Mục lục
Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi - Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 691: Cẩn Thận Bị Đầu Độc.


Người đặt tình yêu lên hàng đầu, bị tình yêu làm cho mờ mắt thì đúng là rất tầm thường.
Hạ Dĩ Nhiên cong môi, nói: “Tôi nghĩ người đáng thương nhất chính là dì Lục, cả đời chưa từng có được trái tim của chồng.”
Hoa Hiền Phương vươn tay, nói: “Gia đình hạnh phúc thì ai cũng như nhau, nhưng gia đình bất hạnh thì khác. Mỗi cây mỗi cành, mỗi nhà mỗi cảnh. Nhà giàu lại càng phức tạp, đằng sau sự hài hòa bên ngoài là sóng gió bên trong. Như những cô gái gả vào nhà giàu như chúng tôi, đề phòng người thứ ba còn hơn sợ cháy nhà, lúc nào cũng có người rình rập cướp chồng mình.”
Hạ Dĩ Nhiên cười tủm tỉm một cách kỳ quái, nói: “Là một nhà sinh vật học, tôi không sợ. Ai dám để ý để chồng tôi, tôi sẽ hạ cổ độc để cô ta sống không bằng chết.”
Lục Sênh Hạ nghe đến hai chữ “cổ độc” lập tức chú ý hỏi: “Chị Dĩ Nhiên, thật sự có cổ sao?”
Hạ Dĩ Nhiên mỉm cười: “Thực ra, cái gọi là cổ không bí ẩn như trong tiểu thuyết và phim truyền hình đâu, nó chỉ là một số vi khuẩn, độc tố và ký sinh trùng kỳ lạ, trong những điều kiện nhất định chúng có thể tấn công và khiến cơ thể con người nhiễm bệnh hoặc tử vong.”
Lục Sênh Hạ hứng thú nói: “Chị Dĩ Nhiên, em muốn theo chị học cổ.”
Hạ Dĩ Nhiên xua tay: “Đó đều là những loại vi khuẩn đáng sợ, trong đó một số loại được xem là siêu vi khuẩn. Một khi nhiễm bệnh sẽ nguy hiểm đến tính mạng, trẻ em không thể chạm vào.”
“Vậy thôi ạ.” Lục Sênh Hạ lè lưỡi: “Em quyết định sẽ học nghiên cứu sinh học.”
Tần Nhân Thiên ôm vai Hạ Dĩ Nhiên, nói: “Bà xã, từ nay về sau em chỉ có thể trồng hoa, trồng cỏ, không được động vào cái gọi là vi sinh vật kia, tránh ảnh hưởng đến con cái sau này của chúng ta.”
Đứa con thứ ba của Lục Kiến Nghi sắp chào đời, anh ta đã thua thiệt quá nhiều, nhất định phải cố gắng sinh con mới được.
Hạ Dĩ Nhiên nhí nhảnh làm mặt quỷ: “Em biết rồi, là một nhà sinh vật học em biết phải làm gì.”
Lục Sênh Hạ mỉm cười, nói:”Chị Dĩ Nhiên, chị có thể xây dựng một đội quân, thực hiện chiến tranh vi khuẩn trong giới nhà giàu, vậy thì em chắc chắn rằng sẽ không có người phụ nữ nào dám mạo hiểm ngó nghiêng chồng chị nữa.”
Hoa Hiền Phương ăn một miếng hải sâm, thản nhiên nói: “Phụ nữ không nhẫn tâm thì sẽ không thể giữ vững địa vị của mình. Tuy bọn họ là những sinh vật có hành vi ngông cuồng và suy thoái đạo đức, nhưng chỉ cần người vợ chính thức đủ tàn nhẫn, thì bọn họ cũng sẽ không leo lên nổi.”
“Không phải chỉ có phụ nữ mới xen vào phá rối tình cảm đâu.” Lục Kiến Nghi lẩm bẩm, giọng nói rất nhỏ, giống như đang nói chuyện với chính mình.
Thằng nhóc khó ưa Hứa Nhã Thanh cũng chuyên gia chen vào giữa anh và vợ anh đó thôi.
Hoa Hiền Phương sặc thức ăn, nhanh chóng gắp cho anh một miếng bào ngư rồi đổi chủ đề, nói: “Đây là bào ngư thiên nhiên của Úc, ngon quá chừng nè, anh ăn thử đi!”
“Anh ăn rồi, nếu như em thích thì ăn nhiều vào.” Lục Kiến Nghi gắp con bào ngư bón cho cô.
Tần Nhân Thiên biết Lục Kiến Nghi đang muốn nói đến Hứa Mạnh Phi chứ không phải em trai nên cũng không nói gì.
“Nói trắng ra hôn nhân chỉ là một cuộc hợp tác, hợp tác ăn ý và hoà hợp có thể kéo dài đến răng long đầu bạc, ngược lại thì đường ai nấy đi. Một người phụ nữ xinh đẹp, đảm đang, hiền thục và đức hạnh như chị gái xinh đẹp thì chẳng người đàn ông nào không muốn cả. Nếu anh luôn yêu thương chiều chuộng vợ mình như bố vợ của anh thì nhất định chị ấy sẽ không rời xa anh.”
Lục Kiến Nghi trừng mắt nhìn cậu bé: “Em nên lo cho mình thì hơn.”
Hứa Kiến Quân nhấp một ngụm canh hải sản, quay đầu nhìn anh: “Bố Ma Vương, bố mong em bé trong bụng mẹ là em gái hay em trai vậy?”
