Hoa Hiền Phương khuấy nước ép trái cây trong ly, hồi lâu sau, cô thấp giọng nói: “Gần đây chị đang điều tra lại tai nạn xe đó, Vương Đào, người từng bị tuyên án chịu tội thay, không phải kẻ gây ra sự cố thật sự.”
“Cái gì?” Hoa Phi hơi sững sờ: “Kẻ gây ra sự cố thật sự là ai?”
“Vẫn… Vẫn chưa biết, chị đang tra.” Cô nuốt nước bọt, cô không thể nói ra sự thật, bởi vì sự thật này ngay cả cô cũng không thể chấp nhận.
Hoa Phi nắm chặt nắm đấm: “Nhất định phải tìm ra anh ta, báo thù cho anh Thời Thạch.”
Hoa Hiền Phương uống một ngụm nước ép trái cây, ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Nếu như kẻ gây ra sự cố này là người em quen, rất thân cận với em, em có tha thứ cho anh ta không?”
“Không, cho dù là ai cũng không thể tha thứ, bởi vì anh ta giết chết anh Thời Thạch.” Hoa Phi nói một cách không hề do dự.
Hoa Hiền Phương cắn môi.
Giết người, nhiều năm như vậy vẫn không hề hối cải, còn muốn hủy diệt chứng cứ, sao có thể nhận được sự tha thứ đây?
Lục Kiến Nghi gọi điện thoại cho vệ sĩ, không cho phép họ lái xe quá nhanh.
Vì vậy khi họ đến Giang Thành thì đã là nửa đêm.
Mới sáng sớm, bố Hoa, mẹ Hoa đã thức dậy làm việc, chuẩn bị điểm tâm cho con gái và con trai.
“Hoa Phi, một mình con trở về thì thôi đi, sao còn kéo theo chị con nữa. Nó đang mang thai, không thể ngồi xe quá lâu.”
Hoa Phi xua tay: “Mẹ, là tự chị muốn trở về, không liên quan đến con, con không thể gánh tội thay được.”
Hoa Hiền Phương ôm vai mẹ mình: “Mẹ, con nhớ hai người, nên muốn trở về thăm.”
“Không phải là con đã cãi nhau với Kiến Nghi đó chứ?” Mẹ Hoa chau mày, con gái vô duyên vô cớ đột nhiên trở về, khiến bà cảm thấy không bình thường lắm.
“Không có, con vẫn ổn mà.” Hoa Hiền Phương bĩu môi, sợ mẹ truy vấn, cô vội thay đổi chủ đề: “Mẹ, bánh nướng mẹ làm thật là ngon, hôm nào dạy con làm thử đi.”
Chẳng ai hiểu con gái bằng mẹ, mẹ Hoa vừa nghe thì biết con gái đang cố ý né tránh chủ đề, bà khẽ thở dài.
“Hiền Phương, giữa vợ chồng khó tránh có mâu thuẫn, phải bao dung hơn, đừng hở chút là nổi tính trẻ con, chạy về nhà mẹ. Hơn nữa bây giờ con là bà chủ của nhà họ Lục rồi, phải quản lý một gia tộc lớn, không thể muốn làm gì thì làm giống trước đây nữa.”
Hoa Hiền Phương nuốt nước bọt, nuốt xuống một cảm xúc đau xót trong lòng.
Sự đau khổ này cô chỉ có thể tự mình tiêu hóa, không thể nói với bất kỳ ai.
Tất cả sự đau khổ cũng chỉ có thể tự mình chịu đựng.
“Mẹ, chúng con thật sự không có chuyện gì, chỉ là con nhớ mẹ và bố, muốn trở về thăm hai người. Còn nữa, gần đây con luôn mơ thấy Thời Thạch, nên muốn trở về tế bái anh ấy một chút.”
Mẹ Hoa trầm ngâm hồi lâu, thấp giọng nói: “Ngày mai là ngày dỗ của cậu ấy, thật sự nên tế bái, nhưng con là phụ nữ có thai, không thích hợp đến nơi đó, âm khí quá nặng, để Hoa Phi đi là được rồi.”
Hoa Hiền Phương sờ cái bụng nhỏ nhô lên, cô không nói gì.
Cô còn mặt mũi gì đi gặp Thời Thạch nữa, anh ta nhất định không muốn nhìn thấy dáng vẻ cô mang thai đứa con của kẻ thù.
Buổi chiều, Lục Kiến Nghi đã đến.
Cô không muốn nhìn thấy anh, nhưng trước mặt bố mẹ vẫn phải miễn cưỡng mỉm cười vui vẻ, giả vờ hoan nghênh anh.
Mẹ Hoa nhìn thấy con rể đến thì hoàn toàn yên tâm.
Lục Kiến Nghi ung dung thản nhiên, anh mỉm cười trong suốt, bước vào phòng, đóng cửa lại, sắc mặt anh trở nên lạnh băng.
“Hoa Hiền Phương, lần sau em còn dám làm càn như vậy, anh sẽ nhốt em lại, đợi sinh con xong mới thả em ra ngoài.”
Sau lưng Hoa Hiền Phương toát lên một luồng khí lạnh.
Cô hiểu rõ Lục Kiến Nghi không chỉ nói thôi, anh hoàn toàn có thể làm được.
Ban đầu cô mất trí nhớ, anh đã làm như vậy.
Anh chính là ác ma, lạnh lùng, tàn nhẫn, độc ác.
“Lục Kiến Nghi, anh nên biết tại sao tôi lại tức giận, bởi vì anh không thành thật, anh là một tên lừa gạt, anh đã lừa tôi.”
“Anh đã lừa em cái gì?” Tâm trạng Lục Kiến Nghi phức tạp, có cảm giác oan ức sâu sắc, nằm không cũng trúng đạn.
Môi Hoa Hiền Phương khẽ động đậy, muốn nói gì đó nhưng lại im lặng, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Đợi lát nữa tôi dẫn anh đến một nơi.”
Sau khi ăn tối xong, họ lái xe đến chiếc cầu lớn ở Giang Thành.
Bước đi trên lề đường cạnh cầu, ánh mắt cô rơi trên mặt sông rộng lớn.
“Tai nạn xe bảy năm trước xảy ra ở đây, Thời Thạch đang lái xe thì bị tông ra khỏi thanh ray, đâm xuống sông, phía cảnh sát đã vớt cả một tuần cũng không vớt được thi thể. Nếu như không phải tên gây ra sự cố khốn kiếp đó chạy trốn, nhân viên cứu hộ đã có thể kịp thời chạy đến, Thời Thạch cũng sẽ không bị nước sông cuốn đi, đến cả thi thể cũng không tìm thấy.”
Cô cắn răng, giọng nói chứa đựng lửa giận mãnh liệt.
“Anh luôn nói với tôi thế giới này không có ma, ma chỉ tồn tại trong suy nghĩ của con người. Anh nói người đó có sợ không? Lương tâm của anh ta có thể yên ổn không? Ban đêm anh ta có mơ thấy ác mộng không?”
Lục Kiến Nghi nhìn ra được chuyện này là một vết sẹo đau đớn nhất ở sâu trong lòng cô, vĩnh viễn không thể lành lại.
“Anh… sẽ giúp em tìm thấy kẻ gây ra sự cố.”
Cô cười lạnh, dùng ánh mắt vô cùng châm biếm nhìn anh: “Anh thật sự hy vọng tôi tìm ra kẻ gây ra sự cố thật sự sao?”
Ánh mắt lạnh băng sâu thẳm của Lục Kiến Nghi lấp lánh dưới ánh sáng: “Em có ý gì?”
Cô nhếch môi, nói từng chữ chậm rãi mà rõ ràng: “Ở thành phố Long Minh, người có thể mua được chiếc Bugatti bản giới hạn đó đếm trên đầu ngón tay, dựa vào năng lực cậu ấm đệ nhất thành phố Long Minh của anh, muốn tra ra thân phận của anh ta tốn rất nhiều thời gian sao?”
Giọng điệu cô chứa đầy sự nghi ngờ, còn mang ý thẩm vấn, công lý sáng tỏ, cô nhất định phải đòi lại công bằng cho Thời Thạch.
Gương mặt Lục Kiến Nghi khẽ động đậy, giống như bị gai nhọn ẩn trong lời cô nói đâm trúng.
“Nếu như tìm thấy kẻ gây ra sự cố, em sẽ làm sao?”
Đây là một vấn đề rất đơn giản nhưng lại làm khó Hoa Hiền Phương.
Cô nên làm sao và cô có thể làm sao?
Lẽ nào cô phải đi cáo tội chồng mình, đưa anh vào nhà tù?
Lẽ nào cô phải để đứa con của mình vừa ra đời đã không nhìn thấy bố?
Trước tiên không nói cô có năng lực này hay không, cho dù có, cô cũng không làm được.
Cô hít sâu một hơi, sự mâu thuẫn mãnh liệt khiến cô giống như bị nghẹt thở.
“Tôi phải để anh ta dập đầu tạ tội trước mộ Thời Thạch, tôi phải để cả đời anh ta chịu sự khiển khách lương tâm, dùng sự hối hận cả đời để lễ tế cho linh hồn của Thời Thạch.”
Ánh mắt Lục Kiến Nghi ảm đạm hơn: “Được, anh đồng ý với em, nhất định khiến em được như ý nguyện.”
Cô hơi chấn động, nhìn anh với vẻ kinh ngạc: “Anh thật sự có thể làm được sao?”
“Cậu chủ như anh nhất ngôn cửu đỉnh.” Anh nói một cách chắc chắn như đinh đóng cột, không hề do dự.
Cô hơi híp mắt lại, ánh mắt chứa đựng vẻ thăm dò.
“Anh phải cho tôi một kỳ hạn, nếu như là mười năm hoặc hai mươi năm sau thì có ý nghĩa gì nữa?”
Cô sẽ không cho anh cơ hội qua loa lấy lệ với mình.