Hoa Hiền Phương trở về phòng, rót một ly nước trái cây: “Ma Vương Tu La, em có chuyện muốn thương lượng với anh.”
“Chuyện gì vậy?” Lục Kiến Nghi ngồi xuống bên cạnh cô, cầm chén trà trong tay lắc lư giữa không trung.
“Em chuẩn bị nhận đứa nhỏ của Kiều An tới nhà họ Lục nuôi dưỡng.” Giọng điệu của cô không chút để ý, nhưng lại khiến cho anh sợ tới mức thót cả tim, một miệng trà vừa uống xong lập tức phun hết ra ngoài.
“Em vừa mới nói cái gì vậy?” Anh sợ bản thân mình bị ảo giác cho nên nghe nhầm, lời này quả thật là rất kinh khủng.
Hoa Hiền Phương nhận lấy chén trà từ trong tay anh đặt lên trên bàn trà, miễn cho anh nhất thời giật mình quá độ mà bóp nát luôn chén trà.
“Không phải Kiều An muốn để cho đứa nhỏ tiến vào nhà họ Lục hay sao? Ngay cả tên cũng đặt xong rồi, em đã nghĩ kỹ, cứ dứt khoát không tính toán gì mà nhận con của cô ta về nuôi dưỡng đi, tránh cho cô ta lúc nào cũng gây rối.”
Tâm trí Lục Kiến Nghi ngổn ngang trong gió, ói ra ba lít máu, trên đỉnh đầu anh thì có một đàn quạ đen cạc cạc bay qua, trước mặt có một đàn thảo nê mã gào thét băng qua đường.
Người phụ nữ ngu ngốc này là bị hào quang của Đức Phật phản chiếu khắp người hay sao? Hay là bị thánh mẫu nhập vào người, lúc trước còn muốn cho Ngọc Thanh nhận tổ quy tông, bây giờ lại muốn để cho con của Kiều An tiến vào nhà họ Lục nữa chứ.
Anh đưa tay lên sờ trán của cô: “Em không có phát sốt đúng không?”
“Không có, là do em lo lắng suy đi nghĩ lại nhiều lần lắm rồi mới đưa ra được quyết định như vậy.”
Cô dựa vào ghế sofa, vuốt ve cái bụng bằng phẳng của mình: “Đứa nhỏ chỉ là một trang giấy trắng vừa mới mở ra, nếu như được dạy dỗ tốt thì sẽ trở thành một người tốt lương thiện, còn nếu như dạy dỗ không tốt thì sẽ bị toan tính quấn thân . Nếu như cứ đặt đứa nhỏ ở bên cạnh Kiều An, đợi khi nó lớn lên nhất định sẽ trở thành kẻ thù của em và con, trăm phương nghìn kế muốn trả thù chúng ta. Nhưng nếu như tụi nó được em nuôi dưỡng thì sẽ khác, em sẽ làm cho tụi nhỏ biết phân biệt thiện ác rõ ràng, hiểu rõ đại nghĩa, tương lai còn có thể trở thành phụ tá đắc lực của Kiến Diệp nữa kìa.”
Cô còn chưa dứt lời, đã bị anh búng vào trán: “Con của người khác, chẳng lẽ còn cần em đến nuôi dưỡng hay sao?”
Cô che trán lại, cực kỳ oan ức: “Cái gì mà con của người khác chứ, không phải là hạt giống của anh hay sao? Mặc dù anh không muốn thừa nhận nhưng chuyện bị người ta trộm giống là sự thật. Tới khi hai đứa con trai kia trưởng thành thì cũng sẽ tìm tới anh nhận thân thích mà thôi.”
Lục Kiến Nghi sắp ngất, đây là cái logic gì vậy, vì sao anh đã hao hết miệng lưỡi đi giải thích rồi mà cô vẫn còn chưa chịu tin tưởng đây?
“Người phụ nữ ngốc nghếch này, rốt cuộc anh còn phải nói với em bao nhiêu lần nữa, đó không phải là con của anh. Hạt giống tốt như của anh bộ dễ trộm lắm hay sao?”
“Bộ rất khó à? Không phải anh ở khách sạn Hildon đã từng bị người ta dễ dàng trộm hết một lần rồi à.” Cô bĩu môi.
Anh duỗi cánh tay cứng như sắt của mình ra, như cũ vòng qua vòng eo mảnh khảnh của cô, kéo cô vào trong ngực anh: “Anh thấy ngoại trừ em ra, không một người phụ nữ nào có thể có được cái bản lĩnh này. Anh cũng không tin cùng một buổi tối trong ngày lại có thể có hai người phụ nữ đưa đồ ăn từ bên ngoài bước vào tầng mười hai của khách sạn Hildon.”
“Cho dù là em thì đứa nhỏ kia cũng đã bị anh tự tay bóp chết rồi.”
Lời này của cô cũng chỉ là buộc miệng nói ra, không có đi qua não bộ.
Anh lại giống như trúng phải một gậy buồn bực, bả vai run rẩy kịch liệt, biểu cảm giận dữ trên mặt dần dần bị một loại bi ai không thể diễn tả bao phủ.
Đây là vết sẹo đau đớn nhất trong lòng của anh, vĩnh viễn đều không có cách nào chữa lành lại được, lời nói của cô chẳng khác gì một lần nữa rắc muối lên trên vết sẹo của anh, khiến cho anh đau đớn thống khổ.
Anh đi tới quầy rượu, rót một ly rượu cocktail không độ, sau đó đứng ở trước cửa sổ.
Mở cửa sổ ra, một cơn gió lạnh lùa vào, thổi rối mái tóc đen thẫm của anh.
Cô ý thức được bản thân đã nói sai lời rồi, có chút hối hận.
Đúng là cô đã nói phải chuyện không nên nói.
Thật ra thì đứa trẻ vẫn còn sống, đã được Hứa Nhã Thanh cứu, nhưng cô không nghĩ sẽ nói cho anh biết, tính thật giả của phần giám định thân thích kia làm cho cô có chút không biết phải theo ai, cũng không biết phải làm sao bây giờ.
“Ma Vương Tu La, em chỉ tiện miệng nói ra mà thôi, anh đừng để ở trong lòng.”
Lục Kiến Nghi ngẩng đầu lên, uống một hơi cạn sạch ly rượu: “Trong chuyện này anh cũng không trông chờ vào việc có thể nhận được sự tha thứ từ em, bởi vì ngay cả anh cũng không thể tha thứ cho chính mình.” Giọng nói của anh hết sức khàn đặc, giống như vết thương bị hun nóng mà đau đớn khổ sở.
Cô đi lên phía trước, từ phía sau ôm lấy anh: “Người cũng không phải thánh hiền, ai mà không có sai lầm, những chuyện đó cũng không phải hoàn toàn là lỗi của anh, đứa nhỏ đó… sẽ không trách anh đâu.”
Hai mắt anh đỏ hoe, hô hấp nặng nề, hơi thở đầy gánh nặng, tiếp tục cất tiếng thở dài nặng trĩu: “Em nói xem, liệu nó có nhớ lại mà quay về bên cạnh chúng ta hay không?”
“Ừ, nó sẽ trở về, so với mẹ nó thì nó không nỡ bỏ bố của nó hơn.” Cô nhẹ nhàng vỗ về lưng anh, giọng điệu giống như đang an ủi một đứa nhỏ phạm phải sai lầm.
Anh quay người lại, ôm lấy cô, vùi đầu vào trong tóc của cô: “Người phụ nữ ngốc nghếch này, sau này chỉ cần là chuyện của đứa nhỏ, anh nhất định sẽ thật cẩn thận, sẽ không cho phép bản thân phạm phải sai lầm nữa. Cho nên em phải tin tưởng ở anh, không cần lo cho cặp song sinh kia của Kiều An, anh tự nhiên sẽ có sắp xếp hợp lý cho bọn họ.”
Cô khẽ giật mình, nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Anh chuẩn bị sắp xếp cho bọn họ như thế nào?”
“Finn sẽ chịu trách nhiệm về cuộc sống và đào tạo cho tụi nó. Chờ tụi nó lớn hơn một chút, anh sẽ tách tụi nó ra khỏi Kiều An, vì vậy em không cần phải lo lắng chuyện tụi nhỏ sẽ bị Kiều An dạy hư.” Anh kèm theo vài phần nghiêm túc nói.
Cô có chút chóng mặt, anh đúng là tính toán để cho Finn nhận chức người cha già tiện nghi.
“Anh có biết gần đây Ngọc Kỳ và Finn rất thân thiết hay không?”
Lục Kiến Nghi nhíu mày: “Không phải là tên nhóc kia để ý tới trợ lý của em đó chứ?”
Chẳng lẽ đây là lộ tuyến đi đường vòng tự cứu lấy bản thân à?
Hoa Hiền Phương bị sặc: “Trên thực tế là Ngọc Kỳ chủ động theo đuổi Finn. Mặc dù em không thích kẻ phản bội ăn cây táo rào cây sung như Finn, em cũng rất muốn tách anh ta ra khỏi Ngọc Kỳ, nhưng mà Ngọc Kỳ thật sự thích anh ta, cho nên em cũng không thể dùng gậy đánh uyên ương được.”
“Cho nên, em muốn nói cái gì đây?” Chân mày rậm của anh nhíu lại, sâu kín nhìn cô.
“Nếu như anh để cho Finn đảm nhiệm chức cha già thì liệu có ảnh hưởng gì tới Ngọc Kỳ hay không?” Cô le lưỡi.
Bàn tay to của anh duỗi ra, dịu dàng xoa đầu của cô: “Họa là do anh ta gây ra thì anh ta phải có trách nhiệm giải quyết hậu quả cho tốt, chẳng lẽ lại để cho anh tới làm người cha thay anh ta hay sao?”
“Dù sao cũng là hạt giống của anh cơ mà.” Cô cực kì nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, mặc dù chỉ là lẩm bẩm, nhưng anh cũng đã nghe được, quả thực là tâm tình ngổn ngang trong gió, ói ba lít máu.
Hai hàng chân mày dày anh tuấn của anh nhíu lặp thẳng tắp, không hờn không giận nói: “Hoa Hiền Phương, nếu như em vẫn tiếp tục dùng loại chuyện hoang đường như thế này đến vấy bẩy sự trong sạch của anh thì kết cục của em thảm rồi.”
“Anh định làm gì?” Cô cố ý vuốt ve bụng dưới bằng phẳng của mình, giống như một loại khiêu khích.
Anh nâng cái cằm nhọn của cô lên, chậm rãi nhổ ra từng chữ từng chữ uy hiếp: “Anh sẽ nhớ kỹ món nợ mà em thiếu, đến lúc đó sẽ thu hồi cả gốc lẫn lãi.”
Cô giật mình, rùng mình một cái, cuống quít lùi về phía sau hai bước, ôm lấy cánh tay, duy trì khoảng cách an toàn với anh.
Ma Vương Tu La đây là muốn tính sổ trước thu sau à?
“Lục Kiến Nghi, em thấy anh đúng là một tên kỳ quái, nếu như đổi lại là một người đàn ông khác, vợ mình đồng ý tiếp nhận con riêng của mình thì kẻ đó nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt, ai lại hung thần ác sát giống như anh vậy chứ?”