Lục Kiến Nghi khẽ nhướng mày, anh đã có cả trai lẫn gái, nên cho dù đứa bé có là trai hay gái thì cũng bằng thừa.
“Không quan trọng lắm, nó muốn là trai hay gái thì cứ tự nó quyết định vậy.”
Câu trả lời này rõ là nói cho có, không có chút niềm vui được làm bố lần nữa, chỉ có sự chán ghét mơ hồ.
Hoa Hiền Phương đưa tay vuốt ve chiếc bụng vẫn phẳng lì, như đang an ủi sinh mệnh nhỏ bé mong manh bên trong.
Cô thực sự không ngờ được, rõ ràng đây là một chuyện vui, vậy mà trong mắt Lục Kiến Nghi lại chỉ là một tai hoạ.
Hứa Kiến Quân đưa hai tay ôm ngực, lộ ra vẻ bất mãn: “Con biết bố không thích em bé trong bụng mẹ, nhưng sao bố lại không thích em ấy chứ? Chẳng phải bố rất thích Kiến Diệp và Kiến Dao sao?”
Lục Kiến Nghi vã mồ hôi: “Bố không thích em bé. Ý của bố là em trai hay em gái đều được cả.”
Hàng mi dài của Hứa Kiến Quân khẽ lung lay, thằng bé hỏi nhỏ: “Thế bố thích con không?”
Lục Kiến Nghi trìu mến xoa đầu cậu bé: “Đương nhiên là bố thích con rồi, yêu tinh bé bỏng này!”
“Có thật không?” Cậu bé nhướng hàng lông mày nhỏ.
Lục Kiến Nghi cũng đá mày, biểu cảm của hai người nhường như giống y như đúc.
“Bố chưa từng nói dối trẻ con bao giờ.”
Hứa Kiến Quân cười rạng rỡ, nụ cười ngây thơ của trẻ con cũng làm Lục Kiến Nghi rung động, khiến anh nở nụ cười.
Hoa Hiền Phương nhìn hai người bọn họ, cảm thấy nét đá lông mày kia giống như một khuôn đúc ra vậy.
Trời ơi, là ảo giác của cô sao?
Hạ Dĩ Nhiên thấy vậy cũng cười trêu chọc: “Hiền Phương, em có chắc rằng Tiểu Quân không phải là con của Kiến Nghi không? Tại sao trông giống nhau thế này? Không theo định luật di truyền tý nào!”
Hoa Hiền Phương nhún vai đáp: “Tiểu Quân giống em, nhưng sau một thời gian dài ở bên cạnh Kiến Nghi, thần thái của họ cũng có chút thay đổi dẫn đến giống nhau, chỉ vậy thôi.”
Hạ Dĩ Nhiên mỉm cười: “Chị chỉ đùa thôi, em đừng để ý nhé!”
Lục Kiến Nghi gắp một miếng thịt tôm hùm cho cậu trai bé nhỏ bên cạnh.
Từ trong đáy lòng, đương nhiên anh hy vọng Hứa Kiến Quân có thể là con ruột của mình, nhưng chuyện này là không thể, giọt máu của chính bản thân anh đã bị anh “giết chết” một cách tàn nhẫn rồi.
Nếu không, Hứa Kiến Quân đã không thể ra đời.
Tư Mã Ngọc Thanh đang vui vẻ ăn uống thì đồng hồ reo lên, là Tư Mã Ngọc Như gọi đến.
Cậu bé không muốn nhấc máy, nhưng sợ cô ta sẽ chạy đến mang mình đi nên chỉ đành nhấc máy một cách kiên cưỡng.
“Cô, giờ cháu đang ăn cơm, cô có thể đừng làm phiền cháu được không?”
“Thằng nhóc này, cháu quá ngây thơ rồi, không có chút phòng bị nào hết, không sợ bị trúng độc sao? Ăn xong thì qua chỗ cô ngay, đừng ở đó lâu, có hiểu không?”
“Chỉ có cô mới làm chuyện như vậy.” Tư Mã Ngọc Thanh tức giận cúp máy. Cậu bé cảm thấy bà cô này là một người chuyên làm mất hứng, hễ gặp chị gái xinh đẹp là toàn nói ra mấy lời khó nghe vô cùng.
Đây là thứ mà Hoa Hiền Phương hay nói: miệng chó không mọc được ngà voi.
Tư Mã Ngọc Như luôn khoác lên mình một bộ da tốt bụng và hào phóng, nhưng trong thâm tâm, cô ta thực chất là một người chua ngoa, thô tục và đáng khinh.
Tần Nhân Thiên để lộ ra vẻ mặt giễu cợt: “Tuy rằng chú Lục là bậc cha chú, nhưng không thể không nói tầm nhìn của chú ấy thật tệ.”
Hoa Hiền Phương cũng tán thành suy nghĩ này.
Mỗi người khi quyết định chọn người kia làm bạn đời, là vì họ nhìn thấy điểm sáng trên người đối phương.
Không phải vẻ đẹp bên ngoài, mà là tâm hồn.
Nhưng Tư Mã Ngọc Như lại không tài không sắc, trình độ lại thấp, nhan sắc tầm thường, ưu điểm của cô ta chắc hẳn phải dùng kính lúp mới tìm ra được. Thật sự không biết rốt cuộc bố chồng cô vừa mắt cô ta ở điểm nào, đến nỗi vì cô ta mà bỏ bê cả nhà họ Lục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK