Mục lục
Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi - Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 569: Đánh cô ý, anh có thấy đau không.


Tư Mã Như Ngọc nghe thấy vậy, từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên như bị kim đâm: “Kiều An nói cô cướp con của cô ấy. Tôi không muốn cô ta làm loạn ở bên ngoài, nên tôi mới đưa cô ấy vào.”
“Mẹ nhỏ, nếu như mẹ đã biết cô ta đến đây để gây rối, thì mẹ càng nên báo cho cả nhà biết trước và chuẩn bị tinh thần, thay vì trực tiếp đưa kẻ gây rối vào nhà, việc này tương đương với việc dẫn sói vào nhà. Nếu cô ta làm bất kỳ hành động thái quá nào, dẫn đến hậu quả, thì ai sẽ chịu trách nhiệm?”
Vẻ mặt của Hoa Hiền Phương vô cùng nghiêm trọng.
Cô cũng là người có nguyên tắc.
Cô đã nhường nhịn hết lần này đến lần khác, vậy mà bọn họ càng lúc càng lấn tới.
Nếu con hổ không thể hiện sức mạnh của mình, thì coi như nó đã chết rồi sao?
Gân xanh trên đầu Tư Mã Như Ngọc giật giật.
Cô ta muốn lấy lông gà làm cung tên, cũng đề cao bản thân quá.
Hạo Phong làm bà chủ nhiều năm như vậy, cũng không dám động đến cô ta, cô ta không tin cô có bao nhiêu dũng khí và bản lĩnh.
“Kiều An không làm bất kỳ hành động quá khích nào. Cô ta chỉ lo lắng cho đứa trẻ và muốn cô mang chúng trả lại cho cô ta.”
Lục Kiến Nghi nhàn nhạt liếc cô một cái: “Mẹ, luật lệ này đã được thêm vào nội quy sau khi ông nội bị ám sát. Mục đích là để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho căn biệt thự. Cho dù là ai cũng không được tùy tiền đựa vào cửa nhà họ Lục.”
Hoa Hiền Phương tiếp lời anh: “Các nhân viên bảo vệ có lịch trực vào buổi sáng, tự ý để người ngoài vào, vi phạm với nội quy công việc. Tôi đã ra lệnh cho tổ trưởng Trương trừng phạt họ theo quy định. Chỉ cần là người ngoài đến thăm, đều nhất định phải có thông báo mới được cho vào, không có ngoại lệ.”
Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như giật giật: “Cho nên, cô cũng muốn xử lý tôi, đúng không?”
Cô ta vừa nói vừa nhìn Lục Vĩnh Hàn.
Lục Vĩnh Hàn không nhìn cô ta, vẻ mặt có chút trầm ngâm, cô ta lại cho rằng đó là sự không vừa ý với Hoa Hiền Phương.
Hoa Hiền Phương.vẫn luôn duy trì vẻ mặt nghiêm túc, nói rõ ràng và rành mạch từng câu một: “Mẹ nhỏ, cho dù mẹ là bậc bề trên, nhưng chỉ cần là người nhà họ Lục, nhất định phải hành động theo quy tắc của gia quy. Theo điều 98 của gia quy, nếu như thành viên trong gia tộc đưa người ngoài vào nhà mà không được phép hoặc chưa thông báo trước, bị phạt mười roi. Trẻ em dưới mười hai tuổi và người già trên sáu mươi tuổi có thể được miễn hình phạt roi và thay thế bằng các hình thức phạt khác, nhưng mẹ lại không ở độ tuổi đó. Tuy nhiên, niệm tình mẹ vi phạm lần đầu nên có thể bị xử lý nhẹ, ba roi, mang tính răn đe.”
Tư Mã Ngọc Như hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, quay đầu về phía Lục Vinh Hàn: “Vinh Hàn, anh có nghe thấy không? Con dâu của anh nhất định phải phạt em vì chuyện vặt vãnh như vậy. Cô ấy từ lâu đã nhìn em không vừa mắt, lần này cuối cùng cũng tìm được cớ để trút giận, để đánh chết em.”
Lục Vinh Hàn nhíu mày nhìn cô, trong mắt hiện lên lửa giận: “Cô không nghĩ mình đã làm gì sai sao?”
Tư Mã Ngọc Như run lên, sau đó cô ta mới bàng hoàng nhận ra rằng sự không hài lòng của Lục Vinh Hàn là do cô ta chứ không phải Hoa Hiền Phương.
“Em thừa nhận rằng cách làm hôm nay của em có chút không đúng. Em lo rằng Hiền Phương nhất thời xúc động sẽ làm điều gì đó với con của Kiều An. Chừng nào việc xét nghiệm ADN chưa được thực hiện, thân phận của đứa trẻ vẫn là một bí ẩn. Lỡ như nó thực sự là con Kiến Nghi, chẳng phải em sẽ trở thành đồng phạm trong vụ sát hại con cháu nhà họ Lục sao.”
Đây rõ ràng là đang gián tiếp buộc tội Hoa Hiền Phương.
Cô ta là đồng phạm, thì đương nhiên Hoa Hiền Phương.là kẻ chủ mưu!
Hoa Hiền Phương.bình tĩnh như gió, giọng nói không cao cũng không thấp, không nhanh không chậm: “Mẹ, bố đứa trẻ là ai, chẳng lẽ tôi và Kiến Nghi lại không rõ hơn mẹ sao? Hơn nữa trong nhà họ Lục, những đứa con ngoài giá thú đều không được công nhận, cho dù chúng có chết. cũng không có chút liên quan gì đến nhà họ Lục. Mẹ là bậc bề trên, về điểm này chắc chắn sẽ biết rõ hơn tôi, đúng không?”
“Cô thực sự hy vọng con của Kiều An sẽ chết sao?” Tư Mã Như Ngọc nắm được sơ hở và chống trả quyết liệt, cô muốn Lục Vinh Hàn nhìn thấy mặt xấu xa của Hoa Hiền Phương.
Hơn nữa, chỉ cần có thể chứng minh đứa nhỏ chính là con của Lục Kiến Nghi, Lục Vinh Hàn cùng bà cụ Lục chắc chắn sẽ không ngồi yên không quản, đứa con của Kiều An cuối cũng cũng sẽ bước vào nhà họ Lục.
Bà vừa dứt lời, từ trên lầu truyền đến một giọng nói: “Cho dù là con của Kiến Nghi, thì cũng là cháu của tôi, tôi còn chưa lo lắng, cô đã lo lắng cái gì?”
Người vừa nói là bà Lục, bà đi đến bên cạnh Hoa Hiền Phương, vỗ vỗ vai cô, rõ ràng bà là hậu thuẫn cho Hoa Hiền Phương.”Nhà họ Lục từ trước đến nay đều coi trọng con trai trưởng. Còn đối với những đứa con thứ đó, có hay không có không quan trọng.”
Lục Kiến Nghi dựa vào sô pha, khí lạnh trên người anh tỏa ra quét qua toàn bộ phòng khách: “Con trịnh trọng nói lại lần nữa, con với Kiều An không có quan hệ gì hết, ai tiếp tục suy đoán vô căn cứ, con sẽ coi người đó có dụng tâm khác.”
Dây thần kinh trên trán Tư Mã Ngọc Như kịch liệt phản ứng, những lời này rõ ràng là đang chống lại bà: “Mẹ coi con như con ruột của mình nên mới quan tâm đến con. Con nói như vậy, thật sự là khiến mẹ chạnh lòng.”
Bà Lục lườm bà ta một cái: “Tôi lại không thấy là bà đang quan tâm Kiến Nghi, rõ ràng là đang thêm loạn.”
Lục Vinh Hàn nhấp một ngụm xì gà và chậm rãi nói: “Tôi tin rằng ý định ban đầu của Ngọc Như là tốt. Cô ấy thực sự quan tâm đến Kiến Nghi, nhưng đã không xử lý mọi việc một cách đúng đắn.”
Ông phải xoa dịu tranh chấp này và không để xung đột trở nên căng thẳng.
Tư Mã Ngọc Như cảm thấy yên tâm khi nghe thấy điều này, dù sao thì ông cũng đang giúp đỡ bà.
Tuy nhiên, Lục Vinh Hàn chỉ nói một nửa những gì ông ấy đã nói, và nửa còn lại.
“Mặc dù là như vậy, nhưng rốt cuộc thì mẹ nhỏ cũng đã vi phạm gia quy, nên xử lý theo lời của Hoa Hiền Phương, phạt ba roi.”
Trái tim của Tư Mã Ngọc Như lại bay lên không trung, như thể bị sấm sét đánh trúng, và ngay lập tức vỡ tan.
Người thi hành bước vào và dẫn bà vào căn phòng tối.
Bà cả bụng tức giận, nhưng không tìm được noi trút bỏ.
Lục Vinh Hàn vỗ vai con trai: “Đáng bị trừng phạt đều đã phạt rồi, sự việc kết thúc ở đây thôi. Con người không phải là thánh, ai cũng có thể làm sai, hôm nay mẹ nhỏ con phạm lỗi, con cũng đừng để trong lòng.”
“Bố quản chặt vợ bố, đừng để tiếp tục gây chuyện là được.” Lục Kiến Nghi đứng dậy, nắm tay Hoa Hiền Phương đi lên lầu.
Bà Lục đứng dậy đi về phía bếp, để lại một tiếng thở dài khe khẽ, mang một hàm ý khác.
Đi vào phòng.
Hoa Hiền Phương pha hai ly cocktail không độ và đưa một ly cho Lục Kiến Nghi.
“Anh giờ này càng ngày càng kiên quyết. Chuyện lần trước ở trong chùa là do mẹ nhỏ làm. Không ngờ cô ta lại thông đồng với Kiều An mà gây chuyện.”
“Đắc sủng mà trở nên kiêu ngạo.” Lục Kiến Nghi lắc lắc ly rượu trong tay, một nét ủ rũ lặng lẽ lướt qua trên khuôn mặt anh.
Đôi mi dài dày của Hoa Hiền Phương chợt lóe lên, khóe miệng nở một nụ cười ranh mãnh.”Thật ra, em biết rõ nếu làm theo gia quy, phạt cô ta mười roi, bố anh nhất định sẽ thương xót, vậy hình phạt này sẽ không thực hiện được. Vì vậy em giảm đi 30 phần, chỉ đánh cô ta ba roi, bố vì để tiêu tan sự tức giận của chúng ta, sẽ không thể không chấp hành.”
“Chỉ số IQ quá cao.” Lục Kiến Nghi xoa đầu cô, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều.
Cô thở dài: “Trời ạ, chỉ cần có thêm vợ thì nhất định sẽ xảy ra tranh chấp. Cái gọi là hòa hợp chỉ là mơ tưởng của riêng đàn ông.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK