Tần Nhân Thiên trừng mắt với anh một cái: “Chúng tôi thì sao, cô ấy chỉ là có chút khó xử, quá để ý tuổi tác của tôi mà không để ý tới sự trưởng thành của tôi.”
Lục Kiến Nghi vỗ vỗ vai anh ta: “Đàn ông nên mạnh mẽ một chút, yếu thế ở vấn đề tuổi tác như anh, thì càng hiếu thắng, không cho cô ấy cơ hội do dự cơ hội.”
“Tôi thì cảm thấy nên học theo anh, trực tiếp làm cô ấy lớn bụng, cắt đứt đường lui của cô ấy!” Trong giọng nói Tần Nhân Thiên mang theo mấy phần châm chọc, nhưng anh ta không thể không nói, chiêu này đủ tàn nhẫn, bóp lấy nhược điểm của phụ nữ.
Khóe miệng Lục Kiến Nghi nhếch lên một nụ cười tà hình vòng cung: “Anh có thể học.”
Tần Nhân Thiên hơi hơi híp mắt lại, ánh mắt dần dần gia tăng. Đúng là anh ta cho người phụ nữ này quá nhiều tự do, không thể để cô ấy tùy hứng làm bậy nữa.
Đánh bóng xong, bọn họ cùng đi tới nhà ăn ăn cơm.
Bọn nhỏ đều đã đói bụng.
Hạ Dĩ Nhiên ngồi ở bên cạnh Tần Nhân Thiên, gọn gàng dứt khoát hỏi: “Nhân Thiên, nghe nói cậu am hiểu nhiều loại nhạc cụ, còn biết vẽ tranh, truyện tranh, tranh sơn dầu, tranh Nguyệt Hạ mọi thứ đều tinh thông, sao từ trước tới nay tôi lại không biết chứ, cậu là che giấu tài năng sao?”
Tần Nhân Thiên bị sặc, ra vẻ bình tĩnh: “Tốt xấu gì thì tôi cũng là cậu chủ đệ nhất thành phố Dương Hà, IQ 200+, biết chút cầm kỳ thư họa không phải là chuyện rất bình thường sao?”
Túi sữa nhỏ nhếch miệng cười: “Cậu cả của cháu đánh đàn dương cầm rất hay, còn là đánh ngẫu hứng nữa đó, cậu ấy là thần nghệ thuật Muse chuyển thế.”
“Đánh giá cao như vậy sao, tôi muốn nghe thử một chút.” Hạ Dĩ Nhiên chỉ chỉ chiếc đàn dương cầm hình tam giác ở giữa nhà ăn.
Tần Nhân Thiên lau mồ hôi: “Tôi đang ăn cơm rất ngon đó biết không, tốt xấu gì thì tôi cũng là giám đốc chỗ này, phải khiêm tốn, trở về tôi sẽ đàn cho cô nghe.”
Hoa Hiền Phương nhìn ra anh ta đang xấu hổ, vội vàng hoà giải: “Đúng đúng đúng, đánh dương cầm ở nhà ăn không tốt lắm, tiếng đàn của cậu chủ đệ nhất thành phố Dương Hà cũng không phải bất cứ ai cũng có thể nghe.”
Hạ Dĩ Nhiên bĩu bĩu môi: “Được thôi, ăn cơm trước.”
Tần Nhân Thiên thở phào, gắp cho cô ta một con bào ngư: “Đây là bào ngu hoang dã châu Úc, hương vị rất ngon, ăn nhiều một chút.”
Cô ăn một miếng, cười xảo trá: “Đợi lát nữa cậu vẽ cho tôi một bức tranh.”
Tần Nhân Thiên ho khụ hai tiếng: “Em gái tôi nói, cô đừng tin là thật, nó chính là muốn làm thần giúp đỡ, kết quả là đẩy tôi vào bên trong nước sôi lửa bỏng.”
Trong giọng nói của anh ta có một tia oán trách, Hoa Hiền Phương nghe ra được, thoạt nhìn, nhân cách chính của Tần Nhân Thiên thật sự không có thiên phú nghệ thuật gì.
“Là em sai rồi, em chỉ muốn khoe anh trai hoàn mỹ, nên có chút khoa trương một chút. Anh của em thích vận động, không thích yên tĩnh.”
Hạ Dĩ Nhiên hỗn độn trong gió: “Vậy bức tranh cô cho tôi xem thì sao?”
“Là em tự vẽ.” Cô cười ngượng ngùng.
Hứa Kiến Quân chớp chớp mắt, dùng một loại ánh mắt hoang mang nhìn cô: “Mẹ, cậu cả rất lợi hại mà…”
Cậu bé còn chưa nói xong, đã bị Hoa Hiền Phương dùng bào ngư chặn miệng: “Cậu cả chính là thần tượng của Tiểu Quân, Tiểu Quân sùng bái cậu cả hơn cả bố Ma Vương của nó nữa.”
Lục Sênh Hạ nhạy bén nhận ra sự dị thường trong không khí, giúp đỡ chị dâu nói sang chuyện khác: “Khi anh Thiên lướt sóng đẹp trai ngây người, lạnh lùng. Nếu như em lớn hơn một chút, nhất định phải gả cho anh Thiên.”
Hạ Dĩ Nhiên cười cười: “Mọi người đúng là thần giúp đỡ, nếu như tôi có em gái như vậy thì tốt rồi.”
“Chị kết hôn với anh của em, không phải em sẽ là em gái của chị sao?” Hoa Hiền Phương cười giảo hoạt.
Hứa Kiến Quân ăn một con hải sâm, ngây ngô hỏi: “Mợ, mợ không có em gái sao?”
“Không có, nhưng mà dì có một người em trai.” Hạ Dĩ Nhiên nói.
Hứa Kiến Quân vươn hai ngón tay: “Cháu có một em trai, còn có một em gái, chúng nó chỉ mới ba tháng, vẫn chưa nói.”
“Cháu thật hạnh phúc.” Hạ Dĩ Nhiên yêu thích xoa xoa đầu của cậu bé.
Hoa Hiền Phương uống một ngụm rượu vang đỏ, không chút để ý nói: “Em cũng có một em trai, nó là bác sĩ khoa ngoại.”
“Bác sĩ khoa ngoại đẹp trai nhất thành phố Long Minh, còn là anh rể họ tương lai của em.” Lục Sênh Hạ bổ sung thêm.
Buổi tối, về đến nhà.
Lục Sênh Hạ ngồi ở trên sô pha, lộ ra một nét mặt kỳ quái: “Không bình thường nha, anh Thiên có một người bạn gái lâu năm như vậy, nhưng từ trước đến nay em chưa từng nghe chị cả nói tới, chị ấy hoàn toàn không biết, đây là chuyện không thể nào đâu. Chị ấy canh phòng nghiêm ngặt, cho dù có người phụ nữ nào nhảy qua anh Thiên chị ấy cũng biết. Anh Thiên thích chị Dĩ Nhiên như vậy, chắc chắn là thường xuyên ở bên cạnh chị ấy, chị cả không thể không biết gì, có thể là còn đổ mấy vạn bình dấm chua ấy chứ, còn phải tìm mọi cách chơi chết chị Dĩ Nhiên.”
Lời này đã nhắc nhở Hoa Hiền Phương.
Lục Kiều Sam không quen biết Hạ Dĩ Nhiên.
Hạ Dĩ Nhiên cũng không quen biết Lục Kiều Sam.
Logic này thật sự không thích hợp lắm.
Lục Kiến Nghi xoa xoa đầu cô bé: “Đừng suy nghĩ bậy bạ, đưa Tiểu Quân đến phòng đồ chơi đi.”
“Ồ.” Cô bĩu bĩu môi, nắm tay Túi sữa nhỏ đi lên lầu.
Hoa Hiền Phương cùng Lục Kiến Nghi về phòng của mình.
“Em thử rồi, Hạ Dĩ Nhiên không biết nhân cách thứ hai của Tần Dĩ Nhiên. Cô ấy không biết Tần Dĩ Nhiên biết vẽ tranh, biết âm nhạc. Người cô ấy tiếp xúc vẫn luôn là nhân cách chính của Tần Nhân Thiên.”
Lục Kiến Nghi ngồi ở bên cạnh cô, im lặng một hồi lâu.
“Cô gái ngốc, một khoảng thời gian trước khi xảy ra tai nạn xe cộ, có xảy ra sự thay đổi nào không?”
Hoa Hiền Phương cẩn thận suy nghĩ một chút: “Lúc trước em đã nói với anh, anh ấy đột nhiên có thể ăn cay, còn trở nên thích nói giỡn, hơn nữa, anh ấy còn biết đánh bóng chày, mua một bộ bóng chày, còn dạy Phi đánh nữa. Bóng chày là trò chơi người An Kỳ chơi, trên cơ bản trong trường học Nguyệt Hạ không có ai chơi, đều là chơi bóng rổ, đá bóng đá hoặc là đánh tennis.”
“Vậy thì đúng rồi.” Lục Kiến Nghi gật gật đầu.
“Cái gì đúng rồi? Anh là nói anh ta thật sự từng giả mạo Thời Thạch?” Lồn mày Hoa Hiền Phương hơi nhếch lên.
Trong đôi mắt sâu thẳm của Lục Kiến Nghi xẹt qua một tia sắc bén: “Em có nghĩ tới, có lẽ Tần Nhân Thiên không phải bị phân liệt nhân cách, mà chính là hai người không.”
Cả người Hoa Hiền Phương xẹt qua một cơn co rút: “Anh… không phải là anh muốn nói người khác là…”
Cô dừng lại, đầu lắc như trống bỏi: “Anh ấy đã chết rồi, nếu anh ấy còn sống, nhất định sẽ trở về.”
“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, chỉ cần chưa thấy xác, thì có thể vẫn còn sống.” Lục Kiến Nghi nói từng chữ từng chữ rõ ràng mà mạnh mẽ.
Cả người Hoa Hiền Phương đang run rẩy, trong đầu trống rỗng, chỉ còn lại ba chữ: Không thể nào.
Lục Kiến Nghi đỡ vai cô: “Nếu Thời Thạch còn sống, sẽ ảnh hưởng đến chúng ta sao?”
Cô ngẩn người: “Không đâu, anh là chồng của em.”
“Vậy là tốt rồi.” Lục Kiến Nghi hôn xuống cái trán của cô, một tay bế cô lên đi vào phòng tắm: “Tắm cùng anh, đừng suy nghĩ nữa.”
Thân thể của cô, đầu óc cô, rất nhanh đã bị công chiếm. Trước mắt chỉ có thân thể cao lớn của anh đang không ngừng đong đưa.
Sau khi cô sinh con xong, thân thể càng thêm quyến rũ hấp dẫn, khiến anh muốn mà không ngừng lại được.
Cô cảm thấy cực kỳ yếu đuối, giống một cục bông ngâm mình ở trong bồn tắm, mặc cho anh ta cần thì ta cứ lấy.
Cô nhớ rõ cũng chỉ có một chuyện duy nhất, ngày mai phải đi tìm Tần Nhân Thiên, hỏi rõ ràng mọi chuyện.