Trái tim cô như muốn vỡ tung ra, trong lồng ngực như có gì đó đè nặng lên, suýt chút nữa không thể chịu đựng nổi.
Cô vùi đầu vào chiếc gối êm ái, mềm mại ở ngay cạnh mình.
Sự buồn bã vẫn đang hiện hữu trong tâm trí của cô, hốc mắt cô càng đỏ thêm, chiếc gối dần trở nên ướt đẫm nước mắt.
Khoảng 11 giờ, điện thoại của cô lại vang lên, là Lục Kiến Nghi gọi đến.
Anh muốn làm cái gì vậy?
Khiến cho cô cảm thấy khổ sở như vậy mà vẫn chưa đủ sao?
Dù không muốn trả lời nhưng điện thoại cứ đổ chuông liên tục, cô ngẫm nghĩ một lát rồi chuyển điện thoại sang chế độ im lặng để không đánh thức Túi sữa nhỏ đang ngủ say bên cạnh.
Hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác tới, tất cả đều hiện lên một cái tên duy nhất, dù cô không muốn nhưng cũng không thể không ấn nút trả lời.
Trong điện thoại, giọng nói lo lắng của Lục Kiến Nghi truyền đến, “Cô đưa con đi đâu vậy? Tại sao không ở nhà?”
Nghe như vậy có vẻ như anh vừa mới về đến nhà.
Cô cười nhạt một tiếng: “Hôm nay tôi sẽ không về, anh không cần lo lắng cho tôi đâu.” Nói xong liền lập tức cúp điện thoại.
Trong biệt thự, Lục Kiến Nghi khẽ nhíu mày.
Ngay khi nghe thấy giọng nói của cô, anh biết rằng có điều gì đó không ổn rồi.
Là bởi vì anh đã về muộn à ? Hay là……
Anh bật máy tính lên, để đề phòng cô sẽ bỏ trốn lần nữa, anh đã bí mật cài thiết bị theo dõi GPS vào điện thoại di động của cô, sau khi dò tìm một lúc, anh phát hiện ra cô đang ở trong Khách sạn Nhạc Yên.
Khẽ thở dài, anh vội vã ra ngoài.
Lúc mà anh đi vào phòng, Hoa Hiền Phương đã uống hết mấy ly rượu, hơi chếnh choáng say.
Cô không ngờ anh sẽ tới đây, sửng sốt nói, “Làm sao anh biết tôi đang ở đây?”
Lục Kiến Nghi không trả lời, nhưng khi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người cô, lông mày anh càng nhíu chặt, “Cô làm sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là đột nhiên nhìn thấu một người, nghiêm túc hiểu rõ về con người anh ta rồi, nên đặc biệt vui vẻ.” Cô cười vui vẻ, giống như đang kể một câu chuyện phiếm vậy.
Lục Kiến Nghi ôm cô lên, đặt cô lên sô pha, “Có phải là cô đã uống quá nhiều rượu rồi không?”
“Không phải việc của anh.” Cô ngồi dậy, dùng sức đẩy mạnh anh ra “Anh đừng đứng gần tôi, tránh xa ra, tôi không muốn nhìn thấy anh”.
Lục Kiến Nghi hít một hơi, đi tới bên bàn, rót một ly nước cho cô, “Cô đang giận tôi sao?” Anh cố hết sức để giữ cho giọng điệu của mình được bình tĩnh.
Cô cầm lấy cốc nước, uống một ngụm nhỏ, thì nhận ra bên trong chỉ toàn là nước trắng bình thường, thì cự tuyệt để cốc xuống, loạng choạng tìm chai rượu bên cạnh rồi nhặt lên.
Cô chỉ muốn uống rượu, chỉ có rượu mới có thể làm tê liệt trái tim đang đau đớn và tuyệt vọng của cô thôi.
Đối với người đàn ông này, cô đã không còn ôm chút ảo nào nữa rồi.
Lục Kiến Nghi giật lấy chai rượu, “Không được uống nữa.”
Cô nhìn chằm chằm anh một hồi lâu rồi đột nhiên bật cười thành tiếng, tiếng cười đầy đau khổ và mệt mỏi, “Lục Kiến Nghi, chúng ta hãy ly hôn đi, đừng tiếp tục hành hạ nhau nữa. Tôi không phải người phụ nữ mà anh muốn, anh cũng không phải đàn ông mà tôi cần. Cứ ở bên nhau như thế này thì cả hai bên đều sẽ rất mệt mỏi. ”
Đôi vai của Lục Kiến Nghi khẽ run lên, giống như bị đánh một gậy đau đớn, sắc mặt tái nhợt, “Người đàn ông mà cô cần là ai? Hứa Nhã Thanh sao?”
“Đúng vậy, chính là Hứa Nhã Thanh.” Cô dứt khoát không chút do dự nói, “Anh ấy yêu tôi, yêu tôi bằng cả trái tim, và quan trọng hơn hết anh ấy chỉ yêu một mình tôi mà thôi. Không giống như anh, tam tâm nhị ý lòng này ý khác, trái ôm phải nắm. muốn người khác phải làm theo ý mình, không phải sao? Xin lỗi, tôi phối hợp không nổi, mà thực lòng là hoàn toàn không thể phối hợp được. ”
Khóe miệng anh giật giật, nét mặt tuấn tú cũng nhếch lên, “Hoa Hiền Phương, ngoại trừ cô ra tôi không hề có người phụ nữ nào khác.”
“Không có?” Cô giễu cợt, không khỏi châm chọc nói “Thế thì tối hôm nay anh đã đi đâu, còn tối hôm qua nữa?
“Tôi…” Lục Kiến Nghi muốn nói gì đó, nhưng lại trầm ngâm, vẻ mặt đầy mâu thuẫn khó diễn tả thành lời
Trong mắt cô, phản ứng này của anh là bởi vì anh đang cảm thấy có lỗi nên mới không nói gì.
“Lục Kiến Nghi, anh thật đáng sợ, là người đáng sợ nhất mà tôi từng thấy.”
Anh im lặng, có chút bất lực, có chút đau khổ, có chút không đành lòng, một lúc lâu sau, anh mới nặng nề thở dài nói, “Kiều An bị thương. nên tôi đi thăm cô ấy, chỉ có vậy mà thôi.”
“Ha ha.” Cô cười lớn, nhưng trong ánh mắt lại không nhìn thấy nụ cười, chỉ toàn là nước mắt, cô không tin lời anh nói. Anh đã nhiều lần làm tổn thương cô như vậy. Bây giờ, dù anh có nói gì đi chăng nữa, cô cũng sẽ không ngu ngốc mà tin tưởng nữa đâu.
“Lục Kiến Nghi, anh từng nói rằng tôi là một kẻ dối trá, luôn lừa gạt anh. Nhưng thực ra anh cũng không khác là bao, chỉ tiếc là lời nói dối của anh quá vụng về. Nếu muốn lừa tôi chắc phải luyện tập thêm nhiều đấy.”
Một cảm giác bị thương hiện lên trong đôi mắt của anh, “Cô không tin tôi chút nào sao?”
“Tin anh, ha ha…” Cô cười lớn, cười không ngừng lại được, như thể cô vừa nghe thấy câu chuyện hài hước nhất thế gian, “Anh ngày nào cũng ở cùng với tình nhân cũ của mình đến nửa đêm, còn bắt tôi phải tin tưởng anh sao? Anh không cảm thấy xấu hổ khi nói ra những câu đấy à? ”
“Hoa Hiền Phương.” Anh nắm lấy bả vai cô, lục phủ ngũ tạng khắp nơi trong người đều cảm thấy quặn thắt lại“Tôi và Kiều An không phải giống như cái mà cô đang nghĩ đâu?
Cô hất tay anh ra, vẻ mặt tức giận và đau đớn, “Bốn năm trước, anh không quan tâm gì đến cảm nhận của tôi đưa người phụ nữ đó đến trước mặt tất cả mọi người, khiến tôi bỗng chốc trở thành trò cười trước mặt rất nhiều người. Mọi người đều âm thầm cười nhạo và đặt điều ở đằng sau lưng tôi. Vốn cho rằng anh đã thay đổi nhưng hoá ra đến tận bây giờ anh vẫn là một người như vậy, anh nói muốn được bắt đầu lại với tôi sao? Anh cho rằng tôi là một con ngốc, sẵn sàng để anh tiếp tục lừa gạt à. Chỉ bằng vài lời ngon ngọt là anh nghĩ có thể dụ dỗ được tôi sao, để tôi coi là không có gì rồi tiếp tục âm thầm chờ đợi anh à? ”
Những đường nét trên khuôn mặt đẹp trai của anh bị kìm nén đến tận cùng, trên đó bao phủ hoàn toàn bởi sự đau khổ và mâu thuẫn tột cùng.
Biết cô đang say, anh hít một hơi thật sâu, giữ giọng điệu thật bình tĩnh, không cố gắng kích thích cô, “Giữa tôi và Kiều An có chút phức tạp. Sau này tôi sẽ giải thích rõ ràng cho cô. Hãy tin tưởng vào tôi, dù chỉ một chút được không? ”
Trong lòng Hoa Hiền Phương tràn đầy suy tư, dù sự thật có rành rành ra trước mắt như vậy mà anh vẫn một mực muốn che đậy nó.
“Tôi không muốn nghe anh giải thích thêm gì nữa, kiểu đàn ông không rõ ràng như anh quả thực khiến người khác căm ghét vô cùng. Muốn danh chính ngôn thuận được yêu cô ta thì ly hôn với tôi, nếu không thì anh hãy ngay lập tức chấm dứt tất cả với cô ta đi. ”
Lục Kiến Nghi không nói thêm gì, im lặng như người chết, anh ngồi trong phòng khách, sự im lặng nhấn chìm cả hai người.
Bắt đầu bằng im lặng thì kết thúc cũng bằng sự yên lặng mà thôi.
Trong mắt Lục Kiến Nghi cô luôn là người đến sau.
Cô cười lạnh một tiếng, đi tới bàn uống nước, cầm chai rượu ở đó lên, uống thêm vài ngụm vào cổ họng, Lục Kiến Nghi liền tiến đến giật chai rượu ra.
Trong cơn tức giận, cô theo quán tính giật lại chai rượu, giằng co nhau một hồi, chai rượu rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Mùi rượu nồng nặc tràn ngập khắp phòng khách.
Cô đang hoàn toàn say sưa nhìn những mảnh vụn trên mặt đất, đột nhiên, cô ngồi xổm xuống như một kẻ điên, nhặt một mảnh lên và nắm chặt trong lòng bàn tay.
Hành động của cô quá nhanh, không thể lường trước, Lục Kiến Nghi không kịp thời gian để ngăn cản.
Máu trào ra từ lòng bàn tay cô, từng giọt từng giọt nhỏ trên thảm.