Mục lục
Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi - Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 104: Ly hôn đi.


Hoa Hiền Phương lẳng lặng đi ra ngoài, giống như bản thân đã phải chịu đả kích vô cùng lớn, cảm giác đầu gối cũng đang run lên.
Quả nhiên cách đối xử với người mình yêu và người mình ghét có sự khác biệt một trời một vực.
Nếu là thứ được cởi ra từ trên người cô thì Lục Kiến Nghi nhất định sẽ không nhặt, cũng không cần nữa, anh sẽ chán ghét bỏ đi, thậm chí còn nói thêm hai chữ “Vứt đi”.
Nhưng nếu là những thứ mà Hoa Mộng Lan từng mặc thì có lẽ nó sẽ được anh trân trọng như báu vật.
Khi Lục Kiến Nghi bước vào phòng thì cô đã chui vào chăn giống như ngày hôm qua.
Đôi mắt Lục Kiến Nghi như đang bốc hỏa, anh rất muốn nhấc bổng cô lên, trừng phạt cô không được ngủ một đêm, nhưng cuối cùng anh vẫn kìm lại được.
Cứ như vậy, lại là một đêm không nói một lời nào, cũng là một đêm không ngủ.
Hoa Mộng Lan cũng ngủ không ngon, cô ta sợ phải làm giám định quan hệ cha con, cô ta nhất định phải đuổi Hoa Hiền Phương đi và thay vào chỗ của cô ấy trước khi làm kiểm tra.
Lục Kiều Sam nói với cô ta rằng mỗi sáng bà Lục sẽ uống trà trong vườn hoa.
Vì vậy mới sáng sớm, cô ta đã vội vàng đi đến đó, một mình ngồi trong đình âm thầm rơi nước mắt.
Bà Lục nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta thì vội vàng hỏi: “Làm sao vậy? Có phải Hoa Hiền Phương bắt nạt cháu không?”
“Em gái cháu vẫn luôn tùy hứng, cháu cũng đã quen với điều đó lâu rồi. Chỉ là cháu đang nghĩ về đứa trẻ, cháu không có danh mà cũng chẳng có phận, đứa bé vừa ra đời chắc chắn sẽ trở thành con ngoài giá thú. Cháu nghe nói một đứa con ngoài giá thú sẽ không có địa vị gì ở nhà họ Lục, ngay cả tư cách có tên trong gia phả của dòng họ cũng không có, chỉ có thể viết tên vào gia phả của chi thứ.” Cô ta vừa nói vừa khóc.
Bà Lục vỗ vai cô ta, an ủi: “Cháu đừng khóc, cũng không cần lo lắng. Kiến Nghi và nhà họ Lục sẽ không đứng im nhìn đứa bé trở thành con ngoài giá thú đâu, nhất định sẽ cho nó một danh phận. Nếu Hiền Phương không có con thì nó chỉ có thể rời khỏi đây, đây cũng chính là ý trời rồi.”
Đây chính là câu nói mà Hoa Mộng Lan đang chờ đợi, vừa nghe được câu này thì trong lòng cô ta vui mừng vô cùng nhưng khuôn mặt lại ra vẻ khó xử: “Nhưng dù sao thì Hiền Phương cũng là em gái của cháu, cháu không muốn làm tổn thương em ấy. Hơn nữa tính cách của em ấy có chút ngông cuồng, cháu lo lắng em ấy sẽ gây ồn ào, náo loạn.”
Câu nói này chính là ám chỉ cho bà Lục biết nên sử dụng những biện pháp cứng rắn đối với Hoa Hiền Phương, phòng ngừa cô tro tàn lại cháy.
Đáy mắt bà Lục thoáng qua một tia lạnh lẽo, sau khi quay về, bà ta lập tức dặn luật sư soạn thảo một bản thỏa thuận ly hôn.
Hoa Hiền Phương không ngờ chuyện ly hôn sẽ đến nhanh như vậy, xem ra Lục Kiến Nghi đã gấp gáp đến mức không thể chờ đợi được nữa, muốn nhanh chóng để Hoa Mộng Lan trở thành một người có danh phận đầy đủ.
“Cô xem qua bản thỏa thuận này đi, nếu như không có vấn đề gì thì lập tức ký tên đi.”
Hoa Hiền Phương không hề nhìn bản thỏa thuận, cô đặt nó sang một bên: “Luật sư của con sẽ xem giúp con.”
“Cô có luật sư à?” Bà Lục khẽ giật mình.
“Mặc dù con nghèo, nhưng con vẫn có thể mời được luật sư ly hôn cho mình.” Khóe miệng Hoa Hiền Phương khẽ nhếch, cười giống như không cười. Cô muốn giữ lại cho bản thân một chút tôn nghiêm cuối cùng.
Trong lòng bà Lục khẽ hừ nhẹ một tiếng, nói như vậy, xem ra cô mời luật sư chính là để bản thân được chia nhiều quyền lợi hơn mà thôi.
Xem ra cô chính là loại người lòng tham không đáy, muốn có nhiều tiền hơn.
“Cô muốn bao nhiêu tiền thì có thể trực tiếp ra giá, không cần quanh co lòng vòng phiền phức như vậy.”
Cô cố nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt cứng đờ của mình: “Con là vợ của Lục Kiến Nghi, hơn nữa bên sai cũng không phải là con, vì thế mẹ không cần phải dùng cách này để đuổi con đi. Chúng ta cứ làm theo trình tự thông thường, trước giờ ly hôn như thế nào thì chúng ta cứ làm như vậy.”
Buổi sáng cô đã nói chuyện với luật sư mà Hứa Nhã Thanh mời đến.
Cô không phải là bên có lỗi vì vậy Lục Kiến Nghi không có cách nào đuổi cô ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng được, hơn nữa hai người họ không hề ký kết thỏa thuận trước hôn nhân, cho nên cô có thể được chia phần tài sản mà bản thân nên có được.
Nhưng cô cũng sẽ không đòi hỏi quá nhiều, chỉ cần đủ tiền đưa Phi đến Mỹ điều trị là được rồi.
Khóe miệng bà Lục khẽ giật giật: “Có phải cô nghĩ rằng bản thân có thể kiếm được nhiều tiền hơn bằng cách này đúng không?”
“Con chỉ muốn có được sự tôn trọng mà con xứng đáng có.” Hoa Hiền Phương nói từng câu từng chữ một cách rõ ràng và mạnh mẽ, sau đó cầm lấy bản thỏa thuận bước ra ngoài.
Cô không quay về phòng mà trực tiếp đi thẳng xuống lầu, hẹn gặp luật sư Vương và Hứa Nhã Thanh.
Phụ nữ phải biết sử dụng vũ khí là pháp luật để tự bảo vệ mình.
“Lục Kiến Nghi nhanh quá rồi đấy, ngay cả thỏa thuận ly hôn cũng đã đưa cho cô rồi.”
Hứa Nhã Thanh chế nhạo cười một tiếng: “Cô đừng có nói với tôi là tảng băng vạn năm kia đã bị loại phụ nữ như Hoa Mộng Lan làm tan chảy rồi đó nha?”
Cô nhún vai, mới quen biết có mấy ngày mà đã lên giường với nhau rồi, nói không chừng hai người bọn họ chính là kiểu vừa gặp đã yêu thì sao.
“Khó khăn lắm anh ấy mới tìm được tình yêu đích thực, có lẽ tôi nên chúc phúc cho anh ấy.”
“Ừ, tôi hy vọng sau này anh ấy sẽ không hối hận, dù sao thì trên đời này cũng không có thuốc hối hận.” Hứa Nhã Thanh đưa bản thỏa thuận ly hôn cho luật sư.
Luật sư cẩn thận nhìn từng điều khoản: “Không có vấn đề gì lớn, căn cứ theo bản thỏa thuận này thì sau khi ly hôn cô ấy có thể nhận được ba mươi tỷ, ngoài ra cô ấy sẽ không nhận được cái gì nữa.”
Hoa Hiền Phương choáng váng nặng nề, không hổ danh là nhà tư bản lớn, đánh bàn tính như thế này cũng thật là vang đấy.
Đưa cho cô ba mươi tỷ coi như tiền đền bù sau đó bắt cô phải trả lại ba mươi tỷ tiền sính lễ.
Tương đương với việc không nhận được một xu nào, như thế này có khác gì tay trắng ra khỏi nhà đâu cơ chứ.
“Không được, tôi còn phải trả lại ba mươi tỷ tiền sính lễ, nếu trả lại thì tôi sẽ không có tiền, tôi muốn sáu mươi tỷ, nếu không chịu thì tôi sẽ không ký tên.”
“Không, không, không.”
Hứa Nhã Thanh lắc lắc ngón tay: “Mặc dù hai người mới kết hôn chưa được một tháng, nhưng tính theo tỷ lệ tăng giá tài sản của anh ấy thì cô có thể nhận được ít nhất sáu trăm tỷ đồng.”
“Sáu trăm tỷ.”
Hai mắt Hoa Hiền Phương trợn lên còn to hơn cả cái chuông đồng: “Năng lực kiếm tiền của Lục Kiến Nghi cũng quá giỏi rồi đấy.”
“Tôi cũng đâu có tệ hơn anh ấy.”
Hứa Nhã Thanh nở một nụ cười xấu xa: “Sau khi cô ly hôn, tôi cưới cô được không?”
Anh ta dùng giọng điệu trêu chọc, giống như đang nói đùa, nhưng nhìn vẻ mặt của anh ta lại rất nghiêm túc.
Cô cười buồn bã.
Cô không hề cảm thấy nhà họ Hứa sẽ tốt hơn nhà họ Lục, nhà giàu quyền thế đều coi trọng chuyện môn đăng hộ đối, một cô gái xuất thân từ gia đình nghèo khó như cô nếu như gả vào đó chắc chắn sẽ phải chịu đựng sự phân biệt đối xử.
“Tôi không muốn gả vào nhà giàu nữa, người ta vẫn luôn nói cửa vào nhà giàu sâu như biển, đứng trên bờ cát ngắm sóng biển thấy vẫn còn tốt nhưng vừa bước xuống dưới, chắc chắn sẽ chết đuối ngay lập tức.”
“Dáng vẻ này của cô chính là kiểu một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Nếu cô gả cho tôi, tôi nhất định sẽ khiến cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này.” Bỗng nhiên anh ta thu lại khóe môi, giống như đang nói một chuyện vô cùng quan trọng.
Theo góc nhìn của cô thì đây vẫn chỉ là một trò đùa.
Cô thở dài: “Tôi vẫn nên giải quyết chuyện ly hôn của bản thân trước đã rồi nói sau.”
Hứa Nhã Thanh vòng tay qua ôm lấy vai cô, an ủi: “Cô cứ yên tâm, luật sư Vương nhất định có thể giúp cô nhận được sáu trăm tỷ, không thể để tên Lục Kiến Nghi đó được lợi.”
“Tôi chỉ cần sáu mươi tỷ là được rồi.” Cô trầm mặc nói.
Lựa chọn tiền, đồng nghĩa với việc cô sẽ đánh mất tôn nghiêm của bản thân.
Nếu không phải vì Phi thì cô nhất định sẽ không đòi một xu, cô chỉ muốn ra đi với sự tôn nghiêm của mình mà thôi.
Nhưng không có điều gì có thể so sánh với một sinh mệnh, cô có thể từ bỏ tất cả mọi thứ vì Phi.
Hứa Nhã Thanh khẽ thở dài một hơi: “Tôi sẽ để luật sư Vương đến nhà họ Lục với cô.”
Bà Lục không ngờ cô sẽ dẫn luật sư đến, nhưng khi nghe cô nói chỉ cần sáu mươi tỷ thì bà ta lại thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi in lại bản thỏa thuận mới, Hoa Hiền Phương lập tức ký tên lên.
Đây cũng coi như là kết quả tốt nhất, cô nhận được tiền, còn Lục Kiến Nghi có được tự do, anh có thể hạnh phúc bên Hoa Mộng Lan yêu quý của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK