“Chúng ta cũng chẳng làm chuyện gì có lỗi với anh ta, quan hệ của chúng ta vốn có từ trước, đâu phải sau khi kết hôn mới có.” Hứa Nhã Thanh nói vô cùng nhẹ nhàng bâng quơ.
Cô nuốt nước miếng: “Tôi sẽ không khai anh ra, tôi sẽ nói là mình bị ép, không biết kẻ kia là ai.”
Hứa Nhã Thanh bị sặc, vẻ mặt vô cùng kỳ quái.
“Buổi chiều, tôi muốn trở về thành phố Long Minh. Có chuyện gì thì cứ nhắn Zalo là được.” Câu này giống như đang đánh trống lảng.
“Ừ.” Cô gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Sau đó, cô mua cho bố mẹ vài thứ đồ dùng thiết yếu, rồi đến ngân hàng đổi đô la Mỹ.
Ban đầu cô định ở lại một ngày, hôm sau mới về, không ngờ Lục Kiến Nghi lại gửi tin nhắn tới: “Ngày mai lăn về đây đi.”
Bỗng dưng cô thấy lạnh hết cả lưng: “Đã nói rồi mà, ba ngày, vé tôi đặt là ngày mai, đổi sang hôm nay chỉ còn vé đứng, lộ trình tận mười tiếng, tôi không đứng lâu thế được.”
Zalo chưa thấy trả lời.
Một lúc sau, có cuộc gọi đến, là Tommy gọi: “Bà chủ, tôi đã đặt vé máy bay cho cô rồi, 9 giờ sáng mai bay.”
Hoa Hiền Phương như chiếc lá ngổn ngang bay trong gió.
Đúng là một tên bạo quân sáng nắng chiều mưa, thích là đổi, cô muốn rảnh rỗi vài ngày cũng không cho.
Giữa trưa hôm sau, cô về tới nhà họ Lục.
Lục Kiến Nghi không có nhà.
Vừa bước qua cửa đã gặp lại kẻ không muốn gặp nhất.
Hoa Mộng Lan nhếch môi, cười vô cùng giả tạo: “Em gái, em về sớm thế, chị còn tưởng phải đợi em ít nhất một tuần nữa cơ đấy.”
“Đáng ra chị phải không mong tôi trở về chứ nhỉ!” Hoa Hiền Phương khinh bỉ liếc cô ta một cái.
“Không phải tôi, là Kiến Nghi. Mấy hôm nay tôi vẫn ở cạnh anh ấy, anh ấy vui lắm, còn bảo rằng không muốn nhìn thấy cô quay về nữa.” Giọng nói thong thả, rõ ràng của Hoa Mộng Lan hiển nhiên là đang lên mặt.
Hoa Hiền Phương bĩu môi: “Không phải chứ, anh ấy không muốn thấy tôi về mà còn nhắn Zalo làm cái gì, còn bắt tôi về sớm. Tôi bảo không mua được vé tàu cao tốc thì anh ấy lập tức mua vé máy bay cho tôi, không túm được tôi về thì không chịu, chẳng lẽ đang đùa tôi sao?”
Giọng của cô đầy nghi hoặc, giống như không thể hiểu nổi, nhưng ở trong mắt Hoa Mộng Lan thì đây là vả lại không trượt cái nào.
Cô ta sắp tức đến đỏ mặt tía tai rồi.
A Quân rót trà cho Hoa Hiền Phương: “Cô chủ, cô đừng nghe cô Hoa nói lung tung, mấy ngày cô không ở đây, cậu chủ còn chẳng có nhà. Tôi nghe nói, cô Kiều An không cẩn thận bị trẹo chân, cậu chủ đến chăm sóc cô ta.”
“À, thì ra là thế.” Hoa Hiền Phương nở nụ cười, tiếng cười tựa như bàn tay vô hình vả Hoa Mộng Lê không lệch cái nào, đánh cho mặt cô ta đau rát.
Có vẻ như Lục Kiến Nghi vẫn còn nhớ tình xưa, có niềm vui mới cũng chưa quên tình cũ.
Hoa Mộng Lan hung hăng lườm A Quân một cái: “Chuyện của cậu chủ, một người hầu như anh sao lại biết rõ thế?”
“A Mỹ mà cậu chủ phái đi chăm sóc cô Kiều An là em họ tôi, chúng tôi nói chuyện trên Zalo, em ấy nói cho tôi biết.” A Quân nghiêm túc nói: “Cậu chủ chăm sóc cô Kiều An từng li từng tí một rất cẩn thận, lên lầu xuống lầu cũng đều phải bế. Tôi đoán hôm nay cậu chủ cũng sẽ không về, vì cô Kiều An chưa đi lại được, vẫn cần cậu chủ bế.”
Hoa Hiền Phương rất bình tĩnh, cầm chén lên, chậm rãi thưởng trà, mặt tỉnh bơ.
Cô chỉ là một con rối, Lục Kiến Nghi vui vẻ với người nào, cũng chẳng liên quan gì tới cô, mà cô cũng không có tư cách can thiệp.
Hoa Mộng Lan không giữ được bình tĩnh nữa rồi.
Cô ta còn chưa kịp đắc ý được mấy ngày, Lục Kiến Nghi đã ngựa quen đường cũ, dây dưa mờ ám với tình cũ.
Thế này chẳng phải là để người khác chế giễu sao?
Ăn cơm trưa xong, cô ta gọi Hoa Hiền Phương đến vườn hoa.
“Cô hiểu Kiều An này đến đâu?”
“Không biết, từng cảm thấy cô ta rất thông minh, không khóc không bướng bỉnh không phiền phức không giở trò, Lục Kiến Nghi rất thích.” Hoa Hiền Phương nhún vai, nói hời hợt.
Hoa Mộng Lan bĩu môi: “Phụ nữ như vậy mới là người thủ đoạn. Nhưng mà cô ta có khôn khéo đến đâu, cũng không đoạt được vị trí này, bởi vì cô ta không mang họ Hoa.”
Hoa Hiền Phương kín đáo liếc cô ta một cái, trong mắt có chút xấu xa. “Chị họ, có chuyện này, không biết là chị đã biết chưa?”
“Chuyện gì?” Hoa Mộng Lan nhướng mày.
“Lời trăn trối của ông cụ Lục chỉ dành cho vợ cả, cũng chính là lần kết hôn đầu tiên. Nếu tôi với Kiến Nghi ly hôn, lần kết hôn này sẽ là lần thứ hai. Anh ta có thể tự do chọn người tái giá, cưới ai cũng được.” Cô thong thả nói từng chữ.
Mỗi một chữ giống như sấm rền đánh lên đầu Hoa Mộng Lan.
“Không thể như thế được. Vợ của anh ấy chỉ có thể họ Hoa, tái giá cũng phải như vậy.” Cô ta hét chói tai.
“Người thừa kế của nhà họ Lục chưa từng có ai ly hôn hay tái giá, đương nhiên ông Lục cũng nghĩ như vậy. Cho nên, lời trăn trối có liên quan đến nhà họ Hoa chỉ có tác dụng với vợ cả, chẳng nhắc chữ nào đến việc tái giá. Điều này khác nào cho Lục Kiến Nghi tái giá tự do.” Cô nghiêm túc nói.
Thật ra thì cô đang nói bừa, lần trước cô cũng từng hỏi dò bà cụ Lục nhưng bà chưa nói gì cả. Cho nên cụ thể là như thế nào, cô cũng không rõ lắm.
Hoa Mộng Lan mặt mũi nhăn nhó, vẻ mặt khiếp sợ, rõ ràng là tin rồi.
Bảo sao Kiều An gần đây nhảy nhót vui vẻ, chắc chắn là đã biết chuyện này, muốn tranh giành với cô ta.
“Dù gì chúng ta cũng đều là người nhà họ Hoa, phù sa không chảy sang ruộng ngoài, chẳng lẽ cô trơ mắt nhìn vị trí này bị kẻ khác cướp đi sao.”
“Tôi thấy chẳng làm sao cả, từ trước đến nay các người nhận bao ân huệ của nhà họ Lục, các người có nhớ đến nhà tôi chút nào không? Thế nên, tôi chẳng muốn quan tâm. Chị nhớ phải tính toán cẩn thận, đừng để lại thành may áo cưới cho người khác.” Cô dừng một chút, lại nói: “Gần đây chị cứ động tí là khóc lóc sướt mướt, diễn vai đau khổ vì tình, chắc Lục Kiến Nghi xem chán rồi. Thế nên càng tôn ưu điểm của Kiều An lên, anh ta lại chẳng chạy đến chỗ cô ta. Anh ta vốn đã sáng nắng chiều mưa, vui buồn thất thường, sẽ không chung thủy với bất cứ người phụ nữ nào đâu.”
Nói xong, cô xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của cô, Hoa Mộng Lan âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
Lục Kiến Nghi chỉ có thể là của cô ta, đừng ai mong đoạt được.
Đúng như lời A Quân nói, Lục Kiến Nghi vẫn chưa về.
Hoa Hiền Phương muốn đâm đầu vào tường cho xong. Khua chiêng gõ trống bắt cô quay về, kết quả là chính mình còn không có ở nhà, chẳng lẽ đây chỉ là vì muốn quản lí cô sao?
Buổi tối cô đi ngủ rất sớm, khoảng chín giờ đã say giấc nồng.
Cô lại mơ thấy ác mộng, mơ thấy Lục Kiến Nghi dùng vuốt sắt chọc vào bụng mình, đem đứa bé đang sống sờ sờ moi ra.
“Đừng mà…” Cô thét chói tai rồi đột nhiên ngồi bật dậy.
“Cộc” một tiếng, một thứ gì đó đập vào trán cô.
Cái này chính là trán của Lục Kiến Nghi.
Vừa mở mắt ra đã chạm phải ánh mắt phẫn nộ, nóng nảy như phun ra lửa của anh, cô nhảy dựng lên.
Cơn ác mộng vẫn chưa kết thúc, anh vẫn còn ở đây.
Cô cầm gối lên ném vào người anh, xoay người định bỏ chạy thì bị anh túm lại.
“Chết tiệt, cô nổi điên cái gì thế?”
Cô liều mạng giãy dụa, tay đấm chân đá, muốn thoát khỏi anh: “Đừng giết con của tôi, cầu xin anh, tha cho nó đi!”