thành luồng sáng biến mất trong một đường hầm.
Đổi lại là ai cũng không có mặt mũi ở lại đây.
Sử Ngõa cười to bảo:
- Mặt trắng nhỏ, ngươi thật lợi hại, nói mấy câu đã chọc chó già kia tức hộc máu bỏ trốn, ha ha ha ha ha ha! Quá đã!