Hoa Hiền Phương cười nhạt: “Chị, tôi chính là một mối đe dọa đối với chị, chị vì muốn chiếm lấy vị trí trên mà muốn đuổi tôi đi. Nhưng thật sự đối với tôi chị không hề là gì cả, thậm chí vị trí vợ lẽ chính thức chị cũng không phải, sinh con ra thì đứa con đó cũng là con riêng, đối với tôi có thể đe dọa được cái gì chứ?”
Lục Kiều Sam chen vào nói: “Đợi làm giám định ruột thịt xong rồi, cô ấy có thể trở thành vợ lẽ chính thức.”
“Chỉ cần tôi không đồng ý, cô ta không bước vào được cái nhà này đâu.” Hoa Hiền Phương nhún vai: “Tôi có một phiếu quyền bác bỏ.”
Bọn họ lời lẽ đanh thép mỗi người nói một câu.
Bà Lục, vị nữ chủ nhân này vẫn luôn im lặng, cho bọn họ nói tùy ý, bản thân bà cũng không can thiệp.
Bà nhận thấy Hoa Hiền Phương hôm nay có chút khác thường, trước giờ cô vẫn luôn là một con thỏ trắng nhỏ yếu ớt, nhưng hôm nay lại dám cắn người rồi, chắc chắn là có nguyên nhân.
Cô mới nói bác sĩ đã chuẩn đoán sai, có lẽ việc này có liên quan đến Kiều Sam, cô ta đã khiến cho bác sĩ phải nói dối là cô ấy bị vô sinh.
Hôm nay cô đã đi chuẩn đoán lại, có thể đã phát hiện ra sự thật, vì vậy mới vô cùng tức giận.
Để cô phát tiết một chút là được, tránh cho cô đụng đến phía Lục Vinh Hàn, Kiều Sam lại bị mắng.
“Kiều Sam, bất kể là con với Mộng Lan có quan hệ gì, việc này con không thể tham gia vào, đây là việc gia đình của Kiến Nghi, con đừng quản nữa.”
Lục Kiều Sam bĩu môi, cô ta không phải vì Hoa Mộng Lan, mà vì bản thân mình: “Mẹ, con đã xem Mộng Lan như là em gái ruột của mình rồi, việc của em ấy chính là việc của con.”
Cô ta chưa nói xong, ánh mắt lạnh lùng của Lục Kiến Nghi đã bắn thẳng qua: “Chị còn cố tình gây sự thì không phải là ba gậy đơn giản như vậy đâu.”
Cô ta run cầm cập, vô thức tiến gần đến phía bà Lục giống như đang tìm kiếm sự bảo vệ.
Bà Lục thở dài.
Bà rất lo lắng cho con gái vì nó đã chọc giận đến con trai bà, thằng bé sẽ không nương tay đâu.
Tính cách của Lục Kiến Nghi không giống bà mà giống với Lục Vinh Hàn, nhưng so với Lục Vinh Hàn vẫn lạnh lùng, hà khắc hơn, vô tình hơn.
Từ nhỏ, Lục Vinh Hàn đã đưa anh ra nước ngoài, không để anh ở lại bên cạnh bà Lục.
Ông ấy chính là cố ý, bà đã gián tiếp làm cho Tư Mã Ngọc Như sinh non, ông ấy liền cướp con trai của bà đi để trả thù bà.
Ông ấy thành công rồi, con trai bà không hề thân thiết với bà, đối với Kiều Sam cũng vậy.
Nguyên nhân bà cực kỳ nuông chiều Lục Kiều Sam là vì ngần ấy năm, chỉ có Lục Kiều Sam là trụ cột tinh thần của bà.
“Hai con là chị em ruột, không thể cứ thù địch với nhau như vậy, có chuyện gì hai bên cũng nên khoan dung cho nhau một chút.”
“Vậy còn phải xem chị ta có biết điều hay không, kẻ tọc mạch chuyện của người khác vốn dĩ luôn là người chết nhanh nhất.” Lục Kiến Nghi hừ lạnh một tiếng.
“Mẹ sẽ từ từ khuyên bảo nó.” Bà Lục đáp.
Sau khi ăn tối xong, Hoa Hiền Phương trở về phòng, rót cho mình một cốc nước trái cây, ngồi trên sô pha uống.
Nghĩ đến việc có một sinh mệnh đang ở trong bụng mình, trong lòng cô liền cảm thấy ấm áp, giống như đang ở trong sa mạc không hề có nước, lúc sắp chết khát lại tìm thấy được dòng suối trong.
Vốn dĩ cô cảm thấy cuộc hôn nhân của mình sẽ mãi chìm trong bóng tối, chỉ có tuyệt vọng và lạnh lẽo, giờ đây đứa con giống như một tia sáng chiếu rọi vào, khiến cho trong tim cô có hy vọng, có ánh sáng và màu sắc.
Lúc Kiến Nghi ngồi xuống bên cạnh cô: “Con nhím nhỏ, hôm nay cô đi bệnh viện, có phải bác sĩ đã nói gì khác không? Lần trước cô bị chuẩn đoán sai có phải là có liên quan đến Lục Kiều Sam không?”
Trực giác của anh rất nhạy bén, ánh mắt sắc nhọn, con nhím nhỏ này chắc chắn còn có chuyện che giấu anh.
“Không có gì cả, tôi cũng không muốn truy cứu, dù sao thì tôi không bị vô sinh là được rồi.”
Giọng cô rất nhỏ, nhưng rất rõ ràng, lời nói này là một lời ngụy tạo cho Lục Kiều Sam.
Một sự tức giận lạnh lùng hiện rõ trên khuôn mặt của Lục Kiến Nghi: “Bay lượn khắp nơi, cứ như con gián vậy.”
“Lần trước anh đã giáo huấn cô ta rồi, cô ta gần đây cũng tương đối hạn chế, ngoại trừ có chút tranh luận vô lý thì cũng không có gì khác.”
Cô cười nhạt, đưa tay che lấy cái bụng nhỏ của mình.
Không biết là Lục Kiến Nghi có thích con của cô ấy không, hy vọng anh ấy ghét cô đừng ghét cả con của cô.
Nhưng anh vẫn thích con của Hoa Mộng Lan hơn, suy cho cùng thì Hoa Mộng Lan mới là người phụ nữ mà anh thích.
Lục Kiến Nghi nhìn cô, khóe miệng cong lên cười lạnh có chút giễu cợt: “Trong bụng cô cũng không có con, xoa cái gì mà xoa?”
“Tôi đây là đang vỗ bụng, giúp mau tiêu hóa.” Cô lè lưỡi, nhanh trí đáp.
Khuôn mặt đẹp trai của Lục Kiến Nghi tiến sát lại gần, gần như muốn chạm vào cô, hơi thở nóng bỏng phả xuống trên khuôn mặt cô, giống như đang gián tiếp hôn môi vậy: “Có phải cô muốn sinh con cho tôi không?”
Cô vô thức lùi lại phía sau: “Tôi muốn thì anh sẽ để cho tôi sinh sao?”
Anh gõ xuống đầu cô, biểu cảm trở nên ngang tàng mà độc tài: “Đây là nghĩa vụ của cô, tháng sau liền bắt đầu làm, để tránh ngày nào đó lại bị vô sinh nữa.”
Cô nghẹn họng, nuốt nước bọt dữ dội, giống như muốn nói gì đó lại nuốt xuống, qua một lúc mới ấp úng hỏi: “Con tôi sinh và con của Hoa Mộng Lan sinh, anh sẽ thích đứa nào hơn?”
“Không thể so sánh.” Anh lạnh nhạt ném ra một câu, rất dứt khoát, rất thẳng thắn.
Cô đột nhiên giống như bị đạp vào một hố băng vậy, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều lạnh buốt.
Cô biết sẽ như thế này.
Một đứa con của một bù nhìn không đáng thấy như cô, và một đứa con của vợ lẽ mà anh thật lòng yêu thương, làm sao có thể so sánh với nhau chứ?
Chẳng qua là anh ấy không thích cũng chẳng sao, đứa con có cô thương, có cô chăm sóc là được rồi.
Trong lúc cô đang suy nghĩ, giọng của anh lại truyền đến: “Cô đừng cho rằng sau này có con rồi thì không phải là bù nhìn nữa, con không phải là của cô, mà là của tôi. Nếu như biểu hiện của cô không tốt, bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ lấy nó đi.”
Lời nói này là một lời đe dọa cự kỳ khiếp sợ, làm cho cô kinh hoàng rùng mình một cái.
Cô hiểu rồi, trong mắt anh, cô chỉ là một công cụ thay anh sinh con thôi, bất cứ lúc nào anh cũng có thể lấy con của cô đi, ngay cả quyền nuôi con cô cũng không có.
“Nếu nói như vậy, tốt nhất là không nên sinh con.”
“Cái này không thể tùy theo cô.” Ánh mắt khinh thường của anh quét qua cô, giống như quét qua một con chim hoàng yến bị nhốt ở trong lồng vậy.
Anh muốn, cô buộc phải cho, bất kể là thân xác hay con cái.
Cô không có tự do, cũng không có quyền lựa chọn, tất cả đều phải nằm trong sự cho phép của anh.
“Tôi không quan tâm anh làm thế nào, con của tôi không thể gọi người phụ nữ khác là mẹ, đặc biệt là Hoa Mộng Lan.”
“Vậy còn phải xem biểu hiện của cô thế nào.” Đôi môi mỏng của anh vẽ ra một đường vòng cung lạnh lùng gian xảo.
Hoa Hiền Phương gần như là vô thức bảo vệ bụng của mình, hy vọng đứa con có thể lưu lại trong bụng của cô lâu một chút, sinh ra muộn một chút. Ở trong bụng của cô là an toàn nhất, ai cũng không thể lấy đi.
Một khi đã sinh ra, đại ma vương sẽ đến cướp đi mất.
“Anh…Anh đối với Hoa Mộng Lan cũng như vậy sao?”
Anh giữ lấy cằm của cô, ngón tay vuốt ve trên khuôn mặt cô: “Đây là đối đãi độc quyền của cô.”
Vì vậy chỉ có cô là công cụ sinh con, Hoa Mộng Lan không phải.
Hoa Mộng Lan là người phụ nữ anh ấy thích, có thể nhận được tất cả các đặc quyền và ân xá, mà cô ngay cả quyền nuôi dưỡng con của mình cũng không có.
“Anh thích Hoa Mộng Lan như vậy, có phải sẽ có một ngày sẽ đuổi tôi đi, đưa cô ta lên làm vợ chính thức của anh?”
“Cô có hy vọng điều đó không?” Anh hỏi ngược lại một câu.