Mục lục
Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi - Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 143: Đây là trình tự.


Không không không, cô ta không thể đợi được nữa, bây giờ phải lập khế ước, để ổn định vị trí của mình.
“Kiến Nghi, không phải là anh vẫn còn nghi ngờ thân phận của đứa nhỏ đấy chứ? Em trong sạch, ngoại trừ anh, thì không còn bất kỳ người đàn ông nào khác, sao anh có thể nghi ngờ em được chứ?”
Nói xong, cô ta vô cùng oan ức bật khóc.
Lục Kiến Nghi cầm cốc hồng trà bên tay lên, nhấp một ngụm nhỏ, chậm rãi nhả ra mấy chữ: “Đây là trình tự.”
Hoa Mộng Lan hít mũi: “Em đã hỏi qua bác sĩ, cô ấy kiến nghị em ít nhất cũng phải đợi đến ba tháng mới có thể đi làm giám định bố con, nói như vậy xác xuất chính xác mới cao. Em rất sợ trong đoạn thời gian này, em ấy lại nghĩ không thông, làm ra chuyện gì đó kích động, nên muốn làm em ấy sớm yên tâm. Nhưng vậy chị em bọn em mới có thể hòa thuận với nhau được.”
Một nụ cười mỉa mai lướt qua bên môi Lục Kiến Nghi.
Tâm tư của Hoa Hiền Phương còn lâu mới đặt vào chuyện tranh giành ghen tuông, cô rất tâm cơ, dốc toàn lực tìm ngôi nhà tiếp theo.
“Đừng nghĩ quá nhiều, cô ta không có cái gan này.”
Nhưng Hoa Mộng Lan lại không nghĩ như vậy, theo cô ta thấy Hoa Hiền Phương lúc nào cũng muốn đuổi cô ta đi.
Lục Kiến Nghi là ước mơ của chín trăm triệu cô gái trên thế giới này, ai mà không muốn gả cho anh, làm mợ chủ của nhà họ Lục chứ?
Nếu như không phải ông nội dũng cảm quên mình, làm lợi cho con cháu, mười đời nhà họ Hoa cũng đừng nghĩ có thể làm thông gia với nhà họ Lục.
Hoa Hiền Phương có chết cũng sẽ bám lấy vị trí này, sẽ không ngoan ngoãn cút xuống.
“Kiến Nghi, anh không hiểu Hiền Phương, em sống cùng em ấy từ nhỏ đến lớn, em ấy có tính gì, em quá hiểu rồi. Em ấy mà xúc động, thì chuyện gì cũng có thể làm được. Lúc trước khi bọn em còn ở nhà bà nội, em ấy thích một bé chó của nhà hàng xóm, nhà hàng xóm không cho em ấy chơi, em ấy liền trộm mất chó của nhà hàng xóm, giấu trong vali. Hàng xóm đến tìm, em ấy có chết cũng không thừa nhận mình trộm, kết quả bé chó bị chết ngạt trong vali. Em ấy sợ bị người nhà mắng, nên giấu thi thể của bé chó vào trong tủ của em, để mọi người đều cho rằng là em trộm. Em biết mình là chị gái, nên bảo vệ em gái, phải gánh tội thay cho em ấy, nên em bị trách tội, nhốt vào phòng đen.”
Cô ta không tiếc sức lực dội nước bẩn lên người Hoa Hiền Phương.
Thật ra chuyện này chính là do cô ta làm, người bị hãm hại chính là Hoa Hiền Phương, bị nhốt vào phòng đen cũng chính là Hoa Hiền Phương.
Đồ ngu ngốc đó, chính là một vật tế.
Lục Kiến Nghi đung đưa tách trà trong tay, nhìn một mảnh trà nổi trên mặt nước, vẻ mặt thâm sâu khó lường.
“Nếu như cô thật sự khẩn trương như vậy, có thể tự mình đề nghị.”
“Đề nghị với mẹ sao? Mẹ sẽ đồng ý sao?” Cô ta chớp chớp mắt.
“Xem tạo hóa của cô.” Lục Kiến Nghi nhàn nhạt ném lại một câu, đứng dậy rời đi.
Hoa Mộng Lan dường như nhìn thấy hy vọng, lập tức đi tìm Lục Kiều Sam, chuyện này để cô ta nhắc đến là tốt nhất.
Cô ta vốn dĩ ôm rất nhiều hy vọng, không ngờ bà Lục lại lập tức từ chối, bởi vì chuyện phép tắc trong gia đình, Lục Vinh Hàn vẫn còn đang tức giận, bà ta làm sao dám động vào đuôi cọp chứ.
Hơn nữa Hoa Mộng Lan có thân phận gì cũng hoàn toàn không quan trọng với bà ta.
Hoa Mộng Lan u sầu, thất vọng, ảo não, cô ta nhất định phải làm cái gì đó, để nhà họ Lục đồng ý chuyện mình đề nghị.
Hoa Hiền Phương ăn xong bữa sáng thì đi làm, buổi tối trở về, cùng về với Tiêu Ánh Minh.
Tiêu Ánh Minh muốn về cùng cô, cô cũng không cảm thấy nhất định phải từ chối nên đồng ý.
Nhìn thấy Hoa Mộng Lan, Tiêu Ánh Minh hừ một tiếng: “Đồ khỉ mũi nhọn, leo cũng nhanh thật, kiếp trước nhất định là con khỉ.”
Hoa Mộng Lan có thể nhìn ra, Hoa Hiền Phương là đang tìm đồng minh. Cô ta thấy mình mà Lục Kiều Sam ở cùng một chỗ, nên cũng muốn tìm một đồng minh.
Có điều có chút chuyện, e rằng cô ta vẫn không biết.
Cô ta cười, vô cùng khoa trương: “Thật ra chuyện này phải nhờ vào cô Tiêu, lúc trong lễ đính hôn của Kiều Sam, nếu như không phải cô để tôi gặp được Kiến Nghi, để tôi biết rõ mình bị lừa. Tôi cũng sẽ không thể ở cùng Kiến Nghi. Nói ra, cô cũng là người mai mối.”
Sắc mặt Tiêu Ánh Minh hết trắng lại xanh, chuyện này không nhắc đến thì còn tốt, vừa nhắc đến là cô ta giống như bị ngàn con kiến cắn, vô cùng rối rắm, muốn điên cuồng hét lên.
“Tôi vốn dĩ cho rằng cô là một trà xanh thịnh thế, không ngờ vậy mà lại là một đồ trà xanh tràn đầy tâm kế.”
Trong lòng Hoa Hiền Phương cười một tiếng, cô vẫn luôn nghĩ sao Hoa Mộng Lan lại biết được sự thật, không ngờ nguyên nhân là Tiêu Ánh Minh.
Đây gọi là tự lấy đá đập chân mình.
Có điều, cho dù cô ta không làm mối, Hoa Mộng Lan cũng sẽ biết, chỉ là vấn đề thời gian thôi.
“Chuyện qua rồi thì cho qua đi, trên đời này không có thuốc hối hận, có suy nghĩ cũng vô dụng, chỉ là tự cho mình một bài học. Khi giúp người thì phải nhìn rõ nhân phẩm của đối phương, đứng để đến lúc nào đó bị cắn ngược lại. Giống như chuyện đỡ cụ già vậy, giúp đỡ còn bị ăn vạ.” Cô cho Tiêu Ánh Minh một bậc thang leo xuống.
Tiêu Ánh Minh vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, tôi cũng chỉ là có lòng tốt, không ngờ người ta lại ôm tâm thái muốn làm tình nhân, không biết liêm sỉ leo lên giường người khác.”
Hoa Mộng Lan vô cùng tức giận, thật sự rất muốn xé nát miệng Tiêu Ánh Minh, nhưng cố gắng kiềm chế lại, không biểu hiện ra ngòai, chỉ là lộ ra dáng vẻ oan sâu như biển.
“Cô Tiêu, cô hiểu nhầm rồi. Tôi và Kiến Nghi là vừa gặp đã yêu, anh ấy yêu tôi, tôi cũng yêu anh ấy. Loại chuyện giữa nam nữa này, chính là anh tình em nguyện. Cô cũng hiểu tính cách của Kiến Nghi đấy, sao tôi dám chủ động ở trước mặt anh ấy được chứ? Là anh ấy thích tôi, muốn tôi. Về phần đứa nhỏ này, nếu như anh ấy không muốn, nhất định sẽ cho tôi uống thuốc, hoặc là tự mình phòng bị. Anh ấy không làm như vậy, là bởi vì anh ấy hy vọng chúng tôi có kết tinh của tình yêu.”
Lời cô ta nói rất hoàn hảo, lời nói này giống như những viên đạn trong súng liên thanh, khiến cơ thể Tiêu Ánh Minh lỗ chỗ, không còn toàn vẹn.
Thật ra người bị trúng đạn còn có Hoa Hiền Phương.
Cô ta nói rất có lý, Lục Kiến Nghi thông minh như vậy, phúc hắc như vậy, cẩn thận như vậy, nếu như không thích cô ta, sao có thể phát sinh quan hệ với cô ta? Sao có thể để cô ta lấy trộm mầm mống chứ?
“Tiêu Ánh Minh, cô vẫn nên đừng đắc tội với cô ta, bây giờ cô ta là sủng phi của Lục Kiến Nghi, đang được cưng chiều, đến lúc đó cô ta đến cáo trạng với Kiến Nghi, cô không chịu được trách nghiệm đâu.”
“Tôi không tin Kiến Nghi sẽ luôn thích cô ta. Cô ta tầm thường như vậy, không chừng qua vài ngày nữa sẽ cảm thất chơi chán rồi.” Tiêu Ánh Minh tức giận nói.
Lúc này, Lục Kiều Sam từ trên tầng đi xuống, nghỉ ngơi hai ngày, cô ta có thể hoạt động lại rồi: “Ánh Minh, sao cô lại đi cùng với Hoa Hiền Phương vậy, hai người không phải là tình địch sao?”
“Chị Kiều Sam, oan gia nên giải không nên kết, bọn em dù sao cũng là đồng nghiệp cùng một bộ, phải cùng nhau làm việc, cả ngày cãi nhau sẽ làm ảnh hưởng đến công việc, tất nhiên phải lấy đại cục làm trọng rồi.” Tiêu Ánh Minh cong môi, đối với Lục Kiều Sam vẫn tràn đầy oán hận, vậy mà lại vứt bỏ cô ta, nâng đỡ Hoa Mộng Lan, quá âm hiểm rồi.
“Các người không cùng nhau âm mưu làm chuyện xấu thì tốt. Mộng Lan là thịt đầu tim của Kiến Nghi, ai cũng đừng nghĩ sẽ động được đến cô ấy.” Lục Kiều Sam cô ý đề cao giọng nói, để bọn họ có thể nghe rõ từng chữ một.
Miệng Tiêu Ánh Minh cũng độc như cô ta, tính cách cũng độc đoán như cô ta, hai người bọn họ ở chung một chỗ chính là đối mặt với một thùng thuốc súng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK