“Bụp.” Một tiếng vụt giòn tan vang lên chấn động trời đất, khiến đầu óc cô choáng váng rơi vào cơn mê man bất tỉnh. Lỗ tai cô cũng dần trở nên không nghe thấy gì, màng nhĩ cũng vô cùng đau đớn.
Cô nhắm hai mắt lại, cho rằng bản thân sắp chết, một xác nhưng hai mạng.
Nhưng lại không có cơn đau đớn nào truyền tới người cô.
Cô dần dần mở mắt ra, cô nhìn thấy bức tường bên cạnh mình có một kẽ hở vỡ ra, đó là do roi quất vào.
Một rơi chết này không đánh vào người cô và đã đánh vào vách tường.
“Đánh roi tiếp theo sẽ không chệch hướng nữa đâu.” Anh hơi híp cặp mắt đào hoa lại, trong đó có ý sát máu.
Cô biết, anh cố tình đánh vào vách tường đó. Lần tiếp theo thì sẽ trúng vào mục tiêu. Anh vô cùng mạnh bạo, lúc nào cũng có thể băm thây cô vạn lần.
Bay giờ cô nên làm gì chứ?
Cô phải làm sao chứ?
Cô liều mạng ép bản thân mình phải giữ tỉnh táo, không được hoảng hốt, nhất định hoảng hốt sẽ phải chết.
Anh chưa từng hỏi tới những chuyện bên ngoài lề vớ vẩn, kể cả là chuyện của gia đình cô, anh sẽ không để những chuyện đó trong lòng.
Anh không thể nào đi điều tra cô được.
Nhất định là có người đã bép xép nói năng linh tinh trước mặt anh.
Bỗng trong đầu cô xẹt qua một suy nghĩ như điện quang.
Buổi sáng. Lúc ở trong thang máy, anh đã nhận được một cuộc điện thoại, chính là Hoa Mộng Lan gọi tới, cô đã liếc nhìn được người gọi điện tới.
Nhất định là cô ta đã nói vài điều với Lục Kiến Nghi, cho nên lúc đi vào trong phòng làm việc, Lục Kiến Nghi đã bảo cô thẳng thắn nói ra thì được tha thứ.
Hoa Mộng Lan!
Tại sao cô không chịu dừng lại đi chứ, nhất định cứ phải đi trên con đường chết, một đi không trở lại này sao?
Trong lúc cô đang suy nghĩ, Lục Kiến Nghi gầm nhẹ một tiếng: “Nói!”
Cô kích động nuốt nước miếng để làm cổ họng khô hốc được dễ chịu hơn: “Là được quỹ hội người giàu quyên góp.”
Sở dĩ lí do Hứa Nhã Thanh để cho quỹ hội người giàu trợ giúp cô là vì không muốn dính líu đến những lời đàm tiếu, đúng không?
“Quỹ hội người giàu?” Hàng lông mày của Lục Kiến Nghi nhíu chặt lại.
“Không phải mấy người giàu có các người có thành lập một quỹ hội người giàu để dùng cho sự nghiệp từ thiện sao? Tôi chính là người cần quyên góp của hội đó. Những thứ kia của nhà tôi đều là nhờ quỹ hội người giàu, bọn họ không thể nào tùy tiện rút tiền ra cho được, tất nhiên là phải điều tra nhà chúng tôi trước rồi. Tôi không có nói quan hệ của tôi với anh cho người ta, bố mẹ tôi cũng không nói. Nói ra rồi, nhất định bọn họ sẽ cảm thấy tôi bị điên.”
Cô lộ ra một chút dáng vẻ tự chế giễu, nói xong lại đáp tiếp: “Tôi không biết có phải cso người nói gì trước mặt anh không, nhưng nếu muốn thêm tội thì cũng không còn gì để nói. Một người cố tình muốn hắt nước bẩn thì chuyện gì cũng có thể bịa ra được.”
Đáy mắt Lục Kiến Nghi lóe lên một ánh nhìn sắc bén như dao nhọn: “Nếu như là quỹ hội người giàu, tại sao cô phải che giấu chứ?”
Cô nhẹ nhàng thở dài: “Tôi biết anh và nhà họ Lục đều có quỹ hội người giàu, tôi không đi tìm mấy người mà đi tìm nhà khác, đó là làm mất thể diện của nhà họ Lục, khiến cho nhà họ Lục không nở mày nở mặt được. Nếu như để anh biết thì anh sẽ không tức giận sao? Nhưng nếu tôi đi tìm quỹ hội người giàu của nhà họ Lục thì lại càng mất thể hiện hơn, chuyện này sẽ làm cho tất cả mọi người đều biết hết. Thân phận giống như tôi lại cần tới tiền quyên góp mà không phải là đi quyên góp, đấy chẳng phải là một chuyện nực cười cho thiên hạ sao?”
Trên khuôn mặt anh tuấn của Lục Kiến Nghi tỏ ra hơi khó hiểu, giống như bị một quyền đánh vào người khiến bị nội thương, không thể biểu đạt được cảm xúc.
“Nếu đã biết là mất thể diện sao cô còn dám làm hả?”
“Phi là em trai duy nhất của tôi, tôi chỉ cần có thể cứu được nó thì cái gì tôi cũng làm được hết.”Cô nói không hề có do dự, như chiếc đinh sắt cắm chặt.
Khóe miệng Lục Kiến Nghi co giật: “Cô gả tới đây chính là vì muốn đổi lấy tiền cứu cậu ta sao?”
Cô buông thõng đôi mắt, từ trong đáy mắt hiện lên một vẻ đau khổ: Bố mẹ tôi đều là công nhân bình thường, không có tiền của nhiều. Sau khi em trai tôi xảy ra chuyện, bọn họ đã xài hết tất cả số tiền mà họ tích góp được, nhưng những số tiền sau đs thì không đủ trả nữa. Mỗi ngày ở viện là đều hơn mấy triệu lận. Sau đó chúng tôi bán căn nhà đi, muốn dọn về nhà ngoài của tổ tiên ở nhưng bác cả không chịu, nói nhà của tổ tiên đã thuộc về bọn họ, chúng tôi chỉ có thể thuê một căn phòng dưới tầng hầm để ở.”
Cô dừng lại, nhấp máy môi: “Ba năm qua, vì để duy trì tiền chữa bệnh cho Phi, chúng tôi đã đi mượn tiền khắp mọi nơi. Nhưng người đời lúc lạnh lúc nóng, bọn họ đều rất thực dụng, cảm thấy nhà chúng tôi không có đủ khả năng trả, chỉ cho mượn lần đầu chứ không thể mượn lần thứ hai. Mà mấy người như nhà bác cả thì ngay cả một chút tình thân cũng không có, một đồng cũng không cho chúng tôi mượn.”
“Tôi vốn là không nghĩ sẽ đi học đại học, định thôi học làm kỹ sư. Nhưng mà bố tôi nói, có khổ cực thêm nữa thì cũng phải để tôi học xong đại học. Nhưng tôi rất là vô cùng, tốt nghiệp xong cũng không thể kiếm được tiền. Thay mặt Hoa Mộng Lan gả đến đây cũng là con đường tốt nhất cho nhà chúng tôi, để đổi được tiền trang trải từ nhà các người. So với số tiền tôi đi làm kiến được thì nhiều hơn rất nhiều.”
Trong giọng nói của cô chứa đầy ý tự chế giễu, không có cách nào miêu tả ngoài từ hèn mọn.
Cô muốn ngẩng đầu ưỡn ngực làm người nhưng thực tế lại quá tàn khốc, ép cô không thở nổi.
Lục Kiến Nghi cởi xích tay của cô ra: “Cô cần tiền như vậy, tại sao lại không hỏi tôi?”
Anh mới là người bao nuôi cô, là người bao nuôi duy nhất của cô, chứ không phải là người bao nuôi tùy tiện.
Cô đau khổ cười lên một tiếng, trong miệng giống như ngậm một mảnh vàng, sự đau khổ tràn từ đầu lưỡi tới tim gan ruột phổi.
“Anh không phải ghét nhất tính tham tiền của tôi sao? Anh đã nói, chỉ cần là thứ tôi mong muốn thì anh sẽ không để cho tôi được toại nguyện.”
Sâu trong nội tâm của Lục Kiến Nghi, ở một góc nào đó đã bị đụng tới. Bỗng nhiên có một cảm giác phiền não vô hình cuốn sạch mất: “Người phụ nữ ngu xuẩn, dại dột không còn cách nào cứu chữa.” Ngữ điệu của anh hơi mang ý tức giận, không biết là tự mình giận mình hay đang giận cô.
Cô xẹp lép miệng: “Tôi rất ngu ngốc. Vốn tôi không phải là một người thông minh, nếu không thì đã không bị người khác hãm hại.”
“Đây chính là kết quả của việc nói dối không chớp mắt.” Lục Kiến Nghi dùng sức gõ vào trán cô. Nói dối thì xui xẻo là đáng đời.
Mặc dù cô coi tiền như mạng sống, là một thói hư tật xấu đã bị cô tẩy trắng, nhưng những thứ độ khác vẫn là độc hại khiến cho anh cảm thấy ghét bỏ.
Hoa Hiền Phương thở dài, anh có thành kiến đối với cô, thành kiến rất nặng, cho nên bất kể cô nói gì đi nữa, anh cũng sẽ không tin tưởng.
“Tôi đói rồi, có thể ăn cơm không?” Cô sờ bụng một cái, bên trong bụng đang kêu, dường như đứa trẻ cũng đang đói.
Lục Kiến Nghi không còn tỏ ra dáng vẻ lạnh lùng như trước nữa, vẻ mặt cũng đã hòa hoãn rất nhiều rồi, nhìn qua thì có vẻ bão đã đi.
“Cô muốn ăn gì?”
Trong lòng cô âm thầm thở dài. Ma quân trở mặt còn nhanh hơn lật sách nữa, cô sớm đã quen với việc này rồi, thấy tâm trạng anh tốt lên liền vội vàng chấp nhận.
“Ăn lẩu nóng đi, có thể được không?”
“Có thể, cô có thể ăn.” Khóe miệng anh nói ra một câu chậm rãi.
“Được rồi ông chủ.” Cô toét miệng cười thành tiếng, lộ ra một hàm răng trắng tinh.
Lục Kiến Nghi gọi điện thoại, lập tức có người đến cửa phục vụ sắp xếp xong xuôi cho bọn họ.
Hoa Hiền Phương muốn ăn canh hải sản, Lục Kiến Nghi lại bảo canh đó đầy vi khuẩn không rõ.
“Thật là đói quá đi, nhúng mấy miếng thịt bò trước đi.”
Cô chẹp miệng một cái, cầm thìa lên, nhúng trước cho Lục Kiến Nghi một phần rồi lại nhúng thêm một phần cho mình.
Đây là lần đầu tiên cô ngồi ăn lẩu nóng với Lục Kiến Nghi, cảm thấy giống như lần đầu tiên hẹn hò của bọn họ vậy.
Nhưng mà, cô biết, Lục Kiến muốn tìm một người phụ nữ để hẹn hò thì đối tượng chắc chắn không phải là cô.
“Ông chủ, thịt bò nhúng ăn ngon lắm nha, mời ông từ từ thưởng thức.” Cô bỏ thịt bò nhúng lẩu vào trong bát cho anh.
Lục Kiến Nghi rất hài lòng với thái độ ngoan ngoãn của cô, giống như một con báo hoang bị mình thuần phục biến thành một con mèo nhỏ vậy.
“Vẫn còn biết chút cách cư xử của phụ nữ.”
“Thì tôi vốn là phụ nữ mà.” Cô lè lưỡi.
Ngay tại lúc này, điện thoại Lục Kiến Nghi vang lên, là Lục Kiều Sam gọi tới.
Trong lúc đang nghe điện thoại, Hoa Hiền Phương phát ra một tiếng kêu thảm thiết chói tai.