Mục lục
Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi - Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 28: Hóa ra vẫn còn một mẹ kế.


Cô không hiểu, anh rõ ràng thích đàn ông, tại sao lại hết lần này đến lần khác cưỡng đoạt cô


Chẳng lẽ nguyên dàn hậu cung nam sủng cũng không thỏa mãn được anh sao?


Cô rất muốn hỏi anh, nhưng lời vừa đến môi liền bị nghẹn lại.


Đây là bí mật của anh, anh giấu rất kỹ, không cho một ai biết được, nếu như phát hiện ra cô đã biết, nói không chừng sẽ giết cô diệt khẩu?


Đêm nay, dường như anh đã dịu dàng hơn trước kia một chút, động tác cũng không thô bạo, nhưng vẫn tràn đầy hung hãn.


Anh là quỷ Tu La, là con báo đen đáng sợ nhất trong khu rừng rậm Nam Mỹ, mãi mãi cũng không thay đổi được bản tính chiếm hữu.


Cô là con mồi của anh, cũng là thú vui của anh.


“Cô gái ngốc, nếu nhím không có gai nữa thì sẽ thế nào?”


“Sẽ chết.” Cô yếu ớt thốt ra hai chữ.


“Cô sẽ không chết, mà chỉ hoàn toàn bị tôi khuất phục.” Anh nhếch môi cười, một nụ cười gằn khát máu, suốt quá trình cứ chăm chăm nhìn vào bờ vai trần trụi của cô, chỉ là vẫn không nhìn thấy được dáng vẻ mà anh mong đợi.


Ha, một cô gái ham tiền như vậy sẽ là người phụ nữ nhỏ bé thuần khiết trong lòng anh sao? Cũng không biết bản thân đang trông mong điều thú vị gì!


Ngày hôm sau, là một ngày náo nhiệt nhất kể từ khi cô vào nhà họ Lục.


Bố chồng Lục Vinh Hàn mà trước giờ cô chưa từng gặp mặt vừa từ nước An Kỳ trở về


Hoa Hiền Phương cuối cùng cũng biết tại sao Lục Kiến Nghi lại đẹp trai như vậy, bởi vì ngoại trừ bà Lục đẹp nghiêng nước nghiêng thành ra, bố chồng Lục Vinh Hàn của cô cũng anh tuấn không kém.


“Con chào bố.” Cô lễ phép chào hỏi Lục Vinh Hàn.


“Ngoan.” Lục Vinh Hàn mỉm cười hiền từ, giọng điệu rất ôn nhu.


Hoa Hiền Phương trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt bố chồng nhìn cô giống như bà cụ Lục, rất dịu dàng, khác hẳn những người khác. Điều này chứng tỏ sau này cô ở nhà họ Lục sẽ bớt đi một ngọn núi nặng chèn lên vai, có thể thở phào nhẹ nhõm.


Một cô bé loli khoảng tám chín tuổi từ trên lầu chạy xuống, ngũ quan hài hòa, trông như một thiên thần bé nhỏ: “Oa, đây là chị dâu mới của con sao. Chị đẹp quá.” Cô bé cười khúc khích.


Hoa Hiền Phương khẽ giật mình, cô vốn tưởng nhà họ Lục chỉ có hai người con, không ngờ lại có thêm một bé gái ở đây.


“Em cũng rất xinh đẹp, nhất định là thiên thần nhỏ đáng yêu nhất trong nhà.” Cô cười nói.


“Chị đoán đúng rồi, em chính là thiên thần nhỏ trong nhà này, em tên là Lục Sênh Hạ. chị gọi em là bé Hạ nha.” Cô bé cười toe toét, để lộ một hàng răng trắng muốt.


Một người phụ nữ trông có vẻ cao quý từ trong sảnh phụ đi ra, khuôn mặt nhân hậu cùng nụ cười khả ái: “Vợ của Kiến Nghi về rồi, nào, đây là quà gặp mặt của má nhỏ.” Cô ta lấy ra phong bì lớn màu đỏ đưa cho cô


Má nhỏ!


Hoa Hiền Phương chẹn họng.


Trời ạ, hóa ra ngoại trừ mẹ chồng, bố chồng còn có một cô vợ lẽ.


Còn Lục Sênh Hạ này chắc là con riêng của bố chồng và người mẹ kế này.


“Thực sự xin lỗi, con không biết các người về, nên không có chuẩn bị quà lễ gì.” Cô có chút ngượng ngùng nói.


“Không sao, đều là người một nhà, đừng khách sáo quá.” Tư Mã Ngọc Như mỉm cười nói, nhét phong bì đỏ vào tay cô.


“Cảm ơn má nhỏ.” Hoa Hiền Phương không từ chối, đây là phép xã giao, nếu cô từ chối, sẽ khiến người đó cảm thấy cô chê phong bì này quá ít, hoặc là nghĩ cô khinh thường họ. Đặc biệt hơn, người này là mẹ kế của Lục Kiến Nghi.


Bà Lục trong lòng thầm thì trong lòng, đều là đám quỷ nghèo, ngưu tầm ngưu mã tầm mã.


Lục Sênh Hạ kéo lấy tay cô cùng ngồi bên cạnh Lục Kiến Nghi: “Anh hai, cũng may ông nội thay anh chọn ra một cô vợ, nếu không thì anh đã cưới cái chị đáng ghét nhà họ Tiêu kia về rồi.”


“Con nhóc kia, em mới gặp chị ấy có một lần, sao biết chị ấy tốt hơn Tiêu Ánh Minh chứ?” Lục Kiến Nghi xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé, trên khuôn mặt lạnh lùng băng lãnh kia thoáng một chút nét cười, xem ra, anh đặc biệt thương yêu cô em gái nhỏ này.


“Cái chị họ Tiêu giọng con nít kia rất là đáng sợ, chị ta vừa mở miệng là em liền sởn gai ốc. Hơn nữa chị ta cũng già mồm lắm, em bảo chị ta chơi đất nặn cùng em, chị ta lại sợ bẩn tay. Em bảo chị ta chơi đá bóng với em, chị ta nói cái đó mới có con trai chơi, con gái chơi thì không ra dáng thùy mị tí nào, còn phơi nắng thì sẽ bị rám da! Loại phụ nữ này chẳng thú vị gì cả, có tên ngốc mới lấy chị ta làm vợ.” Cô bé bĩu môi nói.


“Vậy cưới chị này về thì thú vị lắm sao?” Lục Kiến Nghi đưa bàn tay to lớn của mình ra, chụp lên đầu Hoa Hiền Phương, giống như đang cầm một con búp bê.


Hoa Hiền Phương không nhúc nhích, mặc cho anh cầm, thái độ rất ngoan ngoãn.


Bé con mỉm cười nói: “Hồi sáng, chúng em đi gặp bà nội, bà nội nói sau khi nhìn thấy chị dâu mới thì bệnh đã khỏi được một phần ba rồi. Chị dâu mới mỗi ngày đều nấu canh cho bà, canh chị ấy nấu vô cùng ngon, bà nội ngày nào cũng uống hết, bệnh cũng khỏi bớt. Đợi sau khi anh và chị dâu sinh em bé, thì bệnh của bà nội có thể khỏi hoàn toàn rồi.”


Câu trả lời của cô bé hình như không ăn khớp với câu hỏi cho lắm.


Lục Kiến Nghi hơi sững sờ, anh không biết Hoa Hiền Phương ngày nào cũng nấu canh cho bà nội.


Sau khi tan sở, nếu không có chuyện gì, Hoa Hiền Phương sẽ ghé qua thăm bà cụ.


Lần trước cô hầm canh mang qua, bà cụ rất thích nên sáng nào cô cũng dậy nấu canh rồi nhờ người làm giao cho bà cụ.


Lúc đầu, cô hầm hai chung, một chung mang cho bà cụ, một chung mang cho bà Lục, nhưng bà Lục chê nên không uống, sau này cô cũng chỉ hầm có một chung thôi.


Trong mắt bà Lục xem cô như kẻ nịnh bợ, lấy lòng bà nội. Người phụ nữ giai cấp thấp hèn người nào cũng đều tâm cơ, giống như Tư Mã Ngọc Như vậy.


Bàn tay của Lục Kiến Nghi xoa xoa đầu Hoa Hiền Phương, động tác rất nhẹ nhàng, không thô bạo như bình thường, có cảm giác như đang vỗ về cô.


Có lẽ vì câu nói của em gái khiến trái tim anh dao động một chút.


“Chị ấy dỗ nội vui, không hẳn là thú vị?” Anh nhìn em gái trêu đùa.


“Chị ấy có thể hầm canh, chứng tỏ chị ấy không đạo đức giả, không sợ bẩn tay, sẽ cùng em chơi đất nặn. Nhìn xem da của chị ấy kìa, hơi ngăm một chút, chứng tỏ thường hoạt động ở bên ngoài, không sợ phơi nắng, có thể chơi đá bóng với em.”


Lục Sênh Hạ nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, đôi mắt to chớp chớp, giống như cánh bướm bay trong đóa hoa xuân.


“Suy luận logic của em cũng khá chặt chẽ đấy!” Đường cong trên khóe miệng Lục Kiến Nghi càng sâu hơn.


“Tất nhiên rồi, em không thông minh sao có thể làm em gái của anh hai chứ?” Cô bé khoanh tay trước ngực, đôi lông mày nhỏ nhắn giương lên tự hào nói.


“Được rồi, em đừng ở đây phá nữa, chị dâu mới của em cái gì cũng không hiểu, cần phải học thêm nhiều thứ, không có thời gian chơi cùng em đâu.” Giọng Lục Kiều Sam vang lên ngoài cửa.


Ánh mắt cô ta toát lên vẻ xảo quyệt, hôm nay là lần đầu bố cô ta gặp con dâu, cô ta phải cho ông xem thử cô con dâu này thô tục như thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK