Tư Mã Ngọc Như quả thực không thể tin được.
Có thế nào thì Hứa Kiến Quân cũng không thể là con của Lục Kiến Nghi được!
Xem ra cô ta phải đi hỏi thăm Hứa Nhã Thanh một lần mới được, đổ vỏ nhiều năm như vậy, còn nuôi con trai cho người khác thì có cảm giác như thế nào?
Hứa Nhã Thanh đến vào mùng ba Tết, anh ta muốn đón Kiến Quân đến Thành Đô ăn Tết.
Kiến Quân rất vui vẻ chạy về phòng sắp xếp hành lý của mình. Lục Kiến Nghi hơi nhíu lông mày lại, có vẻ như anh không vui lắm.
“Nhóc con, con thật sự muốn đi Thành Đô à?”
“Vâng ạ, ông nội, bà nội và cô con đều ở đó chờ con mà.” Hứa Kiến Quân gật đầu lia lịa.
“Nếu như Hứa Nhã Thanh không phải bố ruột của con thì sao?” Lục Kiến Nghi cực kỳ nghiêm túc hỏi.
Hứa Kiến Quân chớp đôi mắt to nhìn anh: “Ba mãi mãi là ba của con.”
Lục Kiến Nghi phiền muộn.
‘Nếu như thằng bé này thực sự là con trai của mình thì đây có xem như báo ứng hay không?’
Xe của Hứa Nhã Thanh đã chờ ở ngay bên ngoài rồi.
Kiến Quân nhìn thấy anh ta thì mở hai tay ra, vui vẻ nhào vào trong ngực của anh ta: “Ba ơi!”
Hứa Nhã Thanh bế Kiến Quân lên rồi thơm một cái lên khuôn mặt nhỏ bé trắng trẻo mũm mĩm của cậu bé.
Hoa Hiền Phương khẽ mỉm cười: “Nhã Thanh, chúc mừng năm mới!”
“Chúc mừng năm mới, Hiền Phương.” Hứa Nhã Thanh nồng nàn nói.
Hoa Hiền Phương vuốt đầu con trai: “Ở Thành Đô phải nghe lời ba đấy, buổi tối nhớ gọi điện thoại cho mẹ.”
“Con biết rồi.” Hứa Kiến Quân hé cái miệng nhỏ ra nở một nụ cười ngọt ngào.
Hứa Nhã Thanh nhìn sâu vào Hoa Hiền Phương, anh ta muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại nuốt vào trong cổ họng, chỉ dùng giọng điệu nửa đùa nửa thật nói: “Tôi còn tưởng năm sau cô cũng có thể đến Thành Đô chơi một thời gian, có điều thân thể cô không tiện nên chỉ có thể chờ về sau vậy.”
“Sau này còn nhiều thời gian mà, anh cho tôi gửi lời hỏi thăm đến bác trai, bác gái và Nhã Phượng nhé, tôi sẽ gọi điện thoại đến chúc Tết họ.” Hoa Hiền Phương cười.
“Được, chờ qua Tết chúng ta lại gặp nhau sau.” Hứa Nhã Thanh ôm con trai lên xe.
Dọc đường đi, Hứa Nhã Thanh nghiêm túc hỏi: “Kiến Quân, con có muốn đến Thành Đô sống chung với ba không?”
Hứa Kiến Quân hơi giật mình một cái: “Ba ơi, ba đã quên rồi à? Lúc trước ba đã nói với mẹ là trước mười hai tuổi thì con sống với mẹ ở thành phố Long Minh, sau khi con mười hai tuổi thì trở về Thành Đô sống với ba mà.”
“Lục Kiến Nghi có đối xử tốt với con không?” Hứa Nhã Thanh nhún vai một cái.
“Có ạ, cực kỳ tốt.” Hứa Kiến Quân gật đầu như con gà con mổ thóc.
“Nếu như sau này con phải chọn một người giữa ba và anh ta thì con sẽ chọn ai?” Hứa Nhã Thanh hỏi.
“Tại sao lại phải chọn ạ? Ba là ba, bố ma vương là bố ma vương cha, bố ma vương không thể thay thế ba được, ba cũng không thể thay thế bố ma vương được.” Kiến Quân không hiểu ra sao nhìn anh ta.
Hứa Nhã Thanh vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cậu bé: “Nhưng bố ruột chỉ có thể có một người mà thôi.”
“Ba chính là bố ruột của con mà.” Hứa Kiến Quân mở hai tay ra ôm anh ta, khuôn mặt nhỏ bé thân mật cọ cọ vào mặt anh ta.
“Nếu như ba không phải thì sao, con còn gọi ba là ba nữa không?” Hứa Nhã Thanh nhìn cậu bé không chớp mắt.
“Có chứ, ba vĩnh viễn là ba của con.” Hứa Kiến Quân không do dự chút nào mà nói.
Trên mặt Hứa Nhã Thanh có một nụ cười: “Vậy giữa ba và bố ma vương, con yêu ai hơn?”
“Đương nhiên là con yêu ba nhất, sau đó mới là bố ma vương, mãi mãi cũng sẽ không thay đổi.” Hứa Kiến Quân nghiêm túc nói.
Nụ cười của Hứa Nhã Thanh càng đậm hơn, cưng chiều thơm lên cái đầu nhỏ của cậu bé một cái.
Trong trận chiến này, anh ta cũng không hoàn toàn thua Lục Kiến Nghi.
Tuy Lục Kiến Nghi cướp họ đi, nhưng ở trong lòng họ, anh ta sẽ mãi mãi giữ lấy một vị trí rất quan trọng mà Lục Kiến Nghi không thể chiếm được.
Trong trang viên Dương An.
Gương mặt đẹp trai của Lục Kiến Nghi bị bao phủ bởi một tầng bóng tối.
Từ sau khi Lục Kiến Nghi bắt đầu nghi ngờ Hứa Kiến Quân là con trai của mình thì anh đã không muốn Hứa Kiến Quân tiếp xúc nhiều với Hứa Nhã Thanh nữa.
“Nếu Kiến Quân là con trai của anh thì chắc chắn anh sẽ không để thằng bé gặp Hứa Nhã Thanh nữa.”
Hoa Hiền Phương nhìn sâu vào anh: “Anh sẽ không thể cắt đứt tình cảm cha con giữa Kiến Quân và Hứa Nhã Thanh đâu. Từ nhỏ đến lớn, Kiến Quân còn thân với anh ấy hơn cả với em nữa, ngay cả em cũng không có cách nào thay thế anh ấy được nữa là anh? Cho dù lùi lại mười ngàn bước, anh đúng là bố ruột của Kiến Quân thì ở trong lòng thằng bé, Hứa Nhã Thanh mới là ba nó.”
Khóe miệng Lục Kiến Nghi co rúm lại: “Ở trong lòng em thì anh cũng không thay thế được Hứa Nhã Thanh đúng không?”
“Anh ấy là chồng trước của em, anh là người chồng hiện tại, không thể so sánh được.” Hoa Hiền Phương nói thật nhỏ.
“Chồng trước?” Lục Kiến Nghi nhíu mày: “Anh ta biến thành chồng trước của em từ lúc nào thế hả?”
“Chúng em đã kết hôn rồi, anh đã quên rồi ư? Mặc dù dùng tên Y Nhược nhưng chúng em vẫn có thể xem là vợ chồng hợp pháp.” Hoa Hiền Phương nhấn rõ từng chữ một.
Lục Kiến Nghi như bị một viên đạn bắn trúng, bả vai anh run mạnh một cái.
“Em đã nói là hai người chỉ xảy ra quan hệ một lần duy nhất.”
“Đúng vậy, chúng em là Plato mà, tri kỉ thì vững chắc hơn quan hệ vợ chồng gắn kết với nhau bằng nhu cầu sinh lí nhiều lắm.” Cô nghiêm túc nói. Thành thật mà nói, bây giờ cô đã không xác định là cô có xảy ra quan hệ với Hứa Nhã Thanh hay không nữa?
Nếu như buổi tối ngày hôm ấy, người đàn ông ở trong khách sạn đúng là Lục Kiến Nghi thì anh chính là người đàn ông duy nhất trong cuộc đời của cô.
Lục Kiến Nghi cảm thấy anh bị mười triệu điểm thương tổn tinh thần.
Đúng là người phụ nữ không tim không phổi, đứa con tiếp theo của họ đã sắp sinh ra đến nơi rồi mà cô vẫn xếp anh sau Thời Thạch và Hứa Nhã Thanh, cô muốn anh tức chết hay sao?
“Cô nàng ngốc nghếch này, em quên là trong bụng em còn đang mang thai con của anh rồi đấy hả?”
Hoa Hiền Phương giơ tay vuốt ve phần bụng dưới hơi nhô lên: “Điều này thì có liên quan gì đến đề tài của chúng ta cơ chứ?”
“Mang thai con của anh nên trong lòng chỉ được có anh thôi.” Lục Kiến Nghi cực kỳ ngang ngược nói.
Cô bĩu môi: “Làm sao có thể, ở phía trước anh có Kiến Quân, Kiến Dao, Kiến Diệp, còn có bé con chưa ra đời nữa, anh chỉ xếp thứ năm thôi đấy.”
Lục Kiến Nghi dở khóc dở cười, nếu không phải cô đang mang thai thì anh nhất định sẽ phạt cô ba ngày ba đêm, làm cho cô không thể xuống đất đi lại được nữa thì mới thôi, như vậy thì cô mới có thể nhớ kỹ, ai mới là người đàn ông duy nhất của cô!
“Không sao cả, dù sao xếp hạng của em trong lòng anh còn thấp hơn, thậm chí còn nằm ngoài top mười cơ.”
Hoa Hiền Phương chấn động dữ dội, giống như có một tia sét đánh giữa trời quang từ trên trời giáng xuống bổ thẳng lên thiên linh cái của cô, làm cho cô ngoài cháy trong giòn.
Đến top mười mà cô cũng không vào được ấy hả?
“Ai. . . Ai xếp phía trước em vậy?”
Lục Kiến Nghi ngồi xuống ghế salông, hai chân gác lên, hai tay đỡ sau gáy, anh không tiếp tục nói nữa mà giữ dáng vẻ im lặng là vàng.
Cô không cam lòng, ngày hôm nay cô nhất định phải hỏi cho rõ mới được.
“Ma vương Tu La, rốt cuộc thì em xếp thứ mấy hả?”
Đôi mắt đen đặc của Lục Kiến Nghi chuyển hai vòng như đang tính nhẩm ở trong lòng, một lát sau anh nói ra vài từ: “Thứ mười tám?”
Cái gì?
Hoa Hiền Phương cảm thấy như sét đánh ngang tai.
Thứ mười tám!
Cô lại bị xếp tới tận thứ mười tám!
“Phía trước em có những ai, anh nói rõ ra đi.”