“,”Hoa Mộng Lan nhìn chằm chằm vào Hoa Hiền Phương không chớp mắt.
Trên thế giới này tần suất đụng mặt cũng cao quá rồi đấy.
Tần Nhân Nhược với Thời Thạch đụng mặt rồi.
Người trước mặt cũng chạm mặt với Hoa Hiền Phương.
Nhưng cô ta không phải Hoa Hiền Phương, cô ta cũng không thể tiếp nhận được khả năng Hoa Hiền Phương còn sống.
Cô bắt buộc phải chết.
Không có cô, cô ta chính là người phụ nữ duy nhất trên thế giới này có tư cách làm cô chủ nhà họ Lục.
“Cô Y, cô và em gái tôi lớn lên thật giống nhau, nhìn thấy cô, tôi liền nhớ đến em ấy, trong lòng rất khó chịu.” Nói xong, cô ta móc khăn mặt ra, làm bộ lau khóe mắt, giả vờ rất khó chịu.
Trong lòng Hoa Hiền Phương cười lạnh một tiếng.
Làm bộ làm tịch, cô ta và Lục Kiều Sam là người hy vọng cô chết nhất trên thế giới này.
“Có chút đói rồi, tôi đi vào khoang thuyền làm chút đồ ăn ăn, xin lỗi hai người không tiếp được.” Nói xong, cô liền đi vào trong.
Lục Kiều Sam đến ngồi bên cạnh em trai: “Kiến Nghi, em không phải là nhìn thấy cô ta lớn lên giống Hoa Hiền Phương mà xem trọng cô ấy chứ?”
“Đó cũng là chuyện của tôi, không liên quan đến chị.” Lục Kiến Nghi nhún vai, sắc mặt lạnh lung, ngữ khí lại càng thêm giá lạnh.
Lục Kiều Sam bĩu môi: “Người em muốn lấy chỉ có thể họ Hoa, bây giờ nhà họ Hoa chỉ còn Mộng Lan thôi, em mau cười em ấy về nhà đi, đừng kì kèo nữa.”
Người phụ nữa tên Y Nhược này quá đáng ghét, đáng ghét giống như Hoa Hiền Phương, tuyệt đối không thể để Lục Kiến Nghi và cô ở cùng một chỗ, ngại ánh mắt của cô.
Hoa Mộng Lan nghe thấy những lời cô ta nói, trong lòng rạo rực, vẻ mặt lộ ra sự mong đợi, hận không thể trực tiếp nhào vào trong ngực của Lục Kiến Nghi.
Trên mặt của Lục Kiến Nghi không có chút độ ấm, đén cả liếc mắt nhìn cô ta một cái cũng lười: “Lục Kiều Sam, não của chị úng nước rồi à, tôi đã li hôn bao giờ đâu?”
“Hoa Hiền Phương đã chết rồi! Hôn nhân của em tự động bị hủy.” Lục Kiều Sam bĩu môi.
“Cô ấy chết rồi cũng vẫn là vợ của tôi, hôn nhân của chúng tôi là suốt đời.” Lục Kiến Nghi không chút do dự, chắc như đinh đóng cột nói.
Lời này không chỉ nói cho bọn họ, mà còn nói cho cả người đang ở trong khoang thuyền nữa.
Lục Kiều Sam thiếu chút nữa ngất xỉu.
Hoa Mộng Lan giống như bị đá một cước rơi vào trong khe tuyết, trong lòng lạnh toát, cả người bốc lên hàn khí.
“Kiến Nghi, em không tranh với em gái, em cũng không muốn làm cô chủ nhà họ Lục nữa, để em sinh cho anh một đứa bé nhé, chung quy lại anh vẫn cần một người thừa kế mà.”
Lời của cô ta còn chưa dứt, giọng nói của Lục Kiến Nghi đã lạnh lung truyền đến: “Cô không có tư cách.” Mấy chữ ngắn ngủn, đơn giản, trực tiếp, thô bạo.
Thân thể Hoa Mộng Lan lắc lư, giống như bị đánh trúng, đến cả chân cũng đứng không vững.
“Kiến Nghi, bốn năm rồi, em từ trước đến giờ chưa từng ngừng yêu anh, em luôn luôn đợi anh, anh đừng đối xử lạnh lùng với em như vậy, được không?” Nước mắt của cô ta rơi ra, hoa lê đái vũ, điềm đạm dáng thương.
Nhưng cho dù cô ta có khóc cạn nước mắt, cũng không hòa tan được trái tim của Lục Kiến Nghi: “Cho các cô một phút, biến mất khỏi du thuyền của tôi, nếu không cứ đợi bị cá ăn đi.” Đây chính là ý muốn ném bọn họ xuống biển.
Vợ của anh nhảy đi, cũng là công của hai người này không ít, anh không tính sổ, hai người này cũng nên cảm ơn trời cảm ơn đất đi.
Lục Kiều Sam bắt được cái lan can dựa vào nghỉ ngơi, giống như đùa: “Chị chuẩn bị dừng lại ở nơi này của em.”
Lục Kiến Nghi không chút hoang mang kéo xuống gọi: “Roy, xuống đây, đem hai người phụ nữ chán ghét này vứt xuống biển.”
Roy là người phòng lái, cũng là một trong những trợ lý của Lục Kiến Nghi, cậu đổi du thuyền thành lái tự động, đi qua: “Hai vị này, hai cô là muốn tự nhảy, hay là để tôi giúp các cô nhảy.
Trên mặt Lục Kiều Sam bên xanh bên trắng: “Mày dù sao cũng chỉ là một trợ lý nhỏ bé, dám động vào tao, mày chết chắc rồi.”
“Vì Boss, tôi có thể xông pha khói lửa, không từ chối.” Roy cười lạnh một tiếng, nắm lấy cánh tay của Lục Kiều Sam, ném cô ta lên, cử chỉ có chút thô bạo, không chút lưu tình.
Lục Kiều Sam biết cậu ta thật sự đến, không phải đang dọa nạt cô ta, cuống quit kêu lên: “Được rồi, tôi tự đi.”
Hai người xám xịt rời đi, để lại tràn ngập sự không cam lòng.
Hoa Hiền Phương bưng sandwich và salad hoa quả đi ra.
“Tôi cứ tưởng rằng bốn năm rồi, mọi người đều sẽ thay đổi, không ngờ rằng vẫn như trước kia.”
“Ở đây người duy nhất thay đổi chỉ có em thôi.” Lục Kiến Nghi liếc nhìn cô.
“Không phải mà, anh cũng thay đổi một chút.” Cô cười một tiếng, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền xảo trá.
Anh khẽ nhướng mày: “Anh thay đổi chỗ nào chứ?”
“Vậy mà lại chủ động muốn ăn đồ ăn tôi làm?” Đôi mi dài cảu cô sáng lên, như cánh bướm nhảy múa.
Môi mỏng của anh mở ra một đường vòng cung mê người, cầm lấy cái sandwich, cắn mộ miếng nhỏ.
“Ăn ngon không?” Cô mỉm cười hỏi.
“Miễn cưỡng ăn được.” Anh nhún vai, ngữ khí bình thản.
Trong lòng cô mất mác như sóng vỗ hết lần này đến lần khác vậy, cái đánh giá này, rất là phũ phàng.
Ăn không ngon!
“Tôi…không biết rõ khẩu vị của anh.”
Roy dùng âm thanh cực nhỏ xem lời: “Boss từ trước đến giờ không nói ăn ngon, chỉ cần anh ấy nói có thể ăn, thì chính là ý rất ngon.”
“À?” Cô có chút chấn động, tâm tình đột Nhược giống như vòng trời đầy nắng.
Ma vương Tu La không hổ là đại muộn tao, đến cả lời nói dễ nghe cũng không nói.
Lục Kiến Nghi tức giận trừng Roy: “Đi lên mở thuyền của cậu đi, đừng có ở đây nói nhảm nữa.”
Roy rụt cổ một cái, quay người chạy đi, bị Hoa Hiền Phương gọi lại: “Trên tủ bát vẫn còn sandwich và salad, để lại cho cậu đấy.”
“Cảm ơn, cô Y.” Roy cười rồi đi.
Finn giao cho cậu một nhiệm vụ trọng đại, cần phải giúp Boss và cô Y trải qua một ngày hẹn tốt đẹp.
Trọng trách trên bả vai cậu rất nặng đấy!
Lục Kiến Nghi không hổ là tiếp nhận được nền giáo dục tốt, ăn rất ưu nhã, nhai từ nuốt chậm.
Mà cô ở bên cạnh thì ăn rất tùy ý, buông thả chính mình, hoàn toàn không cố kỵ tướng ăn, tạo ra sự đối lập tương phản với anh.
Anh vươn tay ra, đoạt lấy điện thoại của cô: “Ăn cơm thì phải chuyên tâm, không được nhìn điện thoại, muốn nhìn thì nhìn tôi này.”
Cô nghẹn họng, nhanh chóng uống nước: “Anh cũng không ăn được, sao phải ăn anh?”
“Ai nói tôi không thể ăn, em trước đây không phải thường ăn sao?” Anh chậm rãi trả lời câu hỏi, làm cho cô thật sự sặc, sắc mặt nghẹn đến đỏ lên, vừa uống một ngụm nước vừa phun ra ngoài.
“Đang ăn, có thể đứng đắn một chút không?”
“Yên tâm, em sẽ không đói đâu, tối nay, tôi nhất định sẽ cho em no bụng.” Môi mỏng nở ra nụ cười vòng cung gian tà.
Mặt cô biến sắc, đôi má từ đỏ tươi biến thành trắng bệch.
“Tối nay, tôi muốn về khách sạn.”
“Được thôi, tự bơi về đi.” Từng chữ từng chữ uy hiếp của anh nhảy ra ngoài.
Cô hít một hơi thật sâu, đứng dậy: “Tôi ăn no rồi.” Nói xong, nhanh chóng chạy vào trong khoang thuyền, e sợ rằng anh sẽ thú tính quá, ngay tại trên boong tàu mà làm cô.
Sau khi cô đi vào không lâu, Roy liền đi xuống.
“Cô Y, Boss nhà chúng tôi không có kinh nghiệm hẹn hò, cô phải tha thứ một chút.”
Hoa Hiền Phương có chút chấn động, cậu ta vậy mà cho rằng bọn cô đang hẹn hò à?
Không không không, bọn cô không hẹn hò.
“Cậu đừng hiểu lầm, tôi và tổng giám đốc Lục chỉ là trên phương diện làm ăn, không phải hẹn hò.”
Roy dường như không nghe thấy lời cô nói, tự mình nói: “Boss nhà chúng tôi rất ngây thơ, trước khi kết hôn với bà chủ, từ trước đến giờ chưa từng yêu đương.”
Hoa Hiền Phương hung hăng.
Ngây thơ, Ma vương Tu La mà ngây thơ?
Đây chả nhẽ là câu chuyện đùa lớn nhát thế kỷ?
Anh rõ ràng là phong lưu thành tính, phụ nữ xếp thành chồng, dùng tình không chuyển!
“Sao tôi lại nghe nói Boss nhà các cậu là bởi vì trong hôn nhân phạm sai lầm, khiến cho bà chủ tức giận chạy ra nước ngoài, mới bị tai nạn xe.”
“Đây khẳng định là vu oan, Boss nhà chúng tôi đối với bà chủ một lòng một dạ, Hoa Mộng Lan chẳng qua là một lần ngoài ý muốn trước khi kết hôn của anh ấy, hơn nữa người phụ nữ kia vẫn không biết có phải Hoa Mộng Lan không?”
Roy nghiêm trang giải thích, trong lòng Hoa Hiếu Bồng nhất thời nổi lên mưa to gió lớn. Hoa Mộng Lan và Lục Kiến Nghi là quan hệ xảy ra trước khi bọn họ kết hôn à?